Người đăng: hieugskm
Cô McGonagall tiếp tục nói.
“Và trên hết, các con không được dùng phép biến hình lên bất kỳ vật sống nào,
đặc biệt là chính bản thân. Việc này nếu không được qua huấn luyện đặc biệt
thì nó sẽ làm thân thể các con biến đổi lớn, có khả năng là chết, còn tùy theo
mức độ biến đổi và thời gian làm phép.” Bà phù thủy già dừng lại, vì giữa lớp
tự dưng có một cánh tay giơ lên.
“Ừ, trò Weasley?”
“Dạ. Con nghe nói giáo sư có thể biến hình thành mèo được ạ?”
Bà gật đầu, giải thích.
“Phép Biến Hình Thú là một trong những phép thuật đặc biệt và phức tạp nhất
trong lịch sử pháp thuật. Ngay cả ta đây cũng phải mất cả hơn chục năm trời
mới có thể thành công. Nhưng Biến Hình Thú không phải là một phép biến hình tự
do.”
Bà móc từ trong túi áo ra một cục gỗ nhỏ, chạm nhẹ đầu đũa, biến nó thành một
quả cầu thủy tinh. Bà đặt nó xuống bàn, chỉ đũa rồi đọc thần chú.
“Thiết Hóa!”
Quả cầu thủy tinh lập tức biến thành một quả cầu sắt. Bà chạm lại nó một lần
nữa, quả cầu sắt biến trở về cục gỗ như ban đầu.
“Phép Thiết Hóa là một phép thuật biến hình giới hạn, tức là nó chỉ có thể
chuyển đổi chất liệu của một vật thành sắt. Nó không thay đổi kích thước hay
hình dạng. Nó cũng không thể làm ngược lại từ sắt thành chất khác hay từ lợn
thành cái bàn. Loại phép thuật biến hình phổ thông mà các con sẽ học là phép
biến hình tự do, có thể biến đổi bất kỳ thứ gì theo ý muốn, ít nhất là ở tính
chất vật lý của chúng. Cũng là ví do này, phép biến hình tự do là một trong số
ít phép thuật không có thần chú.”
Bà ngừng lại, vừa để cho bọn trẻ tiêu hóa, vừa tranh thủ thời gian uống một
ngụm nước nhỏ.
“Một số giáo viên dạy Phép Biến Hình giới hạn trước rồi mới đến phép Biến Hình
tự do. Cách làm này đúng là sẽ dễ dàng cho học sinh hơn rất nhiều nhưng cũng
sẽ giới hạn khả năng về sau. Ở lớp học của ta, các con sẽ học phép biến hình
tự do ở ngay lúc bắt đầu, tức là không thần chú, không vẩy đũa, chỉ chạm và
nghĩ. Thời điểm mới đầu sẽ hơi khó nhưng ta cam đoan, chỉ cần các con theo
được, thì về sau các con sẽ là những phù thủy biến hình xuất sắc nhất của
trường.”
Nhìn giáo sư McGonagall nghiêm túc hứa hẹn, bọn trẻ bên dưới bắt đầu cảm thấy
mình rất rất may mắn khi được vào lớp của bà.
“Và cũng chính phép biến hình tự do này, các con không được dùng trên người
sinh vật sống.” Bà lại tiếp tục. “Có rất nhiều bùa chú hay nước thuốc có thể
biến hình sinh vật sống một cách an toàn, nhưng lại cực kỳ giới hạn. Và những
phép biến hình này có rất rất nhiều điểm cần chú ý.”
Quang lại giơ tay. Bà McGonagall lắc đầu.
“Trò Weasley, rất tiếc là chúng ta sắp phải bắt đầu giờ học. Bình thường ta sẽ
trả lời câu hỏi sau giờ nhưng hôm nay ta có việc bận. Để lần sau.”
Nó gật gật đầu, hạ tay xuống.
“Điều cuối cùng ta cần nói là: nếu các con không rõ về một bùa biến hình nào
thì ngoài 4 giáo sư bộ môn ra chỉ có 4 người trong trường là giáo sư được
chứng nhận: Snape, Flitwick, Quirrel và thầy hiệu trưởng Dumbledore. Đừng có
hỏi bạn bè hay anh em. Dù con có thấy họ làm phép thì cũng đừng bắt chước. Hỏi
trước khi làm.”
“Viết những điều ta vừa nói lại lên trang đầu của quyển vở các con sẽ dùng.
Học thuộc lòng. Rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu bài học ngày hôm nay.”
Bà bắt đầu chia cho mỗi người một que diêm và giảng giải về những điều cần chú
ý. Mục tiêu là có thể biến que diêm thành một cái que chất liệu khác trong
vòng một tháng. Nó nghe mải mê, cố gắng hấp thu hết những gì mà bà đang dạy.
Đến cuối giờ, tất cả vẫn chẳng có ai biến được cây diêm thành cái gì cả. Quang
thì suýt thành công trong lúc thử biến nó thành cây đũa bạc nhưng lại thất bại
trong phút cuối, làm gãy luôn que diêm.
---------------------
Hết giờ Biến Hình thì đã gần trưa, vì buổi chiều Quang không có lớp nên nó đi
ăn rồi ghé đến thư viện trường học. Phải mày mò một lúc nó mới tìm được đường.
Có vẻ như sẽ còn lâu nó mới quen được, tại vì mấy cái cầu thang cứ chuyển đi
chuyển lại, một hệ thống giao thông khó hiểu nhất trên đời.
Cảm giác đầu tiên khi nó bước vào cửa thư viện trường là hoành tráng. Không
biết có phải được phù phép hay không nhưng nó cảm thấy như không gian bên
trong to hơn nhiều lúc ở bên trong. Vừa bước vào cửa, nó đã thấy được cả một
hàng dài các giá sách cao đến tận trần. Giữa các kệ sách còn để vài dãy bàn
ghế cho học sinh ngồi. Có khoảng mấy chục học sinh mà nó thấy được, hầu hết
đều đeo huy hiệu Ravenclaw.
Nó bước đi dọc theo hành lang, cố gắng đi nhẹ nhàng để không làm phiền những
học sinh khác. Xem ra hệ thống quản lý sách của thư viện cũng khá là văn minh.
Ở cạnh những giá sách đều có cuốn sổ trống. Người dùng viết vào đó sách cần
tìm rồi cái giá sách sẽ tự động lấy.
Nó tìm một chỗ trống, đặt tạm sách vở lên bàn rồi nhắm mắt, kết nối với cái hệ
thống Tạo Thần mà lâu lắm rồi nó không động tới. Không lâu sau, nó đã hiện
ngay ra ở cái quảng trường trung tâm của hệ thống. Linh cũng xuất hiện, mặt
vẫn lạnh lùng, chào đón.
“Chào chủ nhân.”
Từ lần trước nó đã biết được rằng hệ thống hoạt động chủ yếu dựa vào một thứ
gọi là năng lượng tinh. Cũng coi như là thứ dùng để phát triển hệ thống. Hồi
mới bắt đầu nó chẳng có tí năng lượng nào cả, nhưng cũng may thay ma lực cũng
được coi như là một loại năng lượng. Mỗi ngày nó bơm vào một tí, ăn ngủ chờ
hồi phục đầy đủ rồi lại bơm. Cứ bơm như thế phải mười một năm trời giờ cũng
tích cóp được chút. Quang ngẩng đầu lên nhìn cái số trước mặt mà khá tự hào:
678. Công sức mồ hôi nước mắt của nó mà.
“Linh, mở danh sách cơ sở có thể xây dựng.”
“Dạ.”
Một trang danh sách không dài lắm hiện ra trước mặt nó: phòng thí nghiệm,
phòng mô phỏng chiến đấu, phòng tập thể chất, vân vân… Nó đang đi học thì tất
nhiên cái mà nó muốn xây nhất là thư viện rồi.
“Thư viện xây xong thì sẽ có những tác dụng gì?”
“Dạ, thư viện cấp một sẽ tạo ra trong hệ thống một bản tương tự như một quyển
sách bên ngoài đời thực. Chủ nhân chỉ cần chạm vào là được. Nó sẽ tự động sắp
xếp vào các lĩnh vực khác nhau đi kèm với một hệ thống tìm kiếm nội dung. Thư
viện cấp hai thì có thể tạo ra những quyển sách mà một người khác đã đọc. Chủ
nhân cũng chỉ cần chạm vào người đó là được. Cái này còn kèm theo một tác dụng
nhỏ là tạo tóm tắt cho nội dung của các quyển sách.”
A, thế này mà vào các thế giới kiếm hiệp thì tha hồ mà cướp công pháp của
người khác. Nó cười một cách nham hiểm.
“Thư viện cần bao nhiêu năng lượng tinh mới xây được?”
“Cấp 1 cần 200, cấp 2 cần 5000 ạ.”
“Cái giề?”
Nó trố mắt. Đùa nhau à?
“Sao mà chênh nhau thế?”
“Dạ.” Linh chả thèm giải thích luôn.
“Thôi được, xây tạm cấp một đã.”
Ầm. Ầm. Một kiến trúc nhỏ mọc lên về phía bên trái của cái quảng trường. Bên
trong có một bộ bàn ghế với một giá sách trống không.
“Giá sách sẽ tăng dần khi mà sách được sưu tập nhiều hơn ạ.”
Nó gật đầu, nhìn lại màn hình: 478. Xây cái gì nữa nhỉ? Nó ngồi xem lại cái
danh sách để tìm thứ mình cần, đọc đi đọc lại mà không biết nên xây cái gì cho
tốt. Bỗng dưng Linh lên tiếng.
“Chủ nhân có cần gợi ý không ạ?”
“À… Thử xem nào?”
Linh vẫy tay, trên màn hình hiện ra một thứ không có hình ảnh mà chỉ có miêu
tả. Cài đặt trạng thái nghỉ dưỡng?
“Dạ. Trạng thái nghỉ dưỡng sẽ đặt não của người ở tần suất thấp hơn, vừa có
thể nghỉ nhưng lại vừa có thể hoạt động trí óc bình thường. Tức là thay vì
ngủ, ngài có thể làm việc ở trong hệ thống. Về sau, nếu ngài nâng cấp thêm thì
còn có thể làm thời gian chậm lại trong hệ thống. Tuy ngài ngủ 8 tiếng nhưng ở
trong hệ thống thì có thể dài ra đến vài ngày.”
Ồ. Thế này nó sẽ có cả đống thời gian để đọc sách đây. Được đấy. Nó sáng mắt,
gật gật đầu hài lòng.
“Được, vậy làm đi.”
Ruỳnh. Ruỳnh. Nó chỉ thấy quảng trường hơi rung nhẹ rồi lại trở lại như
thường.
Quang ngước mặt nhìn lên chiếc màn hình mà thấy xót: 28. Cái cài đặt vừa rồi
ngốn tận đến 450 năng lượng tinh. Tuy là có vẻ cũng có tác dụng lớn nhưng mà
chục năm trời ma lực của nó, tiếc lắm chứ.
Nó thoát khỏi hệ thống rồi bắt đầu quá trình sưu tầm sách vĩ đại. Quang thử
qua thì hệ thống chỉ cần có nửa giây là đã quét và sao chép xong một cuốn sách
rồi. Thế nên nó quyết định cả chiều đi dọc thư viện chỉ làm một việc: chạm gáy
sách trên kệ. Và đây cũng chính là sự khởi đầu của danh hiệu quái nhân của
Quang.