Kiếm Không Lưu Tình.


Người đăng: thutu

Đinh Phục cúi đầu nhìn thanh kiếm trên tay chàng, chuôi kiếm và vỏ kiếm cùng
có hình tròn vừa đúng ghép lại thành một thanh côn.

- Kiếm này không phải vật gia truyền, ngươi chẳng thể nhìn vào đó mà nhận
được người.

Đỗ Anh Vũ lúc rồi cũng nhìn thanh kiếm trên tay Đinh Phục cũng gật đầu xác
nhận.

- Quả thật Đinh gia không có cây kiếm nào như này, còn nữa Đinh gia cũng
không có bộ kiếm pháp nào như hán vừa sử dụng.

Đinh Phục nhăn mặt nhìn về Đỗ Anh Vũ, bàn tay trái tựa hồ như muốn bóp nát đi
vỏ kiếm, quả thận, nỗi oán hận mười năm đâu phải như Lý Lãng nói không phải Đỗ
Anh Vũ là hung thủ là có thể xóa bỏ được ngay, hơn nữa hung thủ kia cũng là
người Đỗ gia, là huynh đệ sống chết của Đỗ Anh Vũ.

Lý Lãng gật đầu, là người hay cười khi phá giải được những bí mật, nhưng lúc
này chàng cũng không thể nhếch khóe miệng lên nổi nữa, chàng nói thật chậm,
dường như chàng đang dồn nén một luồng cảm xúc nào đó trong người, không cho
nó phát tiết ra ngoài.

- Kỳ thật Đinh gia không có thanh kiếm kia, mà thanh kiếm kia là của một
người khác tặng cho Đinh Phục cách đây mười năm về trước.

Đỗ Anh Vũ hướng về Định Phục, Đinh Phục lúc này đang nhìn Lý Lãng, gân cốt
toàn bộ đều buông lỏng, không có mảy may đề phòng, mường tượng bất kỳ ai cũng
có thể một kích đánh chết ngay được.

Sau cùng Đinh Phục tay phải nắm chặt chuôi kiếm, mạch máu một lần nữa nổi vồng
lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn về Lý Lãng.

- Ngươi là ai ?

Lý Lãng lấy trong người ra một thanh đao nhỏ, gọi nó là đao là bởi nó có hình
dáng giống thanh đao, hoặc bởi lẽ chủ nhân của nó gọi nó là đao bởi trên đao
còn khắc một chữ Tinh, bên dưới khoảng một gang là chữ "đao" rất nhỏ và mờ,
phải nhìn lâu mới thấy, chàng ném qua Đinh Phục.

- Một người quen cũ chưa từng gặp mặt.

Đinh Phục nhận lấy thanh đoản đao, chàng nhìn thanh đao thật kỹ, rồi từ trong
người lấy ra một thanh đoản kiếm, bên trên chuôi kiếm có một chữ "Tinh", phía
bên dưới có kèm theo chữ " Đao" khác rất nhỏ nhưng lại rõ ràng, rồi chàng quay
lại vung tay nhẹ, đoản đao hướng về phía Lý Lãng mà tới.

- Thì ra là ngươi à.

Lý Lãng bắt lấy lại thanh đoản đao cất vào trong người, sau đó gật đầu xác
nhận.

- Đúng vậy.

Đao và kiếm là hai thứ giết người, đoản kiếm thì bén nhọn mà đoản đao thì cùn,
cùn lắm.

Mà đao vốn dĩ không cùn, vì cùn thì nó cũng không được gọi là đao, huống hồ
đoản đao mang trên người mỗi tráng sĩ đều phải sắc bén vô cùng, có thể tùy ý
vung tay mà gãy được trường đao trường kiếm.

Đao cùn vì có người muốn đao phải cùn, mà cùn thì đâu còn giết người được nữa.

Đinh Phục nhìn theo cái gật đầu của Lý Lãng mà biến đổi, gân xanh trong người
nổi lên rồi, khuôn mặt cũng dần dần đỏ bừng, mường tượng chàng kích động. Cái
nhìn của chàng nóng rực, ngập lên chiến ý, cái tay phải của chàng cũng đã quên
được nỗi đau vừa rồi mà nắm lại thật chặt.

Nỗi kích động lần này khác với lúc cùng đối mặt với Đỗ Anh Vũ, so với lần đứng
trên lầu quán ăn mà nhìn qua trường thành cũng không thể mà đem so sánh.

Ánh mắt Đinh Phục nhìn Lý Lãng mường tượng như một kẻ cô đơn trên đỉnh cao ma
tìm được một đối thủ.

Phảng phất còn là cái nhìn của một người nhìn vị bằng hữu thân thiết nhất của
mình.

Lý Lãng nhận được ánh mắt đó, mà Đỗ Anh Vũ cũng nhận thấy, tâm ý của hán lúc
này cũng đã thay đổi, mặc dù vẫn còn nghĩ Đinh Phục là người đã giết chết Lộ
Thiên

Trường Lê Văn Chung nhưng cái ý muốn giết chết Đinh Phục cũng không còn nữa.

Chết đi một Lê Văn Chung nhưng lại biết dòng dõi một huynh đệ thân hơn thủ túc
vẫn còn lại một thanh niên bất phàm, trong lòng hán thật sự vui vẻ.

Đỗ Anh vũ vừa định lên tiếng, Đinh Phục đã lên tiếng trước.

- Ta không nghĩ là ngươi, cái hẹn tết nguyên tiêu ta chắc chắn sẽ tới.

Từ lúc vào đây, Lý Lãng không có vác một thanh trường kiếm trên vai, chàng đeo
nó sau lừng, lúc này chàng tháo nó xuống, mỉm cười nói.

- Ngươi nhận ra thanh kiếm này chứ ?

Đinh Phục lắc đầu.

- Ta là lần thứ hai thấy nó. Lần thứ nhất là ở quán rượu, bây giờ là lần thứ
hai.

Lý Lãng hỏi lại.

- Vậy còn trước đây.

Đinh Phục nghĩ một thoáng rồi đáp như lần trước.

- Chưa từng gặp qua.

Lý Lãng thở dai một tiếng, rồi cúi đầu nhìn thanh kiếm, bất chợt chàng cười
một tiếng.

- Ha ha, ta quên mất, kiếm trong vỏ thì ngươi làm sao mà nhận ra được.

Đinh Phục nghi hoặc nhìn qua Lý Lãng, nhưng chàng vẫn không lên tiếng. Đỗ Anh
Vũ nãy giờ cũng im lặng, hán biết bây giờ hán không cần phải lên tiếng.

Bên dưới sáu người vốn yên lặng, tưởng như chẳng bao giờ có người muốn dây vào

chuyện này thì đột nhiên có tiếng nói vang lên.

- Thanh kiếm này vốn không có vỏ ?

Người hỏi là thanh niên đã vào cùng Lý Lãng, Vũ thiếu gia Vũ Hóa.

Lý Lãng nhìn qua Vũ Hóa rồi gật đầu.

- Đúng vậy.

Đinh Phục cau mày nhìn thanh kiếm, rồi lại nghi hoặc nhìn Lý Lãng. Vũ Hóa bên
dưới mim cười hỏi tiếp.

- Vậy tại sao giờ phải mang bao kiếm ?

Rồi hán bồi ngay.

- Không lẽ sợ người nhận ra.

Lý Lãng chưa trả lời ngay, chàng cúi đầu nhìn thanh kiếm còn đang trong vỏ mới
trả lời.

- Đúng là sợ người nhận ra.

Trong bốn người không rõ danh tính có một người lên tiếng.

- Tại sao, có phải đó là thanh kiếm đã giết chết cả nhà Đinh huynh đệ không ?

Rầm !

Câu nói vừa dứt thì người này ngã xuống, trên khuôn mặt vẫn còn nét cười nhưng
hai con mắt thì trợn lên, hai tròng mắt thu nhỏ lại, mường tượng như là đang
sợ hãi.

Nỗi sợ mới chỉ kịp thoáng qua trước khi mất hết tiềm thức mà chưa kịp biểu
hiện lên khuôn mặt.

Mường tượng là vậy.

Chỉ có một thứ không cần phải mường tượng, Đinh Phục đứng trước hán, đứng đấy
sừng sững như là đã đứng đấy từ rất lâu rồi, áo đỏ của chàng như đỏ thêm một
chút.

Trong phòng đã có thêm một xác chết.

Kiếm trong vỏ, kiếm trên tay người, tay người không run, sắc người không đổi,
chỉ có trái tim là đang đập mạnh từng hồi, từng hồi. Đinh Phục không muốn rút
kiếm, bởi rút kiếm là có người chết, nhưng chàng càng không muốn có người đem
huyết thù cả nhà chàng ra muốn nói gì thì nói, đặt điều sao cũng được.

Nhưng chàng giết người rồi thì rong tim lại nhảy lên từng hồi, cảnh tượng ngày
trước lại hiện về, theo từng giọt máu từ một lỗ nhỏ trên cổ họng chảy ra.

Chàng không muốn người ta nhìn thấy chàng những lúc như thế, lâu dần chàng
biến mình bề ngoài thành một con ác quỷ, người không nhúc nhích, khuôn mặt
lạnh tanh mà ánh mắt nhìn về một vùng hư không.

Vũ Hóa sợ hãi nắm chặt thanh kiếm, đến nỗi bàn tay đã chớm rỉ ra vài giọt máu.

Lý Lãng nhìn cảnh này thở một hơi dài, rồi tay chàng khẽ động, kiếm theo cử
động đó mà bay vút đi, Đinh phục vươn tay ra bắt lấy, rồi nhìn Lý Lãng vẻ
không hiểu.

Lý Lãng lên tiếng.

- Kiếm này vốn là có người muốn ta giao lại cho ngươi.

Đinh Phục nhìn thanh kiếm, vỏ kiếm màu trắng đơn giản, không có họa tiết trang
trí nhìn qua chỉ là một thanh kiếm bình thường.

- Ai ?

Lý Lãng đáp.

- Sư phụ của ngươi.

Đinh Phục trở lên gấp gáp. Tay nắm chặt thanh kiếm của Lý Lãng vừa ném qua.

Một lúc, chàng quyết định không nói, đeo kiếm sau lưng rồi chầm chậm bước ra
cửa,

bước chân chạm dãi mà kiên định, mường tượng trức mắt chàng chỉ có một lối đi
vắng vẻ, không có ai hay cái gì có thể khiến chàng lưu tâm. Và trên con đường
vắng ấy có một người xuất hiện chặn lấy lối đi, người đó là Vũ Hứa

Định phục chậm chạp lách qua một bên bước đi, Vũ Hứa lại tiến tới trước chặn
đầu chàng, cho tới lần thứ ba, chàng không lách qua nữa mà tùy tiện buông ra
hai tiếng.

- Tránh ra.

Vũ Hứa dường như chỉ trực chờ chàng lên tiếng.

- Đã mất công tới đây như vậy, tại sao huynh không cùng mọi người ở lại uống
thêm chút rượu, Đỗ đại nhân cũng sẽ rất vui mừng.

Rồi hán nhìn qua Đỗ Anh Vũng vẫn im lặng từ nãy.

- Phải chứ Đỗ đại nhân.

Đỗ Anh Vũ nhìn qua Vũ Hứa rồi hướng ánh mắt tới thanh niên mang áo dài đỏ đang
đứng ở cửa ra vào của căn phòng mà cười nói.

- Quả đúng là như vậy, ngươi hãy ở lại đây, thúc sẽ giúp ngươi tìm ra Đỗ Đình
Anh trả thù cho đại ca của ta.

Đinh Phục cúi gằn xuống, chậm rãi đáp.

- Không cần, ta sẽ tự mình tìm ra hán.

Rồi chàng đưa ánh mắt âm trầm nhìn qua thanh niên đang đứng chặn trước chàng.

- Tránh ra.

Khi chàng nói, tay phải chàng đã nắm chuôi kiếm, mường tượng không khác khi
giết tên vừa rồi là bao.

Vũ Hứa nhìn ánh mắt và tâm thế của chàng mà hốt hoảng, chỉ bất quá, sự hốt
hoảng ấy rất nhanh mà biến mất, không ai có thể tinh mắt mà thấy được, ngoại
trừ những kẻ chuyên nhìn sắc mặt người khác để thăm do tâm ý.

Đinh Phục đương nhiên không giống con người như thế, nhưng à Lý Lãng lại có
thuộc nhóm này, lên trong ánh mắt vừa rồi chứa đựng nững gì đều không qua nổi
cặp mắt thích soi mói của chàng.

Kỳ thật một tia hoảng hốt ấy rất nhanh mà xuất hiện rồi cũng vọi vã biến mất,
nhanh như lần nó xuất hiện vậy.

Hán nở một nụ cười, một nụ cười tươi, rất tự nhiên.

- Tự tìm, huynh tự tìm nổi sao.

Đinh Phục vẫn không đáp, tay nắm chuôi kiếm lại run lên, chàng bước qua người
Vũ Hướng, rồi một chân chàng đã vượt qua cánh cửa.

- Ta là Vũ Hướng, nếu sau này có việc cần thì cứ đến Vũ gia, ta sẽ cố hết sức
giúp đỡ huynh.

Đỗ tứ thiếu đang đỡ anh mình bị thương cũng lên tiếng.

