Phép Thuật Chiến Đấu (1)


Người đăng: hieugskm

Thư viện của trường có nhiều sách hơn là nó tưởng. Mấy chục giá sách ở hành
lang cao đến gần hai tầng, nó dùng gần như cả buổi chiều mà mới sao chép được
một nửa, hầu hết là sách giáo khoa và thông tin chung, kèm thêm một vài quyển
truyện cổ.

Mất chủ yếu thời gian ở việc chạy đi chạy lại. Mấy kệ sách ở dưới thì còn đỡ,
nó lướt qua tí là xong. Mỗi tội mấy kệ trên cao thì phải dùng thang thành ra
nó phải trèo lên trèo xuống, mệt bở hơi tai mà mãi chả xong. Ở đây tuy có hệ
thống hỗ trợ tìm sách nhưng nó đâu phải đang tìm sách đâu, dùng cái đấy khéo
còn lâu hơn.

Nó làm được một lúc thì mấy học sinh khác bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng mà nó
cũng kệ. Hồi trước đi nhặt rác gặp quen rồi nên giờ nó cứ chú tâm vào mà sờ
sách thôi. Qua một hồi lâu, bỗng dưng nó nghe tiếng hỏi.

“Cậu làm gì thế?”

Quang quay đầu ra thì ngớ người. Lại là Cho Chang. Sao cô bé này cứ bắt gặp
mình lúc oái oăm thế nhở? Nó rụt tay lại, chẳng biết trả lời sao, ngập ngà
ngập ngừng.

“À, tớ…”

Đầu óc bay tứ tung loạn xạ, nghĩ mãi cũng chả ra được cái cớ gì cho được.

“Cậu tìm sách gì à? Tại tớ thấy cậu cứ chạy đi chạy lại nhìn gáy sách mãi. Sao
không dùng cái quyển sổ ở đầu kia để tìm?”

“Tớ… không biết dùng.”

Nó đành bám víu vào cái cớ duy nhất mà nó nghĩ ra được. Cô bé nghe vậy, bỗng
dưng kéo tay lôi nó ra chỗ quyển sổ.

“Đây. Lại đây tớ dạy cho. Nhìn nhá.”

Cô bé đặt tạm mấy quyển sách mà cô đang cầm lên một cái kệ cạnh đó rồi cầm cái
bút lông lên chấm chấm mực.

“Cậu muốn tìm sách gì?”

“À… Lý Thuyết Độc Dược.”

Nó nói bừa.

“Quyển đó là sách lớp hai mà. Cậu tìm làm gì thế?”

Cô bé vừa viết tên quyển sách lên cuốn sổ, vừa chỉ chỉ tay cho nó nhìn. Dòng
chữ mờ dần trên trang sách, rồi một dòng chữ mới hiện ra. “Sách đang bay đến.”
Từ trên kệ rơi ra một quyển sách, bay lờ đà lờ đờ, lên xuống liên tục, mãi mới
tới chỗ trống trước mặt nó chuyên dùng để cho sách ‘hạ cánh’. Quang với tay
lấy quyển sách, rồi quay sang cô bé đáp.

“Cũng không có gì đâu. Tớ nghịch chút thôi. Cám ơn nhá. Tớ đi trước đây.”

Nó ôm quyển sách trước ngực, bước ra phía cửa thư viện để rời đi. Có Cho Chang
ở đây thì nó cũng không muốn xấu mặt chạy quanh nữa. Nó đi ăn tối rồi về phòng
chuẩn bị cho buổi học hôm sau.

-------------------------

Qua tuần, nó học những môn khác như Bùa Chú, Độc Dược, Chiêm Tinh, Lịch Sử và
Thảo Dược. Còn may là nó không nằm trong lớp Độc Dược của ông thầy Snape, nếu
mà trúng phải lớp của ổng thì tha hồ mà ăn hành. Hôm nay đã là thứ sáu, nó đi
học buổi đầu tiên của môn học mà nó cảm thấy hưng phấn nhất: Phòng Chống Nghệ
Thuật Hắc Ám.

Giờ đã 2:35 chiều, khi mà tất cả chỗ ngồi trong lớp học đã kín mít và chả còn
ai đến nữa, một nam giáo sư nhìn qua trẻ tuổi bước vào phòng học. Ông tóc
vàng, diện mạo cũng khá hấp dẫn, phong thái tự tin. Ông đặt quyển sách đang
cầm xuống bàn rồi đi dần ra giữa bục.

“Ta tên là Quirrel.” Giọng nói của ông rõ ràng, mạch lạc, vang khắp phòng.
Quang ngạc nhiên. Đây là Quirrel? Sao mà chả giống gì cả?

“Chào mừng bọn mi đến với lớp học đầu tiên của Phép Thuật Chiến Đấu, như bốn
vị phù thủy lập trường đã đặt tên; hay như là bộ đã đổi lại vào thế kỷ 20,
Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.”

Cả một bọn bắt đầu mở vở, lấy giấy bút để ghi chép.

“Đừng.” Giáo sư Quirrel nói. “Không cần phải ghi lại vấn đề về tên môn học làm
gì. Ta hứa là những điều vô dụng như thế sẽ không có trong các bài giảng của
ta. Đặt bút xuống đi.”

Phần lớn học sinh đã bắt đầu thấy sốc. Quirrel cười nhạt.

“Tất cả những ai mà đã giành thời gian đọc trước cái quyển sách giáo khoa vô
dụng –“

Bên dưới có mấy tiếng người như nghẹt thở, nó đoán chắc chủ yếu là bọn
Ravenclaw.

“- có thể nhận thấy dù là bộ môn này được gọi là Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc
Ám, nó thực ra dạy cách đánh lại nhưng thứ như Chuồn Chuồn Ác Mộng, một loại
sinh vật mà như tên đã nói tạo ra giấc mơ hơi hơi xấu; hay Axit Ốc Sên, cùng
lắm có thể chảy xuyên 2cm gỗ trong một ngày.”

Bỗng dưng ông vỗ bàn đánh rầm, rút đũa phép ra gõ vào chiếc bảng rồi bắt đầu
gần như là thét trong khi cái bảng bắt đầu hiện hình mấy con quái vật.

“Mãng Xà Hungary. Cao hơn mười hai người lớn cộng lại. Phun lửa nhanh và chính
xác đến nỗi một trái banh Snitch cũng không thể thoát nổi. Một Bùa Giết là có
thể hạ gục.”

Bọn trẻ bên dưới có vài đứa tái mặt.

“Quỷ Nủi còn nguy hiểm hơn. Răng có thể cắn xuyên sắt thép. Da cứng đến mức có
thể chống lại tất cả Bùa Cắt hay Bùa Lú. Mũi thính có thể nhận ra chính xác
con mồi từ vài dặm. Nguy hiểm hơn cả là khả năng phục hồi không tưởng – mọc
lại tay chân chỉ sau nửa giờ. Bộ máy giết người nguy hiểm đứng thứ ba trong
giới Phù Thủy. Cũng vẫn chỉ cần một Bùa Giết.”

Phần lớn bọn trẻ giờ đã sốc nặng trong khi nụ cười của thầy Quirrel giờ nhìn
có vẻ buồn bã.

“Cái quyển sách giáo khoa đáng khinh cho ra lời khuyên là đưa con quỷ núi ra
ánh nắng mặt trời vì thế sẽ làm đông cứng con quỷ lại. Bọn trẻ, đây chính là
cái loại kiến thức vô dụng mà sẽ không tồn tại trong những bài học của ta. Quỷ
núi ngủ ngày, nó không bao giờ ra khỏi hang khi trời sáng. Cái ý tưởng mà đưa
quỷ núi ra ánh sáng mặt trời chính là thành quả của cái bọn tác giả mọt sách
vô tri chẳng biết gì về thực chiến. Bùa Giết không thể bị chặn, không thể bị
giải, hữu nghiệm với tất cả những thứ gì có não. Nếu mà một phù thủy không
biết bùa giết thì chỉ có mà chạy thôi.”

Thầy Quirrel liếc quanh, cả lớp im phăng phắc.

“Độn Thổ sẽ được dạy vào năm lớp sáu. Chỉ cần biết độn thổ thì sẽ sau khi lớn
sẽ chẳng phải lo gì cả. Tất nhiên trừ khi gặp phải Chúa Tể Hắc Ám. Lúc đấy thì
chỉ có mà đi ăn cám.”

Cả lớp chẳng có ai cười cả, ông thầy lại tiếp tục.

“Ta sẽ dạy bọn mi một lượng kiến thức vô dụng vừa đủ để đạt qua kỳ kiểm trả
cuối năm của bộ vì điểm chác chẳng mang lại ảnh hưởng gì đến tương lai cả. Tất
cả những ai mà muốn hơn điểm Đạt hãy cứ thoải mái đọc bộ sách giáo khoa đáng
khinh. Bộ môn này không phải là Phòng Chống Sâu Bọ. Bọn mi ở đây để học cách
phòng thủ đối với Nghệ Thuật Hắc Ám. Tức là, để ta nói cho rõ, phòng thủ chống
lại Phù Thủy Hắc Ám. Bọn chúng sẽ giết ngươi nếu ngươi không phản kháng. Giết!
Hiểu không? Hoặc tệ hơn là cắt tay cắt chân tra tấn giày vò năm này qua năm
khác.”

Giờ này Quang chắc chắn là cả lớp đều sợ tái mặt.

“Sự thật này được coi như là quá nặng nề ác nghiệt đối với trẻ con mười một
tuổi theo như bọn chính trị gia mũm mĩm thối nát ở Bộ. Kệ mẹ bọn ngu xuẩn ấy!
Bọn mi ở đây để học bộ môn mà Hogwarts đã dạy hơn tám trăm năm trời.”

RẦM. Ông đập bàn một lần nữa, cả bọn giật thót.

“Chào mừng tới năm đầu lớp Phép Thuật Chiến Đấu.”


Tuệ Thần - Chương #9