Lần Đầu Gặp Mặt


Người đăng: ♛๖ۣۜTiểu☆๖ۣۜThâu࿐♛

Nhìn tên nào đó ngồi vẽ vòng tròn, Đàm Cửu U cũng thật hết biết phải nhận xét
ra sao về hắn.

Đại ca a, ngươi là trung tướng a, lãnh đạo cả một đội quân vạn người cũng
được a . Vậy mà ngồi đó uỷ khuất vẽ vòng tròn.

Thật đáng tiếc cho cái vẻ ngoài đẹp trai của ngươi.

Nhưng Hàn Băng Nhi và quản gia thì bình tĩnh hơn nàng nhiều, thậm chí còn
không thèm liếc hắn một cái . Có vẻ như tình trạng này bọn họ nhìn thấy nhiều
tới quen rồi.

Cánh cửa được mở ra, Đàm Cửu U bế Hàn Băng Nhi vào trong.

Căn phòng khá rộng lớn, xung quanh để hai - ba kệ sách, chứa đủ thứ sách có
mỏng có dày, nội dung là thiên văn, địa lý gì đó . Đàm Cửu U cũng không để ý
lắm.

Phía đối diện có một cánh cửa sổ, một bộ bàn ghế đặt trước cửa sổ, một người
đang ngồi phê công văn . Vì ngược sáng nên Đàm Cửu U không thấy rõ mặt người
này.

Khi cửa đã được quản gia đóng lại, người kia mới lên tiếng : " Đàm tiểu thư ,
mời ngồi . "

Người đó chỉ cái ghế đặt trước bàn . Đàm Cửu U cũng nghe theo mà ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, mắt của Cửu U dần làm quen với ánh sáng . Nàng cũng thấy
rõ được dung mạo của người đàn ông trước mắt.

Thật là một yêu nghiệt a, đẹp trai như vậy ? Cho dù là mấy nam minh tinh hồi
đó nàng thấy trên truyền hình, internet, ... cũng không đẹp và manly bằng
người trước mắt.

Da hơi ngăm, có lẽ vì là quân nhân, hay phơi nắng nhưng vì vậy mà có vẻ khỏe
mạnh, khí phái . Cái áo ôm sát lộ ra vóc người lực lưỡng . Mái tóc đen, ngũ
quan cương nghị, khí chất cao quý do thượng vị lâu năm.

Nhìn hắn mà Đàm Cửu U cảm thấy tim mình rớt mấy nhịp.

Hàn Băng Nhi thấy a di xinh đẹp nhìn cha mình ngây ngẩn, cái miệng kém chút
chảy nước miếng thì đắc ý vô cùng.

Cha nó trừ cái tính tình khô khan với mặt lúc nào cũng lạnh như băng thì còn
lại đều đủ miểu sát bất cứ nữ nhân nào.

Lúc trước bao nhiêu phụ nữ muốn lấy lòng nó để leo lên làm Hàn phu nhân đều bị
nó chọc cho bỏ đi . Nói đùa, đám nữ nhân đó sao xứng với cha nó được.

Nhưng mà a di xinh đẹp ngoại lệ nha, nếu a di muốn thì nó đành hi sinh cha
mặt lạnh, bán tháo cho a di cũng được.

Giá cả nên tính ra sao ta ? Một ngàn, không, một trăm vạn nụ hôn của a di .
Hoặc là mỗi ngày đi chơi với nó mấy tiếng đồng hồ trong vòng năm mươi năm cũng
được . Ân, chủ ý này không tệ.

Hàn Lãnh Dạ không biết con gái hắn đang âm mưu bán hắn đi . Đàm Cửu U đang
đánh giá hắn thì hắn cũng đang ngắm nhìn nàng.

Mắt to, lông mi dài, mũi cao và thon, môi mềm mại, da trắng nõn mịn màng
như da em bé, một mái tóc đen buộc ra sau đầu lộ ra tư thế hiên ngang . Không
trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng, dáng người cũng không tệ, rất nóng
nảy.

Hàn Lãnh Dạ tuy không thích thân cận nữ nhân nhưng hắn vẫn biết nữ nhân trước
mắt tuyệt đối là yêu nữ hại nước hại dân . Thậm chỉ cả hắn cũng phải rung động
khi thấy nàng.

Qua một lúc thì hắn dời tâm mắt về phía Hàn Băng Nhi, lên tiếng mắng : "
Ngươi càng ngày càng vô phép vô tắc, dám trốn đi xa như vậy, có biết tội
chưa ? "

Hàn Băng Nhi đó giờ vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất . Bình
thường nó biết nhìn sắc mặt để đoán cha nó khi nào giận thật, khi nào giả vờ
giận.

Lần này là giận thật, vậy nên Hàn Băng Nhi liền bĩu môi, uỷ khuất, giọng
ngọng ngọng : " Băng Nhi biết sai rồi . "

Nhưng Hàn Lãnh Dạ không có ý định bỏ qua, hắn biết con nhóc này được cha mẹ
hắn sủng lên tận trời . Nó muốn sao trên trời có khi hai lão nhân gia thật sẽ
tìm cách hái xuống cho nó.

Nếu không gõ nó một lần thì nó sẽ không chừa.

" Lần này về nhà, cấm túc ba tháng, không cho ra khỏi nhà nửa bước . "

Hàn Băng Nhi nghe vậy thì gấp, ba tháng không được đi đâu hết, không phải
chán chết nó sao ? Nữ hài bắt đầu vận dụng tuyệt chiêu.

Tạch, một giọt nước mắt rơi xuống, tạch tạch, hai giọt, tạch tạch tạch ,
ba giọt . Rồi càng ngày càng nhiều, cuối cùng Hàn Băng Nhi, " lại khóc . "

Đây đã lần thứ ba Đàm Cửu U thấy nữ hài khóc . Cả hai mới gặp nhau vài tiếng
thì hơn một nữa thời gian là Băng Nhi dùng cho việc khóc.

Hàn Lãnh Dạ tất nhiên không trúng chiêu, mặc dù chiêu này rất mạnh, gần như
ai thấy cũng thua nhưng hắn ngoại lệ . Hàn Băng Nhi chưa bao giờ thành công
lừa được hắn.

Hàn Lãnh Dạ không trúng chiêu không có nghĩa là đang ngồi cạnh nữ hài - Đàm
Cửu U không trúng.

Cô bé mếu máo khóc, sắc mặt đỏ bừng, cả người run rẩy, thật sự rất đáng
thương.

Đàm Cửu U lập tức mềm lòng, nàng bế nữ hài qua, ôm vào trong ngực dỗ con bé
: " Ngoan, Băng Nhi ngoan, không khóc nữa . "

Thấy con bé càng khóc càng lớn, Đàm Cửu U nhíu mày, sau đó ánh mắt kiên
quyết, mặc kệ người đàn ông trước mắt là ai, nàng lên tiếng :

" Hàn tiên sinh, tôi biết mình là người ngoài, không có quyền can thiệp vào
chuyện nhà của ngài nhưng tôi vẫn phải nói . Tôi nghĩ cách dạy con của ngài là
sai . "

" Tình huống của Băng Nhi tôi cũng biết, Băng Nhi trốn nhà đi, làm gia đình
ngài lo lắng là sai . Nhưng không có nghĩa cấm túc con bé là cách giải quyết .
Tiểu hài tử cần phải chậm rãi dạy dỗ, chỉ rõ việc nào nên làm, việc nào
không nên làm . Chứ không phải trừng phạt, như vậy có thể ảnh hưởng đến tâm
lý của bé khi trưởng thành . Mong ngài rút lại lời phạt của Băng Nhi . "

Hàn Lãnh Dạ nhìn nữ nhân trước mắt vì con gái hắn mà xù lông lên, ánh mắt
cũng khá có lực chấn nhiếp, cứ như gà mái bảo vệ con.

Nhưng nàng không biết, hắn chính là đang đợi nàng nói câu này.


Tướng Quân, Buông Ta Ra, Tang Thi Kìa - Chương #19