Vô Sỉ Thiếu Niên


Trong một sơn cốc vô danh, cỏ cây xanh tốt trăm hoa đua nở, trên trời có trân
cầm phi hành dưới đất có nô đùa dị thú, đỉnh núi thượng có linh vụ mờ ảo lượn
lờ nhìn xa mà như gần nhìn gần mà với không tới làm cho người ta có một huyền
ảo cảm giác. Đây quả thực là chốn Bồng lai tiên cảnh.

Trên mặt cỏ xanh um còn đọng lại vài hạt sương buổi sớm có một bạch y thiếu
niên đang nằm. Ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn, hảo soái nhưng không
cho người ta một cảm giác yếu nhược mà ngược lại trần đầy một cỗ nam tử khí
chất, đầy mạnh mẽ.

Nhìn thiếu niên nhắm mắt tựa hồ ngủ nhưng không phải ngủ. Đôi khi mi tâm lại
nhăn lại như đang suy nghĩ điều gì.

Trong hư vô mờ mịt, Tử Dương lang thang bất định. Đôi chân cứ bước đi bước đi
mai đến khi sức cùng lực kiệt. Tử Dương lấy hết sức mà ngẩng đầu đứng dậy đi
tiếp nhưng hắn lập tức ngốc vì phía trước có một thanh đạo thiếu niên ước
chừng 20 tuổi khoanh chân nhập định.

Tử Dương cố hết sức lê thân tới trước mặt thiếu niên. Hắn chăm chú nhìn, nhìn
thử xem thiếu niên đó là người nào. Khuôn mặt trắng nõn, sống mũi cao ráo,
chân mày như long phi hổ múa, khoé miệng treo lên một tia mỉm cười, thật soái.
Quanh thân toả ra một cỗ bễ nghễ thiên hạ như Hoàng Quân nhìn xuống chúng
sinh.

Mặt đối mặt bỗng dưng thanh y thiếu niên mở mắt. Tử Dương cả kinh bất giác lùi
lại mấy bước.
Ánh mắt thiếu niên quét Tử Dương một vòng từ trên xuống làm cho Tử Dương có bị
người toàn bộ xem thấu cảm giác làm hắn thật khó chịu.

Thanh y thiếu niên khoé miệng tỏ ý cười nhưng không phải cười mở miệng đánh
giá.

''Không tồi! Quả thật là hảo đồ nhi a. ''

Tử Dương nghe thanh âm này rất quen nhưng lại không nhớ ra đã nghe ở đâu.

''Ngươi là ai? Vì sao ngươi thanh âm ta lại nghe quen như thế? '' Tử Dương cố
ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên mà hỏi

''Xú đồ nhi! Ngươi hỏi sư phó ngươi là ai mà không biết hổ thẹn à? Thiếu niên
một bộ rất bất mãn mà đạo.

''Ta có sư phó sao? '' Tử Dương vẻ mặt mờ mịt mà hỏi.

''Ai... '' Thiếu niên thở dài.

''Hảo đồ nhi, tới đây. Ngươi kiếp này đã chết, khi ngươi tỉnh lại ngươi sẽ
không còn là Tử Dương mà là ta đồ đệ. Nhớ kĩ lời ta. ''
Thiếu niên nhắc lại cậu nói trước kia đã nói với Tử Dương.

''A! Ta nhớ ra rồi. Ngươi là người thần bí đó. '' Tử Dương cả kinh mà nói.

''Xú đồ nhi! Bây giờ ngươi mới nhớ ra sao? '' nói xong thiếu niên quất một tát
đến mắt Tử Dương.

''Bành '' Tử Dương lăn quay mấy vòng ngả ra đất khoé miệng chảy máu.

''Sao ngươi lại đánh ta'' Tử Dương đầy oan khuất mà hỏi.

''Còn hỏi tại sao ta đánh? Ngươi ăn nói với nguơi sư phụ như thế à? Nói xong
lại một tát nữa quất vào mặt Tử Dương

''Bành'' Tử Dương lại lăn quay mấy vòng, khuôn mặt tuấn tú lại hiện ra thủ ấn
đỏ tươi.

''Ta lúc nào nhận người làm ta sư phụ? Xú nam nhân! Cố phải là ngươi ghen tị
vì không soái bằng ta hay không? ''

Bình thường Tử Dương ở học viện trêu nhiều sư huynh muội đến tức chết. Tuy
rằng không phải thiện nam tín nữ gì nhưng cũng chưa thấy ai vô sỉ như gia hoả
này.

Đã ghen tị không soái bằng người thì thôi. Liền chưa được sự đồng ý đã một
tiếng đồ nhi hai tiếng sư phụ. Quả thật quá vô sỉ. Quả thật nhân sinh chuyện
gì cũng có.

Chắc chắn Phật Tổ hiện thế cũng sẽ bị gia hoả này sinh sinh thổ huyết mà chết.


Tu Chân Chi Ký - Chương #11