Bạch Phiên Tiên Bạch, Phàm Nhân Phàm


Người đăng: bachpham101

Ba ngày sau, Hoàng lão đầu quyết định rời khỏi. Lần này lão ghé thôn, đâu tiên
là thăm hỏi Bạch Phàm, sau đó là mang về chút vật tiếp tế cho số cư dân ít ỏi
còn lại. Người về già, thường sẽ tích đức, càng hơn nữa trân trọng tình cảm.

Mấy ngày ở cố hương, Hoàng lão đầu xin trọ cùng hắn một căn nhà tranh, giong
đèn tới sáng tâm sự. Lão kể về mấy năm nay lăn lộn nơi đất khách quê người, kể
về con cháu, kể về tuổi già hoài niệm, còn Bạch Phàm thì lẳng lặng ngồi nghe.

Dương Đình Đình cũng đi rồi, nàng dẫn theo chút Kinh Thành thổ sản tặng cho
Bạch Phàm, rồi không tiếp tục để ý hắn.

Sáng sớm tuyết rơi dày đặc, một đoàn người ngựa chầm chậm theo quan đạo ly
thôn, cửa thôn cây mai già, lác đác vài người đưa đón.

Trong đó một gã trung niên, mái tóc lốm đốm bạc, tựa lưng vách nhà tranh lặng
thinh nhâm tửu.

Cũng không có đi nhìn liếc xe ngựa dần xa, nỗi lòng mảnh mảnh mông lung, thì
ra đây là phàm nhân cảm giác.

Nơi xe ngựa, Hoàng lão đầu thở dài, nhìn trước mặt thiếu nữ muốn nói gì lại
thôi.

Hồi lâu hắn mới nhẹ giọng: “Dương chất nữ, ngươi cứ như thế cùng Bạch lão đệ,
có phải chăng quá mức, dù sao…….”

Thiếu nữ không trả lời, hai mắt vẫn như cũ ngóng trông về phía xa xa thôn nhỏ.

Mãi đến khi khung cảnh khuất bóng nơi tuyết trắng mới nhẹ giọng:

“Ta cùng bạch Phàm thúc, đã không phải là người của một thế giới..”

Hoàng lão đầu nhíu mày, không hiểu, lão cho rằng thời gian trôi qua, tâm tính
tầm nhìn của con người sẽ thay đổi mà thôi. Năm đó lão vốn là một tên thủy mặc
họa sư, gia cảnh khốn khó, nhờ bán tranh của Bạch Phàm mà giàu có, nên kiêu
căng không coi ai ra gì, lên kinh thành kinh doanh khấm khá cũng càng thấy
mình cao cao tại thượng. Nhưng đến khi vợ mình tuổi già chết đi, tuổi già cô
đơn mới biết, thực ra danh vọng, tiền bạc chỉ như phù dung mà thôi, tình cảm
mới là thứ chân chính tốt đẹp.

Theo hắn thấy, Dương Đình Đình đây hẳn vì gia đình chợt trở thành phú quý nên
coi thường Bạch Lão đệ bần hàn đi.

Thầm nghĩ, nàng ta sai rồi, Bạch Lão đệ tài nghệ vẽ tranh, chỉ cần lộ ra chút
tin tức, muốn giàu sang, phú quý thì lúc nào chả được, chỉ là hắn bình đạm,
không hiếu thắng nên mới thế. Cũng bởi vì vậy, cả đời này lão chỉ kính trọng
mỗi Bạch Phàm một người này.

Bạch phiên tiên bạch, phàm nhân phàm. Bạch Phàm lão đệ nhìn như bình dị, trần
tục, lại tựa phiên tiên thanh cao, tiêu diêu. Chỉ là có mấy ai hiểu đến.

Mặc kệ Hoàng lão đầu nghĩ gì, Dương Đình Đình vẫn im lặng, hai vai trũng
xuống, nhìn ngoài trời bông tuyết lất phất bay. Nghĩ đến năm đó lần đầu gặp
Bạch Phàm thúc, khi ấy hắn vẫn là một vị thanh niên tuấn tú, đôi mắt giống như
sao sa. Bạch Phàm thúc tài cao hiểu rộng, cái gì đều biết, nhưng mà bây giờ….

Dương Đình Thiên mấy năm trước thi đậu trạng nguyên, được cử làm chức quan nhỏ
ở Lễ bộ, một lần đại thọ của Thương Mạt quốc sư, dâng lên tranh quý liền được
quốc sư coi trọng nâng đỡ.

Bức tranh ấy, tự nhiên là bức họa mà trước khi lên đường đi học được Bạch Phàm
tặng cho.

Một đường thăng quan tiến chức ngắn ngủi mấy năm thăng lên chức lễ bộ thị
lang, triệt để đứng vững gót chân nơi kinh thành liền đón cả gia đình sum họp.

Cách đây mấy năm, yêu thú họa loạn Đông hoang, Dương Đình Đình theo gia đình
chuyển đến kinh thành, trở thành kinh thành quan lại tiểu thư khuê các một
thành viên.

Đình Đình từng tại Bạch Phàm dưới gối đi học, đối với văn chương địa lý, đạo
kinh ngộ tính cực cao, lại thông hiểu vô cùng. Nên chỉ ngăn ngắn thời gian nửa
năm đã danh mãn Thăng Long trở thành kinh thành hàng đầu tài nữ, khiến người
người ái mộ.

Dương Đình Đình nghe đồn xinh đẹp duyên dáng lại kinh thông tứ thư ngũ kinh,
am hiểu lễ nghĩa, dẫn đến khắp kinh thành trẻ tuổi coi như nữ thần. Danh gia
vọng tộc công tử, hoàng tử thế tử không ít kẻ hướng nàng theo đuổi. Chỉ là
Đình Đình tầm mắt cao xa, chưa từng đồng ý.

Một ngày, Quốc sư Thương Mạt đại thọ vừa đến liền tổ chức lễ lớn, chiêu đãi
khắp kinh thành quan nhân. Đông Hoang mặc dù yêu thú gây loạn, nhưng kinh
thành vẫn an ổn bởi vì có một vị thủ hộ thần, là đường đường thần tiên tọa
trấn. Cho nên quốc sư đại thọ, ai lại dám không mừng.

Vì vậy, khắp nơi danh gia, quyền quý thậm chí cả lão hoàng đế bản thân cũng hạ
mình đưa lễ.

Dương thị Dương Đình Thiên vốn được quốc sư nhiều lần nâng đỡ liền vội vàng
tham gia, mà Dương Đình Đình hiếu kỳ đi theo xem náo nhiệt.

Thương Mạt quốc sư cả đời không con cái, chỉ nhận rồi một người con nuôi tên
là Thương Hàn. Vị Thương Hàn công tử này nghe nói cũng là người tu tiên, lấy
sức một mình có thể đánh ngã mười con yêu thú, mạnh mẽ như thiên thần. Chỉ là
nghe nói hành sự bá đạo, danh tiếng không tốt cho lắm.

Lần này quốc sư đại thọ tự nhiên từ xa về dự, vừa thấy Dương Đình Đình liền
kinh động thiên nhân. Đình Đình quốc sắc thiên hương, tài học kinh người, lại
lạnh nhạt như hạ phàm tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, liền lớn tiếng muốn
đòi nạp nàng làm thiếu phu nhân.

Nghe được lời ấy, biết bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét. Thương Hàn là ai,
chính là Trần quốc quốc sư duy nhất nghĩa tử, lại là thần tiên bên trong loài
người, địa vị so với đương triều thái tử còn cao hơn vài phần. Được Thương Hàn
để mắt tới sao mà may mắn, bấy giờ quốc sư đang cao hứng một miệng đáp ứng
xuống, hướng Dương Đình Thiên cầu hôn.

Dương Đình Thiên lúc ấy gặp khó xử vô cùng, lại vì quốc sư thế lớn không dám
làm mất mặt, nên đành chấp nhận, song xin thư thả ít thời gian để chuẩn bị.

Dương Đình Đình cùng Thương Hàn công tử hôn ước cứ như thế định đoạt xong.

Trở thành nữ đế đó chính là Dương Đình Đình từ nhỏ ước mơ, bởi vì xuất thân mà
chôn giấu trong lòng. Nhưng nếu trở thành Thương Hàn công tử phu nhân, được
pháp lực thông thiên quốc sư làm hậu thuẫn, có lẽ nàng này hoang đường ước mơ
lại dễ dàng thực hiện. Chỉ có điều vài lần cùng vị này Thương công tử tiếp
xúc, nàng liền từ bỏ đi ý niệm kia. Bởi vì Thương Hàn không giống như trong
tưởng tượng cao cao tại thương tiên gia đệ tử. Nàng nhận ra y là một kẻ háo
sắc, tàn nhẫn, coi chúng sinh như cỏ rác.

Đình Đình muốn cưới là cưới một người đỉnh thiên lập địa, là đại anh hùng,
cũng không nghĩ đến đem của mình thanh xuân chôn vùi trong tay một tên hoàn
khố cặn bã.

Dương Đình Đình cũng không nguyện muội muội mình gã cho Thương Hàn công tử,
hắn lăn lộn nhiều năm quan trường sao chưa nhìn ra đôi mắt tham lam, thèm
thuồng của y khi nhìn về muội muội mình.

Nhưng bọn họ chỉ là một giới phàm nhân, làm sao dám cãi lời quốc sư, dám đánh
mặt thần tiên, như thế chỉ có con đường chết.

Dương Đình Thiên, vì thế sầu muộn, tự trách mà lâm bệnh nằm liệt giường thuốc
thang mãi chả khỏi.

Thời gian còn một năm là đến lễ thành hôn, nàng sẽ trở thành người người
ngưỡng mộ thần tiên con dâu, chỉ vì sao trong lòng không nỡ, không cam lòng.

Chợt nghe Hoàng lão đầu muốn về thăm quê, nàng nảy ý đi theo, miệng bảo muốn
nhìn ngắm cố hương, nhưng trong lòng thì nhớ mãi không quên một cái đơn bạc
bóng hình.

Chỉ khi gặp lại Bạch Phàm, nhìn tấm kia già nua yếu ớt khuôn mặt, nàng cũng ảm
đạm thở dài.

Nàng và Bạch Phàm đã chẳng còn là người của một thế giới rồi. Bạch Phàm bất
quá là cái thủy mặc họa sư mà mình sắp trở thành ở trên vạn người quốc sư phủ
thiếu phu nhân.

Nàng nhìn ngoài tuyết khung cảnh, chợt thì thào:

“Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão

Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão

Ta li quân thiên nhai, quân cách ta hải giác…..”

Xe ngựa càng đi, đã khuất đâu còn bóng dáng.

Nơi gốc mai già, Bạch Phàm ngồi lặng ba ngày, ba ngày sau hắn phát bệnh.

Bạch Phàm ốm, từ lúc đến thiên hương thôn mười mấy năm, lần đầu tiên hắn ốm.
Hắn ốm không phải vì thân thể suy yếu, mà là vì tâm tình ưu thương.

Bảy ngày trôi qua, Bạch Phàm gầy đi rất nhiều, hắn theo lừa đen đi ra sông Vị
Hà, lấy giấy bút lại muốn vẽ tranh.

Giữa mùa đông tuyết càng nặng hạt, mặt sông vị hà đóng một lớp băng dày, Bạch
Phàm lê xiêu vẹo thân thể, tay run run cầm bút, lâu lâu ho khan mấy tiếng khó
khăn.

Bên cạnh lừa đen, khuôn mặt chính kinh, không còn hèn mọn cợt nhả, chợt lo
lắng cất tiếng hỏi.

“Lão Bạch ngươi còn sức vẽ sao?”

Lừa đen nói chuyện, đây là lần đầu tiên suốt mười mấy năm qua nó thốt ra tiếng
người. Nhìn kỹ đầu này vừa béo vừa lười con lừa thình lình lại là một đầu Linh
Yêu hậu kỳ, cách nửa bước Đại yêu không xa.

Bạch Phàm chẳng quay đầu nhìn nó, dốc hồ lô uống ngụm rượu, cầm bút lên hướng
phía trước.

Hắn nhắm mắt thu về tinh thần, chợt đặt bút vẽ xuống.

Bút lông chậm rãi vẽ trên mặt giấy, chầm chậm, hắn hồi tưởng cả đời mình tu
hành. Một năm đó, hắn trọng thương rơi xuống ven bờ biển một làng chài, sau
khi được cứu tỉnh lại hắn không nhớ rõ bản thân mình là ai, trong người giữ
duy nhất một chiếc cũ kỹ la bàn, cũng có duy nhất chấp niệm đó là tìm đến nàng
bóng dáng.

Thế là hắn rời khỏi làng chài, một mình lang thang khắp Đông Hoang, từ hạ cấp
tu chân quốc, trung cấp, thượng cấp tu chân quốc, thậm chí Trung Châu Đế Vực
hắn cũng từng đi qua. Dài ngắn hai trăm năm, hắn một đường tu chân huyết lộ,
một đường tiên lộ cô đơn.

Mười mấy năm phàm nhân hắn hiểu thế nào là sinh lão bệnh tử, hắn nhận ra thế
gian vạn vật lại như một vòng tròn, thiên đạo lại như một vòng tròn.

Cánh tay gầy trơ xương, thân hình run run run trước gió.

Này một vẽ là thương hải tang điền

Này một vẽ là tiên lộ cô đơn

Này một vẽ là phàm nhân tịch mịch

Này một vẽ…………..

Bành

Nét bút cuối cùng điểm thành công, mảnh giấy vỡ tan thành mảnh bụi, chỉ để
vòng tròn lơ lững giữa không trung.

Vòng tròn này bên trong, Bạch Phàm thấy được hư huyễn thấy được chân thật,
thấy được sinh tử li biệt. Chỉ có điều rất mơ hồ không rõ ràng.

Hắn đưa tay khẽ chạm vào nơi vòng tròn, nó chợt vỡ tung tan biến thành một đạo
ánh sáng hòa nhập vào trong Sưu Bảo La bàn.

Chiếc la bàn từ trong ngực hắn bay ra, giữa không trung xoay tròn tỏa ra tang
thương viễn cổ khí tức, rồi chớp mắt như được giải khai nào đó phong ấn, hóa
thành luồng sáng nhập vào hắn thức hải.

Kèm theo đầu đau nhói, có giọng thở dài trầm trầm trong đầu Bạch Phàm vang
lên.

“Diệu thay, diệu thay, ta bảo để lục hoàn phong ấn, muốn phá giải đạo đầu
tiên, ít nhất cần thấu hiểu nhất đầu thiên đạo tu sĩ, vậy mà lại bị ngươi một
tên chưa đến Địa Linh tiểu tử giải khai………”

“Ai?” Bạch Phàm nheo mắt chìm vào thức hải, chỉ thấy lơ lửng giữa không trung
một chiếc màu đen la bàn đang xoay tròn, tỏa ra mờ mịt quang mang. Còn lại
chẳng thấy bóng dáng nào cả.

Nhưng không đợi hắn tìm tòi, giọng nói kia lại vang lên:

“Ta gọi Lục Nguyên Đại Thánh, Bắc Đẩu Tiên Hoàng tọa hạ Ngũ Đại thánh, chấp
chưởng Lục đạo thần cung, lĩnh ngộ Lục Nguyên đại đạo. Ta cả đời tu luyện, chỉ
vì thủ hộ tịnh giới yên bình. Bắc Đẩu giới thứ mười hai vạn ba ngàn kỷ nguyên
lúc, Tà Tộc đại năng đánh vỡ lưỡng giới thông đạo, phủ quân hạ giới muốn chiếm
lấy ta thiên địa.

Tiên Hoàng suất lĩnh chư thiên vạn tộc vì thương sinh mà chiến, chỉ là thế
không địch nổi, đành lấy thân mình làm đại giới, phong trấn nơi Thiên Hoang Cổ
Cảnh, nhường thương sinh rời đi tìm kiếm tịnh thổ . Mà ta Lục Nguyên cũng vì
thủ hộ thương sinh thân tử đạo tiêu, trong lúc hóa đạo, từ Tiên Hoàng giao phó
này bảo, truyền ta chi niệm, trao tặng hậu nhân. Tiên Hoàng từng nói, đạo
không thể khinh truyền, nên ta lấy bản thân cảm ngộ ở trên la bàn làm đến lục
hoàn phong ấn. Chỉ có phá bỏ lục hoàn mới được ta hoàn chỉnh truyền thừa”

“Đệ nhất hoàn giải phong, nhận ta bình sinh thứ nhất sở tu Sinh Chi Đại đạo”

“Hazz chỉ mong hậu nhân lấy được ta truyền thừa, không cần đi diệt tà tộc, chỉ
cần trông nom Bắc Đẩu con dân một hai là được”

Tiếng nói vừa xong liền một luồng kinh khủng tin tức như kim châm đâm vào hắn
thức hải, đau thấu linh hồn. Mặc dù hắn là Dung Linh cường giả, tâm tính bực
nào kiên định cũng phải nghiến răng nghiến lợi.

Này ký ức bên trong mang sinh chi ảo diêu, đủ loại cảm ngộ như thật như ảo.
Bao hàm nó pháp thuật, pháp quyết đồng bộ bên trong.

Này truyền thừa, giống như thiên đạo vạn quả, phảng phất như đem linh hồn hắn
cắn nát. Khiến hắn già yếu sắc mặt trắng bệch tựa tờ giấy, hơi thở thoi thóp,
khiến bên cạnh lừa đen đều nhăn mày hãi hùng.

Ước chừng ba ngày sau Bạch Phàm mới bình ổn khí tức, lần nữa trầm tĩnh như
nước.

“Sinh Đạo Kinh, Sinh Chi Đại Đạo, Lục Nguyên Đại Thánh…”

Bạch Phàm thì thào, đưa mắt nhìn về thương khung. Hoang Thiên tu sĩ, cảnh giới
cao nhất là Độ Hư, dù sức mạnh có thể dời non lấp biển, trảm phá thương khung,
cũng không dám xưng đại thánh. Thánh nhân là cái gì cảnh giới, bực nào đại
năng, chẳng lẽ là tiên nhân, hay mạnh hơn nữa. Bắc Đẩu giới lại là nơi nào, mà
đứng đầu Bắc Đẩu giới Bắc Đẩu Tiên Hoàng lại là cái gì cấp bậc?

Hắn có quá nhiều điều muốn nghĩ, nhưng là có những thứ không phải hắn bây giờ
có thể tìm hiểu đến.

Bạch Phàm nhắm mắt sắp xếp vừa rồi ký ức, đang loạn một đoàn trong đầu, Lục
nguyên đại thánh sở học.

Sinh Đạo Kinh


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #8