Lên Tàu


Người đăng: hieugskm

Hai đứa chạy về báo cáo với mẹ ngay. Bà Molly vui lắm, tuy Percy không nói rõ
tại sao cụ Olivander tặng cho Quang cái đũa phép nhưng bà cũng chẳng để ý,
tiết kiệm được một khoản tiền cho gia đình là bà mừng rồi.

Cả nhà xem lại danh sách đồ dùng, kiểm tra một lượt. Lúc đầu bà Molly cũng
không tính mua cho nó thú cưng nhưng vì tự dưng được một khoản tiền dư ra, bà
để cho nó chọn một con cú, nói rằng nó sẽ dùng chung với Ron và Ginny, dù Ron
đã có con chuột. Quang thích lắm, chọn một con màu đen, dạng khá nhỏ. Nó hứng
lên đặt tên cho con cú là Shadow (Bóng Tối), một cái tên mà nó nghĩ là khá
ngầu, tuy mấy thằng anh không đồng ý cho lắm.

Xong chuyện, mọi người lại về qua mạng lưới ống khói Floo. Quang về nhà, nóng
ruột chờ đợi thời gian trôi qua để lên tàu đến trường Hogwarts kỳ bí trong khi
đọc trước sách giáo khoa, dù nó chẳng được thực hành.

----------------------------

Một tuần sau, ngày mùng một tháng chín năm 1990. Trên Ngã Tư Vua, ngay giữa
sân ga số chín và số mười. Molly dẫn năm đứa con trai, với cả Ginny tằng nhằng
đòi theo. Con bé cứ túm lấy tay mẹ nó, nài nỉ:

“Mẹ ơi, con cũng muốn đi.”

“Con chưa đủ tuổi đi học mà Ginny. Yên nào. Được rồi, Percy, con đi trước đi.”

Percy tông thẳng vào vô cái bức tường rồi biến mất. Nó đang tò mò đi lại vỗ
vỗ, sờ sờ cái bức tường thì bị bà Molly véo tai kéo lại.

“Cái thằng này. Suốt ngày tày mày, tó mó. Fred, lượt con.”

“Con là George.” Thằng bé càu nhàu.

Bà Molly trừng mắt nhìn. Thằng bé thấy sợ, cũng đi vào, lầm bầm.

“Con đùa tí thôi mà.”

Fred xông vô rồi tới lượt George. Quang là cuối cùng. Nó đẩy hết mức, mắt nhắm
tịt. Tuy biết là sẽ chẳng sao cả nhưng mà đẩy xe đẩy vào tường thì vẫn sẽ thấy
woj thôi.

Vụt. Được một lúc thì nó nghe tiếng xì xì của tàu hỏa, tiếng người rầm rộ. Nó
mở mắt ra, choáng ngợp bới cái sự không tưởng của tất cả mọi thứ trước mặt nó.

Trước mắt nó là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường rầy
kế bên sân ga đông đúc hành khách. Một tấm bảng trên cao mang hàng chữ Tốc
hành Hogwarts, khỏi hành lúc mười một giờ.

Những toa xe đầu đã đầy nhóc học sinh, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói
chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cãi nhau giành ghế. Nó đi theo hai đứa
anh song sinh, xếp hành lý vô lên toa xe rồi chạy ra chào mẹ lần cuối. Bà
Molly ôm nó, hôn lên trán rồi nói.

“Nhớ học cho tốt nhé.”

“Dạ.”

Nó quay sang, ôm Ginny. Vì nó rất quý, hay nhường Ginny hết đồ ăn rồi đồ chơi,
kể chuyện này nọ nên hai đứa rất thân nhau. Nó thơm lên trán Ginny, vuốt vuốt
đầu cô bé.

“Anh đi nhá.”

“…”

Cô bé chẳng nói gì, chỉ thấy hơi mêu mếu mồm, ôm chặt nó. Một hồi lâu thì có
tiếng tàu réo. Nó gỡ tay cô bé, vỗ vỗ má Ginny lần cuối, quay sang vẫy tay với
Ron rồi đi lên toa xe chỗ hai anh song sinh nghịch ngợm. Mấy đứa thò đầu ra
cửa sổ vẫy tay chào trong khi chiếc tàu bắt đầu chuyển bánh. Bà Molly còn gọi
với theo.

“Hai thằng bây liệu hồn mà cư xử đó.”

“Dạ rồi mẹ.”

Ginny thì bắt đầu òa ra khóc, chạy theo đoàn tàu trong khi bà Molly thì đứng
vẫy tay cùng với Ron vẫn nước mũi thò lò cạnh đó.

Chiếc đoàn tàu vừa lên đường thì hai thằng anh của nó đã chạy tót đi đâu chơi
để lại nó một mình ngồi nghịch cái túi tiền mà mẹ nó mới cho. Học sinh xa nhà
thì tất nhiên phải được cho tiền chứ, tuy chẳng có mấy đồng. Cũng chẳng có gì
đặc biệt, nó đâu phải lần đầu được tiêu tiền đâu.

Cái mà nó thấy tò mò là cái khả năng nhận diện giọng nói của cái túi tiền cơ.
Nó vừa cho cả đống tiền vào trong đó nhưng cái túi lại không hề có tiếng lẻng
xẻng khi mà lắc.

“Túi tiền vàng.” Cái túi mở ra để lộ ra đống tiền bên trong. “Túi sách.” Cái
túi đóng lại, mở ra nhưng chẳng có gì bên trong hết. “Bag of gold.” (Túi tiền
vàng) Nó lại mở ra với đống tiền.

Ha. Ngộ thật.

“Túi okane.” (Vàng trong tiếng nhật) Tiền lại hiện ra.

A, hiểu rồi. Cái túi đang sử dụng kiến thức của mình. Chỉ cần mình hiểu thì nó
sẽ hiểu. Nó đang hí hửng nghịch với cái túi vàng thì bỗng dưng có tiếng hỏi.

“Cậu làm cái gì thế?”

Nó giật mình ngẩng lên thì thấy một cô bé người phương Đông xinh xắn đang nhìn
mình một cách tò mò. Tay cô bé cầm một quyển sổ đen nho nhỏ có kẹp một cái
bút. Người Châu Á, của hiếm giống mình đây mà. Xinh phết.

“À… Mình đang nghịch tí thôi.”

Nó hơi ngại, cũng chỉ đáp vậy rồi quay đầu qua, vừa nghịch cái túi vừa thầm
cầu cô bé đi chỗ khác chơi. Trời không thương người, cô bé ngồi vào chỗ đối
diện nó, hỏi.

“Mình là Cho Chang. Cậu là người ở đâu thế? Ở trường mình hiếm người châu Á
lắm.”

Nó ngớ người, hóa ra đây là Cho Chang. Thật sự thì khi đọc truyện, nó chẳng
thích Cho Chang cho lắm, cũng chẳng rõ tại sao nữa, chỉ cảm giác vậy. Nó hơi
lắp bắp.

“Mình là Quang, Quang Weasley.”

Nó ngồi im. Cô bé lại hỏi tiếp.

“Nhà Weasley à? Tớ tưởng nhà Weasley tóc đỏ mà?”

Cô bé này vừa mới gặp đã hỏi đụng đến vấn đề nhạy cảm rồi.

“Ừ. Tớ là con nuôi.”

“A. Vậy à.”

Rồi hai đứa ngồi vậy, chẳng biết nói gì nữa. Có lẽ cô bé cũng nhận ra mình vừa
hỏi phải thứ không nên hỏi. Cũng may, vừa đó thì có bà già má lúm đồng tiền mở
toa đi vô hỏi:

“Dùng gì không các cháu?”

Nó nhìn chiếc xe đẩy mà thèm thuồng. Nó muốn thử cái kẹo chocolate ếch nhái
lắm nhưng mà đâu có tiền đâu. Chỗ tiền mẹ cho phải tiết kiệm, để trong trường
có cần gì thì còn phải dùng. Có vẻ như Cho nhận ra nó muốn thử lắm nên mới lên
tiếng.

“Cho cháu năm cái chocolate ếch nhái.”

Bà già đưa mấy cái kẹo đặt lại bàn, lấy tiền rồi đi tiếp. Nó giả vờ như không
có gì nhìn ra ngoài cửa sổ. Cho đẩy qua chỗ nó một cái kẹo.

“Này, cho cậu đấy.”

Quang tuy đã lờ mờ đoán được nhưng vẫn hơi bất ngờ. Nó chần chừ.

“Tớ…”

“Con trai gì mà lằng nhằng thế. Ăn không thì bảo?”

Cô bé trợn mắt. Nó cười thẹn, cầm cái kẹo lên bóc, hơi sờ sợ thả con ếch vào
miệng nhai nhai. Ngon thật.

“Cám ơn…”

“Có gì đâu, cái kẹo thôi mà.”

Đúng lúc này thì hai thằng anh quỷ sứ của nó đi vào, ầm ỹ cả lên, kéo theo cả
Lee Jordan. Thôi chết rồi.

“A. Gì thế này?”

“Quang nhà mình chưa vào tới trường mà đã có bạn gái chơi cùng kìa.”

“Ừ. Kinh thật. Tao ghen tị quá cơ.”

“Này bé, mới vào đúng không? Anh bảo nhá, muốn làm bạn gái em trai anh thì
phải thông minh vào.”

“Ừ, thằng này khéo phá truyền thống nhà mình mà vào Ravenclaw ấy.”

Hai đứa cứ một tâng, một hứng, liên mồm làm nó chả kịp phản ứng gì cả, trợn
mắt trợn mũi. Cho chang cũng bị đứng hình hồi lâu rồi mới đỏ mặt đứng dậy chạy
đi. Nó vội gọi với theo.

“Kẹo của cậu này.”

“Cậu ăn nốt đi.”

Nó nhìn sang thấy hai thằng Fred và George nhìn nó cười mờ ám, nháy nháy mắt.
Nó giả vờ như chả có gì, quay sang hỏi.

“Ăn kẹo không?”

“Kẹo bé cho chú mày mà. Chú cứ ăn đi.”

“Ừ, tình cảm của bé nó đấy, bọn anh ăn sao được.”

Thôi kệ bọn nó. Nó tỉnh bơ quay ra lấy quyển sách Lịch Sử Pháp Thuật ngồi đọc,
phớt lờ đi hai thằng anh chết tiệt này. Hai đứa trêu mà chả thấy nó phản ứng
nên cũng chán, bỏ qua đi chơi tiếp. Còn nó thì ngồi đó đến hết chẵng đường, cố
không nghĩ đến Cho mà tập trung vào đọc sách. Quang cứ thế bình yên đi đến
trường.


Tuệ Thần - Chương #5