Phàm Nhân Là Tịch Mịch


Người đăng: bachpham101

Bất tri bất giác, Bạch Phàm đến Thiên Hương thôn đã mười ba năm.

Mười ba năm trôi qua, hắn vẫn ngày qua ngày vẽ tranh uống rượu đạm bạc đời
sống, nhưng, từ ban đầu thanh niên tuấn tú trẻ trung, hiện tại hình dạng đã
chuyển thành trung niên dáng dấp, trên trán thấp thoáng có vài vết nhăn.

Đây cũng không phải hắn cố ý điều chỉnh dung nhan, mà chính từ hòa nhập vào
phàm nhân cuộc sống sẽ tự động thay đổi. Nói chung hắn trông đã bắt đầu ngả về
bên kia sườn dốc.

Mà Đình Đình, đối với Bạch Phàm cảm tình dần dần chuyển biến, không còn là
thiếu nữ tình cảm, chỉ còn là cùng trưởng bối đối xử.

Nàng lớn rồi, mối tình đầu đối với nàng mà nói, chỉ như một hồi kỷ niệm. Một
năm này Đình Đình mười bảy tuổi.

Nàng trổ mã cực kỳ xinh đẹp, dáng dấp yểu điệu thướt tha, xung quanh thôn xóm
không ít gia đình nhà giàu đến cầu thân, đều bị nàng ngạo nghễ từ chối. Vị
Thành có quan nhân đến cầu thân, cũng bị nàng không nhìn.

Mấy năm trước nàng đai ca thi đỗ trạng nguyên, lại làm việc giỏi giang được bổ
làm quan lớn, từ đó nàng ánh mắt cũng trở nên cao hơn, xa hơn rất nhiều.

Nàng tựa hồ nhớ lại giấc mơ ngay bé, nàng từng muốn làm nữ đế. Nếu không được,
thì nàng hãy làm nữ nhân của hoàng đế, trở thành hoàng hậu hoàng phi trở thành
mẫu nghi thiên hạ, đó mới là nàng tầm cao.

Nàng không còn đòi hỏi Bạch Phàm vẽ tranh, ban đêm cũng không tới nhà tranh
học chữ. Nàng là đại cô nương, làm sao có thể cùng nam nhân ở cùng phòng qua
đêm?

Đối với những thứ này, Bạch Phàm đúng là chưa từng trách móc. Hắn sống bao
nhiêu năm, nhân tình thế thái hắn xem rất nhạt, làm sao sẽ chấp nhặt vài thứ
nhỏ bé kia.

Một năm này, yêu thú loạn động, quốc gia nhỏ giống như Trần quốc, lâm vào loạn
lạc.

Hoàng lão đầu từ trước đã chuyển đến Kinh thành, nghe nói ở đó có một vị Tiên
Nhân quốc sư tọa trấn, yêu thú không dám mạo phạm.

Từ khi Vô Tận Hải phong ấn bị phá hư, Cổ Yêu tộc xuất thế đã hơn ba năm. Trong
ba năm này, Tứ Hoang bị cô lập, Đông Hoang yêu thú mỗi ngày điều động từng đợt
thú triều, mỗi ngày đều sẽ có thành trì bị tiêu diệt.

Giống như Thiên Hương thôn loại này thôn nhỏ, bình thường đại yêu là sẽ không
chú ý, nhưng tất sẽ có một đám tiểu yêu quấy rối, thậm chí tàn sát,đồ thành.

Nghe đâu, có nhóm yêu thú đã coi trọng Thiên Hương thôn,muốn đối với Thiên
Hương thôn động thủ, vì vậy nhà nhà rục rịch muốn dọn chỗ tránh nạn.

Hoàng lão đầu là người giàu nhất thôn, tất nhiên là trước tiên chuyển đi,
nhưng lão tiếc Bạch Phàm, vài ngày một lần sang khuyên bảo muốn hắn cùng lúc.
Chỉ có điều Bạch Phàm vẻn vẹn lắc đầu.

Khuyên nhủ không được, lão đành phải thôi. Ngày lão chuyển đi, đi qua đầu thôn
nhà tranh gặp Bạch Phàm, trong lòng không khỏi thương cảm. Hắn năm nay hơn năm
mươi, Bạch Phàm cũng hơn ba mươi. Cổ nhân bốn năm mươi tuổi chính là cách chết
không xa. Lần này chia tay, chỉ sợ cả đời hay là không có cơ hội gặp lại.

“Bạch lão đệ, nơi đây là ta tích góp được mấy viên linh thạch, nghe nói tiên
nhân thường dùng thứ này, ngươi cầm lấy…vạn nhất yêu thú tấn công đến, ngươi
dùng chúng khéo kiếm về cái mệnh..”

Hoàng Lão đầu cuối cùng rời đi, để Bạch Phàm trầm mặc đứng nơi nhà tranh.

Năm đó nhìn như quan hệ gần gủi Đình Đình, bây giờ nhưng càng đi càng xa, mà
năm đó quan hệ kém nhất Hoàng lão đầu, nhưng thành người lo lắng cho Bạch Phàm
nhất.

Hắn thở dài, đây là nhân sinh đi. Tiên lô là cô độc, mà phàm lộ là tịch mịch
đi.

Hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, chậm rãi đi ra bờ sông Vị Hà, nhìn dòng nước
chảy xuôi. Nơi đây dòng sông hắn nhìn đi nhìn lại vẻn vẹn mười mấy năm.

Hắn từ trong ngực, lấy ra một bức vẽ, trong tranh hoa thiếu nữ cầm trường
kiếm, tư thế hiên ngang, hai má lúm đồng tiền vừa xinh đẹp lại lãnh ngạo như
tiên tử hạ trần.

Cơ Hiểu Nguyệt!

Mười mấy năm hóa phàm, hắn rốt cuộc nhớ ra tên nàng, nhớ ra dung mạo của nàng,
vẻn vẹn như thế.

Lắc đầu, lay động bàn tay, bức tranh lập tức hóa thành tro bụi.

Chợt nghe đằng sau tiếng nói nhỏ:

“Bạch Phàm thúc, Đình Đình muốn dọn đến kinh thành, cha mẹ đại ca để cho ta
tới hỏi ngươi, có muốn hay không đồng hành..”

Đình Đình nhìn nhìn dáng vẻ trung niên của Bạch Phàm, trong lòng nao nao.

Ba năm trước, Bạch Phàm vẫn khí vũ bất phàm, ba năm sau nhưng dung nhan xuống
cấp. Người như lớn tuổi, già được thật nhanh.

“Năm đó, ta còn hướng về Bạch Phàm thúc thổ lộ đây, cũng thật khờ..” Đình Đình
nhớ lại chuyện năm xưa, bỗng nhiên đỏ mặt cười tự giễu.

Bạch Phàm, đã trở thành nàng đoạn đoạn kỷ niệm, chỉ thế thôi. Hiện nay,đếm
không hết bao nhiêu thanh niên tài tuấn theo đuổi nàng, nhưng nàng tầm mắt đã
rất cao, chẳng còn như ngày xưa ngây thơ.

“Các ngươi đi thôi..”

Bạch Phàm nhàn nhạt trả lời, nhẹ nhấp một ngụm rượu.

“Ài” Dương Đình Đình thở dài, chung quy vẫn quay đầu mà đi.

“Bạch Phàm thúc ở lại bảo trọng, không nên uống rượu nhiều quá…”

Chiều hôm ấy, Đình Đình cùng vợ chồng họ Dương, mấy kẻ hạ nhân theo xe ngựa
hướng kinh thành mà xuất phát.

Lại qua mười ngày, Thiên Hương thôn dân chúng chuyển đi rồi tám phần mười, chỉ
còn chút ít người không có chổ để đi như Bạch Phàm là ở lại.

Làm Bạch Phàm hơi bất ngờ là gã mặt chữ điền cùng ba người huynh đệ kia cũng
không hề bỏ đi. Bọn họ mấy năm trước ở ngoài chém giết, mang thương tật nên
nghĩ chết ở cố hương.

Nơi gốc mai già, Bạch Phàm ngồi lâu trầm mặc, nhìn quạnh quẽ thôn trang.

Làm bạn hắn chỉ còn lừa đen cùng một con bạch lang.

Hắn nhắm mắt lẳng lặng hồi tưởng thời gian mười mấy năm qua sinh hoạt, trong
lòng ngào ngạt cảm khái.

Bạch Phàm nhắm mắt, tựa lưng dưới gốc mai già thưởng thức cảnh mùa thu tịch
mịch, hồi tưởng mười ba năm trước hắn đến Thiên Hương thôn là một chiều như
thế. Ngày ấy, có tên thanh niên trẻ tuổi mặc áo gai thô, cưỡi con lừa béo, dắt
chỉ sài lang, bỏ ra năm lượng bạc mua cổng làng căn nhà tranh ở tạm. Sau bao
nhiêu năm, hắn, lại vẫn là một căn nhà tranh cùng 2 con vật làm bạn.

Nhân sinh mười ba năm của hắn giống như một vòng tròn, thiên đạo lại như một
vòng tròn?

Chợt hắn mạnh mẽ mở mắt, nhíu mày như cảm giác điều gì không thích hợp

Vội vàng từ trong ngực áo lấy ra sưu bảo la bàn, chau mày đôi chút, nhắm mắt
khẽ đưa tay ở trên mặt la bàn vẽ một vòng tròn.

Này một vòng tròn bao gồm mười ba năm phàm nhân kinh lịch, để sinh lão bệnh tử
hắn đều mơ hồ rõ ràng. Nhưng này một vòng tròn mới đầu đặt tay vẽ rất dễ càng
về sau càng khó, mà đến nét vẽ cuối cùng, Bạch Phàm trực tiếp thoát lực ngã
sầm trên mặt đất bất tỉnh.

Trong mơ màng hắn nghe thấy nhất đạo cổ lão, tối nghĩa tiếng tụng kinh từ sâu
thẳm vang lên.

“Thiên Hoang Cổ Cảnh, Định Giới La Bàn, Sâm La Xuất Thế, Tru Diệt Tà Tộc Thủ
Hộ Thương Sinh”

Thanh âm quanh quẩn tại Bạch Phàm trong đầu thật lâu, dẫn dắt hắn một hồi ngắn
ngủn giấc mộng. Chỉ thấy bản thân đứng ở một chỗ mờ mịt hư không, nơi đây bầu
trời toàn màu đỏ, không có tinh thần, không có nhật nguyệt. Trước mặt đứng
thẳng một sừng sững mấy vạn trượng vách đá, mây mờ bay lượn. Trên vách đá
thình lình có viết bốn chữ, bốn chữ này kim quang chói mắt, để hắn phải vội
vàng che tay. Phía trên từ ngữ mang theo mùi vị cổ lão tang thương, nhưng
chẳng hiểu vì sao hắn lại đạt hiểu được, bốn chữ đó là:

“Thiên Hoang Cổ Cảnh”

“Thiên Hoang Cổ Cảnh là cái gì, nghe thật lạ” Bạch Phàm nhíu mày thì thào,
muốn nhìn kỹ hơn một chút. Bỗng nhiên từ đâu một làn gió lạnh thổi đến làm hắn
thình lình tỉnh mộng.

Bạch Phàm bị vô cớ làm phiền, nhăn mày không vui, đưa mắt nhìn phương xa. Chỉ
thấy phía Hoành Đoạn sơn mạch khói bụi mịt mù, tụ tập mấy trăm con yêu thú,
đang hùng hổ hướng Thiên Hương thôn chạy tới.

Thần thức nhất đảo, hơi hơi kinh ngạc. Bầy yêu này hầu hết là đê giai yêu thú,
nhưng mà bên trong đám này lại có tới 3 con Linh Yêu cấp yêu thú, hai con sơ
kỳ, một con trung kỳ.

Tứ Hoang đại lục bên trên yêu thú đẳng cấp tượng tự như tu sĩ đều phân thành
các cảnh giới, đầu tiên là đê giai yêu thú, tương đương với Luyện Linh tu sĩ,
Dung Linh linh mạch, mở linh trí bước vào Linh Yêu thì tương đương với Dung
Linh cảnh.Tương tự cấp Đại Yêu thì ngang với Địa Linh lão quái vật.

Mà bầy yêu vừa rồi có 3 con Linh Yêu, thì tương đương 3 cái Dung Linh cao thủ
dẫn trăm tên Luyện Linh tu sĩ vây giết phàm nhân xóm nhỏ. Đừng nói Thiên Hương
thôn, khác thành thị có tu sĩ tọa trấn cũng khó lòng chống đỡ. Đáng tiếc hôm
nay chúng gặp phải Bạch Phàm.

Thú triều ầm ầm hướng Thiên Hương thôn, thôn nhỏ bên trong một đám lão nhân
dồn dập run lẩy bẩy chạy ra khỏi phòng.

“Yêu quái, yêu quái đến rồi”

Tất cả thôn dân ở đây đều là phàm nhân, đã bao giờ gặp phải lớn như thế chiến
trận, lại nghe yêu quái ăn thịt người càng thêm sợ hãi.

Chỉ có đầu thôn dưới gốc mai già Bạch Phàm, vẫn nhắm mắt, tựa hồ không để ý
chút nào đến trùng trùng yêu thú.

Bầy yêu vừa chạy đến Thiên Hương Thôn, nhìn lèo tèo mấy người, đều có vẻ phẫn
nộ, kêu gòa đinh tai nhức óc.

“Ngưu huynh thôn này đều là chút người già tàn tật, thật mẹ nó chạy nhanh nha”

Dẫn đầu một con Linh Yêu sơ kỳ yêu thú mở miệng phàn nàn

“Ưm, dân chúng ở đây chắc là chạy đến kinh thành, nghe nói ở kinh thành có tên
Thương Mạt quốc sư, tu vi cao siêu, bày xuống trận pháp là có thể ngăn trở
chúng ta yêu quân, thật là đáng ghét. Thôi các ngươi giải quyết nhanh trong
thôn nhân loại rồi còn đi nơi khác, bắt ít đồng nam đồng nữ dâng lên chư vị Cổ
Yêu tộc đại nhân.”

Bờm đỏ ngưu yêu gật đầu, liếc qua nhìn nheo nhóc đám thôn dân rồi thu hồi ánh
mắt, diệt một thôn đối với bọn chúng bất quá là việc nhỏ.

Nhưng đang lúc bầy yêu chạy đến cửa thôn, muốn xông vào tàn sát lúc, dưới cây
mai già, Bạch Phàm chợt đứng dậy, thăm thẳm nhìn tro bụi bầy yêu.

“Một đám cho má cút không ngay cho lão tử”

Chợt một đạo trầm thấp lang khiếu vang lên,rơi vào tai đám yêu thú giống như
thiên lôi oanh đỉnh, hơn một nửa yêu thú đều bị đạo này uy áp ép nằm rạp xuống
đất ô ô rên rỉ.

Mà dẫn đầu ba con Linh Yêu sắc mặt cũng tái xanh, lắp bắp:

“Đại yêu…đại đại yêu, thế nào nho nhỏ như thế này một làng lại có Đại Yêu tọa
trấn?”


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #6