Huyết Án Mười Năm Trước


Người đăng: thutu

Ánh kiếm loé lên.

Ánh kiếm mang theo sự sợ hãi, mường tượng những người ngồi bên dưới như thấy
một vị thần chết xuất hiện cùng với ánh kiếm, bởi bất luận là ai trong số họ
đổi lại cũng không thể đỡ được một kiếm này.

Thần chết nhằm Đỗ Anh Vũ mà vung lên cái lưỡi hái đoạt mạng của mình.

Mọi người trong phòng im bặt.

Đỗ Anh Vũ im bặt.

Phục vung cánh tay, thanh kiếm rời khỏi vỏ chém tới Đỗ Anh Vũ, lần rút kiếm
này là chàng dùng hết lực rồi.

Ánh kiếm lóe lên trong mắt người trước mặt, ánh kiếm lóe lên rất nhanh, nhanh
đến độ mắt người thường không bắt kịp. Phục chờ đợi giây phút này, đúng hơn là
mấy phần tíc tắc này đã mười năm, chàng tự tin vào tốc độ rút kiếm của mình.

Kiếm rút khỏi vỏ một cách không thể dứt khoát hơn, chàng chọn chém từ trên
xuống, chàng muốn xé rách khuôn mặt đẹp đẽ đã giết hại gia đình chàng cách đây
mười năm.

Trong khoảnh khắc này, lưỡi kiếm bỗng thay đổi hướng vẽ một đường vào hư
không.

Trước mặt chàng lúc này không phải là Đỗ Anh Vũ, người đang đứng sừng sững ở
đó là một người khác, Một thanh niên cao lớn cũng xấp xỉ tuổi chàng, người này
không đẹp đẽ như Đỗ Anh Vũ, nhưng lại có nét hào sảng cuốn lấy ánh mắt người
đối diện, không ai biết vì sao người này lại đứng đấy.

Phục nhận ra người này- Lý Lãng.

Chàng tự nhiên muốn dừng kiếm, nhưng kiếm xuất ra rồi, cái tốc độ đó thì làm
sao mà dừng.

Chàng đổi hướng lưỡi kiếm chém vào hư không, nhưng kiếm vung ra dứt khoát như
thế đâu phải muốn đổi là đổi được.

Một dòng màu lơ lửng ở không trung rồi rơi trên chiếc áo của Phục.

Máu đỏ tươi, mà áo cũng đỏ tươi.

Không ai kịp nhận ra, kiếm đã nằm trong vỏ, Đỗ Anh Vũ vẫn ngồi yên trên ghế,
khuôn mặt vẫn không biến sắc. Giả như vừa rồi Lý Lãng không chặn lại một kiếm
kia, hay giả đường kiếm vừa rồi không đột nhiên đổi hướng thì không biết ai
mới là người đắc thủ, Phục hay là Đỗ Anh Vũ.

Lý Lãng vẫn đứng đấy, chàng nhìn chiếc bàn bị chẻ làm đôi, rồi chàng quay sang
nhìn một người khác.

Đỗ Tam Thiếu ôm cánh tay, cánh tay máu đang có máu chảy ra, vửa mới rồi khi
ánh kiếm đi qua thì hán đã nằm dưới sàn nhà, vết đau bây giờ mới cảm nhận
được.

Lý Lãng nhìn hán, Phục cũng nhìn hán.

Một kiếm vừa rồi là không có mục tiêu, vào khoảng khắc Lý Lãng xuất hiện, Phục
đã biến chiêu, hướng không gian của chiếc bàn mà tới kiếm. Kiếm xuất quá nhanh
lên khi đổi hướng cũng khiến cổ tay chàng tê rần, hiện có muốn vung kiếm thêm
một lần thì chàng cũng không giám chắc có thể giết được Đỗ Anh Vũ.

Nhưng hán là vì cái gì mà bị thương, Phục không có chém hán, chàng chắc chắn,
ít nhất nếu là chàng nhằm vào hán thì chỗ này hẳn là có tới hai cái xác.

Lý Lãng nhìn Đỗ tam thiếu mỉm cười, tay chàng khẽ động, năm mũi kim châm bay
ra, cắm vào bên cạnh Đỗ tam thiếu.

Đỗ tam thiếu run lên, run không phải vì kích động, mà nếu có kích đông thì
cũng là kích động vì quá sốc, quá sợ hãi.

Bởi hán biết ai ra tay rồi.

Những người còn lại vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì cái bàn đã phân làm hai,
rượu thịt trôi vào giữa rồi nằm ở đấy, không có dấu vết bị xới tung.

Họ Đỗ vẫn điềm nhiên.

Khuôn mặt đẹp đẽ kia nhưng không có chút biểu cảm sợ sệt gì về những việc vừa
rồi.

Nhưng hán hơi bất ngờ, bất ngờ vì tốc độ vung kiếm của thanh niên kia, hoặc
giả hán bất ngờ vì thanh niên đứng trước mặt hán.

Hán không biết Lý Lãng là ai, thậm chí tên hán cũng không có biết, giống như
mấy người khác ở đây, hán biết có mấy người Dương lão, Vũ thiếu, và cái xác
kia lúc trước là Kiếm Si.

Kỳ thật lão không quan tâm tới những người này. Nhưng giờ có hai thanh niên
khiến não cùng quan tâm.

- Ngươi làm cái gì vậy. Phục ngạc nhiên nhìn Lý Lãng, chàng nắm bàn tay còn
đang

tê tê nơi cổ tay.

Phục nhìn phía trước, ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa thất vọng, nơi đó có một
thanh niên đang đứng, Phục nhìn người đó, Đỗ Anh Vũ cũng nhìn người đó.

Lý lãng cười cười tiến lại gần phục, nụ cười của chàng hiền hòa lắm.

- Tiệc rượu ngon như này, không lên dính máu, rượu ngô bản Phố mà vướng chút

máu tanh vào thì quả là không còn tinh khiết nữa.

Chàng tiến gần hơn, một tay chàng đưa ra, mùi thơm của rượu thật nồng. Phục
gạt ra, cùng lúc chàng lắc đầu.

- Rượu tuy ngon, nhưng ta không thể uống nữa.

Ánh mắt Phục nhìn về Đỗ Anh Vũ không rời.

Đỗ Anh vũ cười phá lên, rồi hướng Lý Lãng hào sảng nói.

- Chàng trai này, ta không biết ngươi là ai, nhưng ta sẽ mời ngươi một bữa
thật no say, Đỗ phủ ta không thiếu rượu ngon. Nhưng bây giờ ngươi tránh ra đi.

Đỗ Anh Vũ tiến lên ba bước, luồng áp lực tăng lên làm không khí xung quanh như
sôi trào.

Sáu người dưới bàn ngồi im lặng, họ không lên tiếng cũng chắc hành động.

Lý Lãng quay lại phía Đỗ Anh Vũ, trên mặt không còn vẻ cười cười nữa, hơi
hướng vài tia oán giận hiện lên.

- Ông thật muốn giết cậu ta sao? Ông biết người thanh niên đó là ai không?

Đỗ Anh Vũ không ngờ thái độ của Lý Lãng lại thay đổi như vậy, nhưng vẫn gật
đầu đáp.

- Hán là kẻ đã giết bằng hữu của ta, và giờ muốn giết ta.

Lý Lãng thất vọng lắc đầu, bàn tay trái của chàng đã bóp vỡ hồ lô rượu từ lúc
nào.

- Ông sai rồi.

Đỗ Anh Vũ nghi hoặc.

- Sai ?

Lý Lãng gật đầu.

- Đúng vậy, ông sai rồi.

Đỗ Anh Vũ lúc này điềm tĩnh lại.

- Vừa rồi hán vung kiếm cũng là giả sao ?

Phục lúc này cũng nói chen vào. Oán hận của chàng, thống khổ của chàng đều
hiện ở đôi mắt đỏ đầy tia máu.

- Ngươi tránh ra đi, ta đúng là muốn giết hán..

Lý Lãng chặn giữa hai người. Chàng nhìn về phía người thanh niên đang tràn đầy
sát khí kia.

- Đinh Phục, đó là tên ngươi đúng chứ.

Phục giật mình, đôi mắt chàng chuyển từ nhìn Đỗ Anh Vũ về nhìn Lý Lãng, chờ Lỹ

Lãng nói tiếp.

Lý Lãng không nói tiếp, chàng quay về phía Đỗ Anh Vũ.

- Ông còn nhớ người họ Đinh ở Cao Xã chứ.

Cũng giống như lần đầu mà Phục hỏi hán, trên khuôn mặt đẹp đẽ, một niềm thương
cảm hiện lên.

- Ta đương nhiên là nhớ, đó là huynh đệ của ta, chỉ tiếc cả nhà hán. ..

Rồi từ vẻ bi thương thành giận giữ, hán tiếp.

- Ta mà tìm ra hung thủ ta thề bọn hán không có hậu nhân.

Phục trở lên bi thương, rồi thống khổ, rồi oán giận.

- Ngươi đừng làm bộ nữa, cái gì huynh đệ, cái gì hung thủ. Người mà ngươi gọi
à huynh đệ ấy trong một đêm bị chính ngươi ra tay giết hại, giết một người
chưa đủ, ngươi giết cả nhà người ta, ba mươi sáu mạng.

Đỗ Anh Vũ nhìn chằm chằm vào người Phục.

- Ngươi là ai, tại sao nói vậy, ngươi biết ngươi đang nói gì không ?

Đứng giữa hai kẻ đang bừng bừng lửa giận, Lý Lãng thở dài một hơi.

- Hán là dòng dõi Đinh gia, người còn sót lại của Đinh gia trong cái đêm đó.

Phục, Đỗ Anh Vũ không xui mà cùng đồng dạng ngạc nhiên mà nhìn Lý Lãng, rồi
cùng đồng thanh hô:

- Làm sao ngươi biết được.

Lý Lãng đáp.

- Ta biết nhiều thứ lắm.

Phục mím môi, cái tay vẫn còn tê rần của chàng nắm chặt chuôi kiếm.

- Ngươi biết vậy tại sao ngươi còn cản ta giết hán ?

Lý Lãng đáp.

- Ta không muốn ngươi giết sai người.

Phục kinh ngạc nhìn chàng.

- Hán không phải là hung thủ, ta không muốn ngươi giết sai người.

Phục gằn từng tiếng.

- Ngươi nói hán không là hung thủ, hán không giết người, vậy chứ ai mới là
hung thủ, ai mới là kẻ giết người.

Lâu lắm chàng thở ra một hơi thật dài, thật bi thương, thật phũ phàng mà nói

- Tối đó ông ta có giết người, nhưng không phải ở đinh gia, mà ở một nơi
khác.

Phục lùi lại hai bước, đôi chân của chàng trở lên nặng nề quá. Chàng gượng
hỏi.

- Chỗ nào.

Lý Lãng lắc đầu.

- Ta không nói được

Phục không tin, không tin Lý Lãng và không tin chính mình, hơn mười năm, chàng
chỉ có một kẻ thù là Đỗ Anh Vũ, giờ lại có kẻ nói rằng người chàng thù hận hơn
mười năm không phải là kẻ thù của mình, làm sao chàng tin, nhưng nếu người kia
nói thật thì chàng chấp nhận nổi sao.

- Ta không tin, cho dù ngươi biết ta là ai, nhưng như thế không đủ để cho ta
tin ngươi.

Lý Lãng gật đầu.

- Ta biết ngươi sẽ không tin ngay, nhưng dù sao cuối cùng ngươi cũng sẽ tin,
vì ta biết ai là hung thủ thật sự.

Phục hô khẽ.

- A.

Lý Lãng không nói tiếp, chàng quay về phía Đỗ Anh Vũ.

- Trong cái đêm tội lỗi đó, ông có lẽ rất uy phong.

Đỗ Anh Vũ ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi trước mặt.

- Kỳ thật là ngươi biết nhiều quá.

Lý Lãng gật đầu, không nói.

Đỗ Anh Vũ tiếp.

- Ta không nghĩ ngươi lại là hậu nhân của Đinh gia, điều đó thật may mắn. Ta
không biết ai nói với ngươi là ta sát hại gia đình ngươi, nhưng ta không làm
điều đó.

Đỗ anh vũ nói với Đinh Phục, rồi hán quay sang Lý Lãng, gằn từng chữ một.

- Ngươi nói ngươi biết ai là hung thủ ?

Lý Lãng không đáp àm hỏi lại.

- Ông vẫn chưa trả lời ta, đêm đó ngươi hẳn là uy phong.

Đỗ Anh Vũ im lặng, hán không còn vẻ mặt muốn trả thù cho nhà họ đinh nữa, mà
gương mặt đẹp đẽ ấy đang thống khổ đến đáng sợ.

Lý Lãng cũng không chờ hán trả lời, bởi chàng biết hán sẽ không trả lời.

- Ông biết vì sao Đinh Phục lại cho rằng ông là kẻ giết cả nhà cậu ta không ?

Đỗ Anh Vũ bừng tỉnh.

- Tại sao

Lý Lãng không trả lời ngay, chàng nhìn qua Đinh Phục.

Đinh Phục bi phẫn nhớ lại, đến bây giờ hình ảnh ngày đó cũng không có phai mơ
mà còn rõ ràng, rõ ràng như đang xảy ra trước mắt chàng vậy.

- Máu, máu ở khắp nơi. Cha ta bò qua chỗ ta, ông ấy nói với ta “ Đỗ gia, là
Đỗ gia” rồi ông tắt thở.

Rồi chàng rống lên.

- Ngươi nghĩ không lẽ cha ta lại lừa ta sao ?

Đỗ Anh Vũ đầu óc trở lên choáng váng, hán lẩm bẩm.

- Không thể, không thể nào, nhưng Đinh lão ca không thể tự nhiên mà nói vậy

Lý Lãng nhìn Đinh Phục đang giận giữ, chàng từ từ đáp.

- Cha ngươi nói không sai, ông ấy không có lừa ngươi, bọn hán đúng là người
Đỗ gia.

Đinh Phục không hiểu nhìn Lý Lãng.

Lý Lãng lần nữa hỏi Đỗ Anh Vũ.

- Đêm hôm đó, trong cái chiến dịch kinh tởm đó của ngươi, ngươi còn nhớ một
người ?

Đỗ Anh Vũ hỏi.

- Ai ?

Lý Lãng đáp.

- Người đó không đi cùng với ngươi.

Đỗ Anh Vũ tuột miệng.

- Đỗ Đình Anh.

Lý Lãng gật đầu như xác nhận.

- Ngươi còn nhớ Đỗ Đình Anh lúc đó có thích một người trong Đinh gia ?

Đỗ Anh Vũ giật mình, người trẻ tuổi này, sao lại biết nhiều như ậy.

- Nhớ, đương nhiên là nhớ, đó là em gái của Đinh huynh đệ, chỉ tiếc là nàng
không yêu hán, hơn nữa còn sắp tiến cung.

Rồi như nghĩ ra thứ gì đó hán thốt.

- Không lẽ.

Lý Lãng gật đầu.

Đỗ Anh Vũ kể.

- Lúc đó ta bị kẻ gian hãm hại, hoàng đế đày ta ra vùng cao xã.

Gương mặt bỗng trở lên bi thương.

- Đinh huynh đệ lúc đó đối với ta vô cùng tốt, sau đó chúng ta kết nghĩa anh
em.

Mấy tháng sau thì người Đỗ gia tới, mạc dù ta còn chưa có thoát tội nhưng ta
cũng không còn xuốt ngày phải lao dich nữa, chúng ta tới Đinh gia thường xuyên
hơn.

Lý Lãng chen lời.

- Đỗ Đình Anh là một trong những người theo ngươi tới đó.

Đỗ Anh Vũ gật đầu.

- Đỗ Đình Anh tuy là hộ vệ của ta nhưng cũng chẳng khác gì huynh đệ cả. Ta
cũng biết hán yêu em gái của anh em ta, nhưng ta cũng biết nàng không yêu hán
hơn nữa còn sắp phải tiến cung, ta đã nói với hán là lên chấm dứt tình cảm,
thật không ngờ.

Lý Lãng nói tiếp.

- Không ngờ hán không chỉ cưỡng hiếp người ta mà còn giết cả nhà người ta.

Chàng tiếp.

- Có lẽ ngươi đang hận hán lắm. Nhưng hán chỉ là học tập chủ nhân của mình mà
thôi, nếu có khác thì là hán ra tay sớm hơn, phải khác là ở chỗ sớm giết người
bịt miệng.

Đỗ Anh Vũ không nói gì, biết nói gì bây giờ.

Đinh Phục nghe từ nãy cũng gầm lên.

- Đỗ Đình Anh, hán ở đâu ?

Đỗ Anh Vũ lắc đầu.

- Hán mất tích từ mấy hôm trước trên tường thành.

Lý Lãng thốt lên.

- A.

Đỗ Anh Vũ hỏi.

- Thật ra ngươi là ai, tại sao lại biết những chuyện đó.

Đinh Phục cũng hỏi.

- Đúng vậy, sao ngươi biết ta là người nhà họ Đinh.

Lý Lãng nhìn Đỗ Anh Vũ, chàng không nói, chàng không muốn trả lời, rồi nhìn
sang Đinh Phục.

- Thanh kiếm tốt đấy, trong thiên hạ này không có mấy thanh kiếm tốt như vậy


Tuyệt Kiếm - Chương #7