Linh Phù & Không Gian Bí Ẩn


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Trong một căn phòng của Huyền gia, Huyền Thiên Vũ và các tộc trưởng đang bàn
bạc với nhau về tình hình hiện tại của gia tộc. Đại trưởng lão lên tiếng

- Tộc trưởng à! Ngài phí bao nhiêu đấy tiền để mua Huyết Long Quả, nhưng nếu
ngài sử dụng cho bản thân, hoặc đưa bọn trẻ có tiềm năng dùng thì chúng ta
cũng không có ý kiến như sao ngài lại để cho Thiên Phong dùng.

Nghe được điều này Huyền Thiên Vũ cũng không thấy bất ngờ ông chỉ lạnh nhạt
nói.

- Con trai ta bị yêu thú suýt giết chết mà các ngươi còn hỏi tại sao ư

Đại trưởng lão thấy vậy tỏ ra bất mãn nói

- Ngài phải biết! Gia tộc này cần ngài hơn tên phế vật đó. Chỉ cần ngài mạnh
lên gia tộc cũng đi lên, thế thì chúng ta mới tiến tới gần phương pháp chữa
đan điền.

Nghe người ta nói con trai mình là phế vật, Thiên Vũ nắm chặt tay lại tuy rất
bực mình nhưng ông cũng không thể phản bác, Thiên Phong mất tu vi nhiều năm
nay. Việc ông vẫn chu cấp kim tệ hàng tháng như cũ cho Thiên Phong cũng khiến
mấy người trưởng lão bất mãn. Bỗng dưng từ bên ngoài, một hạ nhân chạy vào

- Thưa tộc trưởng, thưa các vị trưởng lão đại nhân, có chuyện rồi.

Thấy dáng vẻ hớt hải của hạ nhân, mọi người ở đây cũng dừng lại

- Có chuyện gì!

“Đại nhân! Hoắc Liệt của Hoắc gia đến đây gây sự với chúng ta. Đã thế còn
ngông cuồng tuyên chiến tuổi trẻ của gia tộc nữa.”

Nghe được điều đó, mọi người ở đây biến sắc sau đó lộ ra vẻ phẫn nộ

“Đúng là khinh người quá đáng. Mọi chuyện như thế nào nói rõ cho chúng ta
nghe.”

“Thưa các vị đại nhân chuyện là Huyền Sơn thiếu gia ra phường thị nhìn trúng
một gốc thảo dược và sau khi giao dịch hoàn tất thì Hoắc Lôi bước ra cực kì
ngang tàng đòi mua lại với giá rẻ mạt, vì quá bực mình trước sự khiêu khích
nên Huyền Sơn thiếu gia đã ra đánh gãy một tay của tiểu tử Hoắc Lôi kia.”

Nghe được đến đó, cha của Huyền Sơn, nhị trưởng lão Huyền Đạt hất mặt tự hào
lớn tiếng nói

“Đánh là đúng! Bọn Hoắc gia dạo này hống hách quá nên có người dạy cho chúng
một bài học. Làm tốt lắm, Sơn nhi”

Mấy trưởng lão khác nghe vậy cũng gật đầu, tuy Huyền Sơn không nằm trong trọng
điểm bồi dưỡng nhưng khi nghe được cậu ta có thể áp đảo được đối thủ đồng cấp
của gia tộc khác thì những người ở đây cũng tự hào, nhất là nhị trưởng lão
Huyền Đạt.

“Nói tiếp đi” Một trưởng lão lên tiếng

“Vâng thưa các vị đại nhân, sau khi giáo huấn tên Hoắc Lôi một trận thì không
ai ngờ tên đó lại lôi ca ca hắn là Hoắc Liệt ra. Vì chênh lệch tu vi nên Huyền
Sơn thiếu gia đã đại bại bị đối phương hung hăng dẫm chân lên người và nhục mạ
không ngớt.”

Khi nói đến đây thì người hạ nhân cũng run lên

Rắc

Nhị trưởng lão nghe thấy con mình bị sỉ nhục bóp nát tay nắm ghế la lên phẫn
nộ

- Tên tiểu tử khốn khiếp dám nhục mạ con ta như vậy, mấy đội trưởng hộ vệ đâu
sao không ra tay hả, vô dụng như vậy ta giữ các ngươi ở lại làm cái gì

Nói xong khí thế của một cường giả Nhân Cảnh Thiên Cấp bùng nổ khiến cả phòng
họp rung chuyển, người hạ nhân quá kinh hãi quỳ xuống run cầm cập.

- Đủ rồi! Cứ nghe tiếp đi! Nếu ngươi cứ phóng nội lực ra như vậy thì phòng
họp này bị hủy là cái chắc đó

Đại trưởng lão Huyền Thông lên tiếng và Huyền Đạt nhận thấy mình cũng hơi quá
nên ngồi xuống nhưng vẻ mặt ông vẫn khó coi như ăn phải ruồi vậy. Và người hạ
nhân cũng nói tiếp

- Thưa các vị đại nhân! Ngay sau đó đội trưởng hộ vệ là Bội Hòa đã lao ra
tiếp ứng nhưng lại bị đội trưởng bên kia Thác Khôn chặn lại. Và thấy điều đó
tên Hoắc Liệt càng ba hoa, hắn còn bảo cho dù Sở Lâm thiếu gia đến hắn cũng
đánh cho không xuống giường được.

Nghe được điều đó, tới lượt đại trưởng lão biến sắt âm trầm

- Hay cho một tên Hoắc Liệt! Vậy Lâm nhi đâu! Kêu nó ra để giáo huấn tên
không biết điều kia mau.

Nghe vậy người hạ nhân run rẩy nói

- Dạ thưa! Thiếu gia bế quan rồi ạ! Nghe nói thiếu gia chuẩn bị xung kích lên
Địa Cấp nên hôm qua đã bế quan rồi. Với lại sự việc đã chấm dứt với chiến
thắng phe ta khi Hoắc Liệt bị phế đôi chân ạ!

Nghe được điều đó mọi người kinh ngạc. Sở Lâm là đệ nhất thiên tài chỉ dưới Mị
Linh, nhưng dù sao Mị Linh cũng thuộc cấp bậc trưởng lão rồi không tiện động
thủ như vậy thì ai có thể làm được điều đó.

- Thưa đại nhân! Người đem lại chiến thắng cho chúng ta là…

Người hạ nhân ngập ngừng không dám lên tiếng đại trưởng lão thúc giục

- Nói đi chứ! Bộ ngươi nghĩ ngươi đang cầu hôn bạn gái hay sao mà nặn mãi
không được một câu vậy

Đại trưởng lão nói đùa một câu khiến mọi người ở đây cười ồ lên. Khi nghe được
phe mình đã chiến thắng và Hoắc Liệt bị phế nên các vị trưởng lão đã thấy
thoải mái hơn nên tâm trạng cũng muốn vui vẻ một chút, người hạ nhân cũng thấy
bình tĩnh hơn

- Thưa! Là Thiên Phong thiếu gia ạ!

W.T.F chính là tâm trạng hiện tại của các vị trưởng lão, ngay cả Thiên Vũ cha
của Thiên Phong cũng há hốc mồm. Cả căn phong ngay lập tức tĩnh lặng như cho
dù chỉ một cọng lông vũ bay trên không cũng bị người ta nghe thấy và tất cả
khuôn mặt của các vị trưởng lão đều hiện ra vẻ khiếp sợ không thể tin được
những điều mình đang nghe.

- Này tên kia! Chúng ta đúng là đang thoải mái nên không trị tội ngươi đùa
giỡn bọn ta! Thế nên đừng có đùa nữa mà nói cho ta ai là người lập công trạng
phế tên Hoắc Liệt đó đi nào

Một vị trưởng lão cười cười nói và người hạ nhân lắc đầu

- Tiểu nhân nào dám đùa với đại nhân! Đúng thực là Thiên Phong thiếu gia, có
rất nhiều người chứng kiến cả hai vị tiểu thư Nạp Lan gia nữa.

Rắc

Và lần này đến lượt Thiên Vũ bóp nát tay cầm ghế của mình, nhưng ông đang thật
sự rất kinh hỉ “Phong nhi! Ngươi cuối cùng đã.” Nghĩ vậy ánh mắt của Thiên Vũ
bắt đầu mờ đi vì nước mắt.

“Sao lại thế! Bộ Huyết Long Quả có thêm tác dụng gì mới mà chúng ta không biết
nữa hay sao.” Các trưởng lão há hốc mồm không thể đóng lại được. Mới hôm qua
còn bị người ta ngược đãi một trận thế mà hôm nay lại có thể hạ gục được một
người có thiên phú cùng tu vi nổi bật trong thành. Và ở phía dưới người hạ
nhân tiếp tục

- Không chỉ có vậy! Sau khi phế Hoắc Liệt, thì tên đội trưởng Thác Khôn đã
động thủ và Thiên Phong thiếu gia vẫn có thể giằng co

được một lúc sau thì có vẻ đã đuối sức nên Bội Hòa đội trưởng đã ra tay can
thiệp.

Nghe được điều đó các trưởng lão càng rúng động họ thấy hôm nay tuyệt đối là
ngày thế giới quan mình bị đánh vỡ vì một người họ coi là phế vật. Không chỉ
hạ gục Nhân Cảnh Đỉnh Phong mà còn cầm sự một lúc với Địa Cấp Sơ Giai thì
Thiên Phong tuyệt không phải là kẻ mà bọn họ có thể khinh thường được nữa mà
lại thuộc trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc. Và cuối cùng Thiên Vũ cũng lên
tiếng

- Hừ! Dám ra tay với con trai ta! Hắn không xứng! Còn tên Bội Hòa có công cứu
giá nên thưởng nhưng vì cứu giá chậm trễ nên giảm 1 phần kim tệ.

Dừng một chút Thiên Vũ tiếp tục

- Mà lúc nãy ta nghe nói hai tiểu nha đầu Nạp Lan gia cũng xuất hiện, có
chuyện gì thế.

“Dạ thưa do Hoắc Đông trưởng lão xuất hiện tính ra tay giết thiếu gia nên hai
vị tiểu thư đã ra tay xuất thủ đuổi hắn ta đi. Và sau đó thiếu gia có mời hai
vị tiểu thư đến nhà cảm ơn nhưng hai vị ấy từ chối.”

“Khốn khiếp! Đường đường là một trưởng lão mà lại ra tay với tiểu bối. Hoắc
Đông! Thù này Thiên Vũ ta ghi rồi! Tốt nhất ngươi đừng để rơi vào tay ta nếu
không thì…”

Nghe được Hoắc Đông tính giết con trai mình khí thế của Thiên Vũ bùng nổ khiến
cả khu đất này rung chuyển dữ dội. Nếu lúc trước nhị trưởng lão khiến căn
phòng này run rẩy thì với tu vi Linh Cảnh Địa Cấp Trung Giai của Thiên Vũ có
thể làm cho toàn bộ khu đất quanh phòng nghị sự này như có động đất vậy. Đó là
chênh lệch giữa Phàm Cảnh và Linh Cảnh.

- Tộc trưởng bớt giận! Thù này chúng ta sẽ tính sau! Nhưng cái quan trọng là
phải xem xét tinh trạng của Thiên Phong cùng Huyền Sơn cái đã. Trải qua trận
chiến vượt cấp như vậy thì chúng ta cần phải kiểm tra kĩ lưỡng xem có di chứng
gì không mới được.

Đại trưởng lão lên tiếng nói và Thiên Vũ cũng thu lại áp lực gật đầu

- Được rồi để ta đi thăm Phong nhi! Hôm nay hội nghị đến đây thôi. Ta thật sự
không tưởng tượng ra lão cha của Hoắc Liệt sẽ có biểu cảm ra sao khi thấy con
trai mình bị phế đôi chân nhỉ.

Nói câu đó xong, Thiên Vũ thể hiện một bộ mặt cực kì đắc ý và rời khỏi phòng
họp. Và các trưởng lão cũng chỉ còn cách cười khổ xem ra sau này tiểu tử Thiên
Phong lại một lần nữa phát ra phong quang chói mắt rồi.

….

Không biết chút gì về sự việc xảy ra ở phòng nghị sự! Thiên Phong đang định
tâm vận chuyển linh lực trị thương, cậu không nghĩ là linh lực lại có tác dụng
tốt như vậy. Vết thương do cường giả Địa Cấp gây ra mà có thể hồi phục nhanh
như vậy . Nhớ lại chuyện lúc nãy cậu hơi tiếc. Nếu hai cô gái nhà Nạp Lan gia
không ra tay thì có thể cậu đã biết được bí mật của những lá bài rồi và cậu
tin chắc chỉ cần sử dụng được nó thì cho dù là Phàm Cảnh Thiên Cấp Sơ Giai cậu
cũng có thể chiến một trận.

“Thôi! Kết quả như vậy được rồi! Nếu như bại lộ thì có thể dẫn họa tới.”

Nghĩ vậy Thiên Phong nhìn vào đống nguyên liệu mình đã mua hồi nãy và bắt đầu
tiến hành luyện chế linh mực. Cậu nhớ lại những gì ghi trên bia đá về cách
thức luyện chế linh mực. Các loại nguyên liệu phải được tắm trong linh lực ở
mức độ vừa đủ, không được nhiều quá cũng không được ít quá điều này đòi hỏi
mức độ khống chế rất cao. Thiên Phong làm từng li từng tí mồ hôi đổ đầy trên
cơ thể như vừa tắm hơi vậy. Bỗng dưng…

Bùm

Miếng Hắc Chu Quả được tẩm quá trớn linh lực phát nổ. Thiên Phong thấy điều đó
vẻ mặt thể hiện y như người vừa bị mất một đống vàng vậy. Tuy sáng nay cậu mua
dư nguyên liệu, nhưng cậu cũng chẳng có nhiều mà phung phí. Chỉ còn hai lần cơ
hội mà cậu lại không hề được ai chỉ dẫn, cậu thở dài thầm ghen tị với những
người có sư phụ chỉ dẫn truyền đạt kinh nghiệm. Nhưng không để thất bại làm
nhụt chí cậu tiếp tục với lần luyện chế thứ hai và…

Bùm

Thiên Phong nhìn nguyên liệu nổ khóc không ra nước mắt.

“Sao bây giờ! Mình đã tập trung hết mức khống chế linh lực sao mà nó lại thất
bại như vậy.”

Trong thâm tâm cậu không ngừng hỏi câu đó và đột nhiên cậu nhớ những gì trên
tảng đá miêu tả Linh Sư trong đó có nói. Linh hồn lực tinh thần lực và linh
lực là vũ khí mạnh nhất của linh sư cũng là trụ cột cho mọi thủ đoạn. Thế nên
đã gọi là Linh Sư thì phải nắm rành rẽ sử dụng ba sức mạnh này cùng một lúc và
biến ảo.

“Vậy là mình phải sử dụng ba loại năng lượng này cùng một lúc hay sao.” Nghĩ
tới đây Thiên Phong cũng thấy khó khăn. Chiêu thức kiếm thuật lúc nãy cậu sử
dụng chỉ cần tinh thần lực và linh lực thôi mà đã khiến cậu gặp không ít khó
khăn thế mà ở đây đòi sử dụng ba sức mạnh cùng một lúc. Tuy thế nhưng Thiên
Phong cũng thấy tốt hơn trước vì dù sao mò mẫn trong bóng tối thì sao bằng có
mục tiêu rõ ràng.

- Thiên Phong! Con có trong đó không!

Nghe tiếng phụ thân mình Thiên Phong đứng lên mở cửa.

- Phụ thân! Người khỏe!

“Ha! Ha! Ta khỏe! Thậm chí còn cảm thấy trẻ ra vài tuổi khi nghe chuyện con
phế hai chân của tiểu tử Hoắc Liệt nữa kìa.”

“Ừ! Ta tình cờ gặp được cao nhân! Nên có thể có chút thủ đoạn để bảo vệ bản
thân đó mà.”

Thiên Phong biết chắc chắn cha sẽ thắc mắc nên nói là mình gặp cao nhân và quả
nhiên Thiên Vũ không nghi ngờ gì vui mừng nói

“Được! Ta biết ông trời sẽ không tuyệt đường ai! Ta muốn gặp vị cao nhân đó để
trả ơn được không.”

“Xin lỗi phụ thân! Đó chỉ là một phân thân của ông ấy mà thôi và đã tan biến
nên con không thể dẫn phụ thân gặp được, ông ấy chỉ đưa con một số thủ đoạn tu
luyen.” Thiên Phong lắc đầu tỏ ra tiếc nuối nói.

“Thế à! Vậy ta cũng không nói nữa, nhưng làm được điều đó thì cho dù là Tam Vũ
Cảnh cũng chưa chắc làm được. Hẳn là một cao nhân đứng đầu thiên hạ rồi. Thiên
Phong nhà ta thật có phúc đúng là sau cơn mưa trời lại sáng mà.!”

Thiên Phong gật đầu bỗng nói

- Phụ thân! Hồi lúc nãy con nghe nói về một việc khá quan trọng từ Chiến gia

Nghe được điều đó Thiên Vũ lộ bộ mặt nghiêm túc

- Chuyện gì vậy!

Thiên Phong kể lại việc ấu thú cho Thiên Vũ nghe và sau khi nghe xong Thiên Vũ
cũng lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc

- Thảo nào! Dạo này Hoắc gia hay gây sự với ta như thế. Thì ra muốn loại
Huyền gia ra khỏi cuộc chơi. Vậy xem ra bên Hoắc gia và Âm Tông ít nhất cũng
phải có ba người Linh Cảnh Địa Cấp rồi. Để mai Chiến gia tới ta sẽ bàn bạc kĩ
hơn.

Thiên Phong gật đầu và Thiên Vũ cũng đứng dậy rời khi không quên khuyên Thiên
Phong nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe.

….

Trong căn phòng của Thiên Phong bây giờ đang phát ra ánh sáng trắng xám lập
lòe.

Thiên Phong hiện tại cơ thể đang ướt đẫm như tắm, mắt nhắm lại dồn toàn bộ
tinh thần, linh hồn, linh lực của mình vào tờ giấy đang lơ lửng trên không kia
chậm rãi khắc lên đó những phù văn kì lạ bằng ngón tay đang dính những vết mực
phát sáng kia. Viết Linh Phù là việc đòi hỏi tinh thần cùng linh hồn rất cao
thế nên một người mới luyện như Thiên Phong có thể làm được điều này cũng là
phi thường tốt.

Thờ dài một hơi, nhìn thấy mấy tờ Linh Phù mà mình tạo ra, Thiên Phong tuy
đang uể oải đến cực hạn nhưng cũng khá đắc ý.

“Xem ra kì này cho dù đấu với Địa Cấp thì mình vẫn có thể lột được một lớp da
hắn.”

Nghĩ vậy và cơn kiệt sức đã tới, Thiên Phong gục xuống chìm trong giấc ngủ.

…..

- Đây là đâu vậy

Thiên Phong thức dậy và phát hiện ra mình không còn nằm trong phòng nữa mà là
một mảnh đất không gì ngoài sự hoang vu, bầu trời chỉ nhuộm một màu cam đỏ và
thứ hấp dẫn thị giác nhất là hàng trăm ngàn, hàng trăm triệu thanh kiếm cắm
trên mặt đất rải đầy khắp nơi khiến cho Thiên Phong cảm thấy đây là một thế
giới chỉ có những thanh kiếm tồn tại và nó chính là chủ nhân thế giới này vậy.
Bỗng dưng trên nền đất trước mặt Thiên Phong xuất hiện một vòng tròn với những
kí tự lạ lùng phát ra ánh sáng đỏ rực. Nhìn thấy nó, Thiên Phong bắt đầu vận
chuyển linh lực.

Những luồn ánh sáng đỏ phát ra và một luồn khói cùng màu bốc lên trên nền đất
nơi vòng tròn xuất hiện và làn khói đó ngưng tụ thành một thân ảnh. Một thanh
niên chắc chỉ gần 25 tuổi tóc bạc mặc áo bó đen cùng với chiếc áo choảng đỏ
bay phấp phới trong không gian tỏa ra uy thế mãnh liệt khiến Thiên Phong kinh
ngạc và vô cùng hoảng sợ.

“Linh lực! Anh ta là Linh Sư sao.”

Trong lúc Thiên Phong đang thắc mắc thì người đó đã bắt đầu mở mắt. Một đôi
mắt màu hoàng kim lạnh lẽo vô tình như không có chứa bất kì lý trí.

Và ngay lập tức, người đó hất tay, một thanh kiếm đang cắm trên đất bay thẳng
vào tay sau đó lao thẳng tới Thiên Phong tung một trảm.

Keeng

Quá bất ngờ, Thiên Phong nắm lấy một thanh kiếm đỡ đòn và ngay lập tức cậu bị
đánh ra xa.

“Khủng khiếp thật! Linh lực trong đòn đánh anh ta mạnh quá sức tưởng tượng.”

Nhưng Thiên Phong chưa kịp hoàn hồn thì một bóng ảnh xuất hiện sau cậu và vung
kiếm thẳng xuống vai.

Không có cách để né đòn Thiên Phong đưa thanh kiếm mình đang cầm trên tay lên
đỡ lấy đòn đánh

- Ahhhhhh!!!!!!!

Thiên Phong bị đánh lún xuống mặt đất, cậu cảm thấy xương cốt mình bị vỡ ra
từng mảnh sau khi tiếp được đòn đó vậy.

- Rốt cuộc ngươi là ai!

Thiên Phong vất vả gầm lên phẫn nộ, nhưng đáp lại cậu chỉ là sắc mặt vô cảm
của người thanh niên đó. Thiên Phong thấy vậy sát khí bùng phát quát lớn

- Được lắm! Nếu ngươi như vậy thì ta cũng liều mạng với ngươi.

Thiên Phong ngay lập tức vận linh lực. Khí thế ngập tràn không gian và

- Linh Thần Vũ Kiếm.

Thanh kiếm trên tay vung ra, những đám mây trắng xám xuất hiện lao vào phía
người thanh niên nhưng khi đối diện với công kích mạnh nhất của Thiên Phong,
thanh niên chỉ nhấc một tay lên và ngay lập tức một màn chắn đỏ thẫm được tạo
ra ngăn cản lại toàn bộ đòn công kích của cậu.

“Cái gì!” Thiên Phong la lên kinh hãi khi thấy đòn tấn công mạnh nhất của mình
bị chặn lại một cách dễ dàng như vậy. Nhưng cậu cũng không thể buông bỏ, Thiên
Phong nghiến răng lao vào siết chặt nắm đấm tung một quyền và…

Kooong

Nắm đấm của Thiên Phong chưa đánh trúng mục tiêu thì đã bị hai thanh kiếm
không biết từ đâu xuất hiện chặn lại và ngay sau đó lại thêm mấy thanh kiếm
không biết từ đâu ra xuất hiện trên thiên không và nhắm đầu Thiên Phong lao
tới.

- Khốn khiếp!

Thiên Phong vung kiếm gạt hết những thanh kiếm đang lao xuống và lui về phía
sau. Kẻ này quá mạnh, cậu tuyệt đối không thể thắng được với tình hình hiện
tại, và bây giờ cái ý nghĩ muốn bỏ cuộc bắt đầu xuất hiện khi người kia vung
tay và hàng trăm triệu thanh kiếm bắt đầu chuyển động và nhắm tới cậu. Nhưng…

- Chiến đấu! Ta đã chết một lần vào 5 năm trước vì thực lực chênh lệch nên
không thể chiến đấu. Và bây giờ chẳng lẽ chỉ vì thực lực chênh lệch lại không
chiến đấu mà tử vong nữa sao.

Sau khi nói câu đó, Thiên Phong nhìn kẻ đứng trước mặt mình với ánh mắt kiên
định và thét lớn như muốn thị uy với đất trời vậy

- Không Bao Giờ! Cho dù hôm nay Tam Vũ Cảnh đến ta cũng chiến với hắn đến khi
nào hắn mệt chết thì thôi. Còn bắt Thiên Phong này không chiến mà chết! Nằm mơ
đi! Yaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!

Thiên Phong vận toàn bộ linh lực, xông thẳng vào làn mưa kiếm nhắm tới cậu như
một chiến binh lao ra chiến đấu đến chết để bảo vệ niềm tin của mình vậy.

Bằng thanh kiếm trên tay, bằng linh lực quán chú quanh thân, cậu gạt đỡ hàng
trăm thanh kiếm và xông thẳng lên phía trước. Mắt cậu hiện giờ chỉ đang nhắm
một thứ chính là thân ảnh đứng trước mặt tưởng chỉ cách có chục bước nhưng lại
xa vạn dặm kia. Máu loang khắp người cậu chảy xuống đất như thác, cơ thể cậu
run lẩy lẩy tưởng chừng như sẽ gục ngã bất cứ lúc nào nhưng chàng thanh niên
tên Thiên Phong vẫn chưa bỏ cuộc. Cậu nắm chặt cán kiếm bước từng bước tới
phía trước bất chấp những đòn đánh lao tới xuyên qua cơ thể đang rã rời và
loang lổ vết thương.

“Từ khi thấy được hi vọng.” Thiên Phong thều thào nhìn thân ảnh trước mặt
mình.

“Ta thề với chính bản thân mình, với linh hồn mình, với sư phụ là sẽ không bao
giờ buông xuôi!!!! Thế nên, Huyền Thiên Phong ta sẽ chiến đấu tới cùng. Cho dù
phải chôn xác ở nơi này đi chăng nữa!!!”

Nói xong câu đó, Thiên Phong dùng toàn bộ lực lượng phát ra từ tinh thần cậu
để điều khiển cái thân xác tàn tạ kia lao tới và tung một trảm vào thân ảnh
trước mặt cậu. Một trảm mang theo lẽ sống của một thanh niên mang cái tâm
cường giả đỉnh cấp, một trảm mang trong nó tất cả những gì sâu trong linh hồn
của chàng trai tên Huyền Thiên Phong, một trảm uy chấn thiên địa, một trảm
khiến cho toàn bộ những thanh kiếm đang ngủ yên nơi đây bỗng trở nên run rẩy,
một trảm như thông báo cho toàn thế gian về sự xuất thế của một tồn tại siêu
cường người người kính sợ.

Sau một trảm đó, không gian nơi đây trở nên lặng lẽ và Thiên Phong gục xuống
với thanh kiếm nhuốm máu trong tay. Người thanh niên với vẻ mặt vẫn lạnh lùng
nhìn xuống thân ảnh kiên cường đang nằm đó không tự chủ được nhẹ gật đầu sau
đó biến mất trong cõi thiên địa.

….

Khi Thiên Phong tỉnh lại thì cậu phát hiện mình đang nằm trong phòng. Cậu nhớ
lại sự việc và chắc chắn rằng cậu không nằm mơ. Những sự đau đớn đó, những sự
bất lực trước cường giả đó, tất cả đều là thật. Nhưng rốt cuộc chuyện gì đang
xảy ra. Đang thắc mắc thì Thiên Phong bỗng dưng phát hiện trên đầu mình đang
lơ lửng một thứ và đó chính là lá bài mang hình cung thủ kia.

“Xem ra sự việc đó không thể không liên quan đến lá bài này rồi.”

Nghĩ vậy Thiên Phong đưa tay lấy lá bài thì khi cậu vừa chạm vào thì một luồn
thông tin lập tức đưa vào đại não cậu

“Hạn Định Triển Khai! Triệu hoán năng lực và một phần sức mạnh của Anh Linh
cho người sử dụng khiến cho khả năng chiến đấu tăng cao tuy nhiên sẽ rơi vào
tình trạng vô lực sau khi chấm dứt."

Biết được như vậy, Thiên Phong suýt nữa hú hét và nhảy nhót như một thằng điên
vì mừng rỡ. Cậu chắc rằng, cái gọi là Anh Linh chính là người mà cậu thấy
trong không gian thần bí chứa đựng hàng triệu thanh kiếm kia và tuy chỉ có thể
mượn một phần sức mạnh nhưng Thiên Phong tin chắc với sức mạnh người đó thì
cho dù một phần cũng quá đủ để hắn chiến với cường giả dưới Linh Cảnh rồi.

Áp chế sự kích động! Thiên Phong bắt đầu vận linh lực thì cậu kinh hỉ phát
hiện linh lực của cậu đã tăng hơn trước đó tới gần 4-5 thành và chưa kể cường
độ cơ thể cậu là có chút tăng trưởng nữa.

"Vậy ra chịu ngược đãi ở không gian kia cũng có thể gọi là tập luyện à. Nếu mà
mình có thể tự do ra vào đó để chiến đấu với người đó thì không chỉ thực lực
cùng kinh nghiệm của mình sẽ tốc hành như thế nào."

Sau khi kiểm tra tình trạng cơ thể xong xuôi thì thì Thiên Phong cũng nhận ra
trời đã tối nên cậu cũng nhanh chóng nghỉ ngơi hồi sức.


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #6