Đấu Giá Bắt Đầu


Người đăng: HeiwaGaIchiban

- Cám ơn các vị đã tham gia đại hội đấu giá của chúng tôi hôm nay

Ở trên đài cao trung tâm phòng đấu giá thì có một thân ảnh diễm lệ như yêu
tinh ngây nhất lòng người. Nàng có bộ tóc xoắn lò xo vàng óng diện một chiếc
áo váy hồng nhạt càng tôn lên dáng mĩ lệ của nàng. Khi Thiên Phong thấy dáng
vẻ đó cũng không khỏi động tâm thầm nghĩ nếu nàng nói với bất cứ người nào ở
đây quỳ dưới chân nàng mà liếm thì 8-9 phần đầu nói “Vâng! Đó là vinh dự của
kẻ hèn này.”

Tuy dáng vẻ cũng là mị lực của cô nàng nay nhưng thêm nữa là với vị trí là một
trong những người nắm giữ chức gia chủ tương lai của phòng đấu giá mạnh nhất
đế quốc cũng khiến cho nàng được vô số người nhắm vào. Chỉ cần lọt vào mắt
xanh của nàng thôi là ngươi có thể đạt được hậu thuẫn mà cho dù hoàng thất
cũng phải nể mặt một phần. Mà hoàng thất là thế lực thế nào, họ có cường giả
Tam Vũ Cảnh tối đỉnh đấy, chưa kể còn có nguyên một yêu thú thủ hộ hoàng cung
cũng cấp bậc đó nữa.

Và trở lại hiện tại, khi nghe vu vật trên kia làm vẻ dễ thương thì sàn đấu giá
này trở nên sôi trào và cô gái đó cũng bắt đầu giới thiệu về vật phẩm đầu tiên

“Vật phẩm đầu tiên Nguyệt Cấp Cao Giai Võ Kĩ Tử Lôi Tam Chấn. Khi hoàn toàn
nắm giữ tam chấn thì đủ đọ với công pháp Nhật Cấp Sơ Giai. Giá khởi điểm 8.000
mỗi lần nâng giá 1.000.”

Một quyển trục được mang ra bằng cảm giác linh mẫn của mình Thiên Phong cảm
nhận được lôi điện bỏng rát toát ra từ nó. Cậu kinh ngạc thầm nghĩ

“Đây tuyệt không chỉ là võ kỹ Nguyệt Cấp, tuy không hiểu tại sao nhưng trực
giác báo mình như vậy.”

“8.000.” Một người rốt cuộc đã báo giá lên tiếng sau khoảng kinh ngạc và rất
nhiều người theo sau tiếp tục tranh đoạt

“9.000.”, “10.000”….

“20.000.” Một cái giá khiến người ta sững sờ và người ra tay là Chiến Cổ tộc
trưởng Chiến gia.

“Chiến lão! Ra tay bạo quá nhỉ. Nhưng thật trùng hợp là ta cũng muốn có thứ
này. 25.000.!”

Hoắc Long của Hoắc gia lớn tiếng báo giá và Chiến Cổ cũng nhíu mày nhìn lão dò
xét xem lão có muốn mua không hay chỉ tính chơi mình. Nhưng ngay lúc đó

“30.000.!”

Một cái giá lại được đưa ra và nó từ Thiên Vũ tộc trưởng Huyền gia. Thấy vậy
cả hai gia tộc đều kinh ngạc nhưng không ai nghĩ Huyền Gia sẽ giở trò lừa đảo
dù gì Thiên Vũ cũng chủ tu lôi điện công pháp. Và ngay sau đó Thiên Vũ lập tức
đưa mắt Chiến Cổ làm một nụ cười cực kì xảo trá và Chiến Cổ cũng đáp lại bằng
nụ cười hồ ly. Khỏi phải nói, điều này khiến cho Hoắc Long toát mồ hôi lạnh
không thể không nghĩ tới hai nhà hợp tác chơi mình nên hắn cắn chặt răng và
không báo giá nữa.

“Vâng! Vậy chúng ta sẽ bán quyển Võ Kĩ này cho tộc trưởng Huyền gia. Chúc mừng
Huyền gia đã đấu giá thành công.”

Cô gái trên đài lớn tiếng hô kết quả. Và điều này cũng không khiến mọi người
ngạc nhiên. Sau đó vật phẩm tiếp theo đã được mang ra.

“Hóa Cảnh Đan.! Đan dược giúp tăng hai phần đột phá lên Linh Cảnh.”

Sau khi nghe được tác dụng của vật phẩm, toàn trường chỉ còn lại một mảnh yên
lặng. Linh Cảnh tuy quét mắt cả đại lục tuyệt không tính là cường giả nhưng
nếu so trong tầm một nơi này thôi thì cũng xứng là người đứng đầu. Và nếu
ngươi đột phá Linh Cảnh thì ngươi rất dễ được nhận vào những tông phái sau đó
thì con đường đi tiếp sẽ bằng phẳng hơn nhiều.

Bây giờ toàn trường đã không còn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp vu vật kia nữa mà lập
tức sôi trào cao hứng. Đối với những người ở đây thì chỉ cần cho họ một cơ hội
bước vào Linh Cảnh thì họ sẽ không ngần ngại đổi một nửa cái mạng. Và ở trên
đài cao kia cô gái bắt đầu hô giá khởi điểm.

“15.000, mỗi lần ra giá vẫn 1.000.”

Và rất nhanh sau đó giá được đẩy lên tới tận mây xanh và…

“30.000.!” Đại trưởng lão Hoắc gia lên tiếng báo giá. Thiên Phong thầm nghĩ có
vẻ như Hoắc gia muốn tăng lực lượng Linh cảnh của mình để áp những gia tộc
khác đây mà. Không thể cho lão đắc ý được. Cậu quay sang cha mình và ông ấy
cũng gật đầu

“35.000.” Thiên Vũ lên tiếng báo giá và ngay lập tức Hoắc Long đưa cho ông một
cái nhìn đầy hung quang sau đó cắn răng quát

“40.000.!” Hoắc Long lớn tiếng quát giá thay cho Đại trưởng lão phe mình.

“50.000.” và lần này Chiến Cổ đã lên tiếng tuyên chiến với Hoắc Gia.

“Ngươi! Các ngươi hai nhà dám chơi ta.” Hoắc Long hướng về Thiên Vũ và Chiến
Cổ gằn giọng.

“Vào phòng đấu giá toàn dựa vào hầu bao, nếu hầu bao ngươi không đủ thì đừng
có học đòi người ta đấu giá. Thế nên nếu ngươi không ra giá tiếp thì ngồi
xuống đi.” Chiến Cổ cười cười như khiêu khích lên tiếng

“Ngươi! Được lắm lão tử chơi với các ngươi đến cùng! 55.000. Xem ai dám cùng
lão tử tranh phong.”

Nghe thấy giá này thì Thiên Vũ cũng có chút nao núng và Hoắc Long thấy được
điều đó cũng đắc ý cười và…

“Hừ! Đừng lớn lối! 60.000.” Một tiếng quát giá đanh thép vang lên và chủ nhân
nó là Thiên Phong, và điều này khiến cho mọi người rung động và ngay sau đó
Thiên Vũ đưa mắt nhìn cậu khó hiểu.

“Cứ giao cho ta.” Thiên Phong đưa một ánh mắt cho phụ thân mình nói rõ điều đó
và thấy được ánh mắt con trai mình Thiên Vũ gật đầu lớn tiếng

“Hoắc Long! Ngươi chẳng lẽ không dám đấu với con trai ta sao. Nếu ngươi dám ra
giá ta coi như ngươi có bản lĩnh và rút ngay.”

Nghe được lời nói của Thiên Vũ, Hoắc Long nhíu mày cân nhắc.

“Một tên tiểu tử thì lấy đâu ra bao nhiêu đó tiền, và cái dáng vẻ chật vật của
tên Thiên Vũ đó lúc nãy không phải giả vờ. Xem ra phần lớn là hắn muốn kéo giá
lên để ta mắc câu thôi. Hừ lão tử ăn muối nhiều hơn ngươi ăn cơm đó tiểu tử.
Làm sao để ngươi đắc ý được.”

Nghĩ vậy hắn quay qua Thiên Phong cười.

“Đúng là tuổi trẻ tài cao mà! Vậy khỏa đan dược này ta đành nhường cho tuổi
trẻ vậy.”

Việc Hoắc Long buông bỏ khiến rất nhiều người ở đây kinh ngạc nhất là Chiến
Gia và Nạp Lan gia.

“Nguyệt tỷ! Tỷ có nghĩ tên đó giả vờ kéo giá không.” Nạp Lan Như Tuyết lên
tiếng hỏi chị mình.

“Cái đó thì chị với em cùng có một suy nghĩ mà em hỏi làm gì. Hắn ta không
phải kéo giá mà thật sự muốn vớ vào tay khoả đan dược chuẩn bị cho lần tranh
đoạt ấu thú sắp tới.”

Nghe được hai đứa con gái mình nhận xét Nạp Lan Uyển cười nhẹ lên tiếng

“Nhưng xem ra khi nãy Huyền gia chủ tỏ vẻ khó xử không phải là giả a. Ít nhất
là theo mẹ là như vậy.”

“Vậy bọn con mới nói, tiểu tử đó không đơn giản. Hắn nắm chắc có thể tương trợ
Huyền gia ít nhất một nửa số tiền đó nên hắn mới quát giá như vậy.”

Nghe được nhận xét của con gái Nạp Lan Uyển gật đầu trong thâm tâm tự hỏi, một
người trẻ tuổi mà có thể một tay hỗ trợ gia tộc được tài lực như vậy quả là
không đơn giản. Xem ra sau này phải cân nhắc về thực lực các gia tộc mới được.

Và trên đài cao, cô gái bắt đầu giới thiệu vật phẩm thứ ba

“Binh Khí Cấp Bậc Bảo Vật. Đã được thẩm định bởi chuyên gia phòng đấu giá
tuyệt đối là một kiện lợi khí chém sắt như bùn.”

Nói xong thì thanh kiếm đã được đưa trước mặt mọi người và mọi người đều cảm
thấy kiếm quang lạnh lẽo toát ra từ nó và trầm trồ không ngớt. Không thể nghi
ngờ, nếu có một kiện binh khí như vậy thì khi chiến đấu sẽ có thêm mấy thành
chiến thắng và khác với đan dược binh khí là thứ ngươi có thể xài đến khi cảm
thấy không hợp với mình thì có thể truyền lại cho con cháu. Nên sức hấp dẫn
của nó không kém chút nào so với đan dược.

“Giá khởi điểm 15.000 mỗi lần lên 5.000.”

Khi thấy vật mình mang đến được đấu giá thì Thiên Phong cũng không ở ở đây xem
xét nữa mà đi ra tìm một nơi không ai thấy và khoác lên mình chiếc áo choàng
trùm kín bản thân rồi đi vào phòng đấu giá. Người nhân viên thấy cậu nói cung
kính

“Thưa ngài! Vật phẩm của ngài đang được đấu giá và đã lên tới 35.000 kim tệ.
Không biết ngài có định mua tinh huyết hôm trước đã bàn không ạ.”

Thiêng Phong lắc đầu sau đó nói

“Hiện tại tiền bạc ta có việc phải dùng ngay cho việc khẩn cấp khoảng 30.000,
các ngươi cứ giữ phần còn lại coi như đặt cọc tinh huyết hôm trước và khoảng
mấy ngày sau ta sẽ luyện miễn phí cho ngươi một thanh binh khí bảo vật để bù
lại tinh huyết ta mua.”

Nghe được điều đó cô gái ngạc nhiên

“Ngài là luyện khí sư?.”

Thiên Phong gật đầu, luyện khí sư tuy không phổ biến cùng nổi tiếng như luyện
dược sư nhưng nó cũng là một chức nghiệp quan trọng của đại lục. Ngươi có thể
mạnh lên bằng đan dược, nhưng khi chiến đấu thì có một khỏa binh khí tốt cũng
là thứ quan trong giúp đưa đến thắng lợi, mà luyện khí sư là người có thể
luyện ra những binh khí như vậy.

“Vâng được! Ngài cứ yên tâm! À xin ngài đưa chiếc thẻ lần trước của ngài để
tôi đổi thành thẻ khách quý cấp 2 để sau này khi ngài bán đấu gia ở chi nhánh
nào cũng sẽ được giảm phí thủ tục là 2%.”

Cô gái sau khi nghe Thiên Phong là luyện khí sư thì thái độ thay đổi hẳn và
Thiên Phong cũng gật đầu sau đó đưa thẻ ra và chỉ trong chớp mắt chiếc thẻ của
cậu có thêm hai vạch màu vàng sáng óng ánh.

“Tiền đấu giá đã được chuyển vào thẻ cho ngài rồi, thanh kiếm ngài bán được là
40.000 và chúng tôi sẽ giữ lại 5.000 đặt cọc và còn lại trong thẻ 35.000. Tiền
thủ tục chúng tôi sẽ miễn phí cho ngài lần này. Xin cám ơn ngài đã chiếu cố
cho phòng đấu giá.”

Thiên Phong sau khi nhận được đãi ngộ khách quý thì cũng gật đầu sau đó bước
ra khỏi.

- Em nói hắn là luyện khí sư!

Ở một căn phòng, cô gái vu vật chủ trì phòng đấu giá lúc nãy và cô gái nhân
viên tiếp đón Thiên Phong đang nói chuyện.

- Vâng! Nếu không phải thì chắc hẳn cũng có liên quan. Cho nên em đã quyết
định như vậy.

Cô gái chủ trì đấu giá suy nghĩ một chút gật đầu

- Em làm đúng lắm! Tuy không xác định được là hắn nhưng rất có thể hắn có mối
quan hệ với luyện khí sư đó. Cũng giống như luyện dược sư, luyện khí sư cũng
là đám gia hỏa khó trêu vào.

Chưa kể hắn nói chỉ vài ngày mà xong một binh khí cấp bảo vật thì tay nghề quả
không đơn giản.

Trở lại với buổi đấu giá, sau khi đấu giá thanh kiếm của Thiên Phong với giá
40.000 do Chiến Gia thu thì vật phẩm tiếp theo đã được mang ra. Thiên Phong đã
trở lại chỗ ngồi của gia tộc sau khi chuyển hết mớ tiền trong thẻ khách quý
của phòng đấu giá vào thẻ riêng của cậu. Cậu không muốn lát ra thanh toán bị
bại lộ thân phận nên cẩn thận hết mức.

“Xin chào các vị quan khách. Tôi! Bạch Huyền sẽ là người chủ trì đấu giá hai
vật phẩm còn lại.”

Nói xong bốn thân ảnh mang áo trùm kín cùng cầm trên tay một chiếc mâm rồi
mang vào phòng đấu giá.

“Linh Cảnh Địa Cấp Cao Giai. Phòng đấu giá quả nhiên chơi lớn. Với trận hình
như vậy thì cho dù là tứ đại gia chủ có liên thủ cũng không chắc cướp được báu
vật.”Thiên Vũ khi thấy bốn thân ảnh áp tải vật phẩn thì không khỏi hâm mộ. Và
trên đài cao người tên Bạch Huyền bắt đầu giới thiệu vật phẩm

“U Linh Huyền Thanh Quả. Chắc các vị cũng đã biết, tác dụng của nó là cường
hóa cơ thể kinh mạch một cách triệt để, rất thích hợp để cho những ai chuẩn bị
đột phá Linh Cảnh thậm chí những cấp độ trong Linh Cảnh đều cần đến nó. Giá
khởi điểm 50.000 và mỗi lần tăng giá 10.000.”

Nói xong thì Bạch Huyền cũng đưa sản phẩm cho mọi người chiêm ngưỡng và cái
đập vào mắt Thiên Phong là một loài quả màu xanh nhạt hình bầu lớn gấp đôi bàn
tay tỏa hắc khí lượn lờ như u linh vậy. Khi thấy nó linh hồn cậu khẽ rung động
và điều này khiến Thiên Phong phải bắt buộc có được nó bằng mọi giá. Và ở bên
cạnh đó Thiên Vũ cũng nhận ra được điều đó ông bắt đầu quát giá.

“60.000!.”

Nghe thấy vậy, Hoắc Long lộ vẻ âm độc, Huyền gia đã đấu thành công hai món đồ
tốt, nếu cứ như vậy thì mọi chuyện sau này sẽ hỏng bét và suy nghĩ một lúc
thì…

“70.000.!” Hoắc Long lên tiếng quát giá và đáp lại ngay sau đó là Chiến gia
vào cuộc.

“80.000.” Chiến Cổ không ngần ngại quát giá và đưa một ánh mắt thách thức đến
phía Hoắc Gia.

“Hừ! Ai vượt qua giá này ta sẽ buông ngay lập tức! 150.000.”

Cả toàn trường lặng ngắt sau khi nghe được tiếng quát giá của Hoắc Long, Số
tiền như vậy thì cho dù là tứ đại gia tộc cũng khó lòng dám theo hắn trong khi
vật phẩm cuối cùng vẫn chưa được công bố. Đây là một kế hay. Nếu ai dám theo
thì họ sẽ không thể tranh đoạt vật phẩm cuối cùng và đối thủ sẽ giảm bớt còn
trong trường hợp lão phải mua thì thứ trái cây này cũng không phải là vô dụng
cũng có thể tăng chiến lực của lão. Nói chung là đường nào cũng mang lại lợi
ích không nhỏ.

Thiên Phong thấy lão liều mạng sắc mặt cũng gắt gao lên. Cậu có thể không cần
thứ cuối cùng nhưng thứ này cậu buộc phải có. Nó là thứ duy nhất có thể khiến
cậu tiếp tục tập Bách Luyện Linh Thần Quyết. Nhưng bây giờ thì cậu đã cạn vốn
liếng và không thể để gia tộc ra tay trong khi chưa thấy vật phẩm cuối cùng
được. Trong khi Thiên Phong đang trầm ngâm thì chủ tọa đã đập búa đến tiếng
thứ hai và ngay khi tiếng búa thứ 3 quyết định được đập xuống thì

- 160.000

Một tiếng quát giá vang lên và chủ nhân của nó chính là hai chị em Nạp Lan
gia. Hành động này không chỉ khiến toàn trường kinh ngạc mà ngay cả Nạp Lan
Uyển cũng không thể tin nổi, tuy quả này là thứ tốt nhưng lại không cần thiết
với bà hay hai đứa con gái. Vậy tại sao?

Và về Thiên Phong tuy ngạc nhiên vì thấy Nạp Lan gia ra tay nhưng lại thở
phào. Khỏi nói cũng biết cậu tin tưởng Nạp Lan gia hơn Hoắc Long nhiều dù sao
mối quan hệ giữa Chiến Gia và Nạp Lan gia cũng tương đối yên ổn. Nhưng ngay
sau đó cậu lại phát hiện ánh mắt của hai chị em bắn thẳng vào cậu thì cậu lập
tức hiểu rõ cười khổ. Ánh mắt ấy không khác gì bảo “Anh nợ bọn tôi một nhân
tình đấy nhé! Lát nữa nhớ tương trợ bọn tôi đấu giá vật cuối cùng đấy.”

Và bên cạnh đó Nạp Lan Uyển cũng bắt được sự việc đó thầm nghĩ “Xem ra người
thiếu niên này lợi hại hơn mình tưởng, có thể khiến cả hai ái nữ mình cùng ủng
hộ thì cho dù trong toàn bộ thành này cũng chưa từng có ai. Xem ra sau này
phải tạo mối quan hệ với cậu ta một chút rồi.”

Sau khi Nạp Lan gia đã báo giá thì không còn ai tranh giành nữa và rất nhanh
cuộc đấu giá đi đến vật phẩm cuối cùng. Mọi người ở đây trông chờ xem phòng
đấu giá sẽ sử dụng những biện pháp an toàn nào nhưng trái với mọi người dự
liệu thì không có một phương pháp phòng vệ hoặc cường giả nào được cử ra nhằm
bảo vệ vật phẩm cả, nó chỉ được bưng ra như một vật đấu giá thông thường.

Và điều này đều khiến mọi người thắc mắc và khi quan sát vật phẩm thì tất cả
những gì họ thấy chỉ thấy một khôi đá vuông vức hình hộp dài hơn bàn tay một
chút màu nâu đỏ, ngoài ra không có gì kì lạ. Nhiều người khi thấy nó bắt đầu
tỏ ra bất mãn lớn tiếng phát ra những lời coi thường chỉ trích phòng đấu giá.

Ở trên đài cao Bạch Huyền đối diện với những âm thanh đó chỉ cười nhạt rồi lớn
tiếng nói

“Thưa quý vị! Nếu ai coi thường vật này thì cứ việc ra về. Nhưng nếu các vị
tin tưởng thì Bạch Huyền ta sẽ lấy danh dự của phòng đấu giá ra cam đoan vật
này tuyệt không phải phàm vật.”

Nghe được điều này toàn trường cũng lặng lại và rất nhiều lời bàn tán cùng
thắc mắc về lai lịch cùng tác dụng của vật này và Bạch Huyền cũng lên tiếng
giải đáp thắc mắc của mọi người.

“Vật này được tìm thấy trong một khu rừng hoang vắng, bên cạnh đó có xác hai
cường giả đều đạt mức ít nhất là Tam Vũ Cảnh. Nhưng theo kiểm tra thi thể thì
hai người có cách biệt thực lực khá lớn. Và người yếu hơn thì trên tay vẫn nắm
chặt lấy viên gạch này. Thế nên một giả thiết đưa ra là khi người này sắp bị
giết chết thì đã liều mạng phát động sức mạnh của viên gạch và cũng khiến cho
người kia tử nạn đương trường. Nói đến đây chắc các vị đủ hiểu, viên gạch này
có liên quan đến cái chết của một vị cường giả Tam Vũ Cảnh. Chưa kể vị cường
giả đó đã đạt đến cấp bậc cao trong Tam Vũ Cảnh thế mà vẫn bị chết bởi nó. Vậy
theo các vị nó có phải là phàm vật hay không.”

Sau khi nghe xong lời giới thiệu của Bạch Huyền, toàn trường lập tức bùng nổ.
Thần khí a! Thần khí có thể miễu sát Tam Vũ Cảnh a. Tam Vũ Cảnh là gì, là
người xứng đáng làm cường giả một phương trong cái đế quốc này. Và ngay lúc đó
mọi người nghe thấy một tiếng nói trong trẻo đầy quyến rũ vang lên

“Nếu như Bạch Đại Sư nói thì độ trân quý của vật này quả không lường được, thế
tại sao các vị lại đem đấu giá. Giữ cho mình có hơn không. Thiếp thân tự hỏi
không biết Bạch Đại Sư có giải đáp thắc mắc này cho thiếp thân được không.”

Và người lên tiếng chính là Nạp Lan Uyển, Nạp Lan gia chủ. Không thể không
nói, thắc mắc của cô ấy đã đánh động sự hoài nghi của mọi người. Có thể phòng
đấu giá không nói láo về tác dụng của vật này, nhưng như vậy thì lại càng đáng
ngờ a! Một vật có tác dụng như vậy thì e rằng mới lộ ra chút phong thanh cũng
đủ đưa đến vô số các thế lực tranh đoạt, thậm chí cả Hoàng Thất cùng các thế
lực mạnh mẽ khác nữa. Như vậy thì người mua phải coi lại mình có đủ bản lĩnh
sử dụng nó hay không. Và đối diện với câu hỏi trên Bạch Huyền mỉm cười nói

“Nạp Lan gia chủ đa nghi quá! Nhưng nếu cô muốn biết sự kiện về nó thì sao
không thắng cuộc đấu giá và chúng tôi sẽ cung cấp toàn bộ sự kiện liên quan
đến vật này.”

“Vậy xin Bạch Đại Sư hãy ra giá khởi điểm.” Đáp lại sự khích tướng của Bạch
Huyền, Nạp Lan Uyển cũng mỉm cười mở lời cho cuộc tranh đoạt bắt đầu.

“Vậy thì phòng đấu giá chúng tôi xin ra giá khởi điểm là 10.000 mỗi lần tăng
10.000. Đấu giá bắt đầu.”

Không thể không nói, cái giá thấp bất ngờ như vậy khiến nhiều người động tâm.
Tuy có những người sợ mình lâm vào tình trạng hoài bích kì tội nên cũng tỏ vẻ
lo lắng không dám báo giá, nhưng rất nhanh sau đó thì sự im lặng cũng bị phá
vỡ bởi tiếng bao giá của một thế lực nhị lưu trong thành.

“20.000.”

Khi nghe tiếng báo giá thì sự lo lắng của những người ở đây lập tức bị xóa đi
và ngay lập hàng loạt tiếng báo giá được vang lên rất nhau sau đó giá cả đã
lên cái giá 150.000. Đúng lúc đó thì một tiếng báo giá dịu dàng nhẹ nhàng
nhưng không kém uy nghi từ phòng khách quý.

“200.000.”

Một cái giá khiến cho mọi người lạnh gáy và khi quay lên chỗ đó thì đập vào
mắt hai người là hai người, một lão giả và một cô bé khoảng tuổi 15-16. Khi
thấy hai người bọn họ thì một cỗ cảm giác gọi là “Hai người này không đắc tội
được.” vang lên trong tâm khảm những người ở đây. Nhưng cái gì cũng có ngoại
lệ và…

“210.000.” Gia chủ Hoắc gia lên tiếng báo giá và quay sang hai người đó ôm
quyền cung kính nói. “Không biết hai vị có thể nhường cho ta vật này không,
chúng ta Hoắc gia sẽ hậu tạ các vị tương xứng.”

Nghe được Hoắc Long lên tiếng lão giả bên cạnh cô gái lên tiếng

“Hoắc gia chủ à, như khi nãy Chiến gia chủ đã nói, vào đây phải dựa vào hầu
bao. 250.000.”

Khi lão giả quát giá lập tức Hoắc Long xám mặt, đây rõ ràng là không cho hắn
mặt mũi mà. Hắn cắn răng không biết có nên báo tiếp không thì…

“280.000.”

Một tiếng báo giá vang lên và lần này cũng từ Thiên Phong. Cậu tuy không có
hầu bao nhiều như vậy nhưng vì không muốn nợ Nạp Lan gia nên cậu và phụ thân
cậu đã đồng ý góp vào 200.000 để mua thứ này. Còn phần còn lại thì phía bên
kia sẽ lo. Và bên Chiến gia thì có vẻ không lo lắng lắm về sự kiện trước mắt.
Ông chỉ kiên kị Hoắc gia, còn hai nhà kia thì ông tin mình có thể hợp tác song
phương mà không bị thiệt. Và cuối cùng cô gái bên cạnh lão giả nhẹ nhàng mỉm
cười lên tiếng.

“350.000. Không biết Thiên Phong thiếu gia dám theo không. Nếu ngươi dám ta
vượt ta 200.000 trong lần gọi tiếp thì ta lập tức buông tay ngay còn nếu không
có bản lĩnh đó thì bỏ cuộc đi.”

Nghe được sự thách thức, Thiên Phong nhăn mặt, nếu như theo lời cô gái đó nói
thì mình phải gọi ít nhất là 550.000. Với số đó thì coi như vét cả kho của
Huyền gia rồi. Cho dù Nạp Lan gia có trợ giúp thì cũng tổn thất không nhỏ,
chưa kể rước thứ đó về nhà không biết phúc hay họa ra sao. Cậu cắn răng nhìn
phụ thân và quả nhiên cha cậu cùng gia tộc đều gần như không muốn theo. Thậm
chí hai cô bé bên Nạp Lan gia cũng lộ vẻ khó xử. Sau một lúc cân nhắc và trước
khi phòng đấu giá đánh tiếng búa thứ ba thì Thiên Phong hướng về phía cô gái
quát lên

“Được lắm! Cô nói đấy nhé. 550.000. Cô cứ việc ra tiếp nếu muốn Thiên Phong ta
sẽ phụng bồi."

“Hi! Hi! Hi! Thiên Phong thiếu gia cứng thiệt đó! Tiểu muội rất muốn phụng bồi
a.”

Sau khi nói đến đó và thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Thiên Phong thì cô
gái mỉm cười lộ ra vẻ thưởng thức nói tiếp

“Tuy thì rất muốn vậy, nhưng Tiêu Nhạn Yến muội đây nói là giữ lời. Thiên
Phong thiếu gia đã ra giá như vậy thì muội cũng nên buông tay rồi.”

Nghe vậy Thiên Phong ôm quyền hướng tới cô gái nói

“Vậy đa tạ cô nương giơ tay đánh khẽ rồi. Thiên Phong sau này nếu có dịp sẽ
hồi đáp.”

Tuy mặt ngoài nói như vậy, trong lòng Thiên Phong nhỏ máu. Nhiêu đó tiền lận
a. Một số tiền lớn như vậy thì Huyền gia muốn kiếm được thì phải tốn ít nhất
mấy năm. Chưa kể ai biết được vật phẩm đó mang tới họa phúc thế nào. Nhưng
phóng lao thì phải theo lao, đại hội đấu giá đã kết thúc.


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #10