Nhiên Mộc Đại Sư Kinh Ngạc


Người đăng: bachpham101

Nhiên Mộc đại sư nói rồi phất tay áo dẫn theo đám người dồn dập hướng Luyện
Khí phong mà tới. Đám người bên trong có ba tên tam tinh luyện khí sư trưởng
lão, chưởng môn Nhiên Hoài cộng thêm Nhiên Mộc vị này tứ tinh đại sư, ròng rã
năm vị Địa Linh lão quái, đây gần như toàn bộ Thần Khí sơn nội tình.

Nhóm người đều mặt mày hớn hở, vô cùng khẩn trương mà theo, thậm chí đến trước
cửa chữ Thiên phòng luyện khí chắp tay mà đứng không dám tự tiện mở cửa. Nếu
để bất kỳ thập quốc tu sĩ nào nhìn thấy chắc hẳn đều sẽ há hốc mồm khó tưởng
tượng nổi. Năm tên lão giả đứng ở đây thấp nhất đều là tam tinh luyện khí sư,
bàn về uy vọng ở Tây Nam thập quốc chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi
đại nhân vật. Đặt ở bất kỳ tông môn nào đều kính như thượng tân, so với Địa
Linh lão quái phải cao thượng vài phần.

Mà Nhiên Mộc đại sư lại càng khác biệt, chính là Tây Nam thập quốc uy vọng
nhất vài vị cự đầu một trong, địa vị sánh ngang Thái Nhất môn Vân Trường tử vị
kia không xuất thế Thiên Linh lão quái vật. Luyện Khí đại sư, ở Tây Nam thập
quốc có một không hai, coi như đến những kia trung cấp tu chân vực tương đương
nhất phương quý nhân được vô số Thiên Linh lão quái săn đón. Bởi vì đơn giản,
chỉ có tứ tinh đại sư mới có khả năng luyện chế Cực Phẩm pháp bảo, cũng chính
là Thiên Linh lão tổ thèm nhõ dãi vũ khí. Thậm chí nghe đồn, Thái Nhất môn
trấn phái Thái Nhất kiếm cũng xuất thân từ Nhiên Mộc đại sư thủ bút. Cho nên
việc năm vị đỉnh cấp luyện khí sư cung kính đứng chờ ở ngoài phòng luyện khí
là một chuyện thiên phương dạ đàm.

Tuy nhiên, người bình thường sẽ thấy bất ngờ, nhưng cả Nhiên Mộc lẫn mấy vị
trưởng lão đều không nghĩ nhiều. Luyện đan, luyện khí một đường đạt giả vi
tôn, có thể luyện ra hư hư thực thực Linh cấp pháp bảo Bạch lão ma đầy đủ bọn
hắn coi trọng. Hơn nữa, Bạch Phàm quá mức cường đại cùng bá đạo ngang ngược,
đám này luyện khí sư mặc dù tâm cao khí ngạo nhưng không phải người ngu. Lão
ma đầu này không thể chọc, ai chọc kẻ đó gặp rủi ro.

Chờ đợi tầm nửa nén hương cửa phòng luyện khí nhẹ nhàng mở ra, mà Bạch Phàm áo
trắng như tuyết chắp tay, bộ dáng khá hài lòng, liếc mắt nhìn cung kính đứng
bên cạnh, khuôn mặt hớn hở đám lão đầu, hơi sững sờ.

“Gặp qua Bạch tiền bối”

Nhiên Mộc đại sư gặp Bạch Phàm đi ra vội dẫn đầu hướng hắn thi lễ. Bạch Phàm
nheo mắt nhìn đám người, có chút bối rối, chẳng hiểu đám lão già mắt cao hơn
đầu này giở trò gì. Từ hôm Bạch Phàm đánh lên Thần Khí sơn, lấy ma uy đe dọa
đám trước mặt quy tôn tử để bọn chúng người không dám ho he. Chỉ là âm thầm
trong đó nhiều người không phục ỷ vào bản thân luyện khí sư danh phận lại chưa
cho hắn sắc mặt tốt, hôm nay chững chạc đang hoàng, cung kinh gọi một tiếng
Bạch tiền bối, chắc chắn có gì mưu đồ. Bạch Phàm chợt bật cười, lấy hắn bản sự
còn sợ một đám yếu gà mưu đồ sao.

Hắn thu lại tươi tỉnh dáng vẻ, lạnh nhạt hướng đám người hỏi:

“Các ngươi có chuyện gì sao?”

Nhiên Mộc đại sư gặp Bạch Phàm thái độ cũng không phật ý, mà chắp tay hỏi:

“Cũng không có chuyện gì, lão phu qua gặp tiền bối chỉ thắc mắc xem vừa rồi dị
tượng là tiền bối luyện khí gây ra phải không”

Bạch Phàm khẽ gật gật đầu, bảo:

“Đúng vậy!”

Nói xong phất áo, không để ý đám người nữa, dự định gọi Lừa đen rời khỏi Thần
Khí sơn. Thấy Bạch Phàm hành động, Nhiên Mộc đại sư cuống quýt, vội ho một
tiếng mặt dày mày dạn hô nhỏ:

“Tiền bối xin dừng bước, hôm nay lão phu cùng vài vị trưởng lão tới đây muốn
chiêm ngưỡng tiền bối luyện chế pháp bảo, không biết….”

Bạch Phàm liếc mắt nhìn hắn, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức bay ra một đạo
bạch quang hóa thành một tấm trong suốt như gương bảo kính, ném cho Nhiên Mộc.

“Một cái hạ phẩm pháp bảo mà thôi, muốn xem thì xem đi”

“Hạ phẩm pháp bảo…” Nhiên Hoài tông chủ cùng ba tên trưởng lão nghe lời Bạch
Phàm nghi hoặc, khẽ chăm chú nhìn trên tay lão tông chủ bảo kính, trong lòng
khẽ thấp thỏm, cũng hơi hơi có chút thất vọng. Bọn hắn vốn tưởng sẽ được chứng
kiến một món truyền thuyết linh bảo hay chí ít là cực phẩm pháp bảo xuất thế.
Nhưng không nghĩ tới lại là một món gân gà hạ phẩm sơ giai pháp bảo.

Chỉ là gặp Nhiên Mặc đại sư chăm chú quan sát, cũng không dám cái gì quá mức
cử động. Nhiên Mộc đại sư cầm bảo kính, khẽ vuốt nhẹ chỉ cảm giác bảo kính cầm
trong tay liền giãy dụa muốn tránh thoát. Mà mặt kính phía trên phản chiếu lại
giống như một tiểu cô nương giận dỗi, chê hắn lão già này xấu xí, muốn trở về
nàng chủ nhân ôm ấp.

“Bảo kính có linh” Hắn khẽ thì thầm trái tim phập phồng hưng phấn, vuốt ve
Nguyệt Lăng Bảo Kính chẳng muốn rời tay.

Linh bảo tên như ý nghĩa chính là pháp bảo luyện chế lúc có thể đản sinh ra
linh trí, hoặc là được luyện khí sư cưỡng ép phụ linh vào. Pháp bảo có linh
tính so với bình thường pháp bảo không biết mạnh mẽ hơn biết bao nhiêu, đều tự
mình mang theo thần thông vô cùng khó lượng. Một số cường đại Linh bảo thậm
chí sinh ra khí linh, tự hành tu luyện tăng lên đẳng cấp, có thể tự mình chiến
đấu mà không cần chủ nhân thôi động. Mà muốn trở thành Linh bảo, điều kiện
kiên quyết cần luyện ra linh, hoặc là biết phụ linh. Phụ linh thì đơn giản
hơn, hầu như chỉ cần ngũ tinh tông sư luyện khí sư đều làm được, chính là lấy
yêu thú hồn phách hoặc là tu sĩ hồn phách, cưỡng ép phụ vào bảo vật khiến nó
có linh tính. Nhưng phương pháp này tùy thuộc vào đẳng cấp hồn phách kia, với
lại không gian phát triển rất bé gần như khó có thể thăng cấp. Mà phương thức
thứ hai chính là dùng thủ pháp đặc biệt khiến pháp bảo diễn hóa linh tính, này
cách làm số ít Ngũ tinh tông sư mới làm nổi, hoặc là trong truyền thuyết lục
tinh khí hoàng mới sẽ đi.

Nhiên Mộc trở thành Tứ Tinh luyện khí sư đã được năm mươi năm, Cực phẩm pháp
bảo nếu có đủ tài liệu, có thể luyện ra đến mấy món, chỉ là chưa từng luyện ra
một món pháp bảo mang linh tính, mà phụ linh phương pháp lại chẳng từng học
được, cũng có nghĩa ngũ tinh tông sư con đường hắn còn xa xa mới có thể chạm.
Hôm nay gặp Bạch Phàm luyện bảo kính, chính là kinh như thiên nhân, yêu thích
không rời tay.

Mà còn lại đám luyện khí sư ban đầu không để ý, nhưng dần dần phát hiện ra
mánh khóe đều hai mắt tỏa sáng nhìn bảo kính, giống như gã sắc lang nhìn thấy
trần truồng mỹ nữ vậy.

Mà Nguyệt Lăng bảo kính bị một đám lão già nhìn chằm chằm thèm thuồng, dù linh
tính chưa rõ ràng cũng không khỏi rùng mình một cái, nỗ lực giãy dụa muốn từ
tay Nhiên Mộc đại sư chạy trốn, chỉ là lực bất tòng tâm.

Nhiên Mộc tay nâng niu bảo kính, căng mắt soi mói từng điểm chi tiết, thì nhíu
mày, khi thì há mồm nhếch miệng, khi thì vui sướng, khi thì không rõ, khi thì
nghi hoặc, khi thì kinh ngạc, phảng phất cả đời vẻ mặt, đều dùng tại già nua
tấm mặt mo bên trên.

Hắn tay phải khẽ điểm giữa trán, hai mắt sáng rực như thiên nhãn, đây chính là
luyện khí sư vọng khí thuật chuyên dùng để kiểm trắc bảo vật, tương đương thần
kỳ.

Vọng khí thuật vừa mở, khi nhìn vào giữa tâm bảo kính, chợt chú mục lấy lỡ
lững chính giữa kính viên kia óng ánh hàng ngọc, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ
cùng kinh hỉ. Hắn nghiêng mắt nhìn Bạch Phàm khẽ thấp thỏm hỏi:

“Cái này cái này….Xin hỏi tiền bối, này kinh chủ tài viên kia hàn ngọc, có
phải không là….”

“A người lão đầu này còn có chút bản sự, nhìn ra được bên trong chủ tài, chính
là Quế Nguyệt Hàn Ngọc đi”

Bạch Phàm tùy ý trả lời.

“Thật là Quế Nguyệt Hàn Ngọc” Nhiên Mộc trừng mắt, thất thố kinh hô.

“Cái gì Quế Nguyệt Hàn Ngọc, hình như lão phu từng nghe qua nơi nào” Bên cạnh
vài vị trưởng lão nghe lão tông chủ kinh hô, lẫn nhau truyền ngâm.

“Hẳn là một loại cao đẳng vật liệu, nên mới khiến lão tông chủ như thế coi
trọng đi” Một vị trưởng lão phán đoán.

“Hẳn là như vậy”

“Quế Nguyệt Hàn Ngọc” Mà vẫn im lặng hồi lâu chưởng môn nhân Nhiên Hoài hơi
hơi nhíu mày, khẽ bảo:

“Bổn tọa từng từ trong một bản cổ tịch nghe đến cái tên này, thái cổ đến nay
mười hai loại hàn ngọc, này Quế Nguyệt Hàn Ngọc có thể xếp vào năm vị trí đầu,
chỉ là nghe nói này Hàn Ngọc truyền thuyết chỉ có trên trời mặt trăng mới có,
Hoang Thiên giới lại vô cùng hiếm lạ. Sư tôn nhắc đến phải chăng là loại kia
hàn ngọc đi.

“Không thể nào đâu” Có trưởng lão vội phản bác “Hoang thiên giới thập nhị hàn
ngọc đều là siêu việt thất phẩm tiên vật, liền như Âm ma phái đám kia Âm Sương
Hàn Ngọc cũng chỉ là tạp phẩm, mới tứ phẩm đẳng cấp mà thôi, Bạch Lão ma coi
như coi cao nhân cũng không thể nào nắm giữ bực này bảo vật”

“Ta cũng nghĩ vậy”

“Vẫn là chờ lão tông chủ hỏi lão tông chủ đi”

Mặc kệ đám người bàn tán, Nhiên Mộc đại sư vẫn chăm chú dùng vọng khí thuật
quan sát bảo kính thủ pháp luyện chế, chỉ là khẽ nhíu mày ồ nhẹ. Bởi vì hắn
cảm giác miếng kia Quế Nguyệt Hàn ngọc phẩm chất lại không phải quá cao cấp,
ước chừng ngũ phẩm trung cấp chừng ấy. Tuy rằng nghi ngờ nhưng hắn không đi
cùng Bạch Phàm truy vấn. Vì Nguyệt Lăng bảo kính tuy không phải dùng tiên phẩm
hàn ngọc tạo thành, nhưng một khi triệt để trưởng thành, trở thành hạ phẩm
thậm chí trung phẩm Linh bảo đều có thể. Mà Bạch Phàm luyện chế thủ pháp cũng
vô cùng cao minh khiến hắn cảm thán không ngừng. Nếu được hắn thậm chí dự định
giữ lấy nghiên cứu vài năm, nói không chừng thật có cơ hội đột phá tông sư cấp
bậc. Chỉ là cho Nhiên Mộc mười lá gan hắn cũng chả dám làm thế, cùng ma đầu
tranh bảo vật, chính là tự lao đầu vào hố lửa a.

Đang lúc quan sát say sưa, bên tai chợt vang lên nhàn nhạt tiếng nói:

“Nhìn đủ chưa”

“Chưa, ách…nhìn đủ nhìn đủ rồi” Nhiên Mộc đại sư gặp Bạch Phàm nghiền ngẫm
liếc mắt mình, vội ho khan hai tiếng rất không có ý tứ trao trả bảo vật. Mà
Nguyệt Lăng bảo kính vừa thoát khỏi hắn ma trảo liền nhanh như chớp bay đến
Bạch Phàm trước mặt lung lay tựa hồ kể lể ủy khuất. Chỉ có điều Bạch Phàm vô
cùng bất cận nhân tình, túm lấy nó ném vào túi trữ vật, vỗ tay rời đi.

“Bạch…Bạch tiền bối khoan đã, không biết có thể ở lại Thần Khí sơn vài ngày,
lão phu tận tình địa chủ…”

Nhiên Mộc thấy Bạch Phàm muốn rời đi vội vàng hô, cùng lúc đưa còn lại bốn
người ánh mắt, cả đám vội rối rít chắp tay nói.

“Đúng vậy, đúng vậy Bạch tiền bối vừa tới ta tông liền vội vã luyện khí, chưa
kịp nhìn phong cảnh, mong tiền bối ở lại chơi mấy hôm”


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #17