Chúng Ta Về Nhà


Người đăng: bachpham101

Đang ngồi trò chuyện cùng Trần quốc quốc chủ Quốc sư sắc mặt sững sờ, quảng
trường tân khách đều là sửng sốt.

Mà vốn đang đắc ý cười nhạt Thương Hàn mặt chợt cứng lại, phút chốc biến thành
gan heo, hung hăng trợn nàng một mắt, nếu không phải đông người quan khách ở
đây hẳn là đã vài cước đem nàng đạp bay.

Quốc sư Thương Mạt hơi nhíu mày, dường như đoán được gì, không để cho Đình
Đình tiếp tục mở miệng, đối với hai bên nữ tì nháy mắt nói:

“Ngươi đừng nói bậy bạ, người đến mau đem thiếu phu nhân về hậu viện!”

Nhất thời vài tên cung nữ vội vã đi qua nâng Đinh Đình lên.

“Quốc sư, tiểu nữ không muốn gả cho hắn, ta thật sự không muốn….”

Nàng cắn răng nói lớn, hai mắt tràn đầy nước mắt quật cường nhìn thẳng, nhưng
ánh mắt này lại để vốn luôn bình ổn Quốc sư Thương Mạt tâm nộ, chỉ là e ngại
ngồi đầy tân khách, hắn không dám phát tác, vội trừng đang giận dữ ra mặt
Thương Hàn một cái, nhắm mắt lại.

Bên cạnh Thương Hàn nhìn thấy cha mình ánh mắt, cũng cưỡng ép thu hồi tức
giận, hướng Đình Đình uy hiếp nói:

“Ca ca ngươi chết rồi, nhưng ngươi còn có cha mẹ….Nếu ngươi hôm nay làm cho ta
Thương gia mất mặt, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận cả đời….”

Thanh âm này rất thấp, nhưng lại lạnh lẽo tận xương, khiến Đình Đình vừa cuồng
bạo nỗi lòng, dần dần lắng xuống.

Thấy vậy, Thương Hàn cười lạnh, giọng điệu càng thêm giá rét.

“Nghe nói ngươi thích Thiên Hương thôn một cái lão họa sĩ, tốt lắm….ngươi hẳn
là muốn hắn cùng ngươi đi chết đúng không…”

Lời của Thương Hàn, rơi vào Đình Đình trong tai như là sấm sét giữa trời
quang, nàng sắc mặt bạch một cái không còn tia máu.

“Không thể” Nàng thất thố kêu lên.

“Hừ chỉ là phàm nhân đê tiện, lại dám ngỗ nghịch bổn tiên nhân, ngươi còn chưa
đủ tư cách, dẫn nàng xuống”

Nói xong hắn liếc Đình Đình dài một cái, hai mắt lóe lên ngoan sắc. Tiện nhân
này qua hôm nay lão tử sẽ cho người biết thế nào là sống không bằng chết. Còn
cái kia lão đầu họa sĩ, cũng đừng mong khá giả. Dương Đình Đình trong mắt hắn
chỉ là một cái phàm nhân đồ chơi mà thôi, bị hắn coi trọng đó là nàng phúc
phận, ở đâu ra thuyết tam bất tứ.

Nhìn cái kia nguy hiểm ánh mắt, lại nhìn ngồi nhắm mắt không quan tâm Thương
Mạt quốc sư, Đình Đình tuyệt vọng nhắm mắt lại, xem như chịu mệnh.

Nhưng đúng lúc này, quảng trường bên trên bỗng nhiên thổi qua trận gió nhẹ.

Chỉ thấy một nam tử, cưỡi béo mập lừa đen ung dung hướng lễ đường đi tới.

Ban đầu không ai chú ý tới nam tử này làm sao xuất hiện ở quảng trường bên
trên, liền ngay cả quốc sư Thương Mạt cũng không để ý. Chỉ đến khi con lừa đi
đến cách lễ đường chừng ba trượng dừng lại, mọi người mới giật mình nhận ra,
vậy mà có một kẻ dám ngang nhiên vào đây dương oai.

“Điêu dân to gan, lại dám hỗn loạn hôn lễ, mau bắt hắn lại”

Thị vệ thống lĩnh thấy vậy, hốt hoảng ra lệnh một tiếng, hơn trăm tên thị vệ
chen chúc mà đến muốn đem nam tử vây quanh. Chỉ là nam tử không hề để ý, bên
dưới lừa đen bỗng nhiên dậm chân một cái, mấy trăm tên thị vệ đều thổ huyết
ngã ngược.

Khiếp sợ, toàn trường đều kinh dị trợn mắt, bất kể quốc chủ khách quan hay
Thái Nhất môn mấy tên đệ tử cũng vậy. Mà ngồi trên chủ tọa Thương Mạt quốc sư
đều khẽ động dung, có chút ý vị hướng nam tử liếc tới.

Khắp quảng trường khách nhân nhốn nháo, Thương Mạt quốc sư buông thần thức
hướng nam tử quét qua chợt nhíu mày, vẻ mặt đều nghiêm túc hẳn lên. Đầu kia
Dung Linh hậu kỳ Lừa đen hắn đúng là không coi vào đâu, nhưng hắn lại từ thanh
niên áo trắng kia cảm nhận thấy nhàn nhạt uy hiếp. Thương Mạt đứng dậy, lớn
tiếng hỏi:

“Bần đạo Thái Nhất môn Thương Mạt, xin hỏi đạo hữu quý tính đại danh, đến
khuyển tử hôn lễ lại là vì sao?”

Chỉ có điều áo trắng nam tử ánh mắt lãnh đạm, vẻn vẹn liếc hắn đôi chút rồi
không nữa để ý, mà đôi mắt hướng về đang há to miệng ngạc nhiên Dương Đình
Đình, ôn nhu nói:

“Đình Đình đến đây”

“Bạch thúc….thật sự là ngươi” Dương Đình Đình vốn ngạc nhiên đến cùng cực, khi
nghe quen thuộc giọng nói bỗng nhiên bừng tỉnh, nín khóc thành cười, hất vội
khăn phủ đầu hướng hắn chạy đến. Thì ra, thì ra Bạch thúc thúc lại là tiên
nhân, thì ra hắn dung mạo cũng chưa từng già nua qua, thì ra con kia hèn mọn
lừa đen lại như thế mạnh mẽ, chỉ dẫm chân một cái liền đánh bại mấy trăm thị
vệ. Giờ phút này nàng tâm tư hỗn loạn vừa kinh hỉ vừa hạnh phúc, khó mà diễn
tả.

Trái ngược với Dương Đình Đình vui mừng, còn lại người trên quảng trường đều
vô cùng sửng sốt, nghĩ không ra gã thanh niên áo trắng này thật là đến cướp
dâu. Mà đứng ở phía góc trái sáu gã Thái Nhất môn đệ tử trong mắt lóe lên vài
tia trào phúng, cười trên đau khổ của người khác.

Quốc sư Thương Mạt sắc mặt khó coi, hắn đường đường Địa Linh cảnh lão tổ, đặt
ở Tây nam thập quốc chính là nhất đẳng nhân vật, hưởng thụ ngàn vạn người quỳ
bái, vậy mà tự mình chào hỏi lại bị không nhìn. Thật sự khinh người quá đáng,
bản thân trăm năm hàm dưỡng cũng khó mà không giận dữ.

Nhưng tức giận nhất phải kể đến nguyên bản tân lang Thương Hàn, trong ngày hôn
lễ, giữa mặt bàn dân thiên hạ, tân nương vậy mà bỏ mình chạy theo nam nhân
khác. Chẳng khác nào chính mặt đội mình cái nón xanh to tướng, gã hai mắt xích
hồng giận dữ, hét lớn:

“Lớn mật cuồng đồ lại dám cướp ta tân nương, người đâu cho ta bắt hai kẻ này
lại…”

Mệnh lênh vừa xuất, xung quanh phủ quốc sư thị vệ trùng trùng điệp điệp xông
đến, trong đám thị vệ càng không ít người tu luyện, lác đác vài vị Dung Linh
thống lĩnh. Giây lát liền đem Bạch Phàm hai người vây chặt như nêm cối, chỉ
cần Thương Hàn một lời liền liều mạng xông lên.

Dương Đình Đình nhìn trùng điệp thị vệ, có chút hãi nhiên, chợt một bàn tay
quen thuộc ấm áp khẽ vỗ nhẹ đầu nàng.

“Không phải sợ, có Bạch thúc ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến ngươi”

Nói rồi nghiêng đầu hướng về phía trên đài Thương Mạt, bình đạm hỏi:

“Ngươi là Thái Nhất môn người, Vân Trường Tử là gì của ngươi?”

“A” Thương Mạt nghe đến ba từ này hơi giật mình, đè xuống nộ khí, nghi hoặc
hướng hắn trả lời:

“Chính là gia sư”

“Sư huynh hắn nhắc đến Vân Trường tử, đây không phải là ẩn cư đã lâu thái
thượng trưởng lão tên hiệu sao?”

Bên kia đám Thái Nhất môn đệ tử cũng nhao nhao bàn luận.

“Hừ, có lẽ kẻ này từng biết sư tổ uy danh đi”

…….

“Vậy sao?” Nghe Thương Mạt thừa nhận, Bạch Phàm gật đầu, hai mắt lóe lên vài
tia thú vị.

“Đạo hữu quen biết gia sư”

“Xem như thế đi” Bạch Phàm lạnh nhạt nói, vỗ vỗ đầu Đình Đình, liền muốn quay
lưng rời đi.

“Nếu ngươi đã là Vân Trường tử lão mũi trâu kia đệ tử, hôm nay lão phu sẽ
không giết người”

“Đình Đình đi thôi, chúng ta về nhà”

Nói rồi cũng chẳng để ý cơ hồ bốc khói Thương Hàn cùng xung quanh mấy ngàn thị
vệ, ôm eo thiếu nữ nhảy lên lừa đen, dự định đi rồi. Vân Trường tử cùng hắn
xem như đôi chút quen biết, năm xưa lưu lạc tây nam thập quốc, đúng lúc thiếu
tiền hắn liền ghé qua Năm cái chính đạo ba cái ma đạo tông môn cướp bóc. Mà
lần kia cướp bóc hắn chấn lột từ Vân Trường tử rất nhiều đồ tốt nhất, nên khá
là ấn tượng, lại xem như ít ỏi duyên phận đi.

“Chậm đã!”

Lừa đen lắc mông vừa đi được vài bước chợt phía sau vang lên Thương Mạt tiếng
lạnh lùng tiếng hô.

“Đạo hữu mặc dù quen biết gia sư, nhưng vô duyên vô cớ đến ta nghĩa tử hôn lễ
cướp dâu, lại muốn vẻn vẹn rời đi, thật sự không đem bần đạo xem vào đâu rồi”

“A vậy ngươi nói phải làm sao” Bạch Phàm quay đầu khá hứng thú nhìn hắn hỏi.

“Đạo hữu từ đâu thì về nơi đó, nhưng Dương Đình Đình thì cần ở lại cùng ta
nghĩa tử hoàn tất hôn lễ, bần đạo sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra”

“Nếu lão phu cứ mạnh mang nàng đi thì sao”

“Vậy thì đừng trách bần đạo hạ thủ không lưu tình”

Lời nói vừa ra, Thương Mạt khí thế bỗng nhiên đại phóng, một luồng kinh người
sát khí bao trùm toàn trường. Những kia phàm nhân binh sĩ, thương nhân đều nằm
rạp dưới đất, Luyện Linh tu sĩ cũng trán nổi gân xanh cắn răng ms đứng vững.
Chỉ có Dung Linh kỳ trở lên tu sĩ mới hơi thoải mái một chút, Địa Linh tu sĩ
khí thế không phải người bình thường có thể chịu đựng.

Chỉ là kinh khủng như thế uy áp, vừa chạm tới xung quanh Bạch Phàm lại giống
như giọt nước chảy vào biển rộng, biến mất không tăm tích. Hắn khẽ lắc đầu,
chẳng nhìn Thương Mạt thêm nữa, đá nhẹ lừa đen nghênh ngang mà đi. Một cái Địa
Linh cảnh, trong mắt người khác chính là cao cao tại thượng tiên nhân, trong
mắt hắn chỉ như gà đất chó sảnh mà thôi.

“Khinh người quá đáng!”

Thương Mạt lần thứ hai bị coi thường, đâu còn giữ được bình tĩnh, phi mình lên
liền hướng về hắn đánh một chưởng ấn. Chưởng phong cuồn cuộn, khiến xung quanh
bàn ghế bay tứ tung, lại giống như hủy thiên diệt địa, khiến nằm rạp dưới đất
đám phàm nhân sợ xanh mặt. Địa Linh cảnh tu sĩ nén giận một kích kinh khủng
đến cực điểm. Chỉ có điều, phía trước Bạch Phàm vẫn thờ ơ lạnh nhạt cưỡi trên
lừa đen chậm chạp đi về phía trước, đối với kinh thế chưởng ấn không coi vào
đâu.

To lớn gần ba trượng chưởng ấn nhanh như chớp liền phóng đến, nhưng khoảng
cách Bạch Phàm chừng hai trượng, chợt bỗng nhiên xuất hiện một cái cự trảo, từ
đâu chĩa ra hướng chưởng ấn đối kháng.

Đùng

Một tiếng trầm thống vang lên, mặt đất nứt nẻ, phong bạo lan tràn, xung quanh
mấy trăm kẻ phàm nhân xấu số bị dư âm lan đến bị hất tung bay ra ngoài. Hai vị
Địa Linh cảnh toàn lực ra tay, kinh khủng nhường nào, cũng may Thương Mạt hay
là vận dụng lực đạo điêu luyện nếu không toàn trường chết rồi bao nhiêu người.

Phút chốc vốn hoa lệ quảng trường mùi máu tanh nồng nặc, càng hỗn loạn đứng
lên, những người may mắn sống sót nhao nhao chạy tán loạn, một ít người tu
luyện cũng không dám ở gần quan chiến mà lui ra thật xa mới hoàn hồn.

“Ừm” Một kích toàn lực lại bị cản lại, Thương Mạt nhíu mày hướng về phía trước
soi mói.

Chừng vài hơi thở khói bui tản tản, chỉ thấy nơi quảng trường thình lình xuất
hiện một con cao gần hai trượng Phong lang, khí tức khủng bố, ngạo nghễ mà
đứng, đem Bạch Phàm hai người che ở phía sau.

“Đại yêu”

Thương Mạt khẽ thì thào sắc mặt ngưng trọng.

“Đại…đại yêu” Thương Hàn cũng nhận ra, đâu còn vẻ mặt tức giận hung hăng, mà
đảo cái trắng xám, sợ hết cả hồn.

Xung quanh một đám tán tu tu sĩ, cũng nhận ra đầu kia lang vương, đều giật
mình sợ hãi. Đại Yêu cấp yêu thú cùng Địa Linh cảnh tu sĩ cùng một cấp độ,
nhưng yêu thú da dầy thịt béo nên chiến lực thường thường so với bình thường
tu sĩ chỉ mạnh không yếu. Ở nơi đây có thể cùng đầu kia Địa Yêu đối kháng chỉ
có quốc sư Thương Mạt mà thôi.

Từ mấy năm trước Vô Tận hải phong ấn xé mở, Cổ Yêu tộc tái xuất tứ hoang,
thống lĩnh bầy yêu hướng nhân tộc khiêu chiến, nhân yêu cũng từ đó chính là kẻ
thù không đội trời chung. Cho nên bỗng nhiên xuất hiện một đầu có thể so với
Địa Linh cảnh cao thủ Địa Yêu, bọn người làm sao không sợ hãi cơ chứ.

“Không đúng…” Vài kẻ cơ trí ngay lập tức nhận ra điều gì đó, hướng về phía
bình thản Bạch Phàm há hốc mồm. Đầu này yêu thú tự dưng sớm chẳng đến muộn
chẳng đến lại xuất hiện vì hắn đón đỡ sát chiêu, không lẽ lại là thanh niên áo
trắng kia yêu thú.

Nếu điều này đúng, mọi người không khỏi hít hơi khí lạnh, nhìn về phía Thương
Mạt quốc sư mang chút trào phúng. Có thể thu một đầu đại yêu làm sủng vật, lại
nhận biết Thái Nhất môn đời trước chưởng môn, kẻ này mạnh mẽ có thể thấy lốm
đốm.

Hiện tại đối địch, Thương Mạt quốc sư chưa chắc ăn được món ngon.


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #11