Lớp Học Đầu Tiên – Biến Hình


Người đăng: hieugskm

Sau bữa tối thịnh soạn, thầy Dumbledore gần như ép tất cả mọi người hát bài ca
của trường. Nó mấp máy môi theo, chỉ hơi thấy thú vị khi mấy thầy cô đằng sau
ngượng ngùng cúi mặt. Học sinh Gryffindor năm thứ nhất theo một huynh trường
nào đó len qua đám đông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang
đá hoa cương.

Tuy gẫn như mệt nhoài vì chuyến đi nhưng nó vẫn mở to mắt quan sát. Họ đi
xuyên qua những cánh cửa ẩn sau những bức tranh to đùng sống động. Cuối cùng
bọn nó cũng dừng trước mặt một bức tranh chân dung một người đàn bà mập ú mặc
áo lụa hồng. Bà hỏi:

“Mật khẩu?”

“Rồng đuôi gai.”

Búc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả
chui vào, hành lang không rộng cũng chẳng dài dẫn đến một cái đại sảnh to
đùng. Đếm ra cũng phải có đến mười mấy cái bàn dài, chắc được dùng để cho học
sinh ngồi học nhóm. Cạnh tường thì có hai giá sách đặt ngay ngắn, nhưng nhìn
qua chắc chẳng ai đụng đến bao giờ. Cái phòng lớn đến độ phải có đến gần chục
cái lò sưởi đặt phân ra ở các góc của căn phòng. Anh huynh trưởng đang dẫn đầu
đứng tạm lên một cái ghế gần đấy rồi hét.

“Tập trung! Chú ý nghe đây.”

Cả bọn học sinh xôn xao, chen đẩy. Phải mất một hồi bọn trẻ con mới im lặng
xuống để nghe.

“Đây là đại sảnh của ký túc Griffindor. Cánh bên trái là phòng của con gái,
cánh bên phải của con trai. Nhà tắm đã được phân bố bên trong hai cánh. Nghiêm
cấm bén mảng sang cánh không phải của mình. Tôi mà thấy đứa con trai nào mà
dám đặt chân sang bên trái thì liệu hồn đấy. Nghe rõ chưa?”

Cả bọn gật gật đầu, trả lời vâng vâng dạ dạ, loạn hết cả lên.

“Rồi. Vừa nãy trong bữa ăn, mấy đứa hẳn là đã được chọn phòng. Hành lý mấy đứa
chắc đã được đưa đến phòng. Giờ hãy về phòng, kiểm tra hành lý. Ai bị thất lạc
hãy quay lại đây và báo với tôi. Giải tán!”

Rầm rầm rộ rộ, cả bọn tan đàn xẻ nghé chen đẩy đi về phía cầu thang. Cái ký
túc này có đến tám tầng nhưng ngó nghiêng mãi mà chẳng thấy cái thang máy đâu.
Chạy bộ à? Sao mà hành học sinh thế? May cho Quang là năm nhất ở tầng hai, mỗi
năm dọn lên trên một tầng. Phòng 215, phòng đơn. Ít có học sinh chọn phòng đơn
ở thời điểm này, lớn lên thì càng nhiều nhưng giờ còn bé nên hầu hết tất cả
bọn trẻ đều mong được có bạn chứ ai như nó đi solo. Quang chọn phòng đơn chủ
yếu là vì để tiện nghiên cứu hay làm cái gì mình thích. Nó biết là nếu mà có
bạn cùng phòng thì sẽ khó khăn hơn nhiều.

Đi trên hành lang dài dằng dặc, nó đứng trước cửa phòng 215, cho chìa khóa
vào. Quang chẳng hiểu sao chìa khóa của thế giới phù thủy lại to tổ chảng như
vậy, vừa bất tiện vừa tốn chỗ, kỳ quặc.

Nó vào phòng, kiểm tra hành lý thấy đủ cả, bắt đầu dọn đồ cần thiết đặt lên
bàn học. Tắm rửa xong xuôi, nó ngồi đọc sách giáo khoa một đoạn trước khi đi
ngủ, khoa tay khoa chân một hồi chuẩn bị cho lớp học phép thuật đầu tiên trong
đời – Lớp Biến Hình của cô McGonagall.

--------------------

“Biến hình là một trong những phép thuật phức tạp và nguy hiểm nhất mà các con
sẽ được học ở Hogwarts.”

Giáo sư McGonagall nghiêm nghị đứng giữa lớp học tầm 40 đứa, nói vang vọng.

“Bất kỳ ai mà nghịch trong lớp sẽ bị đuổi và cấm quay lại. Đây sẽ là cảnh báo
duy nhất mà tôi cho các con.”

Lớp học im phăng phắc. Trước khi vào học, bọn nó đều được mấy anh chị lớp trên
nhắc rồi: đừng có mà đùa với cô McGonagall. Bà giáo sư già quay người, rút
chiếc đũa phép ra, chạm vào chiếc bàn để trên bục. Lập tức chiếc bàn biến
thành một con lợn trắng.

Có mấy đứa học sinh bên dưới phát ra tiếng thét nhỏ ngạc nhiên. Nó thì trố mắt
ra mà nhìn, cằm sắp hạ xuống tận sàn. Từ một vật chết thành một vật sống?
Quang không thể tin nổi những gì nó đang nhìn. Con lợn quay quanh, khịt khịt
mũi, nhìn mặt mơ mơ hồ hồ, chưa được lúc thì đã biến trở lại thành cái bàn gỗ
nâu.

Vị giáo sư Biến Hình, nhìn quanh cả lớp cho đến khi cả bọn lại ngồi nghiêm như
cũ. Bà nhìn vào danh sách lớp rồi gọi.

“Weasley.” Nó giật mình đứng lên. Bà giáo ngẩng đầu nhìn lướt qua nó rồi tiếp
tục.

“Con nhận được sách giáo khoa cũng phải vài ngày. Con đã đọc quyển Cơ Sở Biến
Hình chưa?”

“Con xin lỗi. Con mới chỉ xem lướt qua thôi ạ, giáo sư.” Nó hơi cúi đầu, hai
tay đặt trên bàn, hồi hộp trả lời.

“Con không phải xin lỗi, trò Weasley. Nếu các con cần phải đọc trước sách giáo
khoa thì ta đã dặn từ trước.” Bà giáo đặt tờ danh sách xuống, tiếp tục hỏi.
“Vậy Weasley, con nói xem vừa rồi ta biến cái bàn thành con lợn hay biến con
lợn thành cái bàn rồi giải bùa? Nếu con đã đọc chương một thì câu trả lời sẽ
rất đơn giản.”

Đôi lông mày nó hơi nhương lên, hơi chần chừ rồi trả lời. “Dạ, theo con đoán
thì sẽ dễ hơn khi biến từ con lợn thành cái bàn.”

Bà McGonagall lắc đầu nhẹ trong khi cả lớp chăm chú nhìn.

“Trong Biến Hình, con không được phép đoán. Các con phải hiểu điều này: ta cấm
các con đoán. Câu trả lời sai trong môn học này sẽ bị trừ điểm nặng, mà nếu để
trống sẽ không sao cả. Các con phải hiểu rõ kiến thức của mình, nắm chắc được
giới hạn của những gì mình biết. Nếu ta hỏi bất kỳ ai câu hỏi gì, dù có căn
bản đến đâu, và trả lời ‘con không biết’, thì ta sẽ không trách thậm chí phạt
những ai cười bạn học trả lời. Con có biết tại sao ta lại có luật này không,
Weasley?”

Nó nhìn thẳng, nghĩ ngợi. “Con không biết ạ.”

“Đúng.” Bà gật đầu.”Môn biến hình thậm chí còn nguy hiểm hơn cả môn Độn Thổ,
thứ mà các con sẽ được học trong năm thứ sáu. Nhưng rất đáng tiếc là biến hình
lại cần được học từ những lúc nhỏ để các con có thể quen và tận dụng được khả
năng của mình. Nói chung, biến hình cực kỳ nguy hiểm và các con PHẢI sợ sai.
Ta chưa từng có một sự cố đáng tiếc nào trong lớp của ta, và ta không mong mấy
đứa là nhóm đầu.”

Không một tiếng động trong lớp. Có lẽ chẳng đứa nào lại nghĩ lớp đầu tiên lại
nghiêm trọng đến vậy. Giáo sư McGonagall đứng dậy, đi đến cái bảng gỗ rỗi gõ
nhẹ.

“Có rất nhiều lý do tại sao phép biến hình lại nguy hiểm nhưng có một lý do
quan trọng hơn tất cả.”

Mặt chiếc bảng gỗ bắt đầu hiện ra một dòng chữ đỏ lớn.

BIẾN HÌNH KHÔNG PHẢI LÀ VĨNH CỬU!

“Biến hình không phải là vĩnh cửu!” Bà lặp đi lặp lại. “Biến hình không phải
là vĩnh cửu. Biến hình không phải là vĩnh cửu. Weasley, giả sử con biến một
cục gỗ thành cốc nước, rồi con uống cốc nước đó. Con thử tưởng tượng chuyện gì
sẽ xảy ra khi phép biến hình hết tác dụng?”

Nó chẳng hiểu sao bà cứ gọi nó suốt, nhưng cũng đành đứng dậy trả lời.

“Dạ, đầu tiên, con không biết.” Nó nhìn thấy bà gật đầu hài lòng. “Nhưng con
nghĩ sẽ có gỗ ở trong bụng con. Một phần sẽ ở trong máu. Còn tùy xem chỗ nước
đó có phần nào bị hấp thu vào trong tế bào của con không…” Nó thật sự bị loạn,
rối rắm với cái phép thuật này. Nó còn chẳng hiểu được sao gỗ có thể biến
thành nước, chứ nói gì đoán chuyện gì sẽ xảy ra.

Bà giáo sư nghe nó trả lời hơi dừng lại. Dù không biết tế bào là gì nhưng bà
vẫn hiểu phần nào ý của nó.

“Ừ. Như con đã nói, con sẽ bị bệnh một cách nguy hiểm khó nắm bắt và sẽ phải
lập tức đưa đi cấp cứu ở bệnh viện Thánh Mungo để có khả năng sống sót. Giở
sách giáo khoa trang 5.”

Cả bọn lục đục mở sách. Dù không có tí âm thanh nhưng bọn nó dễ dàng đoán được
người bệnh trong hình đang kêu rên thảm thiết.

“Một tội phạm đã cho cô gái trong hình uống một cốc rượu mà hắn biến ra từ
vàng. Theo lời hắn nói thì đây là tiền công hắn trả. Hiện đang ở tù Azkaban.
Lật trang 6. Đấy là một giám ngục Azkaban. Chúng hút ra khỏi người phạm nhân
sự sống, ma thuật và bất kỳ ý nghĩ vui vẻ nào. Trang 7 là hình phạm nhân sau
khi ra tù. Nhận ra không? Bộ xương màu trắng trong góc ý.”

Vài đứa trẻ tái mặt. Bà McGonagall thấy những gì mình nói có hiệu quả như mong
muốn thì gật đầu tiếp tục. “Lấy đó mà làm gương.”

Quang hơi thắc mắc, rụt rè giơ tay. “Weasley?”

“Dạ, giáo sư. Nếu mà một trường hợp xấu như vậy xảy ra thì có cách nào để giữ
nguyên phép biến hình đó không ạ?”

“Không.” Bà trả lời lạnh lùng. “Kéo dài một phép biến hình như vậy sẽ bòn rút
ma lực của người làm phép, tùy theo độ lớn và phức tạp của vật biến hình. Và
người làm phép cũng sẽ phải tiếp xúc vào vật biến hình đó vài giờ một lần, một
điều mà trong trường hợp vừa rồi, hoàn toàn không thể. Những thảm họa như thế
này là không có khả năng phục hồi.”

Giáo sư McGonagall bỗng nhiên nghiêm lại hẳn, mày nhíu lại, nhấn mạnh.

“Không bao giờ, trong bất kỳ trường hợp nào, biến bất kỳ thứ gì thành chất
lỏng hay chất khí. Chất lỏng: KHÔNG. Chất khí: KHÔNG. Kể cả khi những chất
lỏng đó không dùng để uống. Chất lỏng bay hơi. Mà hơi thì sẽ vào không khí,
thế nên CẤM. Cũng không đốt những vật biến hình. Nó sẽ tạo ra khói và khói thì
là khí. Thế nên CẤM ĐỐT. Không bao giờ biến bất kỳ đồ gì thành đồ ăn. Cũng
không được có hình giống đồ ăn. Kể cả đùa. Trong lớp hay ngoài lớp. Tất cả
hiểu rõ chưa?”

“Vâng.” Chỉ có nó và vài người khác trả lời. Chỗ còn lại gần như câm nín,
không mở mồm ra được.

“Hiểu rõ chưa?”

“Vâng.” Tiếng vâng lần này lý nhí, lộn xộn hết cả lên, cái trước cái sau.

“Bất kỳ ai phạm phải bất kỳ điều nào tôi vừa nói sẽ bị đuổi cấm khỏi môn Biến
Hình trong cả 7 năm học. Lặp lại theo tôi. Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành
chất lỏng hoặc chất khí.”

“Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành chất lỏng hoặc chất khí.” Bọn trẻ đồng
thanh lặp lại.

“Lần nữa. To lên.”

“Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành chất lỏng hoặc chất khí.”

“Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành đồ nhìn như ăn được.”

“Tôi sẽ không bao giờ biến đồ thành chất đốt.”

Nghe được vậy, bà McGonagall hơi gật đầu hài lòng.

“Và nữa, không bao giờ biến đồ thành tiền, kể cả tiền Muggle.” Bà lườm tất cả.
“Bộ Pháp Thuật đã cho bên yêu tinh toàn quyền xử lý tất cả những ai làm giả.
Mà các con cũng nên biết, yêu tinh không hề nhân từ chút nào đâu.”


Tuệ Thần - Chương #7