Mỹ Hồi Ức


"Để ta nói trước". Cả hai cùng đồng thanh.

'' Muội nói trước đi"

"Huynh nói trước đi"

"Được rồi! Để ta nói trước. Cho ta xin lỗi vì đã đẩy muội tình thế khó xử và
cả sự đường đôt... lúc nãy." Tử Dương ấp úng tràn đầy áy náy chi ý, trên mặt
cũng một bộ chân thành xin lỗi.

"Không sao! Huynh không có lỗi. Tất cả đều tại muội, tại ta mà huynh bị dính
vào chuyện này. Muội xin lỗi, là muội bất hảo." Nhược Lan vừa nói lệ châu nóng
hổi từ đôi song nhãn đẹp tuyệt trần lăn dài trên má.

Lúc Tử Dương ôm hôn làm sao mà Nhược Lan không biết. Chỉ là....

Trong giấc mộng của Nhược Lan hàng đêm, luôn có sự hiện hữu của một cậu bé
khoảng chừng 7 tuổi mặc bạch y niên kỷ tuy nhỏ nhưng trên măt thoắt lên một
tia chững chạc đang nắm tay một bé gái độ chừng 5 tuổi vận hồng y tiểu mỹ nhân
một bộ thiên chân khả ái.

Cả hai vừa chạy vừa cười nói vui vẻ trong trúc lâm, lúc sau bỗng nhiên bé trai
dừng lại nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ của bé gái và nói:

"Nhược Lan, lớn lên muội có thể trở thành thê tử của ta có được hay không?".
Từ ánh mắt của Tử Dương có thể thấy được tràn đầy chờ mong chi ý.
Không hề suy nghĩ hay đắn đo bé gái lập tức trả lời

"Ta Nhược Lan sau này thề chỉ gả cho Tử Dương một người mà thôi, quyết không
thay lòng." Khuôn mặt ngây thơ nhưng tràn đầy một vẻ kiên định chém đinh chặt
sắt mà nói.

''Thật sao?" Tử Dương một mặt không dám tin tưởng Nhược Lan lại đưa ra câu trả
lời nhanh và quả quyết đến vậy.

"Đương nhiên rồi! Ta Liễu Nhược Lan ngôn chi khẩu xuất quyết không cải biến,
tất nhiên là ta đã nghĩ kỹ rồi. Đừng thấy ta trả lời vội vàng mà cho là ta nói
đùa hay đồng dạng như thế." Nhược Lan hai tay chống hông ngửa cổ mà trả lời

"Tất nhiên là ta tin muội rồi. Hảo! Sau này muội sẽ là ta nương tử."
Tử Dương một bộ vui mừng mà nói.

Mọi sự an ổn đi qua, cho đến năm bé gái 10 tuổi.

Một buổi sáng đẹp trời, phía sau trúc lâm nơi bé trai và bé gái vẫn hay chơi
đùa. Cảnh vật xanh xanh một màu, khí thanh thiên đảng chim hót ríu ra tíu tít.

Phía trước có một ngôi đền được dựng giữa một hồ liên hoa, toàn bộ ngôi đền
trần đầy vẻ uy nghiêm mà xưa cũ. Giữa ngôi đền có một thạch bàn to tướng trên
bàn đầy hoa thực mỹ tửu, bên cạnh có một bé gái mặc thanh y ngồi trên một khối
thạch đầu ánh mắt hướng về một nơi xa xăm như chờ đợi điều gì đó

Bỗng bé gái ánh mắt tràn ngập sự vui mừng hoan hỉ reo lên:
"Tử Dương ca ca ngươi đã đến."

Xa xa chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn phi phàm tràn đầy khí tức nam tử vận
một bộ bạch y trường bào khiến cả người càng thêm xuất chúng. Không sai, đó
chính là Tử Dương

''Ta đến rồi. Đã khiến ngươi đợi lâu."


Tu Chân Chi Ký - Chương #5