Chiến Hoắc Liệt


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Sau khi nghe được tính nghiêm trọng của vụ việc thì Thiên Phong cũng quyết
định dốc toàn lực để tăng cao thực lực nhiều nhất có thể. Và sau đó cậu với
Chiến Khôi cùng đoàn hộ vệ đi săn yêu thú. Bằng cảm nhận linh mẫn của mình,
Thiên Phong đã phát hiện được sự tồn tại nguy hiểm và giúp cho cả đoàn tránh
được mấy con yêu thú đáng gờm và bản thân cậu cũng đụng bốn con Phàm Cảnh Nhân
Cấp Cao Giai nhưng với cường độ cơ thể được cường hóa thì cậu vẫn có thể giải
quyết được nó trong vài chục chiêu. Thấy được thực lực của cậu, đoàn hộ vệ
Chiến gia cũng ríu lưỡi. Chiến Khôi thì càng kinh hỉ khi kiếm được trợ lực như
thế này và hôm nay đã thu được gấp 3-4 lần doanh thu mọi lần.

“Ha! Ha! Từ hôm nay trong thành này có tên nào nói Thiên Phong thiếu gia là
phế vật thì lão tử sẽ đánh hắn rụng răng. Yêu thú Nhân Cấp Cao Giai mà bị hạ
chỉ trong mấy chục chiêu thì trong thành này ngoại trừ Phàm Cảnh Địa Cấp thì
không ai làm được cả.” Chiến Khôi sảng khoái vỗ vai Thiên Phong cười lớn và
những người trong đội cũng gật đầu tán thành.

“Vậy chúng ta về thành để giải quyết mớ này đi. Địa bàn của Huyền gia gần đây,
nếu có tôi đi theo thì họ sẽ cho anh giá tốt hơn. Chứ nếu anh vận chuyển về
chỗ Chiến gia thì sẽ có thể thu hút một vài kẻ chán sống. Tuy Chiến gia không
sợ nhưng cái nào tránh được thì tránh.”

Nghe Thiên Phong nói vậy, Chiến Khôi suy nghĩ một chút cũng gật đầu. Tuy hai
gia tộc Chiến gia và Huyền gia có quan hệ hữu hảo nhưng khi bán đồ ở lãnh địa
người khác thì ít nhiều cũng bị ép giá. Và nếu mang trở về lãnh địa Chiến gia
thì trên đường sẽ thu hút một vài kẻ không an phận. Tình trạng hiện giờ thì
đội hộ vệ đã mệt rồi nên đổi hết hàng hóa ra kim tệ làm nhẹ bớt hành lý cũng
là sự lựa chọn đúng đắn và chưa kể lại có thêm Thiên Phong của Huyền gia nên
có thể các chủ tiệm sẽ nể mặt.

“Được rồi! Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.! Thiên Phong thiếu gia
mời.”

Thiên Phong gật đầu và cả bọn đi về thành.

Tuy nơi đây chỉ là một tòa thành rất nhỏ của đại lục nhưng không thể không
nói, việc mua bán cũng rất sầm uất. Cho dù là ngay hay đêm lúc nào cũng có
những tiếng rao hàng tranh cãi vang lên không ngừng nghỉ. Tuy đôi lúc cũng có
xung đột nhưng rất nhanh đội hộ vệ của gia tộc sẽ đến thụ lý dàn xếp ổn thỏa.
Các gia tộc luôn duy trì sự ổn định trong lãnh địa của mình thì thương nhân
mới đến yên tâm làm ăn và đóng thuế lại cho các gia tộc.

- Thiên Phong thiếu gia! Cậu đi đâu đấy.!

Một người hộ vệ lên tiếng gọi khi thấy Thiên Phong đi với những người của
Chiến gia. Thiên Phong thấy vậy cũng cười đáp lại

- Ta với mấy vị của Chiến gia đi ra ngoài săn yêu thú và đang tính đến đây để
làm nhẹ hành lý. Ngươi biết tiệm nào có giá tốt không giới thiệu cho ta đi.
Đợi hết ca chúng ta với mấy vị đây uống vài chén

Nghe được câu nói đầy hào sảng của Thiên Phong, thái độ của người hộ vệ cũng
trở nên nhiệt liệt không cậu nệ nữa

- Nếu thiếu gia có nhã hứng thì chúng ta không say không về.

Thiên Phong gật đầu và theo hướng chỉ của người hộ vệ cả bọn kiếm được một chỗ
bán hàng hóa với giá khá tiện nghi cộng với mặt mũi của Thiên Phong nên thu
hoạch của bọn Chiến gia có chút cao hơn so với bán ở trong lãnh địa của mình
nữa và điều này khiến Chiến Khôi cười không khép miệng lại. Thấy vậy Thiên
Phong cười khổ nói

- Chiến huynh à! Huynh dù sao cũng là đội trưởng thì cũng phải có chút phong
thái của đội trưởng chứ. Trước mặt thuộc hạ mà tỏ ra mất kiểm soát như vậy chỉ
vì thu hoạch hơn bình thường có gần ngàn kim tệ thôi mà.

“Hứ! Kẻ giàu không hiểu được cái đói mà!” Chiến Khôi bĩu môi khinh bỉ “Gần
ngàn kim tệ lận đó, nếu nộp về gia tộc thì rất có thể chúng tôi sẽ được thưởng
thêm một chén canh. Lúc đó thì tôi đủ tiền để mua một quyển Võ Kỹ Nguyệt Cấp
Sơ Phẩm rồi.”

“Ha! Ha! Vậy thì chúc mừng huynh rồi.” Thiên Phong cũng gật đầu chúc mừng. Một
người vị trí thấp như Chiến Khôi tuy thực lực là Phàm Cảnh Nhân Cấp Đỉnh Phong
nhưng lại vì đã lớn tuổi nên không được liệt vào hàng bồi dưỡng cho nên đây là
chức vụ cao nhất anh ta có thể gánh rồi. Và người như vậy, nếu không có cơ
duyên thì chỉ có thể dựa vào nỗ lực từng ngày để tiến bước.

- Chiến huynh! Vừa hay đệ cũng có một cuốn thân pháp Vô Cấp Đỉnh Cao!Nếu
huynh có nhã hứng thì đệ tặng.

Thiên Phong móc trong nhẫn trữ vật ra một quyển trục công pháp tên Ảo Phong
Bộ. Đúng như tên gọi khi tu luyện đến thành thục thì cho dù là tu vi chưa vào
hệ thống của đại lục cũng đủ thoát thân khỏi cường giả Phàm Cảnh Nhân Cấp Cao
Giai thông thường. Nói vậy cũng đủ biết là nó xứng với cái tên Thân Pháp Vô
Cấp Đỉnh Cao.

Thấy được cuốn sách Chiến Khôi lộ rõ vẻ động tâm nhưng lại lắc đầu

- Thiên Phong thiếu gia! Tôi không thể nhận một món quý gia vậy được.

Nghe vậy Thiên Phong cũng không ngoài ý muốn giảo hoạt lên tiếng

- Huynh cứ nhận đi! Huynh nói khi nào đệ muốn quậy phá ở sơn mạch thì huynh
sẽ bảo kê ta. Nếu vậy lỡ khi gặp cường địch thì huynh cũng có chút thân pháp
để lôi ta chạy theo chứ. Thân pháp này thích hợp vác theo bao tải nặng khi
chạy lắm đó.

Nghe Thiên Phong nói vậy, Chiến Khôi cười khổ rồi cũng nhận lấy quyển trục.

- Vậy thì cám ơn Thiên Phong thiếu gia rồi. Và đây là tiền mà ta đã hứa giao
cho cậu 4 thành.

Chiến Khôi đưa bọc tiền ra và Thiên Phong cũng không khách khí nhận lấy. Trong
này ít nhất cũng được 2 nghìn kim tệ a! Vậy xem ra cũng đủ mua những vật liệu
cần thiết để luyện linh phù rồi. Và sau đó thì cả bọn cùng đi vào một quán ăn
thì nhóm hộ vệ Huyền gia cũng đã có mặt.

Nghe được những gì từ Chiến Khôi thì nhóm hộ vệ Huyền gia gần như không tin
nổi. Một thