Tiếng nói của Tử Dương như làm mọi người tỉnh lại. Không đúng, đúng hơn là
ngây như phỗng.
" Cái gì? Ta thực sự không nghe lầm chứ? Cảm giác tối hôm qua.
Không lẽ Nhược Lan sư tỷ đã..." Vài tên luyện khí ngũ tầng nuốt nước miếng ừng
ực không dám mở miệng.
" Làm sao chuyện đó có thể xảy ra được? Ta thấy sư tỷ vốn chẳng có hảo cảm với
tên ngu ngốc phàm nhân đó mà, tại sao lại..."
" Ta...".
Đủ tiếng nghị luận sôi nổi. Mồm năm miệng mười mà bàn tán.
" Đủ rồi!'' Một tiếng quát chói tai khiến toàn trường bỗng chốc yên tĩnh lại.
" Chuyện ngày hôm nay nếu để ta biết có ai dám hé răng nửa lời thì đừng trách
sư huynh vô tình, ta sẽ khiến kẻ đó nhất định thân bại danh liệt sống không
bằng chết ở cái Hổ Long học viện này. Đã rõ ràng rồi sao?
''Chúng ta rõ ràng''. Tất cả đồng thanh hô to.
"Chuyện hôm nay nhất định chúng ta sẽ thủ khẩu như bình, su huynh cứ yên tâm."
"Hừ" lạnh một tiếng. Trần Hạo quay lại nhìn cặp gian phu dâm phụ đang đứng
trước mặt mà trong lòng như lửa đốt, trong mắt ánh lên sát ý. Nhưng vẫn phải
cố nặn ra một nụ cười. Xem bộ dạng hắn cười còn khó coi hơn bắt hắn chết.
Mặc dù hỏa giận bừng bừng nhưng Trần Hạo vẫn phải cố kìm chế.
Một trong hai người ai Trần Hạo cũng không thể trêu vào được.
Một người là con trai độc nhất của viện trưởng Tử Long. Một người là ái nữ của
phó viện trưởng Liễu Khinh Diêu. Đặc biệt là Tử Dương, tuy là phàm nhân không
có linh căn bất khả tu luyện nhưng đã khiến không ít sư huynh muội nếm mùi khổ
nhẫn.
Tử Dương trong mắt mọi người không phải là thiếu niên ngây thơ thiên chân vô
tà như bề ngoài mà đích danh là một con cáo già đội lốt thiếu niên.
"Hai người nhớ kỹ ngày hôm nay cho ta, chắc chắn sẽ có một ngày ta sẽ hảo hảo
tặng lại cho các ngươi gấp trăm ngàn lần".
" Còn các ngươi nữa. Còn không mau cút! Cút hết cho ta!"
Trần Hạo một bụng nộ khí mà quát.
Vốn tưởng hôm nay hắn sẽ có cơ hội hảo hảo dạy dỗ cáo già sư đệ một phen để
cho hắn có thể thuận lợi danh chính ngôn thuận được sự ủng hộ của tất cả mọi
người mà ở bên Nhược Lan. Con rể của phó viện trưởng " nhất phi trùng thiên"
ai mà không ước ao đến đỏ mắt.
Bây giờ hắn chỉ là một tên luyện khí 11 tầng, tuổi bất quá mới 18. Còn không
phải thiên tài. Chỉ cần đảm bảo tài nguyên tu luyện thì tương lai hắn nhất
định sẽ Kết Đan biết đâu đạt được kỳ ngộ gì đó kết thành Nguyên Anh cũng không
chừng.
Kế hoạch chu toàn là thế bỗng dưng bị một tên phàm nhân phá hư. Bảo sao bụng
hắn không đầy nộ hỏa. Bước đi Trần Hạo cắn răng âm thầm thề nhất định sẽ báo
thù, thù này không báo nhất định sẽ không mang họ Trần.
Mọi người thấy Trần Hạo mang một bụng hỏa mà đi cũng nhao nhao rời đi không ai
dám lưu lại. Phút chốc toàn trường rộng lớn chỉ còn hai người, không sai đó là
Tử Dương cùng Liễu Nhược Lan.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai khai khẩu. Không khí bỗng chốc nặng nề lạ thường,
khắp nơi tràn ngập mùi thuốc súng. Nhìn như sắp có một hồi đại chiến sắp diễn
ra.