:chương 4 : Băng Hạc


Người đăng: ducmcvn

Chất lỏng đang văng đi tứ tán bỗng gom lại thành một giọt nước to như hột trân
châu, nảy lên lộn xộn trên mặt bàn, mặt bàn bị khua tạo ra tiếng gỗ kêu "lốc
cốc" bất định. Nhưng giọt nước này lại không kết băng mà như bị một nguồn sức
mạnh nào đó khống chế, tựa như một chất rắn không tan kết lại thành hình cầu
rồi nảy đi tứ tung.

Kỳ Linh đứng ở kế bên nhìn đến mức đôi tròng mắt muốn lọt ra ngoài.

Kim Tư cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng xòe tay ra, trong nháy mắt tất cả giọt nước
bị kéo trở ngược vào lòng bàn tay hắn như thể bị một lực hút hấp dẫn. Kỳ Linh
còn chưa kịp nhìn rõ thì một chiếc chén băng trong suốt lấp lánh tỏa ra hơi
lạnh dày đặc đã xuất hiện trong tay Kim Tư. Kim Tư nhấc bình trà bên cạnh lên,
rót nước trà nóng hổi vào chén băng này, trong hơi nóng cuồn cuộn tỏa ra lại
chẳng hề trông thấy bất cứ sự tan chảy nào của chén băng.

Gương mặt người phụ nữ đối diện như bao phủ một lớp sương lạnh. Ả vừa định
đứng lên thì Kim Tư đã giơ tay ra hiệu cho ả ngồi trở lại. Kim Tư hớp một ngụm
trà, nói giọng sâu xa:

- Cô nên giữ lại Hồn Lực mà bắt Băng Hạc thì hơn, hoặc là chừa chút Hồn Lực
để còn chạy tháo thân.

Nụ cười của Kim Tư vừa sáng rỡ vừa đầy tự tin:

- Cô nói có đúng không, Lộ Nhã?

Người phụ nữ mặc y phục màu xanh thẫm được gọi là Lộ Nhã này không lên tiếng
nữa, ngược lại người đàn ông trung niên ở bàn bên cạnh lại cất lời:

- Dù sao thì Băng Hạc chỉ có một con, sớm muộn gì cũng phải đoạt, đánh nhanh
hay chậm thì đều phải đánh, bây giờ chết bớt đi một mạng cũng chẳng có gì đáng
tiếc, ngược lại còn thoải mái hơn.

Kim Tư quay đầu nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ căm ghét. Kẻ mà hắn không muốn
gặp gỡ nhất - Thác Tạp - lúc này đây lại ngồi ở chiếc bàn sát bên cạnh. Kim Tư
vuốt lấy ngón tay út bị cụt mất một lóng của mình, nhìn Thác Tạp bằng ánh mắt
căm hận. Ba năm trước, vào lúc săn bắt hồn thú Lưu Vân, trong khi cùng Thác
Tạp tranh chấp, Thác Tạp đã dùng băng kiếm chém đứt tiệt ngón út của hắn,
nhưng sau cùng Thác Tạp cũng không tóm được Lưu Vân mà người cuối cùng thu
phục được nó lại chính là một tiểu quận chúa ở đế đô năm đó chỉ mới tám tuổi.


Truyền Thuyết Tước Tích - Chương #4