Chương 2 : Kỳ Linh


Người đăng: ducmcvn

Trấn Phúc Trạch - Đế quốc phương tây Á Tư Lam

Lúc Kim Tư bước vào đại sảnh của dịch trạm thì trời đã xế bóng.

Vầng tịch dương bên ngoài cửa sổ khiến cho tòa dịch trạm tọa lạc tại nơi cửa
khẩu của trấn Phúc Trạch này được bao phủ trong một sắc cam ấm áp và tuyệt
đẹp. Từ cửa dịch trạm nhìn ra ngoài là một con đường nhỏ thẳng tắp được lát
bằng đá nham thạch màu xám trắng, con đường thoạt trông có tuổi đời rất xa
xưa, bề mặt đã bị gió mưa và thời gian bào mòn đến bóng lưỡng. Thỉnh thoảng
lại có vài vị khách lưng gùi các loại hành lý lớn nhỏ khác nhau lướt qua dưới
ánh chiều tà, nhìn thì biết không phải dân địa phương. Đôi khi ngẫu nhiên cũng
có vài chuyến xe ngựa chở theo hương liệu đặc sản và da thuộc được may thủ
công của Phúc Trạch trấn rời khỏi phố thị nhỏ bé này. Bao đời nay, thứ hương
liệu chế từ rễ cây hòe và cây phong mà Phúc Trạch Trấn sản xuất nhờ vào ưu thế
hàng tốt giá rẻ nên bán đắt như tôm tươi tại bến cảng phương Nam.

Hai bên đường thuở trước mọc đầy những luống cỏ xanh mượt um tùm nhưng giờ đây
tiết trời sắp sửa vào đông, bãi cỏ đã trở nên vàng úa, gió cuốn những vụn cỏ
khô héo phe phất trong không khí, được ánh sáng mặt trời chiếu sáng trông hệt
như những hạt bụi màu vàng nổi trôi bồng bềnh.

Toàn bộ Phúc Trạch như một thị trấn nhỏ ấm áp sau khi quét lên một lớp bột
phấn màu vàng tươi, tràn ngập hương thơm của trà trái cây và rượu mật ong.

Tuy nhiên, Kim Tư không hề để tâm đến phong cảnh bên ngoài cửa, trong mắt hắn
giờ phút này chỉ có những người đang hiện diện tại đại sảnh của dịch trạm.

Đang quan sát các vị khách bên trong dịch trạm như hắn lúc này còn có một kẻ
cũng đang thoăn thoắt qua lại giữa các dãy bàn để châm nước bưng trà, đó chính
là Kỳ Linh.

Nếu muốn dùng lời để miêu tả Kỳ Linh thì có rất nhiều từ ngữ hình dung. Lúc gã
còn bé thì những từ thường nghe nhất chính là: lanh lợi, kháo khỉnh, tinh
khôn, dễ thương... Sau khi lớn lên thì nghe đâu gã còn đẹp trai, cao lớn và
tinh anh hơn nhiều. Con ngươi của Kỳ Linh trời sinh đã long lanh, hợp cùng
hàng mi đen nhánh sắc lẹm tựa như một thanh chủy thủ mỏng dài, đôi mắt gã sáng
như sao còn nụ cười thì chẳng khác trăng rằm trắng tinh trên bầu trời. Mỗi
ngày đều có rất nhiều thiếu nữ của Phúc Trạch trấn cố tình đi lướt ngang qua
cửa dịch trạm chỉ để ngắm nhìn gã, các cô quấn khăn trùm đầu và dây buột tóc
sặc sỡ, vừa huyên náo lướt qua cửa dịch trạm vừa liếc mắt nhìn vào bên trong…

…Ngắm gã dùng một miếng da dê nhỏ quấn lấy mái tóc đen nhánh khỏe khoắn của
mình về sau gáy, sau đó xắn nửa ống tay áo lên lau bàn ghế, rửa chén đĩa. Cánh
tay nhỏ nhưng rắn chắc tỏa ra sức sống riêng biệt của một vị thiếu niên đương
tuổi trưởng thành, đường nét cơ thể rõ ràng, hấp dẫn, mang theo sức sống dào
dạt, không hề giống với lão đại thúc đang ngồi bên quầy đằng kia nhấm nháp
rượu sữa dê, cảm giác như cả thân thể lão được bao phủ trong một lớp pho-mát
mềm ẽo.

…Hoặc ngắm gã trèo lên cây ở sau vườn hái quả ăn, hay đứng trên nóc nhà quét
dọn đám lá phong rụng đầy vào mùa thu. Thân thể thon dài và cường tráng của gã
thấp thoáng như một con báo.

Cũng có khi gã đứng trong sân đình vào một chiều thu, trong ánh hoàng hôn đỏ
như máu, trời thấp thoáng nổi gió thổi phớt lên bờ mi của gã, nhìn gã thấp
thoáng như một kẻ hát rong vừa đa tình vừa sầu đời, ai ngờ thật ra trong bụng
gã có lẽ đang ngẫm nghĩ: "Thôi rồi, tháng này làm vỡ mất ba cái đĩa, bà chủ
chắc chắn sẽ trừ của mình rất nhiều tiền đây".

Đương nhiên, Kỳ Linh cũng thường xuyên liếc mắt đưa tình với bọn con gái. Nam
nhi vào độ tuổi này thì việc trêu ghẹo nữ nhi là bản chất trời sinh của họ.
Mặt mũi của gã vốn đã tuấn tú, vóc dáng trổ mã lại thêm thon dài nhanh nhẹn,
mặc dù chỉ là một gã điếm tiểu nhị khoác trên mình bộ y phục giặt đến cũ mèm
nhưng thân thể của gã vẫn phảng phất khí chất quý tộc được phủ lên một tầng
tinh quang.


Truyền Thuyết Tước Tích - Chương #2