Nam Bộ Âm Ma Phái


Người đăng: bachpham101

Nam bộ Triệu quốc biên cảnh, Bạch Phàm ngồi trên lưng Lừa đen, sờ sờ bên hông
năm cái túi trữ vật, tâm tình không nói được khoan khoái.

Tam tinh bảo đan năm mươi viên, mười tám vạn Linh thạch, chừng này tài sản đầy
đủ hắn trùng kiến một cái tương đương Tây Nam thập quốc ngũ đại tiên môn bất
kỳ cái nào rồi. Lại nhắc tới, trong vòng bốn ngày, Bạch Phàm cùng lừa đen kéo
nhau vòng qua mấy quốc gia, đánh cướp thêm hai cái tiên môn hai cái ma môn,
này bốn môn phái bạn đầu còn dùng dằng chống trả, liền bị hắn treo lên đánh
đập thê thảm, sau đó chẳng còn cách nào khác liền ngoan ngoãn nạp tiền. Dần dà
còn lại ma môn biết rõ tin tức, cũng không còn dám hành động liều lĩnh, thấy
mặt Bạch Phàm liền trước cửa nghênh đón, hớn hở giao đồ.

Bực này thái độ khiến Bạch Phàm không phải khen vài câu, cảm thấy hài lòng vô
cùng, ma môn cả đám đều là lũ tư lợi, nhưng mà cũng vô cùng có kiến thức.

Thập quốc có năm tiên môn, ba ma môn bị hắn dày xéo năm nhà, Tú Chân sơn tạm
tha, còn lại hai cái thế lực, một tiên một ma. Tiên đạo môn phái thì tên gọi
là Thần Khí sơn, bọn này con cháu chuyên môn luyện khí, ở toàn bộ Tây Nam đều
mười phần danh tiếng. Năm xưa thâm nhập, hắn sơn môn có một gã tam tinh đỉnh
cao luyện khí sư tọa trấn, trăm năm trôi qua chắc hẳn đã đột phá tứ tinh đại
sư rồi đi. Cũng đáng để hắn coi trọng, luyện đan luyện khí một đường, chỉ cần
trở thành tứ tinh đại sư, đều vô cùng hiếm có, so với Thiên Linh cao thủ còn
cao quý ba phần.

Mà còn lại ma đạo thế lực thì tên là Âm Ma phái này ma môn chính là ma đạo
khôi thủ, thực lực nội tình cùng Thái Nhất môn chênh lệch chút ít, hơn nữa ẩn
núp ở bên trong Nam bộ đầm lầy, nên tương đối khó chọc. Năm xưa chính bản thân
Bạch Phàm tới nơi này, cũng phí không ít tay chân.

Âm Ma phái là một môn phái tương đối kỳ lạ, môn phái này không có sơn môn đại
điện chính thức mà gần như hoàn toàn phân tán rải rác. Âm Ma phái tồn tại theo
phương thức như vậy bên trong đầm lầy rộng lớn, tràn đầy âm vụ.

Ở trong đầm lầy, rải rác một số khu vực lớn nhỏ khác nhau, không bị lún quá
sâu có thể ở được, mà đệ tử Âm Ma phái sẽ sống ở những khu vực này, lẻ loi
phân tán, gần như trải rộng ra toàn bộ vùng đầm lầy.

Đệ tử Âm Ma phái thường thường không có nhiều lắm tình nghĩa đồng môn, phần
lớn đều một mình tự tu hành. Công pháp của môn phái gọi là Âm Sương Ma công,
hấp thu xung quanh đầm lầy quanh năm âm vụ, chuyển hóa thành ma khí nâng cao
tu vi. Nam bộ đầm lầy âm vụ lan tràn, liên miên không dứt nên việc tu luyện tu
luyện thăng tiến của đám người vô cùng thuận lợi, dẫn tới Âm Ma phái đệ tử tu
vi trung bình so với còn lại mấy tông đều cao hơn đoạn ngắn, chỉ có mỗi Thái
Nhất môn ổn áp nhất đầu.

Nam bộ đầm lầy trung tâm, âm vụ nồng nặc lạnh lẽo vô cùng, tia sáng mặt trời
gần như không thể chiếu rọi tới cảnh vật bên dưới. Trên không trung chợt xuất
hiện hai thân ảnh, môt người thanh niên cùng môt con lừa đen.

Người thanh niên mặc áo trắng, lưng đeo ngổn ngang mớ túi trữ vật, mái tóc đen
như mực tung bay trong gió. Hắn chắp tay sau lưng đạp không mà đứng, áo trắng
phấp phơ tỏa ra từng trận khí tức xua tan âm vụ, lộ ra bên dưới đại địa cảnh
tượng.

Ở bên cạnh thanh niên là một con lừa béo. Kẻ này khắp người đeo đầy vàng bạc
ngân châu, miệng ngậm hoa tươi, vừa gặp liền thấy cả luồng phú quý phả vào
mặt. Nhất là con lừa hai mắt, liếc ngang liếc dọc, rõ ràng không phải vật gì
tốt lành.

Hai kẻ này chính là Bạch Phàm cùng lừa đen.

Lừa đen hiển nhiên ngựa quen đường cũ, trực tiếp cõng Bạch Phàm đến thẳng đầm
lầy trung tâm, đôi mắt tặc đánh giá xung quanh, lóe lên vài tia kiêng kỵ, cảm
khái nói:

“đừng nhìn đám Quy tôn tử này mỗi một người đều giấu đầu lòi đuôi, đến cả sơn
môn cũng không có, nhưng so với còn lại bảy cái nhà đều khó đối phó nha”

Hí! Nó đứng thẳng bằng hai chân sau, vuốt vuốt râu lừa, theo thói quen lùi ra
sau lưng Bạch Phàm, cũng cảnh giác vô cùng, chỉ cần Bạch Phàm gặp chút bất lợi
liền sẽ thừa cơ chạy trốn.

Bạch Phàm liếc nó, tay phải đào móc lỗ tai một cái, đen nhánh gậy sắt lập tức
xuất hiện trong tay. Nắm trong tay ba thước gậy sắt, khí thế của hắn lập tức
biến đổi, hướng gậy sắt khẽ nỉ non.

“Bảo bối cho ta lớn, lớn, lớn”

Lập tức, vốn chừng ba thước gậy sắt thình lình phình to, chớp mắt liền to bằng
cả vòng giếng cổ, dài hơn mười trượng, vô cùng khí thế. Hắn nhìn chằm chằm
vùng đầm lầy dưới chân, hai tay nâng gậy lên hướng về bên dưới bổ mạnh.

Rầm rầm rầm

Lập tức, cả vùng đầm lầy ầm ầm rung chuyển, tựa như động đất, bùn đất âm vụ
bay tứ tán, hướng về bốn phương tám hướng quét ngang mà đi. Lúc này, thiên địa
biến sắc, vật đổi sao dời.

Bạch Phàm một gậy uy lực vô cùng mạnh mẽ, địa linh cao thử đón đỡ, sợ ràng bị
đập hồn phi phách tán.

Đằng sau trông coi lừa đen cũng bị sợ, hàm răng cắn leng keng.

Mà bên dưới đầm lầy trung tâm chợt truyền ra hai tiếng phẫn nộ. Hai bóng người
hóa thành hai tia chớp gào thét mà đến, vung tay ma khí ào ào liền ổn định
loạn lạc.

Nhưng hai người này cũng không dám xông lại cùng Bạch Phàm đánh trả, mà chỉ ổn
định đầm lầy, rồi âm trầm đứng cách xa hắn tầm năm mươi trượng,

“Bạch lão ma, không có Âm Sương Hàn Ngọc!”

Một người thân mặc hắc bào che mặt, tay cầm băng trượng tức giận nhìn hắn, lập
tức quát.

Chỉ là bên cạnh một tên mặc quần áo bằng vải đay lão nhân vội ho một tiếng,
cắt lời hắc bào trung niên nam tử, nhìn Bạch Phàm hai con hàng trầm giọng nói:

“Bạch lão ma, lần này ta đưa ngươi linh thạch đan dược, Âm Sương Hàn Ngọc
không thể giao cho ngươi. Lần trước lúc Cổ Yêu Yêu tướng đánh tới, lão phu đã
bị trọng thương, dùng hàn ngọc chữa thương đến nay mới khôi phục phân nửa. Còn
lại Hàn ngọc ta chỉ đủ dùng không thể cho ngươi”

Bạch Phàm ánh mắt sững lại, nhìn áo đay lão giả, tay phải điểm vào giữa lông
mày một cái, vừa mở mắt ra, lập tức vốn bình thường đôi mắt bỗng nhiên bắn ra
hai luồng hỏa diễm chói chang, quét qua đối diên Âm Ma Phái hai người, lại
quét sâu xuống tận sâu đại địa, thản nhiên nói:

“Các ngươi Âm bộ đầm lầy vừa đản sinh ba miếng Âm Sương Hàn Ngọc, bị ngươi
dùng chữa thương nửa miếng, lão phu chỉ lấy một miếng.”

Lão giả ngẩn ra, sắc mặt run rẩy, không nghĩ tới lão ma đầu này Hõa Nhãn còn
như thế nghịch thiên.

Mà trung niên hắc bào nam tử kia vẻ mặt cũng vô cùng khó coi, khàn khàn nói:

“Các ngươi hai kẻ đều là một lũ lòng tham không đáy, chúng ta Âm Ma phái Âm
mạch ba mươi năm mới chiết xuất được một miếng hàn ngọc, các ngươi mỗi lần đến
sẽ cướp lấy thẳng thừng….”

Bạch Phàm thu hồi gậy sắt, cười ha hả nói:

“Đúng vậy, lão phu tính cách là như thế khinh người quá đáng, đã vào ma đạo
chính là cá lớn nuốt cá bé, các ngươi đừng ở đó kêu gào. Hôm nay các ngươi
giao hàn ngọc cho ta, ta sẽ rời khỏi. Nếu không, lão phu cũng không những muốn
đánh các ngươi mà bên dưới đầm lầy này âm vụ, ta sẽ cho chúng tan biến.”

Nghe Bạch Phàm uy hiếp lời nói, trung niên hắc bào giận tím mặt, đang muốn nói
chuyện, lão giả vội ho vì tiếng cản lại nói:

“Bạch lão ma, cần gì ở đó hùng hổ dọa người, Vân Trường lão mũi trâu cùng còn
lại bảy phái sợ ngươi, chúng ta Âm Ma phái còn chưa đến mức sợ ngươi, cùng lắm
thì lão phu liều cái mạng già cùng ngươi cá chết rách lưới”

Ha, Bạch Phàm mỉm cười, tay phải điểm hư không một cái, lập tức gậy sắt từ
trong tai bay ra, quét một đường, gậy sắt hóa thành ba trượng độ trường, gào
thét hướng lão giả hai người đập xuống.

Gậy sắt đen lù một mảnh, dung nhập ma khí, bỗng nhiên lóe ra hắc quang âm
trầm. Một luồng ma uy từ phía trên lan truyền ra, quét thẳng phía trước. Hắc
quang này nhanh như chớp, như khai thiên tích địa gào thét đánh xuống.

Lão giả sắc mặt đại biến, nhanh chóng lấy túi trữ vật. Lập tức một cái xác rùa
xuất hiện trong tay, ném đi ngăn cản gậy sắt ma uy.

- Ầm!

Một tiếng nổ truyền đến, xác rùa kia lập tức vỡ vụn, hóa thành tro bụi. Đồng
thời côn quang này cũng bị ngăn trở, tiêu tan không còn.

Lão giả sắc mặt cực kỳ khó coi khóe miệng rỉ máu hiển nhiên thụ thương, ngay
cả gã trung niên mặc hắc bào đứng bên cạnh cũng biến sắc, chăm chú nhìn Bạch
Phàm, khóe mắt run rẩy.

“So với năm đó Bạch lão ma tựa hồ mạnh mẽ hơn nhiều”

Lão giả than nhẹ, lấy lão nửa bước Thiên Linh, cùng Bạch Phàm tiện tay một
kích đối cứng vậy mà suýt nữa trọng thương, cũng may hắn chỉ ra chiêu vừa
đúng, nếu mà toàn lực tấn công, chính mình mạng già cũng chết queo lâu rồi.

Nhìn thoáng qua trung niên nam tử bên cạnh mình, thấy gã cũng trán đầy mồ hôi
lạnh, trong lòng lại than thầm, ảo não vô cùng.

Bạch Phàm cười nhạt, bản thân từ lúc tu luyện Sinh Chi đạo kinh, lấy sinh cơ
bồi dưỡng thân thể, không những ám thương chữa khỏi mà thực lực cũng tăng cao
vài bậc, nếu như sau này giải khai Nguyên Thần xiềng xích, Hoang Thiên thế
giới tuy lớn cũng mặc hắn tung hoành.

“Lời nhảm nhí bớt nói nhiều. Mau lấy Hàn ngọc ra đây”

Lão già trầm ngâm một chút, bình tĩnh nhìn Bạch Phàm, ánh mắt đắn đo lóe lên,
nói:

“Hàn ngọc có thể đưa cho ngươi. Tuy nhiên lúc này Cổ Yêu tộc Yêu tướng đang
chuẩn bị suất lĩnh yêu quân tấn công lần thứ hai, nếu như Âm Ma Phái ta mà
không địch lại, ngươi phải ra tay trợ giúp một phen!”

Bạch Phàm thâm ý liếc nhìn lão giả, cười nói:

“Muốn lão phu ra tay, ngươi nghĩ một viên Hàn ngọc đủ hay sao”

Lão giả cười khổ, đắn đo hồi lâu, từ trong ngực lấy ra một chiếc ẩn núp giới
chỉ, đau lòng tiếc của liếc mắt, căn răng nói ra:

“Để cho ngươi vừa lòng”

Bạch Phàm nhận lấy, lập tức sắc mặt trở nên cổ quái, nhìn lão giả nói :

“Nhà các ngươi Âm Ma phái có phải là họ nhà mèo không vậy, bản thân giấu thỉ
ngay cả lão phu Hỏa Nhãn Kim Tinh cũng giấu qua. Lần trước lão phu cầm đi
nhiều như vậy, bây giờ vẫn còn”

Lão giả thần sắc vẫn như thường, bình thản nói :

“Ngươi đừng hỏi nữa, hãy nhớ kỹ ước định của ta và ngươi đấy”

Nói xong, thân mình lão khẽ động, hướng ra xa bay đi.

Mà trung niên nam tử cũng liếc Bạch Phàm thật sâu, ôm quyền xoay người rời
khỏi. Chớp mắt, Nam bộ đầm lầy âm vụ bỗng lan tràn nồng nặc hơn gập bội, Bạch
Phàm cười nhạt, cưỡi lừa đen chạy mất.

Nhìn trong giới chỉ ba miếng âm sương hàn ngọc tương đối sảng khoái. Âm Sương
Hàn Ngọc chính Thiên Hoang giới mười hai loại âm hàn bảo vật một trong, giá
trị liên thành. Chính là những nơi cực lạnh quanh năm thai nghén, mấy chục,
mấy trăm năm mới ra một viên, chính như Trảm Linh lão quái đều tranh đoạt vỡ
đầu.

Này Hàn Ngọc diêu dụng khá nhiều, dùng phụ trợ tu luyện, chữa thương tốc độ
tăng nhanh thập bội. Sử dụng luyện khí có thể luyện ra cực phẩm pháp bảo, thậm
chí xác xuất nhỏ ra truyền thuyết Linh bảo. Hắn lần này tới Âm Ma phái ăn
cướp, mục đích là muốn một viên hàn ngọc luyện khí, giúp tiểu nha đầu đoán tạo
một cái bảo mệnh vũ khí. Lại không nghĩ đạt được hẳn ba viên, khiến hắn cười
không ngậm được mồm.

“đi thôi, đi Thần Khí sơn!”

Bạch Phàm ngồi trên lưng lừa béo, vượt qua trùng trùng âm vụ cười nói.


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #15