Người đăng: bachpham101
Giữa tháng mười một, gió đông càng thêm khắc nghiệt, Thiên Hương thôn bao phủ
một lớp trắng xóa. Nơi đầu thôn căn nhà tranh, lụp xụp lung lay đã sớm chìm
trong tuyết dày, mà trước sân hàn mai, thình lình nở hoa.
Nơi bờ sông Vị Hà cô liêu, lẳng lặng đứng đấy một ông già, ông lão mái tóc hoa
râm, thân mặc áo gai đơn bạc, không hề mang chút nào khí thế tựa phàm nhân.
Ông lão bên cạnh nằm phủ phục một con lừa đen, cả thân chìm dưới tuyết, chỉ lộ
ra cái đầu to như quả bóng, hai mắt lim dim. Phàm nhân ông lão này không ai
khác chính là Bạch Phàm.
Hắn ở Thiên Hương thôn năm thứ mười sáu.
Hắn đứng yên, dõi mắt nhìn sang phía bên kia sông Vị Hà chăm chú, nhìn phía xa
xa khung cảnh tựa hồ đang tìm tòi điều nào đó. Hai mày nhíu rất chặt, tựa hồ
đang suy nghĩ chuyện gì mà chưa thu được đáp án.
Đôi mắt hắn thâm thúy, tựa như hố sâu, bao hàm vũ trụ bên trong.
Hắn đứng nơi đó đã nhanh một tuần, không hề nhúc nhích, không hề nói chuyện mà
vẻ mặt đều chưa hề biến đổi qua một lần. Bầu trời tuyết rơi đậm sớm đã phủ đầy
hắn mái tóc bờ vai, nếu không phải lâu lâu có cơn gió thổi đi lớp tuyết đọng
hắn đã thành một băng điêu mất rồi.
“Sinh Đạo Kinh lại như thế nào tu luyện?” Bất chợt bất động ông lão khe khẽ
thì thào.
“Từ khi tham khảo này kinh, ta nhìn trời đất tựa hồ không giống ban cũ, vạn
vật trên thế gian đều bao hàm sinh cơ”
Chợt ông lão mở to mắt như hiểu rõ hết thảy. Chốc lát lại nhíu mày hoang mang,
đăm chiêu suy ngẫm.
Nửa tháng trôi qua, mưa tuyết dần dần thưa thớt, cơn gió từ phương bắc cũng
bớt thổi xuống. Nhưng mà đứng yên ở bờ sông ông lão mí mắt lại chưa hề buông
lỏng.
Một tháng trôi qua, mùa đông kết thúc, khi tia sáng mặt trời từ phía đông tỏa
sáng đại địa. Vị Hà sông băng bắt đầu tan, khắp mặt đất tuyết đọng cũng theo
đó tan chảy thành những dòng suối nhỏ róc rách.
Bạch Phàm vẫn đứng yên nhìn bờ bên kia sông vị hà, chưa từng nhúc nhích.
Khi cơn mưa xuân đầu tiên nhẹ nhàng đổ xuống thiên hương thôn,cũng là lúc cành
cây đâm chồi, muông thú trở về.
Vốn hiu hắt cảnh vật trở nên sống động, náo nhiệt.
Nơi bờ sông Vị Hà, vẻn vẹn một người đàn ông trung niên, tóc mai lấm tấm, đứng
nhìn bờ bên kia dòng sông, lại tựa như nhìn chính bản thân mình.
Chíp chíp
Có đôi chim sẻ không biết từ đâu cặp lấy từng sợi rơm nhỏ, tại trên đầu hắn
đắp một cái tổ nhỏ, dự định đẻ trứng. Hiển nhiên đôi này vợ chồng chim sẻ xem
hắn như một gốc cây...
Dưới chân hắn, cỏ non mơn mởn mọc um tùm, mùa đông vừa qua mùa xuân lại tới.
Lúc ổ chim bên trong ba con chim non phá trứng mà ra.
Bạch Phàm lần nữa mở to mắt, lần này hắn không còn nhíu mày mà là đôi mắt tựa
tinh quang, nghi hoặc tựa hiểu tựa không, hắn không tiếp tục nhìn về bờ bên
kia bờ sông vị hà, mà nhìn nơi mình đang đứng, trầm mặc không nói.
Bẵng đi ít thời gian, rốt cuộc trên đầu hắn ổ chim chim non dần dần lớn, vợ
chồng chim sẻ bắt đầu hướng dẫn con cái tập bay. Chúng thản nhiên mượn nhờ
Bạch Phàm vai như bàn đạp để con mình chập chững những bước đầu tiên trong
đời.
Mấy ngày trôi qua, cả ba con chim non đều tự mình bay được. Đàn chim líu lo
gọi nhau, rồi tan tác mỗi con đi một nơi, tự mình tìm cuộc sống mới.
Bạch Phàm trên đầu vẻn vẹn một chiếc tổ chim phấp phơi trước gió.
Mà xung quanh hắn, cỏ dại tươi tốt mọc.
Cây cối cũng xanh um tùm.
Trên cao mặt trời ngày càng chói chang chiếu khắp mặt đất.
Bạch Phàm lần thứ 3 mở to mắt, hắn trầm mặc không nói, khuôn mặt không thấy hỉ
thấy bi, tựa hồ đang suy nghĩ, mà hắn chua mày càng sâu, kỳ lại thay vốn dáng
vẻ trung niên, tóc hoa râm nay đã trở về tuổi trẻ thanh niên trai tráng, tràn
đầy sức sống.
Rào rào rào
Một cơn mưa đầu mùa ập đến, cơn mưa to dai dẳng mấy ngày đêm, mà sông Vị Hà
mực nước cũng dâng cao, lút ngang bắp chân hắn. Mà trên đầu tổ chim cũng theo
nước mưa trôi đến chẳng biết nơi nào . Chỉ là hắn vẫn cứ đứng yên, lần này hắn
không nhìn bên kia bờ sông Vị Hà, cũng không nhìn chính mình vị trí, mà là
nhìn lên bầu trời, nhìn về phía tinh không xa xa.
Những cơn mưa đến nhanh rồi đi.
Chu vi cây cối bắt đầu rụng lá, rải dày đặc bờ sông, bầu trời nhuộm màu đỏ
chói.
Bạch Phàm, thu hồi ánh mắt chợt ho ra một ngụm máu, thăm thẳm thở dài:
“Bằng ta bây giờ đạo hạnh muốn truy tìm đầu này đạo tinh túy, hay vẫn là quá
xa xôi, Sinh Đạo Kinh sao mà bác đại tinh thâm, cưỡng cầu nhiều cũng không
tốt. Chi bằng trước tiên học tập chút cơ sở công pháp, rồi từ từ cảm ngộ mới
là đúng đắn con đường, nhưng một năm qua tìm hiểu, cũng không phải chẳng có
thu hoạch, ít nhất, ta cảm ngộ coi như sơ khuy môn kính”
Hắn đưa tay cầm lấy một chiếc lá khô vàng trên mặt đất, lắc nhẹ, chiếc lá vốn
vàng vọt héo úa thình lình sinh cơ thịnh vượng xanh non mơn mởn. Bình thường
tu sĩ muốn làm như thế thôi động pháp lực có thể làm được. Nhưng Bạch Phàm chỉ
là vẻn vẹn một ý nghĩ, điều khiển sức sống, ngay cả những cao tầng tu sĩ kia
đều sẽ hâm mộ vô cùng.
Bạch Phàm thu tay, theo thói quen vuốt chòm râu, chỉ là vuốt hụt, khẽ soi mình
dưới nước, hắn dáng vẻ trở nên anh tuấn tiêu sái, giống như mười bảy năm trước
vừa bước vào Thiên Hương thôn vậy. Lại cảm giác một chút, bản thân khí huyết
vậy mà cuồn cuộn như rồng, sức sống nồng đậm, bao năm tích lũy ám thương thình
lình bị gột rửa hết.
“Này hẳn là Sinh Chi đạo một công hiệu đi……….”
………………..
Gió thu thổi hiu hiu, hôm nay cách cửa thôn quan đạo đến rồi một đội nhân mã.
Chừng gần mười người đội ngũ, bước chân chậm chạp, mình khoác áo tang, khuôn
mặt buồn rười rượi.
Đội ngũ yên ắng mà đi, lâu lâu ném vài tờ tiền giấy, không ai dám khóc lóc,
than buồn sợ gây tiếng động sẽ bị yêu thú tấn công.
Đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, dẫn đầu cưỡi ngựa là môt thiếu nữ dáng vẻ
xinh đẹp, nhưng đôi mắt đỏ hoe u buồn, khiến người người thương tiếc.
Phía sau xe ngựa thồ một chiếc linh cữu to dài, khăn trắng quấn đầy, hai bên
theo kèm vài tên gia đinh, mấy đứa thị nữ.
Đoàn xe tiến lên thông đạo, chẳng mấy chốc đã đến cửa thôn. Trong thôn lác đã
vài người dân còn sống sót, chạy ra xem xét lập tức nhận biết, đội ngũ đưa
tang không ai khác chính là Dương gia người nữ nhi Dương Đình Đình. Hỏi ra mới
biết, người trong quan tài lại chính là đương triều quyền cao chức trọng, Lễ
bộ thị lang Dương Đình Thiên.
Mọi người cảm khái không dứt, tiếc cho một người tuổi trẻ mệnh đoản.
Nào ai biết, Dương Đình Thiên từ hơn năm trước đáp ứng muội muội mình cùng
công tử họ Thương kết hôn, cho rằng đã đẩy tiểu muội vào hố lửa, thật sâu áy
náy. Lại bất lực không biết cách nào bài trừ hôn ước, phiền não lâu ngày mà
lâm bệnh nặng thuốc thang không vào. Chưa đầy ba mươi đã tráng niên qua đời,
khiến Đình Đình, phụ mẫu vô hạn đau buồn.
Dương Đình Thiên trước khi chết nguyện vọng là được chôn ở cố hương, cũng được
thấy mặt Bạch Phàm một lần cuối nói câu cảm ơn. Bởi vì không phải nhiều năm
trước hắn tặng bức tranh thì gã cũng không có phú quý ngày hôm nay. Chỉ là
chưa kịp hồi hương đã dầu hết đèn tắt.
Dương Đình Thiên đột ngột tử vong, khiến Đình Đình hôn sự vốn gần kề cũng bị
đẩy lùi sau ba tháng, Đình Đình một mình dẫn theo vài người gia đinh nha hoàn
đưa đại ca linh cửu về quê an táng.
Về đến cố hương, nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, Đình Đình nước mắt
không khỏi rơi xuống, trải qua bao nhiêu thăng trầm nàng tính tình trở nên sâu
lắng hơn.
Tang lễ ba ngày, trong thôn hương thân còn mười mấy người đều đến dự, chỉ có
Bạch Phàm là không đến. Cũng chẳng phải hắn vô tâm mà là hắn chờ tang lễ tan
tầm mới từ từ xuất hiện nơi linh đường,nhìn thật sâu ảm đạm linh cửu vài chút.
Nhìn đang quỳ trước linh cửu thút thít áo tang thiếu nữ, hắn thở dài một tiếng
cũng chưa hề đi hỏi han an ủi.
Đêm hôm ấy, Đình Đình lần thứ hai trong đời cảm giác được tột cùng bi thương.
Đêm hôm ấy, nàng lén lút chạy đến mỏm đá nơi bãi lau sông Vị Hà, ôm đầu gào
khóc, dường như năm đó tỏ tình bị Bạch Phàm từ chối.
“Về nhà thôi..” Chợt một tiếng hô nhẹ già nua từ đằng sau vang lên, giọng nói
trìu mến, ấm áp mà quen thuộc.
Đình Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Phàm lão nhan, trong ngực đau xót.
Nhưng lần này, nàng liều lĩnh trốn ở hắn trong lòng, nghẹn ngào thút thít.
“Bạch Phàm thúc, ta không muốn về, ta muốn khóc”
“Không nghe lời, sẽ đánh mông”
Bạch Phàm lời nói bình thản, tựa như dọa dẫm tiểu hài tử. Nhưng giờ khắc này,
câu nói ấy lại khiến Đình Đình trái tim ấm áp, an toàn. Nàng hồi tưởng lại khi
còn bé, thường nằm trong ngực Bạch Phàm thúc, nơi ấy vẫn cứ như thế rộng rãi
ấm áp.
Danh lợi, quyền thế, phú quý, dung nhan, đối với Đình Đình bây giờ mà nói,
không còn quan trọng nữa.
Nàng có một loại khát khao, khát khao cả đời được trốn trong cái này lồng
ngực, nàng không muốn trở thành cái gì quốc sư thiếu phu nhân, cái gì tiên
nhân thị thiếp.
“Bạch Phàm thúc, ta muốn làm tân nương của ngươi…..”
Nàng ôm thật chặt lấy hắn, hai mắt lệ châu nhìn thẳng khuôn mặt hắn, thì thào
nói.
Nhìn đôi kia nhập nhòe nước mắt ánh mắt, Bạch Phàm trong lòng run lên.
Nếu năm đó nàng nói lời này, Bạch Phàm có thể coi như trò cười, bởi vì đây là
một cô thiếu nữ chưa va chạm nhiều, trong lòng đối với mối tình đầu mơ ước.
Câu nói như thế kia, cười nhạt nhòa vài cái, liền sẽ quên đi.
Nhưng giờ này nhìn khuôn mặt nghiêm túc ướt đẫm của nàng, Bạch Phàm nhăn mi,
nhìn đến nàng đang nói thật.
Trải qua năm tháng biến chuyển, Đình Đình nội tâm mệt mỏi, ánh mắt của nàng
dần trở nên thành thục, nàng có thể từ Bạch Phàm già nua bóng hình, nhìn ra ưu
điểm, tìm thấy sự an toàn ấm áp.
Mười lăm tuổi thiếu nữ, quý mến thành thục nam tính, hai mươi tuổi cô gái, yêu
thích tuấn lãng công tử mà ba mươi tuổi nữ nhân, chỉ cần một bến đậu, một nơi
che chắn gió mưa bão bùng.
Một năm này nàng mới hai mươi tuổi, nhưng nàng nội tâm đã mệt mỏi, mong manh.
Bạch Phàm không trả lời mà bùi ngùi vuốt ve nàng đầu nhỏ, ngửa đầu nhìn bên
kia bờ sông Vị Hà, chợt giật mình bừng tỉnh như hiểu rõ vài thứ.