Xin Ban Ta Được Chết


Người đăng: acong

Hai tháng sau, Đình Đình u buồn rời đi, nàng về nơi phồn hoa kinh thành, chuẩn
bị vào phủ, trở thành cao quý quốc sư phủ thiếu phu nhân.

Tận trong thâm tâm nàng thật không muốn, nhưng chẳng hề có khác lựa chọn.

Nàng còn cha mẹ già cần chăm sóc, còn một cái nhà đang lung lay trước bờ vực,
và nàng cũng không muốn liên lụy người nàng kính trọng, Bạch Phàm thúc.

Nàng, bao quát Bạch Phàm chỉ là một giới phàm nhân, làm sao kháng lệnh tiên
nhân cơ chứ, chống cự phí công chỉ có con đường chết mà thôi.

Hai tháng ở Thiên Hương thôn, nàng tận lực bồi bên cạnh Bạch Phàm. Từ ngày đại
ca mất, Đình Đình triệt để thay đổi thành con người khác, nàng ít nói ít cười
hơn, suy nghĩ cũng chín chắn hơn nhiều, nàng lại giống như Hoàng lão đầu sau
bao năm tháng từng trải cảm thụ. Cả đời này danh vọng, tiền bạc, nhan sắc có
vẻ như không quan trọng nhiều đến như thế, tình cảm thân nhân mới là thứ khiến
mình quý giá.

Mỗi ngày, buổi sáng Bạch Phàm vẽ tranh, nàng sẽ ở bên cạnh gấp giấy mài mực.

Khi Bạch Phàm uống rượu, nàng lại bận rộn nấu nướng vài món dân dã, ngon lành.

Lúc Bạch Phàm ngồi im nhập định, nàng sẽ đứng ở góc cửa, nhìn ngắm say sưa.

Này nhìn ngắm lại giống như năm đó, lúc nàng 14 tuổi thầm thích hắn, chỉ cần
nhìn hắn cả ngày đều chưa biết chán vậy.

Cuộc sống cứ như thế bình đạm kéo dài, người ngoài nhìn thấy sẽ phát chán,
nhưng Đình Đình nội tâm, chưa bao giờ thấy yên bình đến thế.

Nhưng điều gì đến cũng phải đến, nàng cuối cùng quyết định rời đi.

Một năm này, nàng vừa tròn hai mốt tuổi.

Trước khi đi, Đình Đình lần cuối cùng đến đứng trước Dương Đình Thiên mồ mả,
nở nụ cười yên nhiên, sau đó giục ngựa lặng thầm từng bước.

Không hề chú ý tới, ở nàng xoay ngựa lúc, nơi nghĩa trang góc khuất đứng đấy
già nua lão nhân tóc lốm đốm bạc. Đôi mắt thâm thúy nhìn nàng đi xa, thở dài
nhẹ một tiếng. Lão nhân chợt khoát tay, vốn cao nửa thước nấm mộ, thình lình
biến mất không còn tăm tích.

Dương Đình Đình bỏ đi, chung quy không có báo cùng Bạch Phàm đôi lời.

Nàng sợ chưa biết làm sao đối mặt với Bạch Phàm, nàng sợ Bạch Phàm sẽ lo lắng
cho mình mà giữ lại,nàng càng sợ hơn, sợ Bạch Phàm cứ như thế lạnh nhạt để
nàng đi. Hai tháng ở chung, Đình Đình tựa hồ minh bạch cái gì. Có lẽ Bạch Phàm
thúc xưa nay chỉ coi mình như con gái để cưng chiều, không mảy may tình cảm
trai gái.

Có lẽ, từ trước đến nay nàng cảm nhận, cảm xúc đều tự cho là.

“Nguyên lai Bạch Phàm thúc, chỉ coi Đình Đình như con gái….”

Nghĩ đến đây, nàng cười thảm một tiếng, khóe mắt chảy ra hai hàng thanh lệ.

Sau bao nhiêu thời gian, nàng những tưởng mình đã chân tâm yêu ai đó, đâu biết
tất cả chỉ do nàng tưởng tượng mà thôi. Đình Đình lung lay giục ngựa chạy vội,
như người mất hồn.

Một năm này, nàng cuối cùng hiểu rõ ràng cái gọi là sinh ly tử biệt.

Cùng ca ca, là tử biệt, mà cùng Bạch Phàm, nhưng là sinh ly.

Ngựa chay càng nhanh, nước mắt càng rơi nhiều, lần này rời đi, có lẽ cũng sẽ
chẳng bao giờ được tiếp tục Bạch Phàm thúc ôm ấp nữa rồi. Tự dưng tim nhói
đau.

Ngựa vừa mất hút, nơi cổng thôn dưới cây mai già, Bạch Phàm lẳng lặng xuất
hiện.

Chờ đến khi bóng lưng tiểu cô nương khuất dạng, mới ảm đạm thở dài, véo chỉ
bấm quyết chợt nhíu mày, hai mắt lóe lên tia tinh mang.

“Một tháng sau, Đình Đình tựa hồ gặp phải kiếp nạn nhỏ………”

Tính xong, hắn nghiêng đầu nhìn về phía bắc nơi kinh thành Thăng Long, trầm
ngâm đôi chút rồi đi vào nhà tranh.

“Nhị Lang, giúp ta theo bảo vệ nàng cùng gia đình bình an”

Bước qua cửa nhà tranh, Bạch Phàm nhẹ nhàng cùng sài lang ra lệnh. Phong Lang
nghe vậy, vốn lim dim ngủ chợt mở mắt, đứng dậy gập đầu cung kính nói.

“Tiểu Lang lĩnh mệnh”

Nói xong liền giống như một cơn gió thoáng cái biến mất khỏi chân trời.

Phong Lang năm đó bị hắn bắt đến Thiên Hương thôn vốn chỉ nửa bước Đại yêu cấp
bậc, lắng đọng mấy năm, bất tri bất giác đột phá bình cảnh. Cũng vì vậy mà với
Bạch Phàm ngoài sợ hãi còn có thêm cung kính, tòng mệnh.

Sai sử Lang vương xong, hắn cũng không để ý nữa, lần thứ hai tiến vào nhập
định trạng thái.

Gần một năm tìm hiểu Sinh Đạo Kinh, mặc dù chưa có quá nhiều thành tựu đáng
kể, cũng không hề đột phá cảnh giới. Nhưng hắn đại khái nắm được bộ này vài
yếu điểm.

Sinh Chi đạo Kinh mới bắt đầu liền tăng cường bản thân sinh cơ, tiếp đến là
điều khiển vạn vật sinh cơ, khiến mục nát hóa thần kỳ. Kinh này tu đến cao
thâm thậm chí có thể sinh cơ không dứt, khí huyết như rồng, giết mãi không
chết, bản thân tu ra một loại pháp lực gọi là sinh mệnh chi lực. Này sinh mệnh
chi lực chính là thế gian thuần túy nhất sức sống, có tác dụng khởi tử hoàn
sinh không nói đùa. Lại tu cao hơn nữa chính là Chưởng Vị cảnh, Chưởng quản
sinh cơ khắp thế gian. Cao hơn cảnh giới vẫn còn nhưng bản thân hắn hiện tại
vẫn là không tốt nhòm ngó.

Cũng nhân vì sinh cơ bù đắp, hắn cũng triệt để hiểu rõ bản thân mình tình
hình. Hai trăm năm trước sau khi tỉnh lại ở làng chài ven biển, hắn liền phát
hiện bản thân trọng thương, cũng không cách nào thu nạp thiên địa nguyên khí
tu luyện rồi. Sau khi chữa lành thương, cũng thử nhiều loại phương pháp vẫn
không được, cuối cùng đành bỏ mặc không hề tu luyện, cho nên chừng ấy năm Bạch
Phàm tu vi vẫn dừng ở Dung Linh hậu kỳ, chẳng tiến bộ nửa bước.

Cũng không hiểu lý do gì, trước đây mỗi lần nội thị nhìn sâu vào đan điền, hắn
chỉ thấy một màn mông lung sương mù, che chắn bản thân thần thức. Nhưng sau
khi tiếp nhận Lục Nguyên Đại Thánh một phần truyền thừa, màn kia sương mù cũng
theo đó tan rã, để lộ đan điền cảnh nội.

Chỉ thấy hắn ở giữa đan điền lơ lững đấy một tòa cửu trọng ngũ chỉ sơn vàng
óng, chính giữa kim quang lấp lóe một chữ Vạn vàng óng, mà bên dưới ngũ chỉ
sơn hư ảnh tưa hồ trấn áp một vật.

Nhìn kỹ là một cái trắng bệch tiểu nhân, ngồi xếp bằng dưới ngũ chỉ sơn, tướng
mạo thần thái giống Bạch Phàm như đúc, chính là hắn Nguyên Thần.

Nguyên Thần thần sắc bình tĩnh, hai mắt nhắm nghiền, hai tay rũ xuống phảng
phất đang ngủ say bình thường.

Hắn không cách nào thu nạp thiên địa linh khí, mấy trăm năm tu vi không tiến
hắn là cùng Nguyên Thần bị trấn áp dưới cửu trọng ngũ chỉ sơn này quan hệ đi.

Sau một thời gian suy xét phân tích, hắn đưa ra kết luận, bản thân ngày trước
hắn là tu vi không chỉ ở Dung Linh hậu kỳ, thậm chí rất cao. Nhưng bị ai đó
trấn áp, dẫn đến tu vi đình trệ, muốn hồi phục cần phải đánh vỡ kia phong ấn,
đạp đổ ngũ chỉ sơn.

Bạch Phàm hơi cau mày, thần niệm hóa kiếm, hướng về ngũ chỉ sơn một trảm.

“Phốc” một tiếng trầm đục

Chữ Vạn đính ở trên ngũ chỉ sơn bỗng nhiên một sáng, kim quang đại thịnh chiếu
về kiếm niệm, vừa chạm phải liền đem kiếm niệm bạo liệt đi.

Mà hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên bị thương, vội thôi động
Sinh Đạo Kinh thoáng chốc bù đắp sinh cơ, đạo thương hoàn hảo như cũ.

Bạch Phàm thờ dài không còn tiếp tục thử nữa, bởi hắn biết mình vẫn chưa thể
phá hủy đầu kia phong ấn ngũ chỉ sơn, ít nhất là hiện tại.

Một tháng, hoàng thành Phủ quốc sư, Đình Đình mặc đồ kim ngân châu báu, ung
dung hoa quý, ở mấy chục tỳ nữ vây quanh, cùng Thương Hàn công tử cộng đồng
bước lên lễ đường.

Lễ đường là một căn quảng trường rộng, chứa đựng vạn người, phủ quốc sư thiếu
chủ hôn lễ quả thực bực nào tráng lệ

Đến xem hôn lễ đâu chỉ mấy vạn người, có Trần quốc hoàng đế thái tử, có láng
giềng sứ giả, có thân vương đại thần, có phú thương lớn cổ, thậm chí có tiên
môn tiên nhân đều đến.

Chỉ thấy bầu trời bay đến một đám tiên hạc ước chừng sáu bảy con, ngồi trên
tiên hạc là một nhóm áo trắng như trích tiên từ từ hạ xuống khiến khắp thành
dân chúng ồn ào kính sợ. Này nhóm người chính là Tây nam thập quốc Ngũ đại
tiên môn một trong Thái Nhất môn đệ tử, lần này đúng là đến tặng lễ.

“Vũ Dương, cùng năm vị sự đệ sự muội phụng mệnh đến đây chúc mừng Thương Huynh
hôn lễ, cùng tân nương bạch đầu giai lão, dâng tặng một viên Dung Linh đan, ba
ngàn linh thạch, chúc Thương huynh sớm ngày đột phá Dung Linh cùng Thương sư
bá thủ hộ Trần quốc an lành”

“Vũ huynh khách khí, xin cảm tạ các vị sư huynh sư muội, cảm tạ chưởng môn sư
thúc” Thương Hàn khấp khởi trong lòng nghe vậy vội vã hướng vị kia Vũ Dương tu
cảm ơn, liền không kịp vội thu hạ lễ.

“Dung Linh đan, chẳng lẽ là linh đan trợ giúp Nhập Linh tu sĩ đột phá Dung
Linh viên đan dược kia, chậc chậc, như vậy trân quý đan dược, chính là một vị
cao cao tại thượng Dung Linh cao thủ ra đời, Thái Nhất môn bỏ ra được quả thật
bạo tay”

“Còn ba ngàn linh thạch, ai, chúng ta cả đời tích góp sợ cũng không đến một
phần ba số đó đi…”

Cả quảng trường vạn người, không ít những kia tán tu tu sĩ, nên cũng khá nhiều
người biết đến Dung Linh đan. Đối với Thái Nhất môn hạ lễ đều sâu hít một hơi
khí lạnh, chỉ là đám tiên môn đệ tử sắc mặt cũng không sao tốt lắm.

Bọn hắn ở tông môn đều là nội môn đệ tử, tu vi không ít đều đạt Luyện Linh
viên mãn, chỉ cần một viên Dung Linh đan liền có thể đột phá cảnh giới, triệt
để thoát khỏi phàm nhân trở thành chân chính tu sĩ. Người ta nói, không thành
Dung Linh chỉ vì phàm, Độ Hư phía dưới chỉ là con kiến hôi. Nhưng nay cứ thế
đem đồ vật tặng người, ai mà không chua xót, tất cả nhìn về đắc ý cười toét
miệng Thương Hàn đều lóe lên mấy tia ghen ghét, nhưng rất nhanh đều bị che dấu
đi.

Thương Hàn tuy chỉ là nhất danh hoàn khố không ra trò, nhưng quốc sư Thương
Mạt lại khác, đó chính là đường đường Địa Linh cảnh lão quái, ở Thái Nhất môn
đều tính là đếm trên đầu ngón tay đại nhân vật. Bọn hắn không chọc nổi, vì vậy
bao nhiêu oán hận chỉ đành ngậm ngùi nuốt vào bụng.

Đứng ở lễ đường Đình Đình nhìn thấy tiên nhân, lại chẳng có bao nhiêu kinh
ngạc tình cảm.

Trong mắt nàng trước sau đều chiếu lại hình bóng của một người con trai. Nàng
từng cho rằng, mình cùng nam tử này chung thân không cùng một thế giới, sau đó
phát hiện, chính mình sai rồi.

Hồi ức lại quá khứ, nam tử kia đến nay nàng cũng không thể nhìn thấu. Hắn sẽ
tinh thông văn chương không gì không biết, hắn sẽ vẽ tranh thủy mặc Lang Họa
có thể trừ tà, Lư họa có thể giúp phàm nhân dễ ngủ, hắn vẽ một thanh kiếm đủ
để quốc sư coi như bảo vật, hắn cô độc tịch liêu, bình đạm lạnh nhạt. Một
người như thế, làm sao sẽ là một gã phàm nhân họa sĩ được chứ, chỉ tiếc rằng
bấy lâu nay nàng không nhìn ra, chỉ tiếc lúc nhận ra đã quá muộn.

“Tiểu nương tử, qua hôm nay, ngươi chính là ta người hahaha…”

Thương Hàn cười đắc ý, hai mắt cực nóng rực hướng nàng nhìn qua, Đình Đình
miễn cưỡng cười một cái, làm đáp lại. Đình Đinh đang cười, nhưng trong nụ cười
nhưng có một tia bi ai, một ti u uất, không thế nào hóa mở.

Nàng rốt cuộc đã hiểu Bạch Phàm năm đó nụ cười, nguyên lai đây chính là bi
thương, không cách nào dùng nước mắt để miêu tả.

“Bạch Phàm thúc ngươi không về nhà ăn tết sao”

“Ta không có nhà….”

…………………

“Thúc thúc phải là đang có tâm sự?”

“A? Ngươi làm sao biết?”

“Đại ca mỗi lần buồn bã sẽ chạy ra bờ sông, nhìn xem dòng nước…..thúc thúc ánh
mắt, cùng đại ca rất giống, cho nên thúc thúc nhất định trong lòng có buồn
bực, hay là tưởng niệm điều gì…..Đình Đình gặp thúc thúc mấy năm rồi chưa về
quê thăm người thân, có phải sẽ nhớ gia đình đi?”

“Ta trong lòng có tâm sự, nhưng cũng không phải nhớ gia đình..bởi ta vốn dĩ,
chẳng có gia đình…”

“Thúc thúc…thúc thúc…Đình Đình cũng là…cũng là gia đình của ngươi nha”

Một chuỗi những hình ảnh hiện lên trong đầu, cuối cùng nhưng đều hóa thành
Bạch Phàm bóng dáng.

“Bạch Phàm thúc, nếu có nhân sinh lần thứ hai….nếu có như vậy, ta nguyện làm
gia đình của nguơi, ta chính là ngươi nơi chốn để về, mà ngươi chính là ta
chung thân gửi gắm”

Nàng chua xót nở nụ cười, hất tung khăn voan, bỗng nhiên hướng về ngồi trên
cao Thương Mạt quốc sư quỳ xuống:

“Quốc sư, xin ban ta được chết!”


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #10