Tố Chân Sơn


Người đăng: bachpham101

Đứng ở đài cao Thương Mạt hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, sắc mặt khó coi vô
cùng, chỉ là đã đâm lao thì phải theo lao. Hắn tu đạo hơn trăm năm luyện thành
Địa Linh cảnh cấp bậc, tại Thái Nhất môn thậm chí Tiên đạo năm phái đều là cao
cao tại thượng, làm sao chỉ vì mạnh mẽ đối thủ mà ủy khuất cầu toàn, nuốt nhục
vào trong.

Hơn nữa, Bạch Phàm mặc dù mạnh mẽ thậm chí thu Đại Yêu làm thủ hạ, nhưng tu vi
cũng chỉ đạt Dung Linh hậu kỳ mà thôi, đem so với hắn sau lưng Thái Nhất môn
nội tình có chút chưa đủ. Nên nếu quyết xé da mặt, hắn cũng không ngần ngại
toàn lực đem Bạch Phàm lưu lại.

“Bần đạo cho ngươi một lần nữa cơ hội, thả Dương Đình Đình, nếu không đừng
trách ta…”

“A, ngươi nếu đã có bản lĩnh đó thì cứ hướng đây đi”

Bạch Phàm cười nhạt, thúc giục lừa đen chả thèm cùng hắn đôi co.

Nhục nhã, trần trụi nhục nhã, Thương Mạt lần này khuôn mặt đều biến thành gan
heo, sát khí phút chốc bộc phát tựa núi lửa phun trào, khiến toàn bộ hoàng
thành nhiệt độ đều giảm xuống.

“Đã như vậy thì cả ngươi cũng lưu lại cho ta”

Nói rồi cuồng hống, tung người bay đến, chỉ là Phong Lang cũng không phải làm
cảnh, thấy hắn vừa động liền phóng tới cản đường.

“Con này súc sinh, cút cho ta”

Thương Mạt cuồng nộ, chưởng pháp liên tục muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ là
Phong Lang da dầy thịt béo, lại thiên về tốc độ, đánh nhau cũng vô cùng hèn
mọn bỉ ổi. Dẫn đến qua vài trăm chiêu vẫn chưa thoát ra được, nhìn thấy Bạch
Phàm bóng dáng đã mất hút còn đâu.

“Hừ đáng ghét, hôm nay bần đạo quyết trảm yêu, lấy máu của ngươi bù đắp ta chi
nộ”

Thương Mạt giận dữ, đúng là toàn lực ra tay, mà Phong lang cũng không dám lơ
là dốc sức cùng hắn đánh lên.

Một người một yêu đánh nhau rầm rầm, khiến khắp hoàng thành phong vân biến
sắc, bể nát thê lương.

Mấy ngày sau, một tin tức chấn động ầm ầm truyền ra, nghe nói Kinh thành Thăng
Long thình lình xuất hiện một con cái thế Đại Yêu, cùng quốc sư đánh nhau ba
ngày ba đêm, đem quốc sư phủ phá hủy, thị vệ chết phân nửa, ngay cả Thương Mạt
quốc sư cùng chính mình con trai đều người chết người trọng thương. Tin tức
này vừa ra, đại Trần quốc oanh động, phàm nhân dân chúng đều sợ hãi, bởi
Thương Mạt quốc sư đối với bình thường người dân chính là một vị thủ hộ thần,
nếu như hắn trọng thương, khiến yêu thú xâm lấn chính là lúc Đại Trần nguy
nan.

Mà nhận được tin tức này yêu tộc thì cũng bắt đầu rục rịch, trước nay kinh
thành có Thương Mạt tọa trấn, trừ yêu binh sĩ bảo vệ, nếu tin tức này là thật
thì đây đúng là một cơ hội tuyệt hảo xâm chiếm Trần quốc.

Bên ngoài oanh động tin tức đối với Bạch Phàm đúng là chẳng có gì đáng để tâm.

Hắn bây giờ đã trở về Thiên Hương thôn tiếp tục vẽ tranh.

Thiên Hương thôn thời gian gần đây có một số hộ dân trở về, cũng bớt hiu quạnh
hơn, mà gia đình họ Dương đã từ kinh thành chuyển hẳn về đây, càng bất ngờ là
ngoài vợ chồng họ Dương, còn có một tên thanh niên thư sinh gầy yếu chính là
Dương Đỉnh Thiên.

Không sai, Dương Đỉnh Thiên còn sống, lần trước khi Dương Đình Đình đưa nàng
huynh trưởng hồi ghươn, Bạch Phàm phát hiện hắn cơ thể còn giữ một chia chưa
diệt sinh cơ. Vì vậy liền hoán đổi lấy xác, dùng sinh mệnh chi lực từ từ điều
dưỡng, dài ngắn thời gian đã triệt để sống lại.

Đây cũng chính là Sinh Chi Đạo Kinh cường đại chỗ, hắn chỉ mới khuy môn sơ
kính, vẻn vẹn tu ra một tia sinh mệnh chi lực liền có thể cải tử hoàn sinh.
Nếu sau này tu đến chỗ cao thâm, phất tay liền điều khiển sinh tử đúng là
không ngoa.

Dương Đình Thiên sau lần hoạn nạn này đã không còn màng công danh lợi lộc,
liền ở Thiên Hương thôn mở lớp nhỏ dạy chút hài đồng, làm một tên hương dã phu
tử.

Còn Dương Đình Đình lại giống như mười bốn tuổi năm đó, sẽ nhẹ nhàng ở bên
cạnh hắn, thậm chí đến ở hẳn nhà tranh, giúp hắn nấu nướng giặt dũ, pha trà.

Bạch Phàm mặc dù chưa từng chấp nhận nàng tình cảm, nhưng cũng không hề cự
tuyệt nàng ý tốt. Hắn cuộc sống phàm nhân cứ như thế tiếp tục trôi qua.

Thoáng chốc thời gian nửa tháng, một ngày này Phong Lang cũng quay về. Một
tháng trước cùng Thương Mạt đại chiến, nó chịu chút ít đạo thương, liền kiếm
một chỗ chữa trị, hoàn hảo mới dám ló mặt ra.

Lần này trở về, nó không đi một mình, mà theo sau là một vị phong hoa tuyệt
đại nữ tử. Nữ tử này mình mặc áo trắng, khí chất siêu nhiên tựa như tiên tử
không ăn khói lửa nhân gian. Nàng đáp tiên vân mà xuống, khí tức thình lình là
nhất vị Địa Linh cao thủ.

Vừa thấy đang hí hoáy vẽ tranh Bạch Phàm, sắc mặt có chút vi diệu khẽ thi lễ:

“Gặp qua Bạch tiền bối”

Bạch Phàm khẽ nhìn nàng vài chút, mỉm cười nói:

“Thì ra là năm đó Tố nữ Tô Vọng Nguyệt, ồ nhanh như vậy đã đạt Địa Linh cảnh
rồi sao, thật đáng chúc mừng”

“Tiền bối quá khen” Tô Vọng Nguyệt nhìn thấy Bạch Phàm mỉm cười, ỡm ờ lấy lời
khách khí.

“Chẳng biết tiền bối sai vị này Lang huynh khiến ta đến đây là có điều gì phân
phó”

Bạch Phàm nhếch miệng, chỉ về phía đang say sưa mài mực Dương Đình Đình nói:

“Nàng là ta hậu bối, tuy niên linh đã quá thì nhưng từ nhỏ được quán thông
linh mạch đầy đủ tư chất tu tiên, hiện tại lão phu có việc phải rời đi nên
muốn nàng bái nhập các người Tố Chân sơn, thế nào có được hay sao?”

Tô Vọng Nguyệt đưa mắt nhìn Dương Đình Đình thấy nàng cốt linh đã hai mốt
tuổi, nhưng tràn đầy linh khí lại bách mạch quán thông, âm khí thịnh vượng
cùng bản môn công pháp vô cùng phù hợp, cuống quýt gật đầu bảo:

“Bạch tiền bối đã giao phó, tiểu nữ nào dám từ chối, hơn nữa ngài hậu bối bách
mạch quán thâu, không khéo lại là ta Tố Chân sơn nhặt được cái thiên tài đệ tử
đây “

“Được vậy ngươi đưa nàng về môn phái trước, lão phu cũng phải đi chuẩn bị cho
nàng ít lễ vật”

“Lễ vật?” Tô Vọng Nguyệt có chút nao nao nhìn hắn nghi hoặc.

“Đúng rồi, là lễ vật!” Bạch Phàm cười ha hả, khẽ nói “Tây nam thập quốc có năm
cái tiên phái, ba cái ma môn, cũng hơn trăm năm chưa hề ghé thăm, hẳn là tích
trữ nhiều đồ tốt”

Nghe Bạch Phàm nói vậy, cũng hiểu lời bên trong ý tứ, Tô Vọng Nguyệt to đầu,
sắc mặt cổ quái, hồi tưởng lại chuyện trăm năm trước, hung hăng trừng hắn một
cái nghiến răng nghiến lợi.

Năm đó nàng mới mười tám tuổi, là Tố Chân sơn Tố nữ, mà nàng sư phụ Mai Siêu
Hoa còn là đương đại chưởng môn. Một ngày trên bầu trời đến rồi gã thanh niên
áo trắng, cưỡi con lừa đen, không nói không rằng hướng hộ sơn đại trận đạp ba
cước, liền đem đại trận đạp vỡ. Xong cùng tông môn trưởng bối đại chiến, thế
mà chiến thắng cuối cùng cướp đi Tố Chân sơn phần ba bảo khố lúc này mới chịu
rời đi. Trận kia đại chiến, Tố Chân sơn tiền bối đều bị thương nhẹ, không ai
tử vong nhưng mặt mũi thì thật là mất hết. Sau mới biết, cái này tên ăn cướp
vậy mà cũng đi đánh cướp còn lại bốn cái tiên môn, ba cái ma môn, một nhà cũng
chẳng bỏ sót, khổ nhất là Thái Nhất môn. Làm chính đạo khôi thủ, thực lực tổng
hợp mạnh nhất nên dùng dằng không chịu bỏ tiền, dựa vào sơn môn hiểm yếu cùng
Bạch Phàm đánh nhau sống chết, cuối cùng cả đám bị đánh cho tè cả quần, mà bảo
khố bị dọn mất phân nửa, khóc không ra nước mắt.

Năm đó Bạch Phàm ăn cướp quá trắng trợn, các tông môn không chịu được liên hợp
cùng làm yêu sách gửi lên Tứ Hoang Phủ yêu cầu công đạo. Tứ Hoang phủ vì
chuyện này phái ra hai vị Thiên Linh cảnh sứ giả đi bắt Bạch Phàm. Chỉ là
chẳng bao lâu, hai vị tứ hoang sứ giả cũng bị đánh sưng mặt mũi, trấn lột hết
của cải, mới biết vị này là tên ngoan nhân, một cái lão ma đầu. Tứ Hoang Phủ
từ đó không quản chuyện này nữa, thành ra tây nam thập quốc các môn phái đành
phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Yên tâm chỉ cần các ngươi bảo hộ tốt nàng, lão phu tự nhiên sẽ không nhòm ngó
Tố Chân Sơn bảo khố” Thấy Tô Vọng Nguyệt sắc mặt đen thui, Bạch Phàm cười nhạt
từ tốn giải thích.

“A, vậy thì Vọng Nguyệt xin cảm tạ tiền bối”

Tô Vọng Nguyệt nghe xong, vui vẻ ra mặt hai mắt sáng như sao, nghĩ đến còn lại
môn phái, đêu có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Ba ngày sau, Dương Đình Đình theo Tô Vọng Nguyệt đáp tiên vân hướng Tố Chân
sơn tu luyện rồi, đi theo nàng còn có chỉ Phong Lang, chính là Bạch Phàm cố ý
cắt cử nó đi theo bảo vệ nàng.

Bạch Lang phiền muộn vô cùng, bản thân đi theo chủ nhân mấy chục năm, bình
thường thì xem như chó giữ nhà, lúc cần thì thành tay sai đánh nhau, giờ rảnh
rỗi liền bị phái đi làm hộ vệ. Nghĩ đến đây, nó hung hăng trừng Lừa đen hằm hè
quả thật một sói không bằng một lừa mà. Bạch Lang hai mắt uông uông hướng hắn
cầu khẩn:

“Chủ nhân, tiểu Lang hay vẫn là đi theo hầu hạ ngươi đi, Tố Chân sơn như thế
an toàn cần gì ta bảo vệ”

Bạch Phàm lắc đầu cự tuyệt: “Ý ta đã quyết, ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe lời
đi”

“Khục khục, Tiểu Bạch à ngươi vẫn là nghe lời Lão Bạch đây lên núi giữ cửa đi,
trên đó bao nhiêu mỹ nữ, Lư gia đây nhìn đã thèm mà không được đi, ngươi đừng
được tiện nghi mà còn khoe mẽ”

Lừa đen nhất thời nhếch miệng khuyên nhủ.

“Hừ ngươi im mẹ mồm đi, thích mỹ nữ hay là người thay ta lên Tố Chân sơn làm
sao”

“Lư gia ta đây chính là Lão Bạch trợ thủ đắc lực, ngươi nói thay là thay được
sao..”

“Ngươi..”

“Ngươi ngươi cái gì, có giỏi ngươi dám không đi thử xem…”

“Đủ rồi, cả hai im miệng cho ta” Bạch Phàm đau đầu, hướng hai tên yêu quái
quát to, Lừa đen cúi đầu gặm cỏ biểu thị không thấy, mà Phong Lang thì mặt mày
ủ rũ khổ sở nhận mệnh.

Dương Đình Đình đúng là đi rồi, mà Bạch Phàm thì ở lại Thiên Hương thôn thêm
vài ngày, lấy pháp lực đắp lấy một bức tượng đặt ở đâu thôn, bên trong bức
tượng lưu giữ một tia niệm lực. Hắn lại hướng dân chúng trong thôn thường
xuyên tế bái này tượng, hương hỏa chi lực càng nhiều, thì tượng sức mạnh càng
lớn, đủ để bảo vệ thôn dân bình an. Hắn sống ở đây mười mấy năm, trước lúc ra
đi cũng nên làm một ít chuẩn bị cũng chấm dứt một ít nhân quả vậy.

Từ đó về sau ở người dân thiên hương thôn đời đời tế bài thần tượng, mấy lần
yêu thú tập kích thần tượng liền hiện thân đánh tan yêu thú cứu giúp dân chúng
khỏi tai ương. Từ đó thần tượng uy danh càng ngày càng lan xa, mà thiên hương
trấn dân cư cũng vì đó mà ngày càng đông đúc.

P/S: Quyển 1: Hóa Phàm Thiên Hương kết thúc!

Từ nay main trở lại con đường tu chân huyết lộ, làm một cái lão ma đầu cũng
chính là quyển 2: Bạch Lão Ma

Mong các đạo hữu ủng hộ để ta có động lực viết thêm, cảm tạ!


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #12