Phương Nào Tiểu Bối


Người đăng: bachpham101

Trần quốc và Nam quốc nơi biên giới sừng sững tòa sơn mạch gọi là Thái Thường.

Thái Thường Sơn bên trên tọa lạc một cái tu tiên tông môn, chính là Tây Nam
thập quốc năm đại tiên môn đứng đầu Thái Nhất môn.

Sáng sớm tảng sáng, Thái Thường sơn đỉnh, kéo dài trăm dặm, khắp nơi đều là
quỳnh lâu ngọc vũ, tiên vụ mịt mờ, mây tím chiếu trời.

Chợt một đạo hắc quang, tại lúc mặt trời mới lên ở hướng đông, lặng yên không
một tiếng động, đáp xuống Thái Nhất môn chân núi.

Nhìn kỹ liền là một gã mặc áo trắng thanh niên, cưỡi trên con lừa đen béo mập.
Lừa đen vừa đáp xuống đất, đôi mắt gian giảo đánh giá xung quanh, cười hắc hắc
nói:

“Chậc chậc thật đúng dịp, vậy mà đuổi tới Thái Nhất môn ngoại môn thi đấu,
chúng ta đục nước béo cò cũng dễ dàng hơn rồi….Lão Bạch, là một cước đạp nát
hộ tông đại trận, xông vào đánh cướp, hay là chui vào phá rối một hồi xong mới
giết người cướp của đây”

Bạch Phàm không tiếp lời, nheo mắt hướng toàn bộ Thái Nhất môn quan sát.

Quỳnh lâu ngọc vũ, lầu son họa các, khắp nơi mây tím thấp thoáng, tử khí đông
lai. Bầu trời lâu lâu có tiên nhân đáp tiên vân bay lượn, bồng bềnh xuất trần,
lại có tiên hạc lượn vòng, chim kêu phương hót. Thái Nhất môn không hổ Tây nam
thập quốc đệ nhất tiên môn, bực này khung cảnh so với trung cấp tu chân quốc
một số đại phái đều hơn chứ không kém.

“Hơn trăm năm chưa ghé qua, Vân Trường tử đem cái này Thái Nhất kinh doanh
cũng chẳng kém” Hắn thở nhẹ cảm khái nói.

“Đúng vậy đúng vậy, năm đó chúng ta từ lão đạo sĩ mũi trâu đó cướp đến bảo vật
đều so với mấy cái kia tông môn cộng lại phải nhiều, trăm năm trôi qua….hăc
hăc” Lừa đen đôi tặc mắt nhìn lượn lờ mây khói sơn môn, có chút tỏa sáng, nước
dãi đều chảy dòng dòng.

“Lão Bạch thế nào quyết định xong chưa, là cướp lộ liễu hay cướp âm thầm ngươi
cứ nói một tiếng, Lư gia ta cho ngươi tiên phong” Lừa đen nghĩ đến đánh cướp,
trong lòng cơ hồ đều gấp gáp thúc giục.

“Không vội!”

Bạch Phàm khoát tay, trầm ngâm bảo:

“Trắng trợn cướp bóc không phải lão phu cách làm, hay vẫn là vào trong xem xét
đôi chút đi…ừm, ngoại môn thi đấu sao, khá thú vị, nhà ngươi cút bao xa thì
cút, ta chính mình đi dạo”

“Hắc” Lừa đen nghe hắn nói câu không phải lão phu cách làm mặt đều đầy xấu hổ,
cảm giác giống như mình giao du với người xấu vậy, đạp đạp chân né Bạch Phàm
ra vài bước. Mấy trăm năm lưu lạc Đông Hoang cùng hắn, hai tên phối hợp cướp
bóc tông môn, gia tộc, tu chân quốc phải lấy ngàn cái mà tính. Vậy mà cái tên
già mà không kính này tự dưng tỏ ra thanh cao. Nó hếch mắt thầm khinh bỉ, suy
nghĩ sau này hay là cách xa Bạch Phàm chút chút mới tốt, không là hỏng bản
thân Lừa cách mất thôi.

“Ngươi muốn du ngoạn thì cứ du ngoạn, đánh nhau thì không cần, nhưng nếu có
đục nước béo cò thì nhớ kêu bản Lư gia một câu”

Lừa đen nghiêm mặt căn dặn, xong liền lắc mông xoay người xuống núi, chẳng
biết đi đâu, đại khái là đi trộm cắp gì đây rồi.

Bạch Phàm nở nụ cười, con lừa già này tuy hai hàng không đáng tin cậy lắm,
nhưng cũng xem như có năng lực, bản lĩnh giở trò thì càng nhất lưu xem như hợp
cách cùng hắn bầu bạn.

Lừa đen vừa đi, Bạch Phàm tung người, bay vào sơn môn. Bạch y phơi phới, tóc
đen tung bay tưa như trích tiên đạp không mà đi, chút ít canh giữ sơn môn đệ
tử vừa thấy mắt đều nhìn thẳng.

“Vị này Dung Linh tiền bối là ai, thật lạ mặt mà cũng trẻ tuổi, ta Thái nhất
môn khi nào ra kinh diễm như thế nhân vật..”

Đám ngoại môn đệ tử đều dồn dập thổn thức không ngớt, hâm mộ nhìn lên bầu trời
Bạch Phàm. Vạn tên phàm nhân mới ra một tên Luyện Linh tu sĩ, mà vạn tên Luyện
Linh tu sĩ mới có thể có một gã Dung Linh, bọn mình ngày nào mới có thể giống
như Bạch Phàm như vậy, đạp thiên mà đi Dung Linh cao thủ.

Người ta nói rằng, không vào Dung Linh thì vẫn là phàm nhân, nên tu chân giới
phải đột phá cảnh giới này mới chân chính trở thành tiên gia người.

Bạch Phàm mặc kệ đám đệ tử trầm trồ, chân như thiểm điện mấy cái liền đáp
xuống tiếp khách đài bên trên. Tiếp khách đài là Thái Nhất môn kiến tạo chuyên
để tiếp đón Dung Linh trở lên cao thủ, đều có đệ tử chờ đợi tiếp đón.

Thấy Bạch Phàm đạp không mầ đến, tất nhiên là Dung Linh một đám đệ tử tiếp
khách lập tức chắp tay hoan nghênh.

“Tiền bối rất lạ mặt, tựa hồ không phải ta Thái Nhất môn trưởng bối, nghĩ đến
là ngoại tông tiền bối….vãn bối Doãn Chí Bình, nguyện vì tiền bối dẫn đường,
giải thích một chút lần này ngoại tông thi đấu”

Này Luyện linh bốn tầng tiểu đạo sĩ, một mặt chính khí thân thiết hướng hắn
chào hỏi, vô cùng lễ mực.

Bạch Phàm nghiêng mắt nhìn hắn, gật đầu khẽ nói: “Tốt, lão phu không rõ Thái
Nhất môn địa hình ngươi dẫn tiến một hai” Nói rồi ném cho gã ba viên linh
thạch xem như trả công.

Tiểu đạo sĩ nhận linh thạch đều mừng đến phát cuồng càng thêm cung kính, hướng
hắn giảng giải.

“Tiền bối xin mời theo ta”

“Bổn môn lần này ngoại môn thi đấu tổng cộng chia là chín mươi cái đài đấu,
mỗi đài thi đấu có ba trăm đệ tử đấu pháp, mà hôm nay vừa vặn ngày đầu tiên
thi đấu, chư vị tông chủ trưởng lão đều đến ghé xem, vô cùng náo nhiệ”

“Ừm” Bạch Phàm thờ ơ gật đầu, chỉ nhàn nhạt đánh giá xung quanh, mặc cho tiểu
đạo sĩ luyên thuyên.

Ánh mắt hắn tuỳ ý đảo qua mấy cái đài ti đấu, mỗi đài thi đấu chủ quản có một
tên Dung Linh cao thủ tọa trấn, mà ngoại môn thi đấu đệ tử tu vi phổ biến ở
Luyện Linh năm sáu tầng tầm đó. Này Thái Nhất môn nội tình so với trăm năm
trước càng thêm cường đại.

Chừng này nội tình, của cải tích trữ xem chừng cũng nhiều nứt đổ vách, bản
thân mượn dùng mấy phần xem ra chẳng hề quá phận. Bạch Phàm cươì cười cảm thấy
bản thân quá hiền từ, vừa phải. Nếu để Vân Trương tử biết được hắn bây giờ suy
nghĩ chắc phải thổ ba lít máu.

Hắn lần lượt đi qua từng cái đài thi đấu, có chút nhàm chán nhìn đám Luyện
Linh tiểu bối ra sức đánh nhau, đến đài trung tâm nhìn lên mới thấy một tên
trung niên đạo sĩ, ngồi ở ghế thượng tọa chính đang gật đầu quan sát.

“A, đấy chẳng phải Khấu Chân tiểu tử năm đó sao? Chậc bây giờ đã thành nhất
phái chưởng môn đi”

Bên cạnh tiểu đạo sĩ nhìn hướng Bạch Phàm ánh mắt, cười giải thích.

“Tiền bối mắt sáng như đuốc, vị kia chính là Khấu Chân chân nhân chính là ta
phái chưởng môn sư tổ, là Địa Linh cảnh đại tu sĩ”

Nói đến đây gã hai mắt đều tỏa sáng tràn đầy khát vọng nhìn lên, Bạch Phàm
cười nhạt không nói gì thêm. Tiểu tử kia năm đó vẫn là Luyện Linh đỉnh phong
tiểu tu sĩ, vậy mà quật cường dám hướng hắn cuồng mắng. Vị lừa đen đánh đau
một trận, không nghĩ hiện tại đã thành nhất môn đi chủ.

Bạch Phàm lắc đầu có chút nhàm chán lượn lờ khắp tông môn, sau chẳng thấy gì
thú vị liền quay lương nhoáng cái biến mất. Để đứng bên cạnh tiểu đạo sĩ một
mặt mộng bức.

Thái Thường sơn đỉnh núi, chẳng biết lúc nào xuất hiện một con lừa đen, ôm hũ
rượu bắt hai chân trước ngồi uống lâu lâu lia mắt xuống nhìn tông môn thi đâu.

Vèo, Bạch Phàm chớp mắt liền xuất hiện trước mặt nó, dọa lừa đen giật mình
suýt nửa ngã ngữa, định nổi đóa nhưng nhìn rõ hắn hình dạng liền xoa chân cười
hắc hắc.

“Lão Bạch đi dạo xong rồi sao”

“Đã xong!” Bạch Phàm gật đầu, lời thừa chẳng nói nữa, liền hướng Thái Nhất môn
hộ đại trận đạp mạnh.

Ầm, một tiếng rầm vang nổ vang, hộ sơn đại trận lung lay dầy vết rách.

Ầm lại một cước, có thể so sánh Địa cấp đại trận lập tức sụp đổ lộ ra Thái
Nhất tông cảnh nội.

“Vân Trường tử, cho lão phu lăn ra đây” Bạch Phàm đứng giữa không trung, hướng
phía sâu nội môn hét lớn to, Thái Nhất môn hộ tông đại trận bị phá, vốn đang
náo nhiệt tông môn thi đấu liền loạn một đoàn.

Vô số Thái Nhất môn đệ tử đều phẫn nộ xông ra ngoài, hơn chín mươi tên Dung
Linh cao thủ cũng đạp không mà bay đến vô cùng phẫn nộ. Lại thấy Bạch Phàm
cùng lừa đen bất quá một gã Dung Linh cùng một con Linh cấp yêu Lư, đều tức
điên.

“Phương nào tiểu bối dám đến Thái Nhất Tông ta sinh sự”

Một Địa Linh trưởng lão dẫm tiên vân từ trên đài bay ra phẫn nộ hét, vừa thấy
đối phương chỉ là một tên thanh niên cùng một con lừa thì mặt mày đen thui vội
tế phi kiếm liền hướng Bạch Phàm đánh xuống.


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #13