Bạch Tiểu Nhi, Khinh Người Quá Đáng


Người đăng: bachpham101

Kiếm quang chói lóa, vừa hiện liền đem đỉnh núi Thái Thường gọt đi nhất mảnh,
khiến đang hí hửng tu hũ rượu lừa đen bị dọa tái cả mặt ném luôn chai rượu.
Quay mông một nhoáng liền trốn sau lưng Bạch Phàm thất thanh hô:

“Ở đâu tên vô sỉ đánh lén bản Lư gia…………Lão Bạch, kẻ hèn Địa Linh đạo sĩ này
liền giao cho ngươi, còn lại bên dưới tiểu lâu la cứ giao cho Lư gia ta giải
quyết”

Nó nghĩa khí hùng hồn hét lớn, chỉ là khi nhìn thấy bên dưới tu sĩ đâu chỉ vạn
tên còn hơn chín mươi gã Dung Linh cao thủ trừng mắt nhìn mình thì cứng cả
mặt.

Không nhả câu nào nữa thoáng cái đã trốn mất tăm.

Mà Bạch Phàm thì lười phản ứng nó, thấy kiếm quang vừa đến đỉnh đầu, tay phải
nhẹ chòi tai thình lình móc ra đen nhánh que sắt nhỏ, há mồm thổi một ngụm,
vốn bé xíu que sắt bỗng nhiên biến hóa, dài ngắn bằng hai thước trường côn
hung hăng hướng phi kiếm bổ xuống.

Ầm, chỉ một cái va chạm, hỏa hoa tung tóe, mà thanh kia trung phẩm pháp bảo
phi kiếm cứ như gốm sứ bị đập bay văng ra ngoài, linh tính mất phân nửa.

Bạch Phàm lười nói nhảm cước bộ chợt tăng, thoáng cái liền đến trước mặt vị
kia Địa Linh cao thủ, bồi thêm hai gậy.

Oành oành thêm mấy tiếng trầm thấp vang lên, Đường đường Địa Linh sơ kỳ cao
thủ, Thái Nhất môn vinh quang trưởng lão, như một bao cát bị đá té rơi xuống
đất, may mắn hắn cũng có chút bản sự xoay vòng vài lần mới miễn cưỡng đứng
vững.

Phi kiếm bị hủy càng bị đối phương đập văng, như vậy kết cục khiến gã trưởng
lão sắc mặt hoảng hốt khó có thể tin.

“Cực phẩm pháp bảo, thanh kia trường côn chẳng lẽ là trong truyền thuyết cực
phẩm pháp bảo, kẻ này là người nào sao nắm giữ cỡ này pháp bảo!

Hoang Thiên thế giới bên trong pháp bảo chia làm Pháp bảo cùng Linh bảo. Pháp
bảo lại chia hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng cực phẩm mấy cái đẳng cấp.
Hạ phẩm pháp bảo bình thường Dung Linh cao thủ có thể sử dụng, trung thượng
phẩm pháp bảo thì Địa Linh cao thủ thường thường sử dụng. Còn như cực phẩm
pháp bảo thì chỉ có những kia cao cao tại thượng Thiên Linh lão tổ mới có thể
nắm giữ. Tại tây nam thập quốc loại này pháp bảo vô cùng hiếm hoi, đặt ở Tiên
đạo năm tông chính là trấn tông bảo vật.

Thái Nhất tông cường giả trăm vạn không ngĩ tới, trước mắt tên thanh niên áo
trắng, càng nắm giữ tuyệt thế bảo vật, thậm chí sử dụng còn vô cùng thuận tay,
không hề có chút quá sức. Loại này kẻ địch chính mình chỉ sợ phải dùng hết bản
sự, tốn giá lớn mới có thể đem xử lý.

Không chỉ hắn bối rối, khắp núi Thái Nhất môn đệ tử, chấp sự đều sắc mặt đại
biến, bản môn Đia Linh trưởng lão cùng Dung Linh thanh niên giao thủ, vừa đánh
liền bị đối phương phá hủy phi kiếm, càng là bị người ta cầm gậy vụt bay.

Ngay cả Địa Linh cường giả đều ăn hành như thế, chính mình lên không khéo chỉ
đưa thức ăn rồi. Đông đảo bên dưới đệ tử bắt đầu xì xào bàn tán lên.

Đứng ở dưới đất mặt mày bụi bặm gã trưởng lão hiển nhiên cũng thấy mất mặt vô
cùng, trong lòng chợt hung ác, lật tay lấy ra một viên gạch màu vàng tỏa ra
chói lóa kim quang, đề khí liền muốn lần nữa ra tay.

Nhưng tựu lúc này, từ bên kia khán đài trung tâm chợt vang lên một đạo ồm ồm
âm thanh: “Sử Cơ trưởng lão mau mau dừng tay”

Chỉ thấy từ phía xa phương hướng xuất hiện ba đạo cầu vồng nhẹ nhàng liền đến
Thái Thường sơn đỉnh núi. Nhìn kỹ liền chính là trung niên nam tử Khấu Chân
chân nhân, hai bên là hai vị mặc đạo bào lão giả. Cả ba từ tiên vân hạ xuống,
sắc mặt khó coi như ăn thỉ, bất đắc dĩ nhìn Bạch Phàm một mắt.

Ba người một kẻ là Thái Nhất môn chưởng môn nhân, còn lại hai người thì cũng
là lâu năm Địa Linh trưởng lão, hơn trăm năm trước chuyện bọn hắn có tham dự,
nhớ rõ mười mươi nên sẽ biết Bạch Phàm cỡ nào bá đạo khinh người.

Trăm năm trước, Thái Nhất môn làm tây nam thập quốc chính đạo khôi thủ, thực
lực cường hoành trong phái nhiều hơn mười tên Địa Linh cao thủ, mà đương nhiệm
tông chủ Vân Trường tử càng là nửa bước Thiên Linh tu sĩ, đội hình xa hoa vượt
xa còn lại các môn phái.

Nhưng rồi vào ngày nắng đẹp trời năm đó, Bạch Phàm cưỡi trên lừa đen đáp xuống
Thái Thường đỉnh núi, ba cước đạp sụp hộ sơn đại trận, ba gậy liền đem Vân
Trường tử đập sưng mặt mũi, tại trong Thái Nhất môn thập diện mai phục, một
người một gậy đánh trong tông cường giả gà bay chó chạy, xong cuỗm mất năm
thành bảo khố mới cười to bỏ đi.

Tầng tầng ký ức hiện về, vốn luôn luôn trầm tĩnh Khấu Chân chân nhân sắc mặt
co rúm, ngửa đầu than với trời, mẹ nó Bạch Lão ma lại tới rồi, lần này bảo khố
lại bị dọn mất bao nhiêu đây!

Nghĩ đến chuyện xưa, hắn bất chợt nghiêng mắt, dáo dác nhìn xung quanh như tìm
kiếm cái gì, chỉ thấy ở mỏm đá phía sau nằm úp sấp một con lừa mập thì sắc mặt
đại biến.

Năm đó hắn là Thái Nhất môn thủ tịch đại sư huynh, thiên tài tuổi trẻ, vì tông
môn bị đánh lên đánh xuống tức giận bất bình, hướng Bạch Phàm chửi to, ai ngờ
rơi vào con lừa đen này ma trảo, bị hành hạ chết đi sống lại. Người ta nói một
lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng là vậy, Khấu Chân hiện tại đã là Địa Linh
đỉnh phong đại tu sĩ, nhưng vừa nhìn đến chỉ Dung Linh lừa đen lại nổi hết da
gà, suýt nữa quay lưng bỏ chạy.

Mẹ nó hai tên ma đầu này thật mẹ hắn súc vật mà.

Tên Địa Linh trưởng lão thấy bị chưởng môn ngăn cản, có chút khó hiểu nghi
hoặc hỏi:

“Chưởng môn sao lại ngăn cản ta, hắn mặc dù nắm cực phẩm pháp bảo nhưng chỉ là
Dung Linh tiểu bối, chính ta có thể thu thập”

Khấu Chân chân nhân rèn sắt không rèn thép liếc hắn thở phì phò, bên cạnh một
lão giả không nhịn được khẽ truyền âm.

“Sử Cơ trưởng lão vẫn là thu hồi bản mệnh pháp bảo đi, ngươi không biết mình
vừa đối mặt với bực nào hung nhân đâu, kẻ này nếu hung ác lên coi như dốc hết
Thái Nhất tông toàn lực cũng không làm gì được hắn đâu, hazzz”

Này Bạch lão ma lấy đâu ra Dung Linh tiểu bối rõ ràng là một tên Thiên Linh
lão quái vật cải trang mà thôi, chỉ tội tây nam thập quốc bọn hắn mấy tông môn
này, vô tình trở thành Bạch Phàm bảo khố, muốn tố cũng chả tố được ai.

“Oa nha nha, Khấu Chân tiểu tử ngươi nếu mà đi chậm thêm chút nữa, kẻ hèn Địa
Linh cảnh này liền đi chầu trời rồi đấy”

Vừa thấy chiến loạn ngưng hẳn, lại thấy Khấu Chân khuôn mặt, vốn trốn xa sau
tảng đá lừa đen chẳng biết lúc nào xuất hiện trước toàn trường, hai chân tước
chắp sau lưng, một mặt xem kỹ nhìn Khấu Chân chân nhân ba người, đem cả cả ba
sắc mặt không tự nhiên.

“Gặp qua Lư tiền bối” Khấu Chân chân nhân nhăn nhó cố nặn ra nụ cười khó coi
hướng lừa đen chắp tay.

“Ừm” Lừa đen gật gật đầu, cho hắn một ánh mắt ý nói trẻ nhỏ dễ dạy, khiến Khâu
Chân mặt càng đen hơn, cơ hồ suýt thổ huyết.

Mà xung quanh đám để tử càng là há mồm trợn mép, không nghĩ tới đường đường
cao cao tại thượng Địa Linh cảnh đỉnh cao môn chủ lại hướng về hai tên Dung
Linh cảnh xưng tiền bối, càng không đoái hoài đến chuyện hộ sơn đại trận bị
phá, quả thật bất khả tư nghị.

Đám Dung Linh, Địa Linh trưởng lão có người nhận ra Bạch Phàm thì bị dọa tái
xanh, còn lại không biết đến tuy nghi hoặc nhưng đành im miệng.

“Bạch tiền bối tự mình đến hạ tông, chẳng biết là để làm gì?” Khấu Chân chân
nhân miễn cưỡng hướng Bạch Phàm khẽ hỏi.

Chỉ là chưa kịp Bạch Phàm trả lời, lừa đen liền cướp ngang:

“Tiểu tử nhà ngươi đừng giả ngu, quy tắc cũ giao ra Thái Nhất môn một phần ba
bảo khố, bọn ta rời đi luôn không thương nơi đây cành cây ngọn cỏ….”

“Cái gì…”

“Một phần ba bảo khố…hừ thật quá quắt”

Lừa đen câu ăn cướp vừa ra liền khiến đông đảo Thái Nhất môn đệ tử bùng nổ tức
giận, cả đám đều hằm hằm nhìn Bạch Phàm hai người, chỉ cần trưởng bối lên
tiếng liền cảm tử vây công.

“Một phần ba bảo khố, cái này…cái này….” Khấu Chân chân nhân cơ hồ muốn khóc
lên, cái con đáng chết lừa đen này thật biết cướp đoạt nha.

“Làm sao không cho….hừ chẳng lẽ còn khiến chúng ta xông vào các ngươi cấm địa,
lôi Vân Trường tử cái lão mũi trâu kia ra đánh một trận mới chịu giao tiền”

“Ách” Thái Nhất môn đám người tức hổn hển, Khấu Chân đau lòng hướng Bạch Phàm
liếc mắt.

Bạch Phàm cười cười nói:

“Lần này lão phu đến đây mượn đồ không cần lấy nhiều, tam tinh đan dược mười
viên, thêm vào năm vạn linh thạch, thêm cái nho nhỏ yêu cầu, nếu các ngươi từ
chối, ta cũng vui lòng ở Thái Nhất môn đi dạo vài vòng”

Nói rồi lung lay trong tay màu đen côn sắt, uy hiếp mười phần.

“Không cần đi dạo, không cần đi dạo, mười viên tam tinh đan dược, năm vạn linh
thạch chúng ta cho” Khấu Chân khẽ cắn răng, đau lòng móc ra túi trữ vật hướng
Bạch Phàm ném tới, đồng thời thở hơi dài. Từng ấy vật phẩm đúng là một bút to
lớn, nhưng lại không mấy ảnh hưởng đến Thái Nhất môn căn cơ, chứ để Bạch Phàm
vào tông đi dạo, đừng nói bảo khố bị dọn,tông môn cường giả còn chịu khổ ăn
đòn, nhất là trong thời kỳ thú triều căng thẳng, vẫn là ủy khuất cầu toàn đi.

“Tiền bối nho nhỏ yêu cầu chẳng hay là cái gì yêu cầu”

“Ừ” Bạch Phàm nhìn Khấu Chân đám người có chút thâm vị ý trường nói.

“Lão phu từng ở Trần quốc đông bắc Thiên Hương thôn sống mấy năm, lần này rời
đi yêu cầu các ngươi bảo vệ trong thôn người dân, này thôn dân nếu bị chết
không minh bạch một người, ta giết người môn một tên Địa Linh kỳ, Thiên Hương
thôn địa chỉ chính ngươi đi hỏi Thương Mạt tiểu tử kia”

Nói xong liền hết để ý Thái Nhất môn đám người nữa, nhảy lên lưng lừa đen,
cười haha hóa thành hắc quang, hướng ngoài tông môn bỏ chạy.

“Đi thôi, đi cái khác tông môn, mượn đồ”

Bạch Phàm vừa rời đi, Khấu Chân chân nhân cùng mấy tên trưởng lão vội thở dài,
lau lau mồ hôi.

“Cuối cùng tên ôn thần kia đã đi”

“Tông chủ, người kia là ai làm sao các ngươi như thế sợ hắn, người kia bất quá
Dung Linh, mà ngươi nhưng là Địa Linh đỉnh cao đỉnh cấp cao thủ à…” Có tên
trưởng lão khẽ ôn tồn hỏi.

“Chỉ là Dung Linh, nếu không phải lão phu cơ trí dùng tiền tài bảo mệnh, cả
cái Thái Nhất môn này đều bị lão ma đầu kia đánh sập…mà thôi các ngươi chẳng
cần biết, cho ta phong tỏa tin tức, không được để còn lại các môn phái biết
chuyện này”

“Hừ, lần này chúng ta bị mất mặt, thì cũng phải kéo mấy phái kia xuống nước
thêm nữa”

“Tản đi tản đi..”

Nói rồi đạp tiên vân hướng về môn phái chỗ sâu bay đi, chẳng còn tâm trí xem
ngoại môn thi đấu.

Khấu Chân chân nhân vừa đến nội môn cấm địa vài hơi thở, cấm địa bên trong
chợt phát ra kinh thiên uy áp, vang vọng ra tiếng gầm to:

“Bạch tiểu nhi, Bạch tiểu nhi, khinh người quá đáng!!!!!”


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #14