Hồn Thuật Sư


Người đăng: ducmcvn

Những ai ở thị trấn đã từng đi qua đế đô Các Lan Nhĩ Đặc đều bảo rằng Kỳ Linh
giống hệt như người của đế đô từ hàng lông mày sắc lẹm đến đôi tròng mắt lấp
lánh ánh sáng. Thế nhưng từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ đã là mười bảy
năm, Kỳ Linh có lần nào rời khỏi Phúc Trạch trấn hơn nửa bước đâu? Thật ra gã
lúc nào cũng muốn được đến Các Lan Nhĩ Đặc, hiềm nỗi trước nay gã chưa từng đi
khỏi thị trấn nhỏ nằm sâu trong khu rừng rậm này bao giờ.

Tuy nhiên hôm nay, trong tòa dịch trạm ở tại vị trí cổng vào của Phúc Trạch
trấn này lại có đến năm người đến từ đế đô Các Lan Nhĩ Đặc.

Mục tiêu của bọn họ đều là hồn thú Băng Hạc mà đêm nay sẽ xuất hiện tại Phúc
Trạch.

Kỳ Linh mấy hôm nay vẫn luôn nghe người trong trấn nhắc đi nhắc lại về chuyện
này, có điều đối với mấy loại danh từ như “hồn thú”, “hồn thuật sư” gì đó từ
miệng bọn họ, Kỳ Linh thật sự quá sức lạ lẫm. Mặc dù gã biết cả đại lục Áo
Đinh này đều được xây dựng trên cơ sở của Hồn Lực nhưng mối liên hệ duy nhất
mà gã từng tiếp xúc với Hồn Lực chính là một bà lão ngoài tám mươi tuổi ở
trong trấn suốt ngày cứ gàn dở. Người trong trấn đều đồn rằng lúc còn trẻ, bà
là tỳ nữ trong một gia đình quyền thế ở đế đô, sau khi lén học được chút ít
Hồn Thuật, bà bèn trở về trấn Phúc Trạch. Nhưng lần duy nhất mà Kỳ Linh chứng
kiến bà sử dụng Hồn Thuật thì gần như chỉ có thể khiến cho nước từ miệng giếng
phun vọt lên cao rồi rót đầy vào chum nước, hơn nữa chỉ với một động tác đơn
giản như thế nhưng lại khiến cho cái mạng già nua của bà thở hổn ha hổn hển,
bộ dáng như chực chầu trời đến nơi.

Kỳ Linh vô cùng thất vọng, vì gã đã nghe nói rất nhiều chuyện về những Hồn
thuật sư vĩ đại. Trong truyền thuyết, họ có thể lên trời xuống đất, huơ tay
tạo ra những vệt sáng đầy trời, phất tay có thể làm cho biển gầm dữ dội, cảm
giác giống như sự tồn tại của thần linh vậy.

Gã thi thoảng có hỏi thăm khách qua đường về những chuyên liên quan đến đế đô
và Hồn Thuật Sư ở đế đô, nhưng những lữ khách đến với Phúc Trạch trấn quá nửa
đều chẳng phải nhân vật lợi hại, đối với Hồn Thuật luôn được nắm giữ bởi huyết
thống hoàng thất tại đế đô, họ gần như chỉ được truyền miệng kể lại mà thôi.

Thế nên, khi dịch trạm bất ngờ xuất hiện năm vị Hồn Thuật Sư đến từ Các Lan
Nhĩ Đặc, cả người gã hệt như một cái ấm nước bị đun đến sôi trào, trống ngực
"thình thịch" đập loạn không thể bình tĩnh được.

Kim Tư ngắm nghía xung quanh, sau đó chọn một bàn ngồi xuống. Hắn còn chưa
ngồi ổn thì người phụ nữ ở đối diện hắn đã cất tiếng:

- Bàn này đã có người rồi, ông không nhận ra à?

Kim Tư ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười cởi mở.

Kim Tư đã ngoài ba mươi tuổi, là một Hồn Thuật Sư có danh tiếng ở đế đô, gia
tộc Kim Thị trước nay đều dựa vào tài nghệ chế ngự Hồn Lực xuất sắc mà trở nên
nổi tiếng, cũng được xem như danh môn thế gia. Hắn nhướng hàng mi được cắt tỉa
kỹ lưỡng lên, hướng về phía người phụ nữ mặc bộ y phục màu xanh thẫm đáp:

- Thấy chứ!

Nói xong, hắn nhấc tay rót một chén trà, nước trà chậm rãi theo một dòng mỏng
manh chảy xuống chén, qua một lúc lâu sau mới châm đầy, hắn đặt bình trà
xuống:

- Thì sao nào?

Nhướng ánh mắt sâu xa lên, hắn nửa cười nửa không nhìn người phụ nữ nọ.

Kim Tư cầm lấy chén vừa định đưa lên miệng uống thì thân chén đột nhiên kêu
"rắc" một tiếng vỡ vụn.


Truyền Thuyết Tước Tích - Chương #3