Chịu Thua Chưa


Người đăng: minhtan638865@


  • Tập hợp! tập hợp!

Tiếng nói của Võ sư vang lên khắp căn phòng, người này cũng là 1 thất cấp đấu
giả với cơ thể săn chắc cơ bắp cuồn cuộn, chiều cao khoang 1m8 nên trông rất
lực lưỡng, ngoài ra còn là người trong Trịnh gia, gia tộc điều hành toàn bộ
lực lượng quân đội hiện nay.


  • Bây h chúng ta sẽ tổ chức thi đấu xếp hạng định kỳ hằng tháng! Võ sư nhìn
    lướt qua lũ trẻ trước mặt, ánh mắt sắc bén đầy khí thế làm cho bọn nhỏ không
    dám ngẩng đầu lên nữa, đứa nào đứa nấy thành thật đứng thẳng tuy nhiên cũng có
    một vài ngoại lệ.


  • Quy tắc như cũ ai xếp cuối bảng sẽ phải ở lai dọn vệ sinh toàn bộ nhà thi
    đấu! Chỉ cần thắng 1 trận là ko phải đấu tiếp ai thua sẽ phải tiếp tục thi đấu
    cho tới người cuối cùng!


  • Haha không phải thi đấu đâu cho Đằng Sơn làm luôn đi! 1 nhóm học viên cười
    lớn đây chính là đội nhìn thấy võ sư cũng vẫn tươi cười, bọn này chính là vua
    ở đây.


Bàn tay đưa lên vuốt vuốt cái mũi, Đằng Sơn không hề nói gì chỉ cười nhẹ.


  • Anh! lần này để đệ chịu đi huynh toàn gánh hộ em thôi, em không có thiên
    phú học võ chịu phạt là đúng rồi! Đằng Vân ở bên cạnh buồn rầu nói, hắn vốn
    nhỏ bé yếu ớt nếu không có Đằng Sơn che chở chắc suốt ngày nằm trên giường
    bệnh mất.


  • Ài em rất thông minh kia mà, để năm sau đủ tuổi ta biết em sẽ thi được vào
    trường trí tuệ số 2! Bây h cứ để ta chịu thay em 1 chút coi như rèn luyện
    thôi!


Thời gian đầu truyền thừa võ giả và trí tuệ giả rất thuần khiết người mạch võ
giả chỉ lấy võ giả và cũng như vậy với trí tuệ giả, loài người coi đây là ưu
hóa gien có thể thúc đẩy đời sau phát triển hơn.

Nhưng trải qua bao năm tháng, con cháu của họ kết hôn lẫn lộn với nhau nên
việc 1 người có dòng máu võ giả trở thành trí tuệ giả hay cả 1 pháp sư là 1
việc bình thường có thể xảy ra.

Ở đây, trẻ con từ 3 tới trước năm 6 tuổi bắt buộc phải được rèn luyện thân
thể, đến khi 6 tuổi mới được chọn lựa con đường phát triển, một là thi vào
trường nghiên cứu chuyên giành cho trí tuệ giả hoặc tiếp tục rèn luyện trở
thành đấu giả.

Đa phần mọi người đều muốn trở thành đấu giả, vì như vậy có thể lên được mặt
đất, sống dưới ánh mặt trời, nhìn những cây cỏ cùng sinh vật phát triển.

Vì vậy phương pháp huấn luyện đấu giả đã được nghiên cứu rất nhiều năm và đã
có những thành tựu to lớn.

Để bọn nhỏ chịu khó luyện tập thì việc cho bọn chúng đấu đá nhau là một phương
thức rất thực tế.

Việc vệ sinh phòng học mục đích giành cho bọn nhỏ thể lực yếu kém để rèn luyện
thân thể, tuy nhiên do những đứa nhỏ cũng có xuất thân không bình thường nên
khi đấu cặp luôn có việc thiên vị xảy ra.

Đằng Sơn thì ko sao nhưng đệ đệ Đằng Vân thể lực yếu nên không thắng được trận
nào kể cả khi gặp mấy đứa nhỏ tuổi hơn, vì vậy Đằng Sơn luôn phải chịu thua
đến cuối để giúp em mình.

Đã gần 3 năm trận cuối cùng luôn là 2 anh em Đằng gia.


  • Trận thứ nhất Trịnh Thành 6 tuổi và Hạng Long 7 tuổi! Võ sư cầm danh sách
    đọc tên.

Trịnh Thành cháu đích tôn của Trịnh Đế tuy mới 6 tuổi nhưng nhờ có sự chỉ dạy
của tiền bối cộng thêm các dược vật quý hiếm làm cho hắn cao lớn rắn chắc hơn
hẳn các bạn cùng lứa, thậm chí Hạng Long 7 tuổi nhưng chỉ cao đến tai của hắn.

Hạng Long cũng thuộc Hạng gia 1 trong 6 đại gia tộc lại thuộc dòng tộc trí tuệ
giả, nhưng không có trí tuệ siêu việt nên đã đi theo con đường đấu giả.


  • Lên đây đi! ta sẽ cho ngươi biết sự khác biệt của dòng máu võ giả! Trịnh
    Thành hất cằm ngạo ngễ nói.

Hạng Long ko hề nói j phi thân lên võ đài.


  • Bắt đầu! Tiếng của võ sư vang lên.


  • Hây A! ngay khi vừa bắt đầu Hạng Long nhanh chóng xông lên chớp mắt đã vượt
    qua khoảng cách 2m tung 1 cú đấm chính giữa mặt Trịnh Thành, khuôn mặt non nớt
    tự nhiên dữ tợn hẳn lên, khí thế quyết tâm chiến thắng mạnh mẽ làm mấy đứa nhỏ
    bên dưới cũng có thể thấy được.


Trịnh Thành mặt mày như thường không hề biến sắc chỉ nhếch mép cười,eo hơi
nhích xuống, nắm đấm móc từ dưới lên thẳng vào cổ tay Hạng Long, cũng phải
công nhận hắn chọn lựa thời cơ rất tốt.

Rắc…! 1 âm thanh giòn tan vang lên, cổ tay Hạng Long đã bị gãy, không những
thế cú đấm của Trịnh Thành còn làm Hạng Long lộn một vòng trên không.

Bịch! Thân mình Hạng Long rơi phịch xuống sàn, hắn ôm lấy cánh tay đã gãy lủng
lẳng, mồ hôi lạnh chảy khắp người nhưng vẫn không rên một tiếng.


  • Chịu thua chưa?

Ôm cổ tay bị gãy Hạng Long đứng dậy hét: Lên đi!!!!

Trịnh Thành cười lạnh: Muốn chết!!!

Cơ bắp cuồn cuộn nổi lên lên trên người Trịnh Thành.

Pip pip máy đo năng lượng trên võ đài lập tức hiện chỉ số.


  • Hả? bát cấp võ giả!! mọi người trong phòng hô lên.


  • Nguy rồi, Hạng Long mới chỉ đạt tứ cấp võ giả thực lực chênh lệch quá lớn!
    Đằng Sơn nhíu mày, cái này không phải quyết đấu mà chỉ là chà đạp 1 bên đánh 1
    bên chịu đòn thôi.


Phốc! Trịnh Thành lao như tên bắn về phía Hạng Long,thân hình chưa đến nơi
nhưng khí ép đến đã làm cho Hạng Long đứng không vững.

Yaaa.....! Trịnh Thành hét lên,1 cú đấm với toàn bộ lực lượng cơ thể, gân tay
nổi lên trên nắm đấm nhỏ bé của Trịnh Thành.

Nếu trúng đòn này tuy không chết nhưng Hạng Long chắc chắn cũng phải nằm
giường 2-3 tháng.

Bốp! Cú đấm trúng đích nhưng lại có đến 2 người bay ra khỏi võ đài.

Bịch bịch! 2 bóng người rơi xuống đất.


  • Đằng Sơn! Ngươi thích ăn đòn lắm à? Trịnh Thành hét lên rồi lại xông xuống
    võ đài hướng thẳng đến phía Đằng Sơn.

Hóa ra chỉ trong tích tắc đó Đằng Sơn đã kịp chạy lên đứng chắn trước người
Hạng Long, cái này cũng là do Hạng Long đối xử với anh em hắn không tệ nên
Đằng Sơn mới ra tay.


  • Dừng tay! Tiếng quát của võ sư vang lên, thân hình nhoáng lên đã nắm được
    tay của Trịnh Thành.

Đối thủ đã ra khỏi võ đài coi như thua cuộc không được đánh tiếp!


  • Nhưng có phải tự hắn bay ra đâu! Trịnh Thành tức giận nói.


  • Ra ngoài là thua không cần nhiều lời! Võ Sư nghiêm mặt nói, Trịnh Thành tuy
    rất tức giận nhưng cũng không làm được gì, võ sư này dù gì cũng là chú của
    hắn.


Võ sư quay lại nói với Đằng Sơn: Tốc độ khá lắm!

Nâng Hạng Long đứng dậy Đằng Sơn nói:


  • Cũng chỉ may mắn thôi! Xin sư phụ cho đệ tử đưa Hạng Long đi chữa thương!


  • Uhm! Được nhanh lên rồi về sắp đến lượt ngươi rồi!


Nói xong Võ sư quay lại cao giọng tuyên bố: Trịnh Thành thắng! Hạng Long thua
nhưng không thể đấu tiếp nên được miễn thi đấu!!

-Tiếp theo Lâm Hàn đấu với Hà Nguyên!

Bên ngoài phòng luyên võ Đằng Sơn đang dìu Hạng Long đi xuống phòng phục hồi,
đi được 1 đoạn Hạng Long bỗng tỉnh lại đẩy Đằng Sơn ra.


  • Không cần ngươi dìu tự ta có thể đi được!

Vừa đẩy Đằng Sơn ra Hạng Long lại lảo đảo muốn ngã thấy vậy Đằng Sơn nhanh
chóng chạy vào đỡ.

Hạng Long dù không muốn nhưng vẫn phải để Đằng Sơn đưa đi


  • Sao ngươi lại cam chịu ăn đòn suốt vậy? rõ ràng thực lực ngươi rất mạnh có
    thể còn mạnh hơn cả lão sư nữa? Hạng Long nhăn mày hỏi, hắn tuy không thi đc
    vào trường trí tuệ giả nhưng độ IQ cũng rất cao, từ việc Đằng Sơn chịu đòn dù
    nặng hay nhẹ thì vết thương vẫn chỉ như thế nên Hạng Long có thể suy đoán ra.

Đằng Sơn cười khổ nói:


  • Ta thì mạnh mẽ gì chỉ giỏi chịu đòn thôi!

Hạng Long thấy Đằng Sơn không chịu thừa nhận thì cũng không nói nữa, chỉ lẳng
lặng suy nghĩ cách rèn luyện chịu đòn của Đằng Sơn.

Trở về phòng luyên võ Đằng Sơn lại phải chịu mấy đòn nữa hộ Đằng Vân rồi mới
được yên ổn mà dọn vệ sinh, lần này bọn nhóc ra tay nặng hơn nhiều, có lẽ là
do Trịnh Thành a cay nên cố tình xúi bọn chúng đánh hết mình.


  • Anh! hôm nay cho em ở lại dọn cùng anh nhé.


  • Không được! Đắng Sơn nghiêm mặt.


  • Em phải về học! Chỉ khi đệ đỗ vào trường trí tuệ số 2 nhà chúng ta mới được
    cải thiện, em có biết là chỉ cần đỗ vào trường thì không những không phải nộp
    học phí mà còn được 1 khoản tiền trợ cấp khá lớn nữa đấy!


Đằng Vân ko còn cách nào khác phải trở về, trong lòng cậu bé càng quyết tâm
phải thi đỗ để đại ca và cha mẹ đỡ khó khăn.

Mọi người về hết chỉ còn 1 mình Đằng Sơn ở trong phòng, cả căn phòng im lặng
chỉ có tiếng máy điều hòa vẫn chạy nhè nhẹ.

Đằng Sơn ngẩng đầu lên trần nhà nhíu mày nói:


  • Ra đi!

Yên lặng, căn phòng vẫn không hề có ai hay động tĩnh j xảy ra.

Đằng Sơn lại nói tiếp.


  • Không ra thì tối về ta cho ở 1 mình đấy!

Hihi tiếng cười non nớt vang lên 1 cô bé khoảng 3 tuổi cực kỳ đáng yêu, đôi
mắt to trong cộng thêm lông mày vừa dài vừa thon tạo thành cặp mắt phượng đẹp
đẽ,cái mũi cao ráo cùng cái miệng xinh xinh đúng là một đứa trẻ xinh đẹp, tuy
nhiên cô bé lại nhảy xuống từ… mái nhà.

Làn da trắng hồng mái tóc màu vàng đôi mắt màu da trời cộng thêm cái miệng nhỏ
nhắn đang mỉm cười trông như 1 thiên thần bé nhỏ,chỉ hận ko được cắn yêu 1
phát trên gương mặt cô bé.


  • Anh anh! bế! bế!! cô bé nhảy cẫng lên ôm lấy Đằng Sơn.Không còn cách nào
    Đằng Sơn đành phải bế cô bé lên.


  • Ài! Ta đã bảo ở nhà kia mà sao em lại chạy tới đây vậy?


  • Ở nhà 1 mình buồn lắm! ko ai chơi với Tâm Nhi a!


Đằng Sơn cũng chỉ đành cười khổ, cô bé này ở nhà Đằng Sơn từ lúc mới sinh
ra.Mà chính Đằng Sơn là người nhìn thấy nàng sinh ra trong 1…quả trứng.Bây h
nhớ lại vẫn thấy giật mình.


Vị Thần Đất Việt - Chương #2