Nguyệt Lăng Bảo Kính


Người đăng: bachpham101

Thần Khí sơn Luyện Khí Phong, Bạch Phàm nhắm mắt mà đứng, xung quanh hắn địa
hỏa cháy rừng rực, mà đặt bên cạnh lô đỉnh ngổn ngang tài liệu luyện khí.

Hai hôm trước từ Nam bộ Âm Ma phái chiến thắng rời đi, hắn cùng lừa đen nghênh
ngang hướng tới Thần Khí sơn. Cũng theo thói quen cũ, ba cước đạp rơi hộ sơn
đại trận, khiến toàn bộ sơn môn đệ tử một trận hoảng hốt. Chỉ là lần này chẳng
kẻ nào liều lĩnh xông ra chống trả, liền bế quan lâu năm Nhiên Mộc đại sư lão
tôn tử đều ló mặt ra tiếp đón.

Sau một hồi cò cả mặc cả, Bạch Phàm trực tiếp chiếm dụng thiên cấp phòng luyện
khí, lại càng yêu cầu Thần Khí sơn cống nạp nguyên liệu, một đường vô cùng
thuận lợi.

Bạch Phàm liếc nhìn xung quanh hoàn cảnh, hài lòng gật đầu, vung tay đập túi
trữ vật, một điểm hàn mang tại trong lòng bàn tay hắn xuất hiện, thình lình là
một cái tấm gương đồng. Này gương gọi là Nguyệt Lăng Bảo Kính, thái cổ linh
bảo tàn phiến, là năm xưa hắn chu du đông hoang, từ một, tên nữ tu cướp đoạt
lấy. Vốn là nữ tử bảo vật đối với hắn chẳng có gì dùng nên vẫn ném trong túi
trữ vật lần này vì Dương đình đình chuẩn bị hộ thân pháp bảo mà lấy ra.

“Thái cổ nữ tên gọi Thường Nga, lỡ nuốt tiên đan phi thăng Nguyệt thượng, vạn
năm cô độc. Bèn lấy Nguyệt Quế Hàn Ngọc luyện bảo kính có thể chiếu rọi nhân
gian, hỉ thường ái ố…”

Luyện Khí phong bên trong, Bạch Phàm đứng ở lô đỉnh phía trước, tay cầm Nguyệt
Lăng Bảo Kính, khẽ đọc chút văn tự bên trên pháp bảo, vốn là một đoạn tối
nghĩa kinh văn, khiến hắn mơ hồ không hiểu.

Này một đoạn kinh văn ngắn, ghi lại Thái cổ lịch sử, trong câu đó ghi lại
Thường Nga nữ tử lại nhắc tới bảo kính đúc tạo quá trình, đọc qua có vẻ tương
đối thâm trầm bí ẩn. Cũng là lý do hắn giữ này kính bấy lâu nay.

Này kính khá tốt, chỉ là khiến Bạch Phàm không hài lòng là, bảo kính này vốn
là tàn phiến, vài lần tái luyện, thủ pháp luyện chế quá mức vụng về, dẫn đến
tạp chất quá nhiều ảnh hưởng tới pháp bảo huyền diệu. Uy lực xuất ra chỉ tương
đương thượng phẩm trung giai pháp bảo, xa xa so với truyền thuyết linh bảo
thần uy.

Bạch Phàm tay điểm mi tâm, Hỏa Nhãn Kim Tinh vừa mở liền quan sát rõ ràng này
pháp bảo kết cấu. Nguyệt Lăng Bảo Kinh lấy Quế Nguyệt Hàn Ngọc làm chủ tài,
bên trong gia trì khá nhiều hiếm thấy tiên quáng, chỉ là thủ pháp luyện chế
quá mức sơ sài, tạp chất quá nhiều áp chế Hàn Ngọc linh tính. Này bảo vật uy
lực coi như tạm được, địa Linh cảnh tu sĩ đều sẽ xem như bảo vật, chỉ là
trưởng thành không gian đã hết, không thể sử dụng làm bản mệnh pháp bảo.

Lần này Bạch Phàm lấy ra luyện chế, dự định lọc ra tạp chất, lại đoán tọa thêm
lần nữa.

Ngắm nghía kỹ lưỡng bảo kính, Bạch Phàm hai mắt ngưng trọng, mở Hỏa nhãn bắn
vào trong lò, thay thế địa hỏa.

Hỏa Nhãn Kim Tinh, côn sắt chính là hai bảo vật vẫn luôn theo hắn từ trước tới
nay. Gậy sắt có thể lớn nhỏ tùy ý, cấp bậc thì không rõ ràng, lại giống như
hắn bản mệnh pháp bảo, nương theo Bạch Phàm cường đại lên sẽ từ từ thăng cấp.

Mà Hỏa Nhãn Kim Tinh lại giống như Bạch Phàm bẩm sinh thiên phú, hiện tại
trình độ đủ sánh ngang cao cấp địa hỏa, địa Linh sơ kỳ bên dưới cao thủ bị lây
dính không chết cũng trọng thương.

Hỏa diễm vừa gia trì, Bạch Phàm lật tay ném bảo kính vào lô đỉnh, lại nung ước
chừng nửa canh giờ mới đem Nguyệt Lăng Bảo Kính nóng chảy thành nước thép.

Từ lô đỉnh bên trong một luồng sóng lửa thoát ra, phả vào mặt nóng rực khó
chịu, đem Bạch Phàm tóc mai đều nướng khét. Linh Bảo tàn phiến nóng chảy, tản
mát mênh mông Linh lực, hầu như muốn đập vỡ tan lò luyện kim, mà một khi Linh
lực mất khống chế, cả tòa Luyện Khí phong, đều sẽ bị san thành bình địa.

Bạch Phàm ánh mắt ngưng lại, hắn vẫn coi thường Nguyệt Lăng Bảo Kính nóng chảy
nguy hiểm. Nhất định phải tại Linh lực bạo loạn trước, tróc ra Tiên quáng!

Tay phải nhẹ chòi tai, nhanh chóng cầm gậy sắt hướng trong lô đỉnh chòi lấy
chòi để, đem trong lò luyện Tiên quáng từng loại lấy ra.

Theo mỗi loại Tiên quáng bóc tách, Nguyệt Lăng bảo kính cấp bậc cấp tốc rơi
xuống, thượng phẩm pháp bảo sơ giai, trung phẩm pháp bảo đỉnh cao, thượng
giai, trung giai, sơ giai….cuối cùng mơ hồ rơi xuống pháp bảo cấp trờ thành
phàm binh.

Hí, Bạch Phàm hít hơi khí lạnh, cắn răng hạ thấp nhiệt độ để bảo kính không
rơi xuống phàm binh, giữ nguyên cấp bậc hạ phẩm sơ giai pháp bảo.

Mà vốn long lanh bảo kính bây giờ chỉ còn lại một viên nứt vỡ Quế Nguyệt Hàn
Ngọc. Này Hàn Ngọc tỏa ra lạnh lẽo mà thánh khiết quang mang, lại giống như
ánh minh nguyệt vậy. Nhưng mà này ánh sáng chấp choáng lúc sáng lúc tối, hiển
nhiên hàn ngọc đã hư hại lớn, linh tính giảm mất khá nhiều.

Tới, Bạch Phàm vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên Âm Sương Hàn Ngọc hướng lô đỉnh
ném vào, điều khiển địa hỏa đem nó nung chảy, hướng Quế Nguyệt Hàn Ngọc vết
nứt khảm tới.

Quế Nguyệt Hàn Ngọc được bổ sung nhanh chóng hút lấy Âm sương hàn ngọc chất
dinh dưỡng, chữa trị tự thân. Chốc lát vốn nứt nẻ chằng chịt đã chữa trị phân
nửa, mà viên này Âm Sương Hàn Ngọc cũng bị sử dung hết.

Bạch Phàm khẽ ồ, không khỏi than nhẹ, cũng may Chúc Hồng lão quy tôn tử kia
rộng rãi tặng hắn ba viên, nếu không lần này luyện bảo coi như đổ xuống sông
xuống bể.

Không chút do dự, Bạch Phàm lấy tiếp một viên hàn ngọc, tiếp tục ném vào lò
chữa trị Quế Nguyệt Hàn Ngọc. Này hai loại vật liệu vốn là dị loại đồng
nguyên, dùng đặc thù thủ pháp chữa trị, cuối cùng cũng đem sửa chữa. Thấy vậy,
Hắn thở dài một hơi, lau đi đầy đầu mồ hôi, khẽ mỉm cười.

Ăn vài miếng đan dược chờ pháp lực hồi phục. Bạch Phàm tay áo một cuốn, lần
lượt thêm các loại tiên quáng bỏ vào lò luyện khí. Tăng hỏa diễm, mà hai tay
thủ pháp cũng đánh ra liên miên.

Chừng hai nén nhang sau đó, một tiếng minh minh từ lò lửa truyền đến, Bạch
Phàm vội vàng vỗ nắp lò, một đạo nguyệt quang từ trong lò bay vội mà ra, xoay
tròn quanh Bạch Phàm vui vẻ.

Nguyệt Lăng bảo kính lớn bằng chậu rửa mặt, bề mặt phẳng lỳ, trong suốt như
nước, tỏa ra mông lung hiền dịu ánh sáng, trông chừng rất bắt mắt.

Bạch Phàm vươn tay túm lấy pháp bảo, bảo kính liền nhu thuận rơi vào hắn lòn
bàn tay tựa hồ nũng nịu.

Phất tay dập tắt hỏa diễm, Bạch Phàm tỉ mỉ quan sát Nguyệt Lăng bảo kính, gật
gật đầu tương đối hài lòng.

Giờ phút này bảo kính mặc dù chỉ là hạ phẩm sơ giai pháp bảo cấp bậc, nhưng có
thể thăng cấp, đem nó làm bản mệnh pháp bảo theo tu vi tăng trưởng, này kính
cực nhanh có thể trở thành như thời thái cổ linh bảo không nói chơi.

Bạch Phàm tung bảo kính lên trước mặt, hai tay đánh các loại pháp quyết, chuẩn
bị khai linh.

Nháy mắt, toàn bộ Luyện Khí phong bầu trời, liền tỏa ra nguyệt quang trắng
xóa. Mà vốn treo trên đỉnh đầu minh nguyệt cũng thình lình chiếu xuống một đạo
ánh sáng tựa hồ cùng pháp bảo cộng minh.

Dị tượng như thế, kinh động toàn bộ Thần Khí sơn đệ tử, thậm chí tông chủ
trưởng lão đều giật mình không thôi.

“Hí, pháp bảo xuất thế, minh nguyệt cộng minh…chẳng lẽ lão tông chủ Nhiên Mộc
đại sư lại luyện chế ra cực phẩm pháp bảo?”

“Ta xem không phải…này dị tượng ghê gớm nói không chừng chính là hạ phẩm linh
bảo, chẳng lẽ lão tông chủ đột phá ngũ giai luyện khí tông sư cũng nên..”

Vô số đệ tử, chấp sự trưởng lão dồn dập phỏng đoán, này dị tượng đến tột cùng
vì sao xuất hiện, nhưng lại chẳng ai liên tưởng tới đang chiếm dụng thiên cấp
phòng luyện khí Bạch Phàm. Bởi vì theo tất cả mọi người nghĩ, Bạch Lão ma
chính là một tên ma đầu, ỷ mạnh hiếp yếu chuyên bắt nạt cướp bóc các tông môn,
lấy đâu ra tài nghệ luyện khí như quỷ thần kia.

Nhưng mà trong Thần Khí tông cũng có vài người biết rõ nội tình gồm tông chủ
cùng mấy cái đỉnh tiêm tam tinh luyện khí sư, cả bọn đều trợn mắt há mồm khó
có thể tin. Hôm trước Bạch Phàm tới tông môn yêu cầu tài liệu luyện khí, lại
chiếm dụng phòng. Bọn hắn đều lắc đầu cười nhạo:

“Ngươi một cái lão ma đầu cũng đua đòi không biết xấu hổ”

Không nghĩ vừa trào phúng xong, hôm nay Bạch Phàm liền luyện ra thần khí, hung
hăng đánh mặt bọn hắn. Cái này ngay cả lão tông chủ, đại danh đỉnh đỉnh tứ
tinh luyện khí sư Nhiên Mộc đại sư cũng không làm nổi đi.

“Chúng ta xem thường Bạch lão ma rồi, không những thực lực khủng bố mà tài
nghệ luyện khí cũng cao minh vô cùng”

Thần Khí tông tông chủ hai mắt ngưỡng vọng nhìn sáng chói thần khí sơn, cảm
khái nói.

Bên cạnh một tên tam tinh luyện khí sư khẽ chau mày hỏi:

“Tông chủ có nên bẩm báo lão tông chủ hay chăng”

“Ân”

“Không cần, lão phu đến rồi” Chưa kịp Thần Khí tông tông chủ đáp lời, từ sâu
trong sơn môn chợt bay ra một lão giả râu tóc bạc phơ, hai mắt sáng loáng như
sao. Hắn bay nhẹ vừa tới chủ phong, khẽ vuốt râu phân phó nói:

“Nhiên Hoài ngươi cùng ba vị trưởng lão theo ta đi gặp Bạch tiền bối, tiện tay
chiêm ngưỡng thần binh một lần”

“Vâng”

……………..

P/S: Ý tưởng cốt truyện thì có rồi, mà ngại vì vừa đi làm vừa học tiếng anh,
không có thời gian viết, các đạo hữu thông cảm truyện ra chậm chút


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #16