Cường Khí Trận & Cuộc Dạ Tập


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá Thiên Phong đi thẳng về nhà. Hôm nay, cậu đã
xài nhẵn túi vì khi nãy mua tinh huyết của yêu thú cậu phải bù thêm ít tiền
nữa mới đủ, và như vậy Thiên Phong lại trở thành một người thuộc giai cấp vô
sản. Nhưng cậu không hề thấy xuống tinh thần, ngược lại vô cùng phấn chấn vì
không những giết được Lôi Dực Biên Bức khiến kinh nghiệm tăng lên mà còn đặt
một cái nấm mồ mời tên đội trưởng Thác Khôn đó nhảy vào nữa.

Hôm nay khi giao cho tên đội trưởng đó ma hạch thì Thiên Phong cũng ngầm đưa
vào một ít linh lực giấu trong đó. Và khi tên đội trưởng đó dùng ma hạch để tu
luyện thì chắc chắn sẽ có chuyện vui xảy ra. Và cho dù hắn chết đi chăng nữa
thì Hoắc gia chỉ có thể cho là hắn tu luyện không cẩn thận rồi bị tử vong thôi
chứ không thể nghi ngờ lên đầu của người khác.

Thầm đắc ý trong lòng, Thiên Phong ghé qua phường thị một chút, cậu bước vào
một tiệm rèn binh khí thông thường.

“Này đại ca chủ tiệm! Mười thanh kiếm tiểu đệ đặt huynh xong chưa vậy.”

Sau khi cậu la lên thì một người da đen cơ bắp vạm vỡ người đầy mồ hôi bước ra
hào sảng nói

“Thì ra là Thiên Phong thiếu gia à! Hàng của cậu xong rồi đây.”

Nói rồi anh ta lôi một bọc chứa chục thanh kiếm và nói “Tuy không nói mớ này
đạt chất lượng chém sắt như bùn nhưng cũng không kém gì binh khí đội hộ vệ của
tứ đại gia tộc đâu. Thiên Phong thiếu gia đã bắn tiếng ủng hộ sinh ý của tiệm
thì tôi cũng phải làm sao cho đáng chứ.”

Thiên Phong cúi xuống, xem xét chất lượng của từng cây kiếm sau đó gật đầu và
mang cất vào nhân trữ vật.

“Được cám ơn! Khi nào đó sinh ý mới tiểu đệ sẽ báo cho huynh một tiếng.”

Thiên Phong sau khi thu mớ kiếm thì về nhà đóng cửa phòng và bắt đầu công việc
cường hóa vũ khí. Thanh kiếm cậu cường hóa không phải thanh nào khác mà là
thanh cậu vẫn sử dụng. Thanh kiếm đó chính là thanh kiếm phụ thân cậu tặng cậu
trước đây khi cậu đột phá lên Nhân Cấp Đỉnh Phong. Đối với cậu nó là thanh
kiếm không thể thay thế được.

Hiện tại, Thiên Phong đang tập trung giữ mấy chục thanh kiếm lơ lửng trên
không và xếp thành một vòng tròn phía dưới là một linh trận được vẽ bằng chút
linh mực còn dư lại khi cậu luyện phù hôm qua. Còn mấy chục thanh kiếm là cậu
đặt làm khi nãy tới lấy và tham nhũng chút của công gia tộc. Hàng chục thanh
kiếm đó đang vây quanh một thanh kiếm của Thiên Phong nơi trung tâm linh trận.

Thiên Phong đang rất tập trung chậm rãi vẽ lên không trung những đạo phù chú.
Trán cậu nhăn tít, mồ hôi đổ đầm đìa, phải nói rằng khắc linh văn lên vũ khí
còn khó gấp bội so với việc viết linh phù lên giấy. Việc điều khiển mật độ
linh lực không nghi ngờ là việc vô cùng khó khăn và Thiên Phong suýt mấy lần
không gắng gượng được nhưng cũng may do có kinh nghiệm linh phù nên cậu cũng
chật vật qua cửa.

- Luyện!

Sau khi khắc linh văn lên thanh kiếm của mình, Thiên Phong quát lớn và ngay
lập tức cậu thấy những thanh kiếm ở xung quanh từ từ bị ăn mòn và biến thành
những hạt bụi phát sáng và bay về phía thanh kiếm trung tâm vậy. Thấy tốc độ
luyện hóa Thiên Phong thầm nghĩ

“Cái này chắc phải mất vài canh giờ vậy thì nghỉ ngơi một chút rồi chế tạo mấy
đạo Thuần Hóa Phù cái đã.”

Nghĩ vậy Thiên Phong xếp bằng nghỉ ngơi hồi sức và sau một lúc thì cậu bắt đầu
dùng tinh huyết yêu thú để luyện Thuần Hóa Linh Phù. Và cậu cũng phải ngạc
nhiên về độ thành thục của mình, bây giờ cậu gần như hạ bút thành văn với việc
tạo linh phù, linh lực tinh thần lực và linh hồn lực trải qua những thử thách
đã tăng cao khiến cậu đạt một bước dài trong việc sử dụng các thủ đoạn của
Linh Sư, có thể nói bây giờ Thiên Phong đã trở thành một Linh Sư hàng thật giá
thật tuy chỉ là một gã Linh Sư sơ cấp nhưng nếu so sánh với ngày hôm qua khi
cậu chật vật luyện mấy đạo linh phù thì quả là một trời một vực.

Sau khi luyện phù xong quay qua nhìn Luyện Khí Trận thì mọi chuyện đã gần xong
nên Thiên Phong cũng tiếp tục tranh thủ luyện hóa chút tinh huyết còn lại để
tăng sức chiến đấu cho bản thân.

Cậu ngồi xếp bằng và hấp thụ chút tinh huyết còn sót lại trong cơ thể. Và ngay
lập tức một cỗ năng lượng cuồng bạo bắt đầu tuôn trào trong cơ thể cậu và bắt
đầu cào xé dữ dội. Thiên Phong bắt đầu dùng sức mạnh trấn áp đồng thời từ từ
luyện hóa nó. Quả không hổ danh là yêu thú Địa Cấp Cao Giai cho dù chỉ chút
tinh huyết mà cũng cuồng bạo đến mức khiến Thiên Phong cũng phải có chút vất
vả để đối phó. Và sau một lúc chiến đấu thì cậu đã hoàn toàn luyện hóa xong.

- Vậy được rồi! Giờ thì tốc độ của ta đã tăng lên nhiều, cộng với cường độ cơ
thể thì Phàm Cảnh Địa Cấp Sơ Kì không đáng lo lắng nữa rồi

Và ngay lúc đó một luồn sáng lóe lên và thứ phát ra nó chính là thanh kiếm của
cậu đã luyện xong. Một thanh kiếm sắc bén lóe lên ánh kim sắc bén Thiên Phong
có thể cảm nhận được một luồn khí lạnh và kiếm quang lờ mờ toát ra từ nó.
Không thể nghi ngờ đây là một thanh kiếm xứng đáng hai chữ Bảo Kiếm. Khi Thiên
Phong cầm lên thì cậu lập tức cảm thấy sự liên hệ giữa mình với nó giống như
thanh kiếm đã có linh trí của bản thân vậy.

“Binh khí ra lò ắt phải nhuốm máu chủ nhân sau đó là kẻ thù, Hoắc Đông! Lão
nên cảm thấy vinh dự là ta lấy lão để tế kiếm.”

Nói xong Thiên Phong lấy chính thanh kiếm cắt lên tay mình để cho máu của mình
nhuốm dầy thân kiếm sau đó là uống máu kẻ thù. Thanh kiếm sau khi uống máu
Thiên Phong thì lập lòe sắc xanh như nói với Thiên Phong nó đã sẵn sàng đồng
hành với cậu nhuốm máu thiên hạ.

Hoắc gia, hiện tại ở gian chính của gia tộc, tất cả các trưởng lão và tộc
trưởng đang họp bàn và một trong những trưởng lão lên tiếng bất mãn cực kì
phẫn nộ

- Liệt nhi con trai ta bị tên nghiệt sức Huyền Thiên Phong phế đi thế mà các
người không cho ta tìm tên tiểu tử đó lấy lại công đạo là sao.

Nghe vậy tộc trưởng của Hoắc gia là Hoắc Long trầm mặc lên tiếng

- Ta cũng không ngờ là tên nhóc đó đang từ một phế vật có tiếng lại bỗng dưng
có thể quật khỏi nhanh như vậy. Nó không chừng nó gặp cơ duyên gì đó hoặc một
người nào đó trợ giúp thế nên chúng ta không thể khinh suất khi chưa nắm rõ về
người đó.

Nghe đến đây Hoắc Đông trưởng lão lên tiếng

- Chắc không đâu! Tên nhóc đó lần trước cho dù đấu với Thác Khôn cũng không
tỏa ra chút nội lực nào nhưng khi ta phát một chưởng sử dụng tới 3 thành lực
lượng thì cảm thấy cường độ cơ thể hắn cứng rắn vô cùng, cái đó chắc cha hắn
là gia chủ Huyền gia dùng bảo vật bồi bổ nên mới được như vậy. Với lại mấy hôm
trước có tin Huyền Thiên Vũ có bỏ một số tiền lớn mua Huyết Long Quả mà. Chắc
cho tên phế vật ấy sử dụng rồi.

Nghe tới đâu mọi người có vẻ tin theo phán đoán của Hoắc Đông trưởng lão,
Huyết Long Quả có tác dụng ngay cả Phàm Cảnh Thiên Cấp cũng động dung thể nên
nếu Huyền Thiên Phong phục dụng thành công thì tiếp được ba thành công lực của
cường giả Địa Cấp Trung Kì cũng khiến người ta chấp nhận được. Hoắc gia tộc
trưởng nói tiếp

- Ngươi đừng lo! Mười ngày sau cũng là lễ trưởng thành của Huyền gia, khi đó
thì tất cả các thế lực cũng sẽ tập trung dự và chúng ta cũng có thể đưa tuổi
trẻ ra khiêu chiến. Ta nghe nói Hoắc Lập đã xuất quan và lên được Địa Cảnh
Trung Kì rồi đúng không. Vậy thì cứ để nó nhận nhiệm vụ này đi, tuy không thể
ra mặt giết tên tiểu tử đó nhưng chúng ta sẽ lấy cánh tay hoặc cái chân nó
thay cho lãi cũng được. Còn khi nào xong vụ ấu thú được Âm Tông giúp đỡ thì
chúng ta sẽ tính toàn với Huyền Gia một lần thậm chí Chiến gia cùng Nạp Lan
gia nữa. Ta muốn cưỡi lên Nạp Lan Uyển và hai con nha đầu Như Nguyệt, Như
Tuyết đó lâu lắm rồi.

Nói xong tên tộc trưởng lộ vẻ háo sắc và mọi người ở đây cũng bắt đầu có những
ý nghĩ thâm hiểm. Và sau đó, các trưởng lão cùng tộc trưởng cùng bàn nhau một
số vấn đề rồi giải tán.

Sau khi đi một đoạn khá xa và sắp về đến chỗ của mình thì Hoắc Đông bỗng thấy
bất an hắn dừng lại và ngay lập tức một giọng nói vang lên

- Hoắc Đông trưởng lão cũng khá nhạy bén đấy chứ nhưng điều đó không cứu được
cái mạng của ngươi đâu.

Nghe được giọng nói lạnh lẽo ẩn hiện sát khí Hoắc Đông quay phắt lai chỗ phát
ra thì thấy một thân ảnh trùm kín không rõ mặt đang đứng trên cây. Một cỗ cảm
giác nguy hiểm chạy khắp sống lưng hắn

- Các hạ là ai!

Và đáp lại hắn chỉ là lời lắc đầu cùng một câu nói ngắn gọn

- Kẻ sắp chết biết nhiều quá làm gì

Vừa dứt lời, thân ảnh trùm kín đó lao tới trước mặt hắn và tung một quyền.

- Uh!!!!!!!

Một tiếng động lớn vang lên và Hoắc Đông tuy đỡ được cú đấm nhưng cảm thấy như
bị yêu thú đánh trúng toàn bộ cơ thể như bị nổ tung và bị đẩy lùi về sau gần
chục bước hắn kinh hãi và quyết định vận toàn lực, hắn rút kiếm đưa nội lực
hùng hậu vào nó và một bóng kiếm to lớn xuất hiện.

- Hắc Kiếm Trảm

Bằng một quát Hoắc Đông chém thanh kiếm mang sức mạnh lớn kia xuống đối thủ.

- Hừ! Để ta coi Hoắc gia trưởng lão bản lĩnh đến đâu nào

Nói xong người mặc áo choàng tung một quyền vào bóng kiếm to lớn kia cứng đối
cừng, nhưng chỉ trong một lúc Hoắc Đông đã cảm thấy nội lực mình như bị hủy
hoại trầm trọng và sau đó bóng ảnh to lớn mạnh mẽ của thanh kiếm của hắn đã
biến mất.

“Không thể nào! Ngươi sử dụng tà môn gì vậy” Hoắc Đông thất thanh kinh hãi kêu
lên

“Hừ! Ta đã nói! Người chết không nên biết quá nhiều kẻo chết không nhắm mắt!”
Người áo choàng giơ ngón tay ra và quát lớn

- Chấn Hồn Chỉ

Ngay lập tức Hoắc Đông cảm thấy tinh thần cùng linh hồn mình như bị hàng trăm
búa nện vào khiến hắn muốn vỡ tung đại não

- Linh… Hồn… Công… Kích! Sao có thể???

