U Linh Huyền Thanh Quả


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Thiên Phong hiện tại đang nằm trong phòng không cử động được một ly. Hạn Định
Triển Khai và Tam Thiên Linh Phần Trận khiến hắn tiêu hao quá lớn thậm chí có
nguy cơ phản phệ dẫn đến tổn thương linh hồn.

“Quả này đúng là chơi dại mà.” Thiên Phong thầm than nhưng việc cậu có thể
khiến tộc trưởng Hoắc gia mất nửa mạng cũng khiến cậu vô cùng hài lòng “Lão
cẩu, để coi trúng chiêu đó, sau này khi săn ấu thú ngươi làm sao mà tranh được
với những gia tộc khác.”

Không nghi ngờ với Hoắc Đông trưởng lão bị chết, nhị trưởng lão và tộc trưởng
bị mất nửa mạng thì Hoắc gia khỏi nói là trở nên điên cuồng. Và sự kiện hôm
qua cũng khiến cho tứ đại gia tộc bùng nổ. Tất cả các mối kinh doanh của Hoắc
gia bị tấn công một cách triệt để, ngay cả Huyền gia cũng chiếm được bốn sạp
cỡ vừa và hai sạp cỡ lớn, còn Chiến gia thì thậm chí khấm khá hơn 3 sạp cỡ
lớn, 6 sạp cỡ vừa và Nạp Lan gia tuy là phận nữ nhi cũng chiếm được một sạp
lớn và hai sạp nhỏ rồi sau đó Huyền Thiên Vũ vì muốn đáp lại ân tình cứu con
trai lần trước nên đã cho họ một sạp vừa. Có thể nói là sau vụ tai họa này
Hoắc gia chỉ có phát khóc thôi và người thảm nhất không ai khác chính là đội
trưởng Thác Khôn.

Có một luồn tin tức từ những người thợ săn là Thác Khôn của Hoắc gia đắc tội
với người ta nên bị trả thù và quả thật Thác Không bây giờ cực kì khốn đốn.
Sau khi mang ma hạch về dùng để tu luyện định đột phá thì bị bạo thể phế mất
nửa cái mạng tu vi mất gần hết, sau đó lại bị các trưởng lão tra hỏi sự việc
và khiến họ nổi điên lên bị cắt hết tứ chi quăng ra đường bỏ mặc sống chết.

Không thể ngờ một cường giả Phàm Cảnh Địa Cấp Sơ Giai thuộc hàng máu mặt trong
thành lại có ngày thảm hại như vậy. Nhìn hắn như vậy thì cho dù là những kẻ
ghét hắn vì những chuyện trước đây cũng không nỡ cho hắn một dao bồi thêm mà
chỉ nhổ nước bọt vào hắn để cho thỏa thôi.

Những chuyện đó thì Thiên Phong không để tâm đến nhiều lắm, cậu hai ngày nay
chỉ nằm tịnh dưỡng trong phòng rên hừ hừ, bây giờ cậu mới thấm sự suy kiệt do
Hạn Định Triển Khai là khó chịu ra sao, toàn bộ gân cốt cậu như rã rời nhức
mỏi vô cùng, tuy linh lực vẫn chạy khắp cơ thể để chữa trị nhưng cũng khiến
cậu dễ chịu hơn một chút mà thôi. May mà hai ngày nay có nha đầu La Li không
ngừng chăm sóc cậu và phụ thân cậu đưa mấy thảo dược tẩm bổ thì cậu còn nằm
đây dài dài ít nhất gần chục ngày.

“Quả là con dao hai lưỡi mà! Hạn Định Triển Khai tuy là lá bài tủ mạnh mẽ
nhưng cái giá phải đo giường như thế này cũng khó chịu thật.”

Tiếng gõ cửa vang lên, và phụ thân cậu tiến vào

“Thiên Phong! Con khỏe chưa! Tu luyện kiểu gì cho lắm vào rồi bị kiệt sức nằm
giường mấy ngày trời vậy.”

Nghe được phụ thân mình nói vậy Thiên Phong cười đáp “Lễ trưởng thành sắp tới
rồi. Con phải dốc lực tu luyện để khỏi làm mất mặt người chứ. Hôm đó còn có cả
cao thủ trẻ từ các gia tộc khác nữa mà thể nên phải cố gắng chứ.”

Nghe con mình quyết tâm như vậy Thiên Vũ gật đầu thỏa mãn nói

“Được! Vậy cố gằng nhé, mà ngày mai con có muốn đi đại hội đấu giá không nghe
thông báo có linh thảo tăng cường độ cơ thể đó.”

Nghe vậy Thiên Phong cũng động tâm, không nói quá, lần trước khi bắt đầu tu
luyện Bách Luyện Linh Thần Quyết thì cậu có thể chịu được đau đớn vượt qua là
nhờ cường độ cơ thể cùng với quyết tâm của mình, cậu biết sự hành hạ khi tu
luyện phần lớn là linh hồn nhưng nếu không có cường độ cơ thể tốt thì khả năng
qua cửa sẽ giảm đi không ít.

“Không biết loại linh thảo đó là gì vậy phụ thân.”

“U Linh Huyền Thanh Quả. Thật đúng là phòng đấu giá, bảo vật cỡ này mà chỉ áp
chót thôi không biết báu vật đáy hòm của họ trong kỳ đấu giá này là gì đây.”

“U Linh Huyền Thanh Quả, thứ mà có người nói khi phục dụng không chỉ tăng
cường độ cơ thể mà còn cả linh hồn sao.” Khi nghe đến tên vật phẩm Thiên Phong
càng kinh ngạc cùng quyết tâm lấy được nó.

“Cái công dụng cường hóa linh hồn chỉ khi nào có luyện dược sư chế đan dược
mới có tác dụng thôi chứ hầu hết là những người phục dụng trực tiếp cũng chỉ
có tăng cường độ cơ thể thôi. Mà muốn luyện chế được thứ này thì cho dù là
luyện dược sư phòng đấu giá cũng có chút miễn cưỡng khi luyện chế linh hồn đan
dược.”

Phụ thân của Thiên Phong cười khổ trả lời. Tuy võ giả lúc nào cũng muốn tăng
cường về phương diện linh hồn, cùng tinh thần một chút để có thể thêm chút thủ
đoạn công kích chí mạng nhưng đâu phải ai muốn có là có. Đồng ý là các ngươi
có thể mua được bí kiếp công kích nếu có tiền, nhưng linh hồn của ngươi có đạt
cấp bậc để tu luyện hay không là chuyện khác. Còn muốn tu luyện trui rèn linh
hồn à, dễ lắm đến trung tâm đại lục tìm tổng bộ luyện dược sư mà lớn tiếng đòi
nếu như có bản lĩnh đó.

Nghe vậy Thiên Phong thầm đưa ra tính toán của mình và nói

“Vâng! Cơ hội hiếm có thế này sao con bỏ qua được. Còn tới phần thanh toán
thì…” Nói xong Thiên Phong đưa cho phụ thân mình một ánh mắt không thể bỉ ổi
hơn.

“Cái thằng này! Nhưng không sao! Chỉ cần con hứa hạ được tất cả những người
Phàm Cảnh Địa Cấp Sơ Giai trong lễ trưởng thành này thì ta sẽ không tính toán
khoản đó còn nếu không thì…” Cha nào con nấy và phụ thân lại đưa cho cậu một
ánh mắt bỉ ổi càng thêm bỉ ổi khiến Thiên Phong phải làm một bộ mặt méo xẹo.
Nhưng thân tâm cậu nghĩ “Hố rồi nhá ông già! Để rồi xem, sau lễ trưởng thành
ông không chung độ thì ta sẽ lừa tham nhũng một sạp bán hàng của ông cho coi.”

Cũng ngày hôm đó vào buổi chiều, Thiên Phong lại mang một chiếc áo choàng trùm
kín người đến phòng đấu giá và tiếp cậu vẫn là cô gái hôm trước.

“Xin hỏi hôm nay tiên sinh tới đây để đấu giá hay mua bán thường ạ.”

“Ta tới đưa vật nhờ đấu giá.” Nói xong Thiên Phong đưa ra một cái bọc dài và
khi cô gái mở ra thì sự kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.

“Đây là một kiện binh khí cấp bảo vật.” Sau khi nhìn thanh kiếm bên trong và
đánh giá nó thì cô gái đã nhận ra nó cũng thuộc cấp bậc không thấp. Một kiện
binh khí cấp bảo vật như vậy thì quét mắt khắp thành cũng chỉ có gia chủ của
tứ đại gia tộc có được thôi. Cái giá nó không ít hơn 1 vạn kim tệ và mang đấu
giá có thể lên tới 2 vạn thậm chí 3 vạn kim tệ.

“Xin ngài chờ chút, tôi sẽ vào trong bẩm báo.”

Nói rồi cô gái cầm thanh kiếm bước vào trong, Thiên Phong cũng không lo phòng
đấu giá ăn quỵt vì cái dang tiếng phòng đấu giá lớn nhất đế quốc không phải
nói chơi. Thanh bảo kiếm đó là cậu lấy những thanh kiếm trong tộc và dùng
luyện khí trận cường hóa nó. Tuy nói vậy nhưng cậu chỉ cường hóa phân nửa chặn
đường thôi không cường hóa nó đến mức cuối cùng giống như thanh kiếm của phụ
thân cậu tặng cậu. Mặc dù như vậy, thanh kiếm cậu bán đi vẫn đạt cấp bảo vật
đủ khiến cho mọi người trong thành điên cuồng.

Nghĩ như vậy Thiên Phong trong lòng đắc ý, chỉ tốn công một chút mà được bao
nhiêu đó tiền, linh sư đúng là không kém đám luyện dược sư giàu đến đổ vách
kia.

.....

“Thưa ngài! Đồ của ngài đã được thẩm định xong giá khởi điểm sẽ là 15.000 kim
tệ và sau đấu giá có thể lên tới 35.000 kim tệ. Và nếu ngài muốn thì chúng tôi
sẽ cho nó vào danh sách đấu giá ngày mai nhưng phải thu thêm phí là 1.000 kim
tệ.”

Nghe được giá cả như vậy, Thiên Phong cũng cảm thấy tiện nghi, nếu yêu cầu đấu
giá gấp thì phải trả chi trả thêm cho phòng đấu giá và theo thông thường là
1.000 đến 2.000 kim tệ. Nhưng một người đầu tiên đấu giá như cậu mà chỉ thu có
1.000 kim tệ thì chứng tỏ phòng đấu đã chiếu cố cho cậu, có vẻ như họ đang
muốn tạo mối quan hệ làm ăn lâu dài. Và trước sự tiện nghi này Thiên Phong
cũng không thắc mắc gì mà lên tiếng.

“Ta muốn tinh huyết Phàm Cảnh Thiên Cấp Yêu thú, các ngươi giới thiệu cho ta
được không, sau khi đấu giá thanh kiếm này ta sẽ trả.”

“Vâng không có vấn đề.” Cô gái mỉm cười nói, cô đã nhận được sự chỉ dẫn của
cấp trên nên đối với yêu cầu của Thiên Phong cũng tương đối cởi mở.

“Thưa ngài! Đây là tinh huyết của Tử Diễm Song Dực Sư Vương cấp bậc Phàm Cảnh
Thiên Cấp Trung Giai, nhưng theo ma hạch thì nó chỉ cách Cao Giai một chút
thôi vô cùng quý giá. Phòng đấu giá lấy ngài 30.000 kim tệ thôi. Ngài đồng ý
chứ.”

“Được! Thành giao.” Vậy ngày mai ta quay lại hi vọng các ngươi chuẩn bị xong
mọi thứ ta cần.”

Nói xong Thiên Phong quay bước và rời khỏi phòng đấu giá.

Thời gian nhanh trôi, hôm nay đã là ngày phòng đấu giá đặc biệt sôi trào, chưa
kể vật phẩm áp hòm thần bí kia là gì nội chỉ tính tới U Linh Huyền Thanh Quả
thì cũng đủ khiến cả thành này sôi lên rồi. Trong căn phòng chính của Huyền
gia hầu hết mọi người đều đã chuẩn bị lên đường nhưng đại trưởng lão lên tiếng

- Lâm nhi sao chưa đến vậy! Nó bế quan hôm qua xong rồi mà.

Tộc trưởng nghe vậy cũng lên tiếng

- Thiên Phong cũng chưa đến nữa, đừng bảo là hai đứa gặp nhau rồi luận bàn để
khởi động trước khi đi chứ.

Mọi người liếc mắc nhìn nhau nghĩ “Dám vậy lắm a!” Và sự thật thì quả đúng là
thế, trước đây, lúc Sở Lâm tính ra tay với Thiên Phong vì Huyết Long Quả thì
Sở Lâm cũng cảm thấy bất ngờ vì sự liều chết của Thiên Phong và sinh ra chút ý
định nhìn Thiên Phong với con mắt khác. Bây giờ sau khi đột phá lên Phàm Cảnh
Địa thấy Thiên Phong đã làm một chuyện rung động đó là phế Hoắc Liệt thì cậu
ta không khỏi động dung muốn luận bàn một phen và

Rầm

Hai bóng người lao vô phòng nghị sự và đo mặt xuống sàn, khỏi phải nói đó là
Thiên Phong cùng Sở Lâm

“Hai đứa làm cái gì vậy.”

Đại trưởng lão và tộc trưởng thấy dáng vẻ không chút tôn nghiêm của hai người
tuổi trẻ la lên nhưng có vẻ hai đứa nó không chút để ý và Sở Lâm quay qua
Thiên Phong nói

- Tên tiểu tử này! Dám chơi thủ đoạn a đánh lừa ta a! Không phục, lại!

Nghe vậy Thiên Phong cười ha hả

- Nếu không xài thủ đoạn đó là sao đệ thắng huynh được vụ cá cược này mất toi
hết mấy trăm kim tệ đó. Trong thi đấu phải xài cái đầu chút, huynh tự tin khi
mới đột phá thì đệ phải sử dụng sự tự tin đó lừa huynh chứ sao.

Nghe được câu nói đầy bỉ ổi của Thiên Phong Sở Lâm cũng chỉ còn nước thở dài
móc ra mấy trăm kim tệ đưa cho Thiên Lâm và…

- Hai đứa đùa giỡn đủ chưa! Trước mặt tộc trưởng và các trưởng lão mà không
tỏ ra tí tôn nghiêm chút nào. Muốn ta cho mấy đứa vác đá tảng đi khắp gia tộc
lắm à.

Khi hai người quay lên thì cả hai lập tức đổ mồ lạnh, Tộc trưởng và đại trưởng
lão đang hắc hóa làm một bộ mặt vô cùng là đáng sợ.

- Xin lỗi!

Thấy được điều đó cả hai chỉ còn nước cúi đầu kể lại mọi chuyên. Thì ra là hai
người này trên đường đi gặp nhau. Và Sở Lâm muốn giải quyết chuyện hôm trước
nên đã đề nghị thách đấu Thiên Phong nhưng sau đó nghĩ lại tu vi mình và sự
kiện của Thiên Phong hôm bữa tuy không tin nổi nhưng do có quá nhiều người
chứng kiến và đem lại mặt mũi lớn cho gia tộc thì cũng đành tin và có thái độ
hảo cảm hơn nên thù ghét trước giờ cũng tan biến thế là hắn chỉ đề nghị chạy
thi đến chỗ các trưởng lão. Và tiền cược là số tiền lần trước Mị Linh phạt
hắn, khỏi nói cũng biết mục đích hắn là móc lại Thiên Phong số đó. Và khi hai
người bắt đầu thì hắn dẫn trước khá xa vì Thiên Phong không sử dụng linh lực.
Nhưng khi sắp đến nơi đắc ý hắn chạy chậm lại ngoảnh về sau tính cười nhạo thì
ngay lập tức Thiên Phong dùng linh lực phóng qua mặt hắn với tốc độ kinh hồn
và cho dù dốc sức chạy thì vẫn không kịp. Thế là hắn nghĩ Thiên Phong cố tình
chạy chậm bẫy hắn nên tỏ ra không phục.

Và nghe được điều đó các trưởng lão đều cười lên thoải mái. Tuổi trẻ nhiệt
huyết như vậy cũng khiến họ vui lây và Đại Trưởng lão lên tiếng

- Lâm nhi! Cái hành động đếm trứng đó nên tránh đi! Nếu không sau này con sẽ
thua thiệt đó. Còn tên tiểu tử Thiên Phong nữa, mưu kế dành cho người ngoài
chứ ai lại dùng cho anh em trong nhà chỉ vì mấy trăm kim tệ chứ hả.

Cả hai cúi đầu nghe giáo huấn nhưng Thiên Phon thầm nghĩ, mấy trăm kim tệ, nếu
trước đây ông nói câu đó với ta chắc ta nguyền rủa ông mấy tháng luôn đó nhưng
bây giờ ta là đại gia rồi nên không chấp. Và sau đó Thiên Vũ tộc trưởng lên
tiếng

- Đủ người rồi! Vậy thì chúng ta lên đường thôi.

….

Hiện giờ thì Thiên Vũ đang dẫn đầu đoàn người Huyền gia đi tới phòng khách quý
của hội đấu giá. Hôm nay tất cả mọi thế lực trong thành đều tham dự đấu giá
cho du là những chủ gian hàng nhỏ hay những hội thương nhân lớn đi đều đi theo
với mục đích mở rộng nhãn giới hoặc tìm kiếm những mối làm ăn. Những tiếng bàn
tán bình luận vang lên sôi nổi và Thiên Phong liếc mắc đến mặt hàng sắp đấu
giá và những mặt hàng tốt khác. Công pháp, Võ kỹ, tinh huyết, đan dược, ma
hạch là những thứ luôn được các võ giả săn đón. Chỉ cần có một công pháp hay
võ kỹ tốt là ngươi có một con đường bằng phẳng hơn nhiều.

“Sở Lâm này! Sắp tới đây khi con làm nghi thức phục trác xong! Ta sẽ cố gắng
giới thiệu con và Mị Linh vào Huyền Thiên Điện! Hai đứa chưa quá hai mươi mà
đến được Địa Cấp cho nên cũng đủ tư cách vào Huyền Thiên Điện rồi.”

Đại trưởng lão lên tiếng khiến cho Sở Lâm và Mị Linh ngạc nhiên sau đó hưng
phấn. Huyền Thiên Điện là gì, một thế lực còn mạnh hơn cả Âm Tông một bậc.
Thống trị toàn bộ vùng này và phóng mắt cả để quốc thì nó cũng nằm trong 4 thế
lực đứng đầu là Hắc Ám Điện, Lôi Vân Điện, Vũ Hoàng Điện. Tất cả các thế lực
đó đều có cường giả Tam Vũ Cảnh tọa trấn và nắm giữ nội tình sâu khó lường.

“Cỡ các ngươi mà đòi vào Huyền Thiên Điện! Mơ cao quá đấy. Coi chừng té đau”

Một giọng nói vang lên và khi mọi người quay lại thì lập tức sầm mặt, đoàn
người của Hoắc gia đang đi tới chỗ họ, dẫn đầu là Đại Trưởng lão cùng tộc
trưởng Hoắc gia. Thiên Phong bằng cảm nhận của mình có thể thấy được lão này
bị thương vô cùng nặng, tu vi giảm sút ít nhất nửa năm sau mới lành được. Và
bên cạnh cậu Thiên Vũ tộc trưởng cũng nhận ra châm chọc

- Té đau thì Hoắc gia các ngươi không phải té đau rồi sao, cũng tại tên đội
trưởng mơ cao có thể đắc tội với cường giả bí ẩn kia vì một khối ma hạch nên
các ngươi phải lãnh hậu quả khá hay ho đấy chứ.

Nghe được câu nói đầy đả kích của Thiên Vũ, Hoắc Long sầm mặt nhưng ngay lập
tức bình thản trở lại quay qua Thiên Phong nói

- Nghe nói con trai ngươi dạo này thực lực tinh tiến lắm, Hoắc Lập nhà ta rất
mong chờ tới lễ phục trác mấy ngày nữa đó.

Nói tới đó một thanh niên cỡ tuổi Mị Linh bước ra đưa cho Thiên Phong mổ cái
nhìn âm lãnh trong giây lát rồi nói

- Nghe nói Thiên Phong ngươi phế Hoặc Liệt biểu đệ ta đôi chân đúng không vậy
ta cũng nên đòi lại lời lãi mới đúng chứ

Vừa nói xong hắn lao tới Thiên Phong tay biến thành chưởng nhắm vào ngực cậu.

- Hoắc Lập! Đây là phòng đấu giá chứ không phải là sân nhà Hoắc gia mà các
người giương oai.

Thấy Hoắc Lập động thủ với phe mình Mị Linh lao ra vung cây thương bổ về phía
Hoắc Lập không một chút nương tình.

Ầm

Quyền và thương đụng nhau, một tiếng động lớn vang lên, cả hai không lùi một
bước vẫn giằng co và…

- Chỗ này cũng không phải là sân nhà Huyền gia mà là phòng đấu giá! Xin hai
vị kiềm chế cho.

“Bạch đại sư.” Cả hai phe đều ngạc nhiên khi thấy một trong những chủ trì của
phòng đấu giá lại xuất hiện. Bạch đại sư tên đầy đủ là Bạch Huyền, tu vi Phàm
Cảnh Thiên Cấp đỉnh phong là một trong bốn người duy trì trật tự của phòng đấu
giá này. Tuy tu vi của ông không bằng hai tộc trưởng nhưng thế lực của phòng
đấu giá không dễ chơi cho nên hai gia tộc cũng chỉ có lùi một bước

“Ha! Ha! Tuổi trẻ luận bàn thôi mà! Mất công Bạch đại sư rồi!

Hoắc Long cười và ra hiệu cho Hoắc Lập rút về và bên Huyền gia cũng làm một
việc tương tự.

“Ngươi tốt nhất là đừng xuất hiện vào ngày hôm đó, nếu không thì hai chân vẫn
chưa đủ đâu.” Trước khi quay đi thì Hoắc Lập truyền một lời rất nhỏ cho Thiên
Phong và đối với nọ cậu chỉ nở một nụ cười âm lãnh. “Hừ! Cứ đến nếu muốn và
trường hợp của ngươi sẽ là hai tay cùng hai chân.

“Thiên Phong đệ coi chừng đó! Hắn không kém ta đâu! Nếu gặp hắn đệ cứ chủ động
chịu thua. Không ai trong tộc trách đệ đâu.”

Mị Linh đưa ra lời khuyên cho Thiên Phong với vẻ trầm tư

“Mị Linh tỉ đừng lo! Ta cũng có tính toán của mình. Nếu hắn dám đến ta sẽ cho
hắn nếm đau đớn mà về.” Thiên Phong cười tự tin đáp.


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #9