Phép Thuật Chiến Đấu (2)


Người đăng: hieugskm

“Chào mừng tới năm đầu lớp Phép Thuật Chiến Đấu.”

Quang là người đầu tiên trong lớp đứng dậy vỗ tay. Nó không kìm được, ông thầy
Quirrel quá ngầu. Dần dà cũng có vài đứa bắt đầu vỗ tay theo, một vài người
bên Griffindor còn đâu phần lớn là Slytherin cả. Chỗ học sinh còn lại thì vẫn
còn đang đứng hình vì sốc nên chỉ ngồi im.

Thầy Quirrel cười nhẹ, làm một cử chỉ cắt tay, tiếng vỗ tay lập tức chìm
xuống.

“Cám ơn.” Thầy Quirrel tiếp tục. “Giờ tới một vài điều lệ của lớp học. Ta đã
gộp tất cả lớp của ta vào một để có thêm nhiều thời gian cho bọn mi luyện tập
–“

Bên dưới nghe vậy, nhiều đứa đã lo nhiều bài mà thở hắt ra.

“- vì tăng thêm thời gian trên lớp nên ta sẽ không cho bất kỳ một bài tập về
nhà nào.”

Bên dưới ầm ỹ vỗ tay. Thầy Quirrel cũng cho bọn nó ít phút mà hưởng thụ rồi
lại tiếp tục.

“Ừ. Ta sẽ không cho bài tập. Ta sẽ dạy bọn mi cách đấu phép chứ không phải
cách viết mười hai trang về kỹ thuật chiến đấu.”

Bọn trẻ bên dưới bắt đầu thấy thích thú với cách dạy của thầy. Không có bài
tập về nhà thì đứa nào mà chả thích.

“Và tất cả những ai muốn thì có thể tham gia một vài hoạt động sau giờ học mà
ta tổ chức. Ở đó sẽ có một vài thứ mà không bắt buộc nhưng mà ta thấy sẽ rất
hữu ích như thực hành chiến đấu theo nhóm. Đấu phép bảy đấu bảy. Một môn mà ta
thấy hay hơn Quidditch rất nhiều.”

Thầy Quirrel đi lại trên bục giảng và ngồi vào ghế.

“Những ai tham gia những hoạt động này sẽ được điểm Quirrel. Điểm Quirrel là
gì? Hệ thống điểm nhà không đáp ứng được nhu cầu của ta vì nó để những điểm
này quá hiếm. Thỉnh thoảng ta sẽ cho bọn mi một vài bài kiểm tra viết. Nó sẽ
tự chấm và nếu ai mà làm sai quá nhiều thì trên giấy sẽ hiện ra tên những học
sinh làm đúng để người đó có thể đi hỏi. Tất cả những ai mà giúp bạn trả lời
đều được nhận điểm Quirrel.”

Ông vừa nói vừa chỉ đũa lên chiếc bảng điều khiển nó hiện ra những hình ảnh
ông muốn.

“Điểm Quirrel có ích gì? Đầu tiên, 10 điểm Quirrel sẽ bằng một điểm nhà. Nhưng
mà đó không phải lợi ích chính. Điểm Quirrel sẽ cho bọn mi những đặc quyền
nhất định trong lớp của ta. Như là có hôm nào mà mi không muốn đi học? Hay có
muốn lùi một bài kiểm tra lại? Bọn mi sẽ nhận thấy rằng ta rất linh hoạt về
những vấn đề như vậy đối với những ai có đủ điểm Quirrel.”

Nói xong, thầy đứng dậy, dùng phép đẩy chiếc bàn sang một bên.

“Rồi, để sách vở ở trên bàn, đứng dậy. Tất cả sang phòng thực hành. Hôm nay
chúng ta sẽ học bùa đầu tiên và cũng là bùa tấn công đơn giản nhất: Bùa Mê Nhẹ
hay còn gọi là Bùa Choáng.”

------------------

Quang cầm đũa bằng tay phải, chỉ vào cái bia ngắm xanh da trời cách nó tầm năm
mét rồi hét. “Choáng!”

Một tiếng “Bing” vang lên từ cái bia mà thầy Quirrel tạo ra. Nó có nghĩa là
lần này Quang đã bắn trúng giữa tâm một cách hoàn hảo.

Chẳng biết từ đâu mà thầy Quirrel đào ra được cái phép thuật đơn giản đến vậy,
từ thần chú đến chuyển động tay rồi cách ngắm. Nhưng ông cũng nói rõ rằng cái
phép này gần như vô dụng trong đấu phép thật sự tại vì nó quá yếu. Yếu đến mức
không thể xuyên qua bất kỳ một loại lá chắn nào. Mục đích duy nhất của bài học
hôm nay là đễ chia học sinh theo tốc độ học phép. Tất nhiên Quang học bùa
nhanh như gió. Nó biết cách điều khiển ma lực nên nó chỉ cần đọc thần chú và
vẩy đũa lần đầu để nhớ cách dẫn ma lực mà thôi. Sau đó thì nó chả cần đọc hay
vẩy cũng làm được. Tuy thế nó vẫn phải làm bộ cho có để không quá nổi bật.

Quang tất nhiên được đặt vào nhóm học sinh học nhanh nhất cùng với Cho Chang
và thêm khoảng chục người nữa. Sau khoảng hai tiếng thì cuối cùng tất cả học
sinh trong lớp gần trăm người đều đã làm được phép ít nhất một lần.

“Đủ rồi.” Thầy Quirrel nhắc. Điều kỳ lạ là tuy thầy nhắc cực kỳ nhẹ nhàng
nhưng tất cả học sinh trong phòng đều nghe một cách rõ ràng như là thầy ở ngay
cạnh vậy.

“Tất cả dừng lại. Xem ra tất cả đã biết dùng Bùa Mê. Bài thực hành hôm nay thế
là đủ.” Tất cả bia ngắm bắt đầu bay lên rồi tự động xếp gọn gàng vào góc
phòng.

“Ừ. Chúng ta còn một tiếng. Giờ thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi xem ai là kẻ
nguy hiểm nhất lớp. Học sinh mà đã học thành thạo Bùa Choáng này nhanh nhất
lớp -”

Vì phòng học rất rộng và mọi người đều tập trung nên cũng chẳng mấy người biết
ai xong sớm nhất. Cả lớp nhìn quanh để đoán người người mà ông đang nói tới
trong khi Quang lại biết rất rõ ràng.

“- người này còn giúp bảy bạn học khác. 7 điểm Quirrel ngay buổi đầu, rất ấn
tượng, trò Cho Chang ạ.”

Một tràng pháo tay rầm rộ từ bên Ravenclaw trong khi bên Slytherin thì đầy cái
nhìn ghen tị.

“Bước lên trước, trò Cho Chang.”

Cô bé bắt đầu đi lên từ từ, trên mặt thấy rõ vẻ mừng rỡ và tự hào.

“Cho Chang đã thành thạo một bùa phép hoàn toàn mới lạ chỉ trong vòng hai
phút, nhanh hơn rất nhiều những người đứng kế.”

Thầy Quirrel gật đầu với Cho rồi quay xuống bắt đầu nói với cả lớp.

“Liệu thiên phú và trí thông minh của trò Cho Chang có đủ để cô bé trở thành
kẻ nguy hiểm nhất lớp hay không? Hử? Bọn mi nghĩ sao?”

Chẳng có ai trả lời.

“Xem nhé.” Ông quay mặt lại với Cho Chang rồi chỉ tay xuống cả lớp nói. “Hãy
bắn bùa Choáng vào một học sinh bất kỳ bên dưới.”

Cho Chang đứng người tại chỗ.

“Nào.” Thầy Quirrel thuyết phục. “Trò đã làm phép này một cách hoàn mỹ hơn năm
mươi lần. Nó chẳng có hại mà cũng chẳng đau. Chỉ làm người ta hơi choáng mà
thôi. Chỉ đau như một quả đấm nhẹ mà cũng chỉ có tác dụng vài giây.” Giọng ông
nghiêm nghị dần. “Ta đang ra lệnh cho trò đó, Cho Chang. Chọn một mục tiêu rồi
bắn. Ngay lập tức!”

Cô bé tay run rẩy nắm đũa, mắt gần như rưng rưng. Quang siết chặt tay mình. Nó
hiểu cái điều mà thầy Quirrel đang muốn bày tỏ nhưng nó vẫn thấy thương cô bé.

“Trò Cho Chang, nếu trò còn không làm, ta sẽ bắt đầu trừ điểm Quirrel của
trò.”

Quang nhìn chằm chằm vào Cho Chang, cầu cô bé nhìn trở lại. Chọn tớ này, tớ
không sợ…

Đũa phép run rẩy trong tay, nó có thể thấy rõ vẻ phân vân trong mắt cô. Rồi
bỗng dưng cô thả lỏng người, hạ đũa xuống một bên.

“Không.” Cô bé đáp.

Giọng Cho bình thản và cho dù tiếng không to nhưng vì phòng học đang rất yên
lặng nên cả lớp đều nghe rõ.

“Vậy thì ta đành phải trừ hai điểm Quirrel của trò.” Thầy nói. “Hiểu biết
không là đủ, trò Cho Chang ạ. Nếu mà bọn mi không thể hành hung đối với người
khác thì bọn mi sẽ không bao giờ có thể phòng thủ được. Đi xuống đi.”

Cô bé bước xuống, nhập bọn với nhóm học sinh Ravenclaw bên dưới. Nhìn cô rất
thanh thản, hoàn toàn không để ý đến 2 điểm bị trừ.

“Vậy, xem ra Cho Chang không hề nguy hiểm chút nào. Vậy ai trong lớp này mới
là người nguy hiểm nhất? Tất nhiên trừ ta ra.”

Giờ thì gần như ai cũng hiểu ý của thấy Quirrel: muốn nguy hiểm thì phải ác.
Tất cả đều quay đầu lại nhìn về phía nhóm học sinh Slytherin. Một số học sinh
Slytherin thì nhìn về một đứa bé tóc vàng đang ngồi giữa nhóm.

“Lucas, của dòng họ cổ kính và cao quý Rothschild, xem ra tất cả bạn học trong
lớp đang nhìn về cậu. Đi lên đây.”

Lucas đi lên bục, mỉm cười gật đầu với thầy Quirrel, đầy phong cách cao quý.

“Ừ. Bắn đi.”

Không một chút do dự, Lucas giơ cao đũa, bắn về phía nhà Ravenclaw, đọc.
“Choáng!” Ở đầu kia, tiếng Cho Chang vang lên. “Au!”

“Tốt lắm.” Thầy gật. “Hai điểm Quirrel. Nhưng mà giải thích cho ta, tại sao
cậu lại nhằm vào trò Cho Chang?

Lucas hơi dừng lại.

“Vì cô ấy tốt bụng.”

Thầy Quirrel hơi mỉm cười. “Và đấy mới là lý do tại sao Lucas là một kẻ nguy
hiểm. Cậu ta chọn Cho Chang vì vừa nãy cô bé đã cho chúng ta thấy được lòng
tốt của mình. Dù có bắn vào cô bé thì khả năng lớn là cô bé sẽ không trả thù.
Bắn cô thì tất cả những kẻ ghen tị sẽ thích, trong khi những kẻ tốt bụng thì
sẽ cho qua vì đây là ta ra lệnh. Bắn Slytherin thì sẽ bị người cùng nhà chửi.
Bắn Griffindor thì bị phản kháng, bắn Huffleduff thì càng không được vì họ
đông nhất trường. Một Ravenclaw là sự lựa chọn hoàn hảo. Trò Lucas đã lợi dụng
tốt một thời cơ để chứng tỏ mình. Biết nên đánh ai và nên tránh ai. Biết cách
tạo minh hữu và tránh tạo kẻ thù. Thêm một điểm cho nhà Slytherin. Salazar
cũng sẽ tự hào, Lucas ạ. Về chỗ đi.”


Tuệ Thần - Chương #10