Do trúng đòn quá nặng và quá bất ngờ nên Hoắc Đông không thể kịp phản ứng. Mà
cũng đúng, với một tiểu gia tộc chỉ có Linh Cảnh là người mạnh nhất thì sao có
thể tiếp cận được với phương pháp tu luyện linh hồn. Thế nên bây giờ Hoắc Đông
đã trúng đòn và sự sống chết hoàn toàn rơi vào tay đối phương.

- Chỉ có vậy thôi à! Thế thì chết đi

Người áo choàng lấy ra một thanh kiếm, và thời điểm thanh kiếm được rút ra,
không gian dần trở nên lạnh lẽo hơn. Cái lạnh không phải dó nhiệt độ bị hạ
thấp mà cái lạnh do khí thế sát phạt của thanh kiếm mang lại, thấy được điều
đó, Hoắc Đông vô cùng khủng khoảng

- Thanh kiếm kia! Bảo vật!

Nhưng không có thời gian ngạc nhiên lâu lắm thì ánh kiếm đã tới trước mặt.

- Uh!!!!!! Tay của ta.

Cánh tay của Hoắc Đông bị ánh kiếm một chiêu chặt đứt như đậu hũ vậy, cái đó
là do hắn đã vận toàn bộ những gì còn lại để né đòn nhưng vẫn bị mất một cánh
tay, không nghi ngờ sau vụ này thực lực hắn phải giảm xuống một nửa. Quá kinh
hãi hắn bắt đầu nghĩ đến việc chạy trốn nhưng đối thủ cũng không phải là kẻ
nhân từ hắn ngay lập tức tung một trảm và lần này thật sự lấy mạng của Hoắc
Đông nếu…

- Ai dám tới Hoắc gia giết người

Một giọng nói đanh thép vang lên và một nguồn nội lực hùng hậu đánh bật người
mặc áo choàng ra cứu Hoắc Đông một mạng.

- Nhị trưởng lão cứu ta!

Hoắc Đông thấy viện binh tới thì mừng húm và nhanh chóng cầu cứu. Nhị trưởng
lão thấy bộ dáng chật vật của hắn cũng nhăn mặt rồi quay qua nói với người mặc
áo trùm kín

- Có thể khiến trưởng lão của Hoắc gia ra nông nỗi này, các hạ không phải
loại hư danh tại sao lại ẩn dấu thân phận.

Đáp lại hắn người áo choàng nói lạnh lẽo

- Con dại cái mang! Nếu các ngươi muốn trách thì hỏi xem cấp dưới của hắn là
Thác Khôn làm cái gì tốt ngày hôm nay.

Nghe được lời nói của người mặc áo choàng, thì cả Hoắc Đông lẫn Nhị Trưởng Lão
bắt đầu nguyền rủa tên Thác Khôn không biết bao nhiêu lần. Không biết tên đó
là cái chó gì mà lôi một tên cường giả như vậy làm kẻ địch với gia tộc không
biết nữa chưa kể nếu tên đó là người của thế lực nào thì phiền toái lớn. Và
trong khi hai người đang suy tính thì người áo choàng lên tiếng

- Hôm nay nếu nhị trưởng lão ngươi đã ra mặt thì ta sẽ tha hắn một mạng! Ngày
sau mà như vậy thì không dễ dàng đâu.

Nói xong người áo choàng quay bước định đi thì

- Đả thương người của ta mà còn dám nói đi là đi sao! Các hạ ngông cuồng quá
đấy! Tưởng Hoắc gia ta là quả hồng mềm sao?

Nhị trưởng lão gằn giọng và lao vào khí thế bùng nổ tung chưởng tấn công người
mặc áo choàng.

- Hừ! Muốn chết!

Và tiếp theo tất cả những gì nhị trưởng lão thấy từ người đó là giơ tay ném về
phía hắn hai tờ giấy và…

Ầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang khắp đất trời, cùng nguồn năng lượng
xung kích mà thành ai cũng cảm nhận được. So với nó thì cho dù là tiếng nổ mà
những người thợ săn nghe trong rừng sáng hôm nay cũng không bằng một nửa.

Cả Hoắc gia rung chuyển bụi khói mù mịt như vừa mới bị đoàn quân yêu thú đến
dọn dẹp vậy. Khi lớp bụi tan đi thì hạ nhân cũng đã đến và cái họ thấy khiến
họ vô cùng kinh hãi, nhị trưởng lão thì cả người bê bết máu còn Hoắc Đông
trưởng lão thì đã phi thăng sang thế giới bên kia, cơ thể cũng không còn
nguyên vẹn, thậm chí còn tả tơi hơn so với trước vụ nổ

….

Sau khi làm loạn ở Hoắc gia xong, Thiên Phong phóng băng băng trong bóng tối
một cách vội vàng và phía sau cậu có một thân ảnh đang đuổi tới. Sau lớp áo
choàng, Thiên Phong mặt mày nhăn tít khó chịu cắn răng lẩm bẩm

- Khốn khiếp thật! Ai ngờ tộc trưởng của Hoắc gia lại để yên cho lão Hoắc
Đông cùng nhị trưởng lão bị thê thảm như vậy vẫn không ra ứng cứu mà đợi ta đi
một lúc thì mới bí mật truy đuổi, nếu không phải ta có cảm ứng mạnh mẽ thì
không phải đã lộ thân phận rồi sao.

Tuy nghĩ vậy nhưng cậu không biết sở dĩ lúc nãy tộc trưởng Hoắc gia không ra
tay ngay là vì kiên kỵ cái tờ giấy mà cậu ném vào nhị trưởng lão với lại hắn
rất hứng thú với thứ đó nên hắn muốn bí mật bắt cậu lại nhằm khai thác bí mật
về nó. Nếu có nó và sản xuất số lượng lớn thì ngay cả tông chủ của Âm tông
cũng phải khách khí với hắn một phần. Nghĩ đến đây hắn không ngừng đắc ý. Sau
khi truy đuổi một hồi thì hắn thấy thân ảnh của người đó đã dừng lại trước bìa
rừng.

- Không chạy nữa sao!

Hoác gia tộc trưởng nhìn thân ảnh choàng áo kín mít cười nhạt nói

- Chạy không thoát thì chạy làm gì! Chỉ còn cách chiến thôi!

Nghe người mặc áo choàng nói như vậy hắn cười phá lên

- Ngươi cũng phải coi ngươi có tư cách nói từ chiến không chứ.! Giết người
Hoắc gia ta mà còn lớn lối sao! Nhưng nếu ngươi nói ra cách thức chế tạo ra
cái tờ giấy lúc nãy thì ta sẽ cho ngươi một kết cục thống khoái

Hoắc Long nói với giọng coi thường và người mặc áo choàng chậm rãi lên tiếng

- Cái đó thì chưa chắc! Hôm nay vận khí ta cũng không tồi. Có thể gặp được
cường giả Linh Cảnh

Nghe được câu nói của người đó Hoắc Long bắt đầu nhíu mày lại và hắn lại nghe
người đó nói tiếp nhưng lần này sự lạnh lẽo trong lời nói đó lại khiến hắn
không tự chủ được mà run khẽ

- Ta cuối cùng cũng có dịp kiểm tra lá bài tẩy mạnh nhất của mình rồi. Hạn
Định Triển Khai!

Bằng một tiếng quát và Hoắc Long thấy một cỗ khí thế trào dâng mãnh liệt khiến
hắn phải lui nửa bước. Và ngay cả bản thân của Thiên Phong lần đầu sử dụng hạn
định triển khai cũng kinh ngạc, cậu cảm thấy linh lực tinh thần lực linh hồn
lực mình đang tăng một cách đáng sợ trước đây cậu chỉ nghĩ nếu thi triển chiêu
này thì cậu sẽ đủ chống lại Phàm Cảnh Thiên Cấp thôi thế nhưng bây giờ thì cậu
đã cam đoan cho dù đấu với Linh Cảnh thì cậu vẫn có thể liều mạng xé một lớp
da của hắn.

Bão áp lực lan toản khiến cho Hoắc Long không rét mà run tuy hắn không cảm
giác được nội lực đối phương nhưng áp lực trong không khí cũng khiến hắn đoán
được người này chiến lực đang mạnh lên một cách đáng sợ. “Không được! Nếu
không ra tay thì nếu ta không chết cũng bị mất một lớp da.”

Nghĩ vậy, Hoắc Liệt cắn răng thu lại sự coi thường rồi tay hắn bắt đấu tạo thủ
ấn, nội lực bùng phát, một bóng hắc lang ngưng tụ mang khí thế sát phát đưa
cặp mắt đỏ ngầu hướng tới kẻ thù

- Võ Kĩ Nguyêt Cấp Trung Phẩm! Thôn Lang Đấu Ma! Lên!

Hoắc Long quát một tiếng và đầu ma lang ngay lập tức lao tới kẻ thù nó với khí
thế sát phạt ghê hồn. Không hổ danh là Nguyệt Cấp Trung Phẩm khí thế của nó
thì cho dù cùng Linh Cảnh cũng không ai dám coi thường

Đối diện với đòn tấn công đó, người mặc áo choàng rút kiếm và Hoắc Long ngay
lập tức phát hiện được thanh kiếm dần được bao bọc bởi một luồn ánh sáng đỏ
ngầu

- Huyết Linh Kiếm

Một trảm được tung ra và một luồn kiếm khí đỏ ngầu như máu đặc phóng tới và
con ma lang cũng há miệng tính thôn phệ luồn kiếm khí sặc mùi huyết tinh kia.

Và khi con ma lang thôn phệ xong thì cơ thể nó cũng phát ra những âm thanh dữ
dội và bắt đầu nứt ra rồi bắt đầu tan biến, nhưng

- Chỉ có vậy thôi sao

Hoắc Long lến tiếng và nhanh chóng biến đổi thủ ấn và một luồn năng lượng đen
kịt từ cơ thể hắn rót vào ma lang, ngay lập tức ma lang bỗng dưng trở nên
cuồng mãnh, một lần nữa lao tới tấn công đối thủ.

Ma lang vung đôi chân vào cơ thể kẻ trước mặt nó với sức mạnh mà cho dù một
Phàm Cảnh Thiên Cấp cũng nát xương ngay lập tức. Nhưng đối thủ của nó cũng
không vừa, hắn nắm chặt tay vung thanh kiếm vào chân nó cứng đối cứng.

Ầm

Hai sức mạnh va chạm vào nhau một luồn áp lực bộc phát, con ma lang đang đêu
lên những tiếng đáng sợ không ngừng giằng co với đối thủ. Và ở bên kia Hoắc
Long cũng ra sức vận công nhằm nghiền nát đối thủ. Và khi thấy người đó dần
dần bị bại lui thì hắn trở nên đắc ý

- Hừ! Chịu thua đi! Ngươi không đấu lại đâu

Nghe vậy người kia lạnh giọng nói

- Cái đó phải xem đã

Nói xong người đó chậm rãi giơ ngón tay lên và khi thấy điều đó Hoắc Long trở
nên trầm trọng

- Nếu ngươi dựa vào linh hồn công kích thì quên đi! Ta đã thấy được và có đề
phòng rồi ngươi không thành công đâu.

Nói rồi hắn vận lực truyền vào ma lang và…

Bốp

Người áo choàng cảm thấy cả cơ thể mình bạo liệt văng về phía xa miếng thổ
huyết nhưng ngay sau đó

- Không Linh Kích

Quát nhẹ một tiếng và người áo choàng tung một chỉ nhưng Hoắc Long đã có sự
phòng bị hắn ngay tức khắc né ra khỏi đường công kích.

- Đã nói không có tác dụng đâu!

Nói rồi hắn vận lực tiếp sức cho ma lang và cũng đồng thời lao tới tấn công
nhưng ngay lập tức hắn cả thấy một nụ cười lạnh lẽo từ đối thủ và…

- Ahhhhhhhhhhhh! Sao lại

Sao lại thế này, Hoắc Long kinh hãi khi thấy linh hồn mình, tinh thần mình
bỗng dưng như bị xuyên thủng bởi một cú đánh mãnh liệt. Không Linh Kích thủ
đoạn của Linh Sư không phải để tấn công mà là định vị cùng kết nối linh hồn
cùng tinh thần đối phương với linh hồn cùng tinh thần bản thân mình và sau đó
làm một chiêu chấn động linh hồn cùng tinh thần để cho đối phương một đòn chí
mạng. Thủ đoạn cỡ này thì Thiên Phong ở lúc bình thường thì không làm được như
sau khi sử dụng Hạn Định Triển Khai thì cậu cũng có thể sử dụng được nó.

- Khốn khiếp! Ta sẽ giết ngươi!

Sau khi trúng đòn đau Hoắc Long trở nên bạo nộ hắn vận toàn lực khí thế nghiền
ép không gian, thực lực của một Linh Cảnh Địa Cấp Trung Giai không nghi ngờ là
cực kì lớn, Thiên Phong mặt mày nhăn tít cậu cảm thấy cơ thể như bị một tảng
núi đè lên vậy. Thiên Phong gắt gào nhìn đối thủ đang tràn ngập sát khí

“Xem ra hôm nay chỉ bằng như vậy mà muốn giết lão quả thật quá miễn cưỡng.
Nhưng phải lột lão lớp da mới được.”

Nghĩ vậy Thiên Phong lạnh giọng quyết định sử dụng thủ đoạn mạnh nhất

- Lão tạp chủng Hoắc Long! Nếu lão đã muốn hạ sát thủ thì ta cho dù liều mạng
cũng sẽ cho lão tàn phế

Nói xong Thiên Phong niệm chú và tay lập thủ ấn, cả cơ thể cậu run rẩy như
muốn bạo liệt, thủ đoạn này hiện giờ không nghi ngờ là hết sức miễn cưỡng cho
dù với Hạn Định Triển Khai đi chăng nữa . Thiên Phong sau khi tập trung hết
những gì mình có cậu quát lớn

- Tam Thiên Linh Phần Trận

Ngay sau tiếng quát một hình tam giác đều xuất hiện dưới chân Hoắc Long và hắn
lập tức cảm thấy linh khí thiên địa đều dồn vào mảnh không gian này. Hắn thất
thanh

- Tụ Linh trận!

Tụ Linh Trận chính là những trận pháp lưu truyền từ thời viễn cổ và bây giờ
gần như đã không còn toàn vẹn. Chỉ có những thế lực lớn mới có thể có được một
bộ phận của nó thôi. Mà tác dụng thì cái tên nói lên tất cả, nó sử dụng để tụ
tập linh khi thiên địa để tăng tốc độ tu luyện của võ giả. Và cái thứ đó không
phải là thứ Hoắc gia có tư cách có được. Nhưng lần trước tới Âm Tông Hoắc Long
đã có dịp chứng kiến một Tụ Linh Trận tàn khuyết chỉ thuộc hạ phẩm nhưng đã
khiến lão thèm thuồng. Và đó cũng là lý do lão muốn hợp tác với Âm tông để có
dịp để mình và tộc nhân có thể đi vào đó.

Và bây giờ tuy có thể cảm nhận thấy điều mình mong chờ nhưng hắn lại không
chút ngu ngốc nghĩ đối phương lại cho mình một cái bánh như thế này nhưng điều
đó cũng khiến hắn suy nghĩ lại

- Khoan đã!

Nghe được Hoặc Long nói và khí thế của hắn cũng giảm Thiên Phong cũng dừng lại

- Các hạ nếu chịu gia nhập Hoắc gia và cống hiến cho Hoắc gia tờ giấy bạo tạc
đó cùng tụ linh trận này, ta lấy linh hồn thề rằng sẽ không gây bất lợi cho
các hạ mà còn cho các hạ chức vị đại trưởng lão cùng nhau thống trị không
những tòa thành này mà chúng ta sẽ xây dựng thế lực không kém Âm Tông.

Nghe được lời chào mời của Hoắc Long, Thiên Phong cười lạnh lạnh lùng nói

- Ngươi qua được cửa này đi rồi hãy bàn tiếp! Phần Linh! Bắt đầu!

Nghe được tiếng quát từ người kia, Hoắc Long bỗng thấy linh hồn mình, tinh
thần mình, nội lực mình, nội tạng mình trở nên như bị thiêu bởi Thiên Hỏa cực
kì khốc liệt vậy

- Ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lão ta hét lên đau đớn tung một quyền vào màn chắn nhưng vô ích. Và sau đòn
đón thì tất cả những gì lão làm được là tập trung toàn lực để chống lại sự phá
hoại cùng cơn đau đớn khủng khiếp kia thôi.

Nhưng lão không biết là sau một quyền vào trận pháp của lão Thiên Phong như
muốn thổ huyết suýt nữa khiến trận pháp bị hủy. Tam Thiên Linh Phần Trận vốn
có tên là Tam Thiên Tụ Linh Trận, là do một trong những Linh Sư đầu tiên nghĩ
ra. Ông ấy biết con đường Linh Sư quá khó khăn, nên bằng khả năng kinh tài
tuyệt diễm ông ấy sáng tạo ra trận pháp này, nó có thể tụ linh khí thiên địa
và tự chuyển hóa thành linh lực để cho những hậu nhân ông có thể tu luyện dễ
dàng hơn và Linh Sư sẽ có thể phát quang trên đại lục. Nhưng sau một vài thế
hệ thì ông nhận ra một điều đắng cay là cho dù linh lực của đệ tử dồi dào
nhưng lại không có đủ sức chịu đựng khi thực hiện các thủ đoạn cao cấp của
Linh Sư thì có ích gì. Và ông cuối cùng cũng ngộ ra con đường linh sư chính là
con đường của sự chịu khổ. Chỉ có chịu khổ không ngừng và gấp người khác nhiều
lần mới có thể đi xa trên con đường này.

Và sau khi ngộ được điều này, ông đổi tên trận này thành Tam Thiên Phần Linh
Trận và chỉnh sửa nó đôi chút trở thành một trận pháp kinh hoàng với võ giả.
Vì trong trận này linh khí chuyển thành Linh Lực đạt hiệu suất khá cao nên bản
thân võ giả rơi vào nó chắc chắn sẽ thành tro tàn không có kết cục khác.

Nhưng điều kiện thi triển nó cũng rất khó khăn, với mức độ linh lực hiện nay
Thiên Phong chỉ duy trì nó được một chút mà thôi và bây giờ cậu đã đến cực hạn
của mình cậu xoay người

- Hôm nay đủ rồi! Lần sau gặp lại ta sẽ giết ngươi.

Thiên Phong nói với vẻ mặt tái nhợt suy kiệt, trận pháp này quá sức hao tổn
sức mạnh, Thiên Phong gắng gượng được đến bây giờ cũng là điều kì diệu. Cậu
cảm thấy sức lực mình đang giảm dần chứng tỏ Hạn Định Triển Khai cũng sắp kết
thúc nên đã vận sức vọt về phía xa.

Và một lúc sau thì trận pháp đã biến mất, Hoắc Long tuy giữ lại được mạng
nhưng bây giờ người hắn bê bết máu, y phục tả tơi lộ ra những mảng da thịt
huyết nhục bầy nhầy cực kì thảm hại.

- Hộc! Hộc!

Hoắc Long ho khan dữ dội phun ra một vũng máu mặt âm trầm khó coi, sau đòn này
thì tu vi của lão bị rơi xuống thê thảm chỉ còn khoảng Linh Cảnh Nhân Cấp Cao
Giai thôi, tuy bao nhiêu đó cũng không mất bao lâu để tu luyện lại nhưng sắp
tới đây lại là đợt tranh đoạt ấu thú, thì với thực lực cỡ này thì giành lợi
thế bằng niềm tin chứ đừng nói là chiến thắng.

- Khốn khiếp!!!!!!!!!!!!!!

Hoắc Long lớn tiếng rống lên một cách phẫn nộ sau đó biến mất trong màn đêm.

- Tiểu thư! Người đó không đơn giản

Sau khi Hoắc Long bỏ đi thì trong bóng tối có hai thân ảnh bước ra một già một
và một cô gái trẻ xấp xỉ tuổi Thiên Phong đi đến gần chỗ Tam Thiên Linh Phần
Trận quan sát và khi lão giả cúi xuống khẽ chạm vào đất thì lập tức rút lại.

- Thật đáng sợ! Chỉ có chút tàn lực mà có thể khiến ta bị giật như thế này.
Khả năng tàn phá nội lực như vậy quả là thiên địch của võ giả mà.

Nghe được điều đó từ lão giả mặt cô gái khẽ lộ ra kinh ngạc một cường giả tiếp
cận Tam Vũ Cảnh như lão mà cũng tỏ ra khó chịu.

- Tiểu thư! Xem ra chúng ta phải cẩn thận trong chuyến lịch lãm này rồi! Tuy
Huyền Thiên Điện chúng ta còn hơn Âm Tông một bậc nhưng mãnh long nan áp địa
đầu xà với lại có thêm một kẻ thần bí như vậy thì cho dù hắn chỉ là người độc
hành không thế lực thì cũng đủ gây phiền toái không nhỏ.

Nghe vậy vẻ mặt cô gái càng sáng rỡ, ánh mắt cô nheo lại nở nụ cười kinh tâm
động phách lên tiếng thanh thoát

- Ta thì rất hứng thú với cái bí pháp hắn gọi là Hạn Định Triển Khai đó đấy,
một tên lúc nãy phải nhờ đến pháp bảo kỳ lạ kia mới đánh lui được Phàm Cảnh
Thiên Cấp thế mà sử dụng Hạn Định Triển Khai đó lại có thể tay đôi với Linh
Cảnh Địa Cấp Trung Giai và khiến hắn mất gần nửa cái mạng. Khi về ngươi hãy
điều tra một chút bí pháp tên như thế nhé.

“Vâng! Thưa tiểu thư.!” Lão giả cung kính nói. Và sau đó hai người biến mất
trong bóng tối.


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #8