Thiếu Nữ Tình Đầu


Người đăng: bachpham101

“Xong rồi”

Bạch Phàm hí hoay bút lông đôi chút, liền họa đến một bức tranh thủy mặc đơn
giản. Bức tranh bên trong là một thiếu nữ trẻ măng, cưỡi ngựa lao nhẹ trên
thảo nguyên. Trong tranh thiếu nữ ngây thơ lại có vài phần nho nhã lễ phép, tự
nhiên chính là Dương Đình Đình chân dung.

Đình Đình nhướn chân ngắm nghía bức tranh, đôi mắt đẹp dị sắc liên tục, kinh
ngạc nhìn hắn khen:

“Thúc thúc vẽ tranh kỹ nghệ càng xem càng thấy tinh diệu”

Bạch Phàm gật nhẹ, theo thói quen vuốt ve nàng như suối đen nhánh tóc dài.

Dương Đình Đình ngòn ngọt cười, chỉ thấy hai má hơi chớm hồng, nàng đã chẳng
còn như mấy năm trước cái gì cũng không biết. Sẽ chẳng như năm đó chỉ cần đươc
Bạch thúc thúc vuốt đầu sẽ thoải mái cười híp mắt, giờ nàng đã mười tuổi, tuy
vẫn như cũ thích hắn vuốt ve, song cũng sẽ ngượng ngùng.

“Đình Đình còn muốn làm nữ đế sao?” Bạch Phàm cười hỏi.

“Thúc thúc lại chê cười Đình Đình rồi, khi đó Đình Đình còn nhỏ, chưa hiểu
chuyện, lời nói sảng mà thôi…” Dương Đình Đình khuôn mặt nhỏ nhắn chợt hồng
thấu, nhớ đến năm đó mơ ước khờ dại, thật xấu hổ. Mười tuổi nàng, từ ca ca
mình hiểu ra, đế vương trên thế gian vốn là xuất thân từ hoàng tộc, nắm giữ
thiên hạ vạn con dân, đâu đến lượt nàng một đứa bé gái vắt mũi chưa sạch lên
làm.

Bạch Phàm nghe vậy cười ha hả, dịu dàng vuốt ve nàng đầu nhỏ,nói:

“Đình Đình trưởng thành rồi, mười tuổi hài đồng đã như thế hiểu chuyện…”

Hăn khẽ thu về bàn tay, quay đầu nhìn xa xăm dòng sông Vị Hà. Giơ lên hồ lô,
ừng ực uống một ngụm phàm rươu.

Thực ra, nếu Đình Đình thực sự muốn làm nữ đế, hắn đơn giản liền khiến nàng
đạt được. Bạch Phàm hiện nay tu vi kẹt ở Nhập Linh hậu kỳ, nhưng ở nơi nho nhỏ
Trần quốc này, thay đổi triều đại phất tay liền có thể.

Chỉ là, nàng vốn dĩ một cô bé ngây thơ đáng yêu, cần gì phải dính đến thế gian
tục vật.

Hồi lâu, thấy Bạch Pham không nói gì. Dương Đình Đình cũng bước chân tiến đến
đứng cạnh hắn, dõi mắt nhìn sông Vị Hà, nói:

“Thúc thúc phải là đang có tâm sự?”

“A? Ngươi làm sao biết?” Bạch Phàm hơi bất ngờ hỏi.

“Đại ca mỗi lần buồn bã sẽ chạy ra bờ sông, nhìn xem dòng nước…..thúc thúc ánh
mắt, cùng đại ca rất giống, cho nên thúc thúc nhất định trong lòng có buồn
bực, hay là tưởng niệm điều gì…..Đình Đình gặp thúc thúc mấy năm rồi chưa về
quê thăm người thân, có phải sẽ nhớ gia đình đi?”

“Ta trong lòng có tâm sự, nhưng cũng không phải nhớ gia đình..bởi ta vốn dĩ,
chẳng có gia đình…”

Bạch Phàm khẽ thở dài.

“A” Dương Đình Đình giật mình nhìn hắn, sau đó chợt do dự, do dự nói:

“Thúc thúc…thúc thúc…Đình Đình cũng là…cũng là gia đình của ngươi nha”

“Ha hả”

Bạch Phàm hớp ngụm rượu, ôn nhu xem bên cạnh tiểu nha đầu, nàng, có lẽ đã
trưởng thành rồi.

Ba năm qua đi, Bạch Phàm vẫn cứ như thế vẽ tranh uống rượu, cuộc sống trôi qua
bình thản chậm chạp.

Tại Thiên Hương thôn, tiểu thư khuê các bình thường mười bốn tuổi sẽ định
thân, mười lăm tuổi cập kê là được xuất giá, mười ba tuổi thiếu nữ, đã không
nhỏ.

Dương Đình Đình năm nay mười ba, mười ba tuổi thiếu nữ, thân thể vừa mới nẩy
nở, khí chất dần đoan trang. Nàng cũng dần có thiếu nữ tâm sự, không nữa cả
ngày quấn quýt lấy Bạch Phàm.

Ban ngày, tình cờ gặp Bạch Phàm một lần, xem hắn vẽ tranh, buổi tối, lâu lâu
sẽ đến nhờ Bạch Phàm dạy nàng học chữ.

Thỉnh thoảng, nàng sẽ nhìn trộm Bạch Phàm, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.

“Bạch Phàm thúc, đây là ta thêu túi hương, tặng cho ngươi….”

Nàng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt né tránh, bẽn lẻn từ trong khăn gấm lấy ra
một túi hương bé xinh, đưa cho hắn.

“Cái này ta không thể nhân..” Bạch Phàm thở dài. Hôm nay mồng 7/7, theo Đại
Trần quốc tục lệ, chưa xuất giá thiếu nữ sẽ tặng túi thơm cho mình để ý người.
Nhìn nàng điệu bộ kia, lấy Bạch Phàm nghìn năm lịch duyệt, tự nhiên nhìn ra
trong đó bao hàm tình cảm.

Chỉ là, nàng vốn chỉ là đứa bé, hắn vẫn luôn xem nàng như con gái, làm sao đi
nhận kia túi thơm kia chứ.

“Hứ, Đình Đình chán ghét ngươi”

Đình Đình lần đầu tiên tặng quà cho người khác bị từ chối, xấu hổ dậm chân một
cái, che mặt chạy đi, trốn ở sau nhà tranh, vẫn cứ nhìn lén Bạch Phàm, trong
lòng loạn như hươu nhảy.

Đây là nàng mối tình đầu.

Từ ngày bị từ chối, nàng tựa hồ quyết tâm, mỗi ngày sẽ sang bờ sông Vị Hà nhìn
hắn vẽ tranh.

“Thúc thúc, dạy ta vẽ tranh làm sao?”

“Được”

“Thúc thúc, ta sẽ ngâm thơ, ngươi nghe sao?”

“Được”

“Bạch Phàm thúc, ta dùng sông vị hà làm đầu đề nhé”

“Quân tại Vị Hà đầu

Thiếp tại Vị Hà vĩ

Tương tư bất tương kiến

Đồng ẩm Vị Hà thủy”

Nghe nàng câu thơ bên trong thâm ý, Bạch Phàm cười khổ không thôi. Thiếu nữ
này tình cảm, vốn tưởng rằng sẽ nhanh đến nhanh đi, không nghĩ chốc lát đã u
mê đến nhường này.

Hắn vỗ vỗ đầu nàng dạy bảo: “Ngươi còn nhỏ tuổi, không nên tìm hiểu những dạng
thơ này”

Nói rồi thu dọn tranh vẽ đi về trước. Không hề để ý xa xa vẫn đứng chết trân
nơi bờ sông, hai má đỏ hây hây Đình Đình, nàng chẳng hề đề ý lời Bạch Phàm dạy
bảo, trong đầu suy nghĩ đều là Bạch Phàm xoa đầu nàng hành vi.

“Bạch Phàm thúc vừa rồi vuốt ve tóc ta…”

Nàng cười ngọt ngào, trái tim đập rầm rầm.

Năm nay mùa đông giá lạnh ập đến, toàn sông Vị Hà đều đóng băng, cây mai già
trước nhà rụng sạch lá. Bạch Phàm đến thiên hương năm thứ chín.

Bắc thôn Hoàng lão đầu đợt này sẽ không đến nhà giục hắn vẽ tranh nữa, bởi vì
sau mấy năm buôn bán Bạch Phàm tranh vẽ, hắn bây giờ đã thành một phương phú
ông.

Đừng nói Vị Thành cùng Thiên Hương thôn, ngay quả quanh vùng vài thành thị đều
có người nghe đến tên hắn. Càng giàu có hắn càng kiêu căng, nhưng đối với Bạch
Phàm càng kính trọng như thần.

Mà gần mười năm hợp tác làm ăn, tuy rằng ban đầu mục đích chỉ vì lợi nhuận,
nhưng mà lâu dài, Hoàng lão đầu xem hắn như tri kỷ, mà hắn cũng coi như có
người bạn.

Hoàng lão đầu thấy Bạch Phàm đã hai tám hai chín tuổi, lại chưa có vợ con, thì
đâm lòng lo lắng.

Vì vậy, hắn quyết định vì Bạch Phàm tìm mấy mối nhân duyên.

Bằng vào Hoàng đại lão gia chủ mấy năm nay danh tiếng, tuyển con dâu quả thật
dễ như trở bàn tay, Vị Thành tiểu thư khuê các thi nhau đăng ký.

Từ đấy, trong thôn có tin, đầu thôn vị Bạch họa sư mấy hôm nữa sẽ đón dâu, mà
cô dâu được Hoàng lão gia chủ tự mình mai môi.

Tin này một truyền ra khắp thôn, nhiều người cảm thán chúc mừng. Chỉ có một cô
bé khi nghe xong, khóc thành lên khóc xuống. Một năm này Đình Đình rốt cục cảm
nhận được thương tâm tư vị.

Một năm này, nàng 14 tuổi.

Khóc lóc phía sau, Đình Đình dường như làm một cái quyết định dứt khoát, nàng
trộm trong nhà mẫu thân áo hỉ, đi tới Bạch Phàm nhà tranh.

“Bạch Phàm thúc thúc, ta muốn làm tân nương của ngươi” Nàng nhìn hắn cầu khẩn.

“Không được” Bạch Phàm lắc đầu.

“Nhưng mà ta thích ngươi, ngươi nói ta đến cùng chỗ nào không tốt, ta có thể
đổi…”

Bạch Phàm vẫn lắc đầu: “Nhưng ta không thích ngươi, Bạch Phàm thúc chỉ coi
ngươi như con gái vậy”

“Con gái, con gái, ta không tin!”

Nàng hét lớn, ném đi hỉ phục, ôm mặt chạy ra ngoài thôn.

Sau đó liền truyền ra một cái tin, có thôn dân tìm thấy Đình Đình, nhảy sông
Vị Hà tự sát, thi thể trôi theo dòng nước.

Nhà họ Dương vợ chồng mặt đầy bi thống chật vật đi tìm, chỉ là tìm mãi cũng
không thấy con gái đâu, liền đến nhà hắn trách mắng.

“Bạch huynh đệ ngươi làm sao không ngăn nhà ta Đình Đình lại?”

“Bạch huynh đệ, ngươi hại nhà ta Đình Đình rồi…”

Bạch Phàm không trả lời, thần thức khẽ buông liền bao trùm toàn Thiên Hương
thôn, thấy được tiểu nha đầu trốn ở một bụi lau đang gào khóc.

“Nàng không có chết”

Bạch Phàm để lại một câu, xoay người đi đế ngoài thôn, hướng phía nam sông vị
hà.

Nơi bờ lau um tùm, chỗ đó có một mỏm đá hướng ra mặt sông, Đình Đình ôm đầu
gối nước mắt đầy mặt.

Bạch Phàm chậm rãi đi đến sau lưng nàng ôn nhu nói.

“Về nhà thôi”

“Không về,đánh chết cũng không về” Thiếu nữ quật cường nghiêng đầu sang một
bên, giận dỗi không nhìn hắn.

“Cãi lời” Bạch Phàm chau mày, chợt tiến tới bế xuốc nàng lên để nằm trên chính
mình hai đùi.

“Bạch Phàm thúc ngươi làm gì..”

“Không nghe lời…trừng phạt..” Bạch Phàm bình thản nói, tay to liền vỗ xuống
nàng nhỏ nhắn mông đít mấy cái.

Thiếu nữ bị đánh, cả người run run, khuôn mặt đỏ như máu, chợt khóc oa oa chui
vào lồng ngực hắn.

Một năm này nàng mười bốn tuổi, lần đầu tiên bị người đánh mông, nhưng này
đánh mông lại khiến nàng hạnh phúc ngọt ngào.

Cũng một năm này, xuất hiện tin tức chấn động Tứ Hoang Đại Lục.

Bị Phong Ấn nhiều năm bên dưới Vô Tận Hải Cổ Yêu tộc rốt cuộc phá phong, suốt
lĩnh thiên hạ bầy yêu dự định lần nữa xâm chiếm Tứ Hoang.

Một năm này, chỉ riêng Đông Hoang hàng trăm quốc gia gia rơi vào vào vòng tấn
công của yêu thú, nơi yêu thú đi qua, sinh linh đồ thán vạn vật hủy diệt.

Một năm này, Tứ Hoang Tông đưa xuống sắc lệnh Hoang Thiên thế giới tu sĩ toàn
lực tru yêu.

Một năm này, chiến tranh bùng phát thế gian ngập tràn khói lửa, chỉ có Trần
quốc nho nhỏ Thiên Hương thôn, vẫn yên ả trôi qua, bình đạm vô ưu.


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #5