Bái Sư


''Ai... '' Thở dài một tiếng.

''Đồ nhi! Nếu ta nói ta có phương pháp làm ngươi nữ nhân sống lại thì ngươi có
nguyện ý bái ta làm sư phụ hay là không? Thành y thiếu niên mỉm cười một bộ
mười phần đoán trước mà hỏi.

''Nguơi một tiếng kêu ta đồ nhi, hai tiếng tự xưng sư phụ. Chẳng lẽ ta còn lựa
chọn sao? Ta sớm đã là người đồ đệ. '' Tử Dương mỉm cười thân thiện mà trả
lời.

Tử Dương quỳ xuống cuối đầu:
''Đồ nhi tham kiến sư phụ. ''

Thanh y thiếu niên khoé miệng co giật tức khắc vô ngữ.

''Phốc ''

Một búng máu tươi phun ra. Thật chưa thấy ai vô sỉ đến trình độ này. Mới vừa
bảo ta không phải ngươi đồ đệ, nghe có thể cứu sống mình nữ nhân liền đạo ta
sớm đã là ngươi đồ đệ.

Vô sỉ đến trình độ này vẫn mới thấy lần đầu. Đừng nói là Phật Tổ, liền kêu La
hán, Bồ Tát, chư tăng tỳ kheo liền lửa giận công tâm thổ huyết sinh sinh mà
chết.

''Đồ đệ này của ta quả thật không tồi. Kế thừa hoàn mỹ soái khí và tiện tính
cách của ta. Quả thật là hổ sư bất sinh miêu đồ. '' Thanh y thiếu niên lẩm bẩm
tự nói.

Nếu nhân gia nghe được sẽ mắng nguơi thật quá vô sỉ. Nhân gia mới vừa làm
ngươi đồ đệ một khắc đã bảo kế thừa ngươi. Ta sinh ra liền đã soái, tính cách
hơi tiện thôi nào có tiện bằng ngươi. Ngươi đã dạy ta được cái gì mà bảo kế
thừa. Quá vô liêm sỉ.

Tử Dương từ lâu đã quên hết mệt mỏi chạy đến bên thanh y thiếu niên bóp vậy mà
vuốt mông ngựa:

''Sư phó! Ngươi hảo soái a! Làm sao trên đời này lại có người như thế soái kia
chứ? Thật khiến nhân sinh điên đảo mà. '' Tử Dương một bên nịnh nọt giọng đầy
hèn mọn mà khen.

Thấy như thế tiện đồ nhi. Thiếu niên lần nữa phun một búng máu.

''Phụt''.

Ta kiếp trước liền '' Thiên sinh Đạo cốt'' thành tựu vô hạn. Kiếp này thu đồ
đệ có phải hay không '' Thiên sinh Tiện cốt'' làm sao như thế tiện, như thế
hèn mọn kia chứ.

''Sư phó a! Lúc nãy người nói có biện pháp cứu ta nữ nhân có đúng hay không?
Có thể nói cho ta biết đó là cái gì biện pháp được không? '' Tử Dương vẻ mặt
đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào thanh y thiếu niên mặt như chú chó nhỏ chờ chủ
chia cho đồ ăn. Thật quá hèn mọn.

Bấy lâu nay Tử Dương phải giả một bộ Chính nhân quân tử thật quá khổ. Thật khó
mới có cơ hội chân chính là mình tất nhiên Tử Dương sẽ không bỏ qua rồi.

''Tất nhiên là có biện pháp rồi đó. Chẳng lẽ ngươi không tin lời vi sư. ''

''Đồ nhi không dám. ''

''Thôi được rồi! Vi sư mệt rồi. Ngươi liền về nghỉ ngơi đi. '' Thanh y thiếu
niên phất phất tay biểu thị ngươi lùi ra đi.

Một đạo lưu quang bay ra rơi vào trên tay Tử Dương. Đó là một khối ngọc bài.
Một mặt khắc hai chữ '' Hứ Vô '' một mặt có chạm khắc sinh động hoa lá chim
thú.

''Đi về phía trước là ta động phủ, có trận pháp bao phủ, ngươi liền lấy khi
ngọc bài này mà vào. '' thanh âm nhắc nhở của thiếu niên nhỏ dần rồi im bặt.

Tử Dương đành phải cất bước rời đi.

Nhìn về phía Tử Dương biến mất. Thiếu niên mở miệng cười to.

''Ha ha ha... Đồ đệ tử nữ nhân lại là một cái....
Thu liễm thu liễm. Lần này thu hai cái đồ đệ thật là ngoài ý muốn mà. ''

Sau một trận cuồng tiếu thanh y thiếu niên không phát ra bất cứ tiếng động nào
nữa. Hiện nhiên là đã ngủ.


Tu Chân Chi Ký - Chương #12