- Nếu hán có cần thì sẽ tới đây, không cần phải tới Vũ gia các người.

Mặc cho đám người đó om sòm, Lý lãng thở một hơi thật dài, chàng đưa ánh mắt
qua người thanh niên đang lầm lũi bước đi, chàng hy vọng sau khi nhận được
thanh kiếm đó thì con người thanh niên kia cũng sẽ thay đổi, thay đổi theo
chiều hướng tốt lên.

Lý Lãng thở dài rồi cầm lấy hồ lô rượu của mình mà tu, trong này chàng hết
chuyện rồi, cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

Thời gian trôi đi nhanh quá, mới đấy mà đã giữa trưa, mặt trời đã lên lên tới
đỉnh đầu người. Trời đã giữa thu, nắng không còn gắt nữa, gió từng đợt xào xạc
thổi qua từng cành cây trong đỗ phủ, xa xa phía căn phòng màu đỏ, một thanh
niên áo đỏ đang lầm lũi bước đi thì đột nhiên dừng lại.

Đột nhiên dừng lại rồi lại đột nhiên bước đi, nhưng lối đi không phải ở bên
ngoài Đỗ phủ mà là ở một gian phòng khác, cách đó chừng hai dãy nhà khác.

Khác với căn phòng màu đỏ, nơi đây giống như những căn phòng của những đại gia
phú khác, rộng rãi và tiện nghi, chỉ là bây giờ khắp căn phòng toàn một mùi tử
khí tanh hôi.

Đinh Phục chính là nghe được tiếng thét thảm thiết mà chạy tới đây, trước mắt
chàng là cảnh tượng của mười mấy con người đang nằm dưới đất, dưới ngực nơi
trái tim của họ máu vẫn còn đang rỉ ra.

Máu đỏ tươi, như màu áo người đứng cửa.

Đinh Phục tới, đám người Lý Lãng cũng tới, rồi đám hộ vệ và gia đinh cũng tới.

Mà đã tới là sẽ nhìn thấy, chỉ có sỏi đá thấy cảnh này mà không thương tâm, mà
không kinh hãi, còn là người đều sẽ thấy ghê tởm, thấy xót xa. Có không ít
người vừa tới, vùa thấy vừa ngay liền ôm miệng mà nôn mà mửa.

Lý Lãng cũng thấy thương tâm vô cùng, trong mười mấy xác chết máu còn đang rỉ
ra kia, òn có hai cô gái đi cùng với chàng, chàng thương tâm rồi thành đồng
cảm, có chăng kiếp sau các nàng sẽ không phải trở thành món hàng qua lại cho
kẻ khác, được sống một cách đúng nghĩa là sống.

Chàng nhìn qua xác chết một lượt, mười mấy mạng người chết nhưng không có vẻ
gì là đau đớn, chết như thể không biết mình bị người giết vậy.

- Người ra tay có lẽ là ra tay rất nhanh, mà kiếm chẳng lưu tình.

Đỗ Anh Vũ lên tiếng trước, hẳn ông ta là một vị quan trong triều cùng trải
chám giết nhiều năm cũng sẽ rất nhanh lấy lại được tâm trang mà đánh giá hiện
trường.

Lý Lãng cũng gật đầu, kẻ giết người có lẽ ra tay rất nhanh, nhưng có kẻ nào ra
tay nhanh tới độ một kiếm giết chết mười mấy mạng người mà họ không biết sao,
mà trong mười mấy người đó có không ít các cao thủ.

Trên đời có người như vậy sao ?

Lý Lãng cho là không, chàng dò xét căn nhà một lượt, những người khác cũng đã
vào trong căn phòng, trong số đó, có một thanh niên đôi mắt như đỏ lên từng
tia máu, tay cầm kiếm của chàng như muốn bóp nát thanh kiếm.

Đinh Phục lần này kích động, chàng không còn dấu được nó bằng sự trầm ổn nữa,
mà lúc này nó đã biểu hiện ra nét mặt đầy đau khổ, tay chàng gồng khí, một
luồng kình khí đi qua bàn tay, chỗ gân cốt lúc trước tổn thương do thu chiêu
lần nữa bị tổn thương khiến bàn tay chàng run lên từng đợt.

Lý Lãng đi khắp nơi trong căn phòng, chàng xem từng cái xác, dò tìm mọi ngóc
ngách rồi dừng lại bên một cái đỉnh nhỏ để đốt dầu thơm. Đôi lông mày của
chàng nhăn lại, chàng hét lớn.

- Không ổn.


Tuyệt Kiếm - Chương #8