Nhân Sinh Nhấp Nhô, Vì Sao Mà Chạnh Lòng


Người đăng: bachpham101

Đại Yêu, đây chính là ngang với Địa Linh lão quái yêu thú, đặt ở Đại Trần quốc
có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tấn công Tây Nam mười tiểu quốc yêu tộc
thống lĩnh vị kia Cổ Yêu tộc tu vi cũng không quá nửa bước Thiên Yêu cấp bậc,
vậy mà không nghĩ nho nhỏ nơi thôn trang lại tồn tại như thế một vị.

Dẫn đầu ba tên yêu thú áp chế trong lòng sợ hãi, nhìn về phía trước cổng nhà
tranh. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đạm bạc đứng uống rượu, một con
lừa đen mặt mày hèn mọn đang hướng bọn chúng khiêu khích. Còn lại đang nằm
dưới đất hậm hực một con Phong Lang. Không thể nghi ngờ vừa rồi đem lời cảnh
cáo chính là chỉ này lang yêu.

“Hí” Ba con yêu đều hít khí lạnh, quả nhiên đạp phải tấm sắt, chưa biết làm
thế nào.

Chợt bên tai lại văng vẳng tiếng gầm gừ:

“Mẹ nó còn đứng ở đó làm phiền nhà ta chủ nhân, không cút lão tử ăn hết bọn
ngươi”

“Chủ nhân” Ba tên yêu thú càng chẳng ngậm được mồm, không nghĩ Đại Yêu cấp
Phong Lang lại đi làm nô bộc chon người khác, chẳng lẽ nói gã đàn ông trung
niên kia càng là cái thế đại cao thủ sao, không có thời gian suy nghĩ. Lông đỏ
Ngưu yêu vội vàng hô:

“Đại nhân xin thủ hạ lưu tình, chúng ta lập tức rời đi, cũng xin hứa hẹn sẽ
không đụng đến nơi này một cành cây ngọn cỏ”

Nói rồi há mồm hét một tiếng thật to, xong đó đảo người bắt đầu chạy lên hoành
đoạn sơn mạch phương hướng.

Chẳng mấy chốc, mấy trăm con yêu thú đã thối lui mất bóng. Tình cảnh này rơi
vào Thiên Hương thôn còn lại người dân trong mắt, cũng không hiểu vì sao yêu
thú lại rút đi

“Kỳ quái bọn yêu quái này vì sao rút lui, hay chê chúng ta già yếu lẩm cẩm, ăn
không ngon?”

“Hẳn không phải là, nghe nói bọn họ tàn sát các thôn xóm khác, già trẻ đều
không buông tha...”

“Này, Bạch lão đệ, ngươi biết bọn yêu ma vì sao rời đi sao?” Một ông lão biểu
hiện vui mừng, cùng Bạch Phàm tiếp lời.

“Không biết.”

Bạch Phàm lắc đầu, tiếp tục thử vẽ vòng tròn trên Sưu Bảo La Bàn. Chỉ là mỗi
lần vẽ một vòng trong, đến nét vẽ cuối cùng lại không sao vẽ được. Hắn thở dài
lại quay về uống rượu.

Khi cơn gió mùa đông bắc tràn về Thiên hương thôn, Bạch Phàm đến đây đã năm
thứ mười bốn, năm nay chưa có tuyết rơi, mà trước ngõ mai già cũng không nở
hoa.

Năm thứ mười lăm, Thiên Hương chưa có tuyết rơi.

Năm thứ mười sáu, Thiên Hương lần nữa có tuyết, Bạch Phàm lại một lần nữa đạp
tuyết thưởng cảnh, lại một lần nữa đi đến bờ sông Vị Hà uống rượu.

Năm nay màu đông lạnh, mấy hôm trước gã mặt chữ điền vì vết thương tái phát mà
trung niên nhắm mắt, toàn thôn đưa tang, vẻn vẹn hai mươi mấy người.

Thiên Hương thôn dân chúng ba năm chẳng ai trở về, mặc dù không bị yêu thú xâm
phạm nhưng cũng tiêu điều vô cùng.

Lúc này, Cổng thôn quan đạo bên ngoài ba dặm, có chiếc xe ngựa chậm rãi dằn
tuyết mà đi.

Xe ngựa đi trước cưỡi ngựa dẫn đường năm tên tráng hán, lưng dắt trảm đao uy
nghi bệ vệ.

Xe ngựa phía sau, có chiếc xe thồ chất đầy thức ăn vải vóc.

Ngồi trong xe ngựa là hai người, một lão giả béo mập khắp người phú quý, tuổi
hơn năm mươi, đối diện lão là một thiếu nữ tuổi độ hai mươi, phong hoa tuyệt
đại, xinh đẹp thành thục.

Nếu Bạch Phàm ở đây nhìn thấy liền nhận ra, béo mập lão giả chính là mấy năm
không thấy Hoàng lão đầu, mà xinh đẹp thiếu nữ kia thình thình là Dương Đình
Đình.

Hoàng lão đầu bây giờ đã không còn buôn bán tranh mặc thủy, hắn ở Kinh Thành
giờ coi như có máu mặt đại gia. Trong nhà con cháu đầy đàn, đều thành gia lập
nghiệp, chỉ là vài năm trước hắn Hoàng lão phụ nhân lâm bệnh qua đời. Hắn thấy
chán chường nhớ nhung cố thổ.

Ba năm đi xa, chung quy cũng muốn về nhà.

Còn Dương Đình Đình gia đình ở Kinh thành thì tương đương danh gia vọng tộc,
nàng đại ca Dương Đình thiên hiện nay là đương triều thị lang, quyền cao chức
trọng, thâm thụ thái tử yêu quý. Hoàng lão đầu cùng nhà nàng cùng quê, lại có
chút tiếng tăm nên thường thường qua lại quen biết.

Lần này Hoàng lão đầu muốn về thăm quê, chẳng biết vì sao nàng cũng muốn về
theo.

“Ai, mấy năm nay yêu ma làm loạn không dứt, chẳng biết Bạch lão đệ có thoát
qua một kiếp này không?”

Hoàng lão đầu thông qua rèm cửa xe ngựa nhìn ra tuyết trắng khung cảnh, thăm
thẳm thở dài.

“Bạch Thúc thúc..”

Nghe đến tên này bên cạnh thiếu nữ hơi nao nao, nhớ đến năm đó đơn bạc bóng
lưng cảm tình phức tạp.

“Hoàng Tứ, cách Thiên Hương còn xa lắm không?”

“Lão gia, đã lên quan đạo, ước chừng hai dặm nữa là về đến thôn”

Tên khôi ngô thanh niên thấp giọng đáp, không dám cao giọng.

Không người nào dám ở tại thành trì bên ngoài nói lớn tiếng, nếu không một khu
đưa đến yêu thú công kích…hậu quả khó mà lường được.

“Hai dặm sao, ừm ta thấy đầu thôn cây mai rồi..ài thế mà đã ba năm, thời gian
trôi qua thật nhanh…”

Hoàng lão đầu lại thổn thức, người già rồi thường sẽ hay hoài niệm, lão cũng
không còn như ngày nào nhà giàu mới nổi hung hăng khinh thường người khác, nối
chuyện cũng ôn tồn lễ nghĩa hơn.

Xe ngựa chậm rãi đi, chẳng mấy chốc đã xa xa trong màn tuyết tiêu điều thôn
xóm.

Ở đây mọi người bao quát Dương Đình Đình đều cảm thấy cõi long chua xót, cố
hương giờ lại như thế này.

Đầu thôn căn nhà tranh, gốc mai già vẫn ở đó, không hề thay đổi.

“Dừng xe, dừng xe”

Hoàng lão đầu vừa đi qua nhà tranh, không vội trở về nhà cũ mà vội vàng hô
gọi.

Bọn hộ vệ không hiểu ra sao, đành dừng xe, một tên cao to hạ nhân vội đến dìu
lão đi xuống.

Hoàng lão đầu sắc mặt khẩn trương chậm rãi đi đến nhà tranh, chỉ thấy dưới cây
mai già nằm đó một con lừa béo, một con sài lang.

Vừa thấy có người đến, cả hai con vật giật mình tỉnh giấc, sài lang nhận ra
Hoàng lão đầu không để ý tiếp tục nhắm mắt ngủ, mà lừa đen thì nhe hàm răng
vàng vọt thở phì phì vài tiếng xem như chào hỏi.

Không làm phiền hai con vật, hoàng lão đầu để hộ vệ đỡ mình vào nhà tranh,
thấy nơi đây vẫn như cũ, xem ra mấy năm nay vẫn có người sống sót.

Hắn cao hứng vô cùng, là phát ra từ nội tâm cao hứng. Mấy năm trước rời đi
thôn, vốn tưởng rằng lần này về quê sẽ không được gặp lại Bạch Phàm, lại chẳng
ngờ, Bạch phàm ở yêu ma công kích đến thời gian vẫn còn khỏe mạnh sống sót,
hắn cảm khái vô cùng.

“Người đâu, người đâu, mau mang tất cả nữ nhi hồng thượng hạng của ta tới đây”

Chúng hộ vệ nhốn nháo vội từ xe ngựa ôm mấy vò rượu lớn, theo hoàng lão đầu
đến bờ sông Vị Hà.

Đoàn người dồn dập bước chân, chỉ thấy nơi cảnh tuyết trắng pha, tịch mịch
bóng lưng đang đứng vẽ tranh.

Nhìn kỹ là một người trung niên mặc áo thô gai, lưng hơi còng, đang gắng gượng
vẽ. Hắn vẽ rất nhiều bức nhưng thình lình mỗi bức tranh phong cảnh lại là một
vòng tròn, một vòng tròn khuyết.

Vừa nhìn thấy thân ảnh ấy, Hoàng lão đầu kích động hai mắt đỏ hoe, bước vội
tới hô.

“Bạch Lão đệ, Bạch lão đệ”

Bạch Phàm thân hình hơi dừng, chậm chạp quay đầu, chỉ thấy già yếu Hoàng lão
đầu được mấy tên hộ vệ, đỡ đến chỗ hắn.

“Thì ra là Hoàng huynh” Bạch Phàm ngữ khí, vẫn cứ như thế lạnh nhạt.

“Ha ha” Hoàng lão đầu cười ha hạ, tay run run cầm tay Bạch Phàm nói

“Bạch lão đệ, ta ở Kinh Thành, nhưng ngày nào cũng lo lắng cho ngươi…”

Hoàng lão đầu lời nói là thật, hắn đến tuổi này đã gần đất xa trời thời gian,
cũng không có gì để lừa lọc gian dối cả.

“Cảm ơn lão huynh”

Bạch Phàm gật đầu, trong lòng ấm áp. Hoàng lão đầu này, đúng là hắn ở trong
giới phàm nhân, một người bằng hữu duy nhất.

Bạch Phàm ôn tồn cùng lão vài câu, đưa mắt liếc qua mặc áo lông chồn thướt tha
thiếu nữ.

Khác với Hoàng lão đầu nhiệt tình, Đình Đình đối với Bạch Phàm lại có chút
lãnh đạm, xa cách.

Nàng chỉ theo mệnh lệnh của cha mẹ, đại ca đến xem Bạch Phàm đã tạ thế chưa,
nếu chưa thì dẫn theo cho hắn chút Kinh Thành đặc sản, nếu đã tạ thế thì lấy
về chút tro cốt làm hương hỏa. Dù sao nàng gia đình đạt đến ngày nay thành tựu
cũng có Bạch Phàm công lao, Bạch Phàm dạy dỗ nàng học tập, cũng là Bạch Phàm
tặng nàng đại ca bức tranh, được quốc sư coi trọng. Dẫn đến Dương Đình Thiên
công sự hanh thông, Dương gia xem như thiếu hắn một ân huệ. Chỉ đến thế thôi,
không tiếp tục để ý Bạch Phàm, ngược lại đối với Hoàng lão đầu khác biệt nhiệt
tình.

Đương nhiên nhiệt tình này là ngụy trang, là sinh hoạt đời thường mang cho
chúng ta dối trá mặt nạ.

Hoàng lão đầu, Hoàng lão gia chủ ở Kinh thành xem như người có thân phận, Đình
Đình cảm thấy, người như thế mới xứng cùng nàng kết giao.

Còn như Bạch Phàm thúc người như vậy….

Nàng nhìn Bạch Phàm càng thêm già nua mặt mũi, râu tóc lốm đốm bạc, hơi chút
cảm thán.

“Năm đó mình từng thật sự yêu thích Bạch Phàm thúc sao?”

Nàng đối với hắn vẫn có quan tâm, nhưng gần như đối với phổ thông trưởng bối
quan tâm mà thôi.

Thời gian trôi đi, có vài thứ, càng ngày càng nhạt, cũng có vài thứ càng ngày
càng đậm

Nhân sinh nhấp nhô, vì sao mà chạnh lòng.

Không ai nghĩ đến, Đình Đình cuối cùng sẽ cùng Bạch Phàm như người dưng nước
lã, cũng không ai từng nghĩ, Hoàng lão đầu cùng Bạch Phàm, không đánh không
quen, lợi ích quan hệ, cuối cùng dĩ nhiên trở thành vong niên lão hữu.

Bạch Phàm hai mắt nhìn thấy tất cả, nhưng chưa từng nói gì. Chỉ nhếch miệng
cảm khái.

Lần này gặp mặt, hắn không hỏi nàng điều gì, cũng không sẽ vẽ tranh cho nàng,
bởi vì nàng đã cách hắn xa rất xa.

Cả đời hắn đối xử tốt với hai người con gái, một người đến nay hắn vẫn chưa
tìm được gót chân, người còn lại vì thế nhân mà xa cách.

Khẽ nhấp ngụm rượu, trên trán có thêm vài nếp nhăn.


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #7