Người đăng: hieugskm
Trời tối dần. Quang nhìn thấy núi rừng xa xa trong trời tím thẫm. Chiếc xe lửa
chạy chậm lại. Nó cởi áo khoác rồi trùm lên cái áo phù thủy dài đen. Một giọng
nói vang lên khắp tàu.
“Chúng ta sẽ đến Hogwarts trong vòng 5 phút nữa. Hành lý cứ để lại lên tàu, sẽ
có người mang về sau.”
Quang nôn nao vì hồi hộp. Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại.
Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Chợt
lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, và nó nghe một
giọng nói to mà trầm:
“Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây!”
Hagrid đây mà. Ông này còn to hơn cả trong phim. Gương mặt đầy lông lá, ông
Hagrids tay cầm cái đèn gào ầm ỹ.
“Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất,
theo ta.”
Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh
núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô
cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao. Bọn trẻ đồng thanh ồ lên
trong niềm hưng phấn. Cả bọn lên thuyền đi qua hồ. Mỗi thuyền bốn đứa, nó ngồi
cùng với Fred, George và Lee.
Sang tới nơi thì cảnh cổng lớn của lâu đài mở ra. Một bà phù thủy cao lêu
nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Giáo sư
McGonagall. Mắt nó sáng lên, nhìn chằm chằm. Không biết mình hỏi thì bà ý có
cho xem bà ý biến hình không nhỉ? Nó đã tò mò về việc biến hình thành thú của
phù thủy này từ lâu lắm rồi. Tại vì nó cực kỳ phi vật lý. Cái phép biến hình
này như là đi ngược lại với môn giải phẫu, sinh vật học và cả bảo toàn khối
lượng nữa. Nó hiếu kỳ lắm. Để sau vậy.
“Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall.”
“Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.”
Bọn trẻ đi theo bà mà cứ ồ à hết cả lên. Đi vào trong lâu đài nó ngắm nhìn như
muốn thu hết tất cả mọi thứ lại. Cuối cùng bọn nó dừng ở một căn phòng trống
cuối hành lang.
“Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi
nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các
ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con
học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường
Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký
túc xá.”
Bà tiếp tục nói về cả bốn ký túc nhưng mà nó cũng chẳng chú ý. Nó biết đoạn
này rồi nên nhìn ngó xung quanh.
“Giờ các con xếp thành một hàng rồi đi theo ta.”
Bà dẫn bọn nó đi vào đại sảnh đường. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng
bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy
bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Mấy cái nến bay bay kia hay
thật. Sao không chảy sáp xuống người mình nhỉ? Trên bục có mấy chục thầy cô
đang ngồi. Thầy Dumbledore ngồi giữa, nó chỉ nhận ra được vài người nữa như
Snape, Sprout và Flitwick, còn lại thì lạ hoắc. Nhưng có vẻ như thế này mới
đúng, học sinh có gần nghìn rưỡi, mà mỗi bộ môn một người dạy thì làm sao đúng
được.
Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để
chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh cũ, có các thầy cô ở sau
lưng. Bà đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía
trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm
vá đụp, và bẩn kinh khủng.
Rồi cái nón bắt đầu hát. Hát dở tệ. Chiếc nón hát bài hát phân loại mà nó nghĩ
chẳng hiểu sao mọi người lại hoan hô kinh vậy. Giáo sư McGonagall bước tới
trước với một cuộn giấy da dày trong tay:
“Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt
đầu: Marriete Edgecombe.”
Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội
nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây
lát. Cái nón hô lên:
“Ravenclaw.”
Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Marriete đi
đến ngồi ở dảy bàn của nhà Ravenclaw. Bà McGonagall tiếp tục đọc cả một đống
tên, bọn trẻ từng đứa từng đứa một đi lên đội chiếc nón rồi về đúng nhà được
phân loại. Đứa thì sợ sệt, đứa thì hồi hộp, đứa vui mừng nhảy nhót, đủ thể
loại. Có hơn hai trăm học sinh mới nên phần phân loại hơi lâu, mọi người về
sau vỗ tay cũng bắt đầu mỏi và yếu dần, không có ầm ỹ như ban đầu nữa. Nó thì
đang nghĩ ngợi vẩn vơ. Cái nón phân loại bằng cách nào nhỉ? Nó đọc được ý nghĩ
của đứa bé? Vậy cái nón có ý nghĩ riêng không? Nếu mà nó đọc được ý nghĩ thì
có đọc được trí nhớ không?
“Cho Chang.”
Vừa nghe thấy vậy, nó sáng mắt nhìn lên tập trung hơn hẳn. Cô bé nhìn qua cũng
có vẻ cũng hồi hộp, bước lên ngồi vào ghế.
“Ravenclaw”.
Chiếc mũ vừa được đặt trên đầu thì đã phán. Cô bé mừng húm, đặt chiếc mũ lại
vị trí rồi chạy vội xuống đến bàn nhà Ravenclaw. Lúc ngồi vào, cô bé nhìn
thẳng vào hàng, thấy nó đang nhìn liền vẫy vẫy tay nhẹ nhẹ, cười mỉm. Nó đỏ
mặt, vội quay đi chỗ khác.
Lại một đợt dài các tên được gọi. Nó nóng ruột lắm rồi, tuy đọc truyện nó biết
là chiếc nón sẽ nghe theo lựa chọn của người học sinh nhưng mà đứng mãi thế
này cũng sốt ruột chứ.
“Quang Weasley.”
Nó bước lên và cũng ngồi xuống. Nhìn xuống hàng nghìn con mắt đang dõi theo mà
nó thấy sợ, đành nhắm tịt mắt lại, nghĩ ngợi to hết sưc có thể nếu mà ý nghĩ
có độ to. Đừng phân loại con vội! Cho con hỏi tí đã. Ông có đọc được trí nhớ
con không? Ông có nhớ tí nào về phép thuật cổ mà tạo ra ông không? Còn nữa,
nếu ông mà đọc được ý nghĩ thì lúc ông phân loại Voldemort và thầy Dumbledore
thì ông đọc được cái gì?...
Nó đặt cả một đống câu hỏi nhưng mà chẳng có một trả lời nào, cảm giác như là
hét vào một động không đáy.
“A… Chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả…”
Chuyện gì cơ ạ?
“Ngươi đã đánh thức linh hồn ta rồi.”
Hả? Một tiếng thở dài vang lên trong đầu nó.
“Ta là một tàn hồn. Một phần linh hồn của ai đó mà ta cũng không thể nhớ nổi.
Ta sử dụng nhờ một phần trí óc của những đứa trẻ để phân loại chính bọn chúng.
Ta hoạt động chủ yếu như một chiếc gương trong tâm hồn, xem xét những phần của
đứa trẻ mà ngay cả bọn chúng cũng không biết về mình.”
“Nhưng từ trước tới nay chưa có bất kỳ một ai hỏi ta về nguồn gốc của mình cả.
Chúng chỉ coi như ta là một chiếc nón phân loại thần kỳ mà thôi. Đội lên đầu
là cả bọn nghĩ về việc phân loại chứ có ai như ngươi. Ta làm những việc này
một cách vô thức nhưng giờ này ngươi hỏi câu hỏi đó đã đánh thức ta dậy rồi,
làm cho ta có thể suy nghĩ trở lại.”
Có một đoạn dừng nhỏ để cho Quang có thể hiểu những gì cái nón đang kể. Chết,
có khi mình làm hỏng cái nón rồi. Khéo lại bị đuổi học mất.
“Ha, không đâu. Chỉ cần ngươi bỏ cái mũ ra khỏi đầu thì ta sẽ trở về như cũ.
Ta chỉ là tàn hồn, hiểu không? Ta đang dùng đầu ngươi để nghĩ, như là một ký
sinh ý.”
Ra thế. Nó trầm ngâm, đang định nhắc lại cái đống câu hỏi nó có trong đầu.
“Còn về các câu hỏi của cháu. Ta xem được các ý nghĩ của cháu trong đầu cháu
hiện tại chứ không đọc được ký ức của cháu đâu. Ta là nón chứ chẳng phải thần.
Ta cũng chẳng thể tiết lộ cho cháu những gì ta biết về Voldemort và Dumbledore
tại vì lúc đó ta làm trong vô thức. Những ký ức đó đều chỉ là tạm thời, xóa
ngay sau khi rời khỏi đầu.”
Vậy kể cả cuộc trò chuyện này với cháu, ông cũng sẽ không nhớ?
“Ừ, thật sự ta không thích cảm giác này lắm. Ký ức không toàn vẹn rất khó
chịu. Nhanh nhanh đi thôi, để ta thoát khỏi cái đầu của ngươi.”
Nhưng mà như thế ông sẽ trở lại thành vô thức như cũ?
“Ừ. Vậy có sao đâu? Giờ ta là chiếc nón có một nhiệm vụ cao cả, đáng quý. Dù
cho sau khi trở về như cũ, ta cũng sẽ chẳng nhớ nổi nhưng điều đó đủ để ta
thấy hài lòng.”
Vậy ông không muốn nhớ lại những việc đã qua sao? Cháu có thể giúp ông.
“Cậu bé. Ta biết trong tương lai chắc cậu sẽ có thể. Nhưng có nhiều việc tốt
nhất là nên được lãng quên mà thôi. Vô tri là hạnh phúc. Cậu hiểu cho ta chứ?”
Vâng. Nó chìm vào trong ý nghĩ. Nói chuyện với chiếc nón mà quên hết tất cả.
Cả sảnh đường còn đang xôn xao tò mò tại sao nó ngồi lâu vậy thì cái nón đã
hét lên.
“Griffindor.”
Trong đầu nó thì ông ‘Nón’ đang giải thích cho nó.
“Cháu thông minh đấy nhưng mà ta thấy cháu có vẻ muốn vào Griffindor với mấy
đứa anh em hơn nên cho cháu vào đó. Nhớ giữ bí mật giúp ta nhé.”
Nó đứng dậy, nhấc cái nón ra khỏi đầu. Bàn Griffindor vỗ tay ầm ầm, nhất là
hai thằng Fred và George. Nó nặng nề bước về cái bàn ăn, thi thoảng vẫn liếc
nhìn chiếc nón cũ đang phân loại đám học sinh cuối cùng. Cụ Dumbledore phát
biểu mà nó cũng chẳng nghe được chữ nào vào tai. Tâm trí Quang vẫn vang vọng
những câu nói vừa rồi của ông ‘Nón’, đến mức mà nó chẳng thể nhớ nổi nó đã ăn
gì cho bữa tối.