Người Không Được Mời (2)


Người đăng: thutu

Cánh cửa đỏ mở ra, trước ánh nhìn của những người bên trong, một thanh niên
cao gầy từng bước chậm dãi đi vào. Chàng khoác một chiếc áo màu đỏ hồng, mường
tượng chàng chìm vào trong căn phòng này.

Mắt chàng cũng đỏ, đỏ từng tia máu, là do hận thù trong chàng, hay là do chàng
khóc nhiều, hoặc giả cả hai.

Nhưng chàng đâu phải là một đứa trẻ nói khóc là khóc, ở đây mọi người dường
như cũng nghĩ như vậy, chỉ có một người không nghĩ vậy, người đó nhìn chàng
với ánh mắt tiếc nuối.

Nhưng tại sao lại tiếc nuối.

Chàng lên tiếng.

- Không cần phải tìm nữa, hán không có tới được nữa.

Đỗ Anh Vũ nhìn chàng không chớp mắt.

- Ngươi biết hán không tới được ?

Chàng gật đầu.

- Đúng vậy.

Rồi chàng tiếp

- Nhưng hán có nhờ ta mang hán tới đây.

Đỗ Anh Vũ nhăn mặt, những người còn lại cũng ngạc nhiên rồi.

- Vậy hán đâu ?

Đoạn tay trái chàng khẽ động, một cái xác rơi vào giữa bàn.

- Hán thì không tới được, nhưng cái xác của hán thì ta mang tới rồi.

Cái xác nằm im trên bàn bất động.

Người đã chết dĩ nhiên bất động, nhưng người còn sống tại sao cũng bất động
rồi, trong chốc lát không có ai lên tiếng.

Bọn họ đều nhận ra người đang nằm bất động trên bàn kia, mấy ngày trước còn
sừng sững trên tường thành, mấy ngày trước còn khiếp đảm quần hùng, dương danh
Kiếm Si, ai mà không biết.

Vậy mà giờ bất động nằm đó.

Sự im lặng bắt đâu chuyển dần sang nghi hoặc, nghi hoặc thân phận người vừa
tới.

Đỗ Anh Vũ vẫn bình tĩnh, từ đầu tới giờ, chỉ có hán và Lý Lãng là không biểu
lộ cảm xúc, hán lên tiếng phá vỡ không khí nặng lề.

- Vừa hay chỗ ta còn một cái ghế, ngươi cũng lên ngồi lại một chút.

Đỗ Anh Vũ nói vậy cũng không có ý cho người thanh niên từ chối, mà người mới
đến cũng không có ý từ chối.

Chỗ ngồi cuối cùng cũng đã được lấp đầy, còn thêm một cái xác nằm bất động
trên bàn.

Trên xác chết có một vết đâm thẳng vào tim, vết đam nhìn trông nham nhở xung
quanh, nhưng lại không có máu rỉ ra.

Đỗ Anh Vũ yên lặng quan sát xác chết, mọi người yên lặng quan sát Đỗ Anh Vũ,


Lãng nhìn người mới đến, chàng nhận ra người này tức lúc mới bước vào.

Người này vẫn mái tóc xoăn buông thả tới vai, dáng người cao gầy, khuôn mặt
anh tú lạnh lẽo, tất cả so với lần gặp trước không có gì sai biệt lắm, chỉ có
vết thương ở chân đã lành.

- Ngươi là ai ? Đỗ Anh Vũ hỏi.

Thanh niên đáp gọn.

- Phục.

Đỗ Anh Vũ hỏi.

- Là ngươi giết hán ?

Phục lắc đầu vẻ tiếc nuối.

- Ta vốn định giết hán.

Đỗ Anh Vũ trầm xuống.

- Vậy ngươi có thấy người đã giết hán không ?

Phục đáp.

- Lúc ta đến thì hán đã chết rồi

Ngưng chốc lát, chàng tiếp.

- Nhưng tay hán có cầm một tấm thiếp, vì vậy ta mang hán đến đây.

Đỗ Anh Vũ nói.

- Ta nghĩ ngươi không có lý do phải phủ nhận nếu như do ngươi làm.

Phục gật đầu.

- Quả là như vậy

Đỗ Anh Vũ lại nói.

- Nếu ta không nhầm, thì dù hôm nay ngươi không bắt gặp cái xác của Kiếm Si,

thì ngươi cũng sẽ tới.

Phục gật đâu.

- Ta biết ngươi mở ra cái bữa tiệc này là mời ta đến.

Đỗ Anh Vũ nói.

- Ngươi không sợ sao?

Phục đáp.

- Có, sợ sẽ đến trễ.

Đỗ Anh Vũ mỉm cười.

- Nhưng giờ ngươi không cần phải sợ nữa.

Đỗ Anh Vũ đưa hai tay, tam thiếu gia và tứ thiếu gia liền khiên cái xác ra,
sau đó bày lên rượu thịt.

Rượu là loại rượu ngô Bản Phố thượng hạng, rượu còn trong bình mà hương thơm
đã nồng đượm khắp căn phòng, thịt cũng là loại bê quay cả con vàng ươm.

Nhưng tất cả đều im lặng, không có ai động đũa.

Lý Lãng hào sảng nói.

- Các vị làm gì thế, Đỗ đại nhân mời tiệc sao lại yên ắng vậy.

Chàng láy ra một bình, rót vào bát.

Phục không nói không cười, cũng vươn cánh tay lấy về một bình, chàng không rót
ra bát mà uống liền một hớp cạn bình rượu.

Đỗ Anh Vũ thấy vậy cũng cười to, nụ cười sảng khoái không có một điểm nào giả
tạo.

- nào, các vị, có gì mà phải âm trầm vậy, không lẽ chê rượu của tại hạ không
ngon.

Những người còn lại nghe vậy cũng bắt đầu uống.

Căn phòng đỏ, rượu thịt đầy bàn, người cũng đông, tưởng chừng như đang có hỷ
sự, mà người trong đó, khuôn mặt ai cũng trông rất khó coi.

“Xoảng” ! Phục ném bình rượu đã hết xuông.

- Rượu thịt cũng đã dùng, giờ cần làm việc chính.

Đỗ Anh Vũ nhìn người thanh niên kia cười nói.

- Ngươi có biết tại sao dù ta biết ngươi sẽ đến giết ta mà ta vẫn mở tiệc chờ
ngươi không ?

Phục nhăn mặt.

- Ngươi nghĩ ta không giết được ngươi.

Phục hừ nhẹ một tiếng.

- Nhưng ngươi nghĩ sai rồi.

Đỗ Anh Vũ cười lớn.

- Có rất nhiều người từng nói như vậy, bọn họ bây giờ đã không còn nói được
nữa.

Phục đáp.

- Nhưng ta không giống họ

Dừng mọt chút chàng tiếp.

- Vậy ngươi biết vì sao ta muốn giết ngươi không

Đỗ Anh Vũ suy nghĩ một chút.

- Ta nghĩ ngươi không phải người của Vũ Đái, vì vậy ngươi là vì trả thù mà
tới.

Trên mặt phục tràn đầy sát khí như đồng ý.

- Ngươi nhớ Đinh Thế Bình ở cao xã không ?

Đỗ Anh Vũ gật đầu, trên mặt có vẻ thương tiếc.

- Ta đương nhiên nhớ Đinh huynh đệ.

Phục thở mạnh, từng tia máu trong mắt như muốn vỡ ra.

- Đinh huynh đệ, ngươi còn có mặt mũi để gọi sao.

Lời cuối cùng vừ dứt, thân hình của Phục liền động, trong thoáng chốc xuất
hiện trước mặt Đỗ Anh Vũ.

Nhanh lắm, ở đây có người còn chưa kịp bỏ chén rượu xuống, có người mới kịp
đứng lên, cũng có kẻ vẫn đang nhìn vào chỗ người thanh niên đứng lúc trước,
tất cả đều chưa kịp ngơ ngác thì Phục đã ở trước mặt Đỗ Anh Vũ.

Ở đây, ai không là bậc danh vọng một vùng thì cũng là trẻ tuổi phi phàm.

Có ai ở đây không phải là cao thủ ?


Tuyệt Kiếm - Chương #6