Tương Kế Tựu Kế & Yêu Và Hận


‘’ Phốc... ‘’ Kim sắc hoàng bào thiếu niên tức đến trong mắt đầy gần máu, tí
nữa thổ huyết.

‘’ Cái gì? Ngốc nghếch? Khoe khoang? Vô dụng? ‘’
Mặc dù rất tức nhưng Trần Hạo vẫn tỏ ra một vẻ tươi cười những sâu trong anh
mắt muốn phún hoả lại không thể chê dấu điều đó.
Tử Dương đã nhìn thấu điều đó vội vàng biện minh

‘’ Sư huynh a, ta...ta không có.... ‘’
‘’ Sư đệ a, lần trước sư huynh đã bỏ qua cho đệ rồi nhưng lần này. Hắc hắc...
Chẳng phải sư đệ muốn một trận chiến sao? Hảo! Sư huynh đáp ứng ngươi. ‘’
Trong lòng Tử Dương chửi ầm không thôi:
‘’Tiện nhân, dám chơi khăm lão tử nhà ngươi à? Được lắm!!! Diễn kịch chứ gì?
Gia gia nha ngươi sẽ bồi ngươi chơi. ‘’
Thấy Tử Dương ngây người, thiếu nữ lay lay tay áo thiếu niên cạnh bên gọi khe
:’’ Tử Dương ca ca... ‘’
Hai tiếng ca ca ngân dài kết hợp với giọng thiếu nữ ngọt mê người làm kim sắc
hoàng bào thiếu niên càng tức giận, xuất hiện một loại giết người cảm giác.

‘’ Tử Dương sư đệ sao vậy? Chẳng lẽ sư huynh dọa ngươi kinh đến tè ra quần rồi
hả? Ha ha... Không cần sợ. Hai ta chỉ là bàn luận thôi mà, sư huynh không đả
thương ngươi đâu mà sợ. ‘’ Kim sắc hoàng bào thiếu niên nói nói cười cười một
bộ hiền lạnh nhưng là hổ đội lốt mèo muốn ăn thịt người bộ dáng.

‘’Không có đâu sư huynh, ta chỉ là đang nghĩ nghĩ một số chuyện thôi a. Xin
lỗi vì để sư huynh đợi lâu a. ‘’
Vừa nói Tử Dương vừa cười rồi gãi gãi đầu một vẻ ngây thơ vô tội.
Thiếu chút nữa để mọi người tức hộc máu, trong lòng chửi ầm lên không thôi.

‘’ Tên cáo già nhà ngươi lại tỏ ra một vẻ ngây thơ thật làm người ta mửa Mà.
Bình thường ngươi khiến bọn ta ăn không hết đau khổ, hôm nay Trần Hạo sư huynh
sẽ đòi lại công đạo cho chúng ta. Ha ha ha ha...’’
Vừa nghĩ xong đã thấy Tử Dương ôm hôn Nhược Lần, hai tay ôm cái eo thon nhỏ mê
người.

‘’ Ả tiện nhân nhà ngươi làm lão tử mất nụ hôn đầu. Thật đáng chết mà. Để lão
tử xem làm sao ngươi sau này còn ai lấy ngươi. Hắc hắc... ‘’

Mọi người dưới khán đài nghẹn họng trân trối dường như có cái gì nghẹn ở cổ
không thể cất thành lời, Trần Hạo đứng gần cũng á khẩu bộ dáng. Đừng nói gì là
mọi người mà ngay cả người bị cưỡng hôn là Nhược Lan cũng tay chân mềm nhũn
đầu óc quay cuồng không chút chống cự. Thậm chí hai tay trong vô thức còn ôm
lấy Tử Dương.

Thật ra là Nhược Lan thích Tử Dương từ rất lâu rồi nhưng Tử Dương chỉ xem cô
như là hảo muội muội mà thôi. Ái bất thành mà sinh hận. Ái hận ranh giới rất
mong manh, chỉ cần nhầm một bước thì đã mãi mãi không thể quay đầu. Vì hận mà
nàng làm tổn thương người mình yêu nhất trong cuộc đời này.

Tử Dương không hiểu điều đó thì trong lòng cũng chửi ầm lên: ‘’ Ngươi là đang
bị cưỡng hôn đấy! Không chống cự mà ôm lấy gia gia nha ngươi làm gì? Ta
kháo....’’

Lúc này trong đầu Nhược Lan tràn đầy mê muội. Tay chân vô lực không thể chống
cự. Người như lạc vào chốn Bồng lai tiên cảnh. Đây là cái cảm giác mà nàng đêm
nào cũng mộng, mộng một giấc mộng mà không bao giờ thành hiện thực, trong mộng
chỉ thấy 1 thiếu niên anh tuấn tràn đầy khí chất nam y hệt Tử Dương đang ôm
hôn một cô gái đó chính là Nhược Lan. Chỉ đơn giản là được Tử Dương ôm nàng
hôn một cái chỉ cần một cái thì cho dù có chết nàng cũng mãn nguyện.

Bây giờ giấc mộng đã thành hiện thực thì bảo sao nàng có thể cự tuyệt được
đây?. Nhưng trong nội tâm Nhược Lan lại hết sức mâu thuẫn. Lý trí và trái tim
đang không ngừng đấu đá lẫn nhau.

‘’ Mình làm sao thế này? Thế này chắc chắn sẽ làm mưu sự của ta đổ sông đổ bể
nhưng Đây chính là giấc mộng mà ta mộng hằng đêm? Không được!!! Ta phải tỉnh
táo lại. Đúng rồi. ‘’.

Nhưng tay của Nhựơc Lan lại không chịu nghe lời càng ôm chặt Tử Dương hơn, đáp
trả Tử Dương một cách nồng nhiệt hơn. Nàng biết rằng nếu buông tay ra thì nó
cũng như giấc mộng Hoàng Lương mà thôi, buông tay tất cả sẽ chấm hết. Nàng
không cam lòng, nàng muốn giữ mãi cảm giác này

Đến lúc Tử Dương đẩy thiếu nữ , thiếu nữ như người thoát khỏi mỹ mộng, còn
chưa muốn tỉnh dậy tham lam luyến tiếc cái cảm giác tuyệt hảo trong mộng tưởng
mặc dù biết nó là mộng. Nhưng khuôn mặt kia vốn đã kiều diễm này đỏ lên lại
càng mê người hơn.

Tử Dương nói lớn: ‘’ Lão bà à! Ta thật sự rất nhớ cảm giác tối qua a! Sau khi
rời khỏi đây có thể cho ta...được chăng? ‘’.


Tu Chân Chi Ký - Chương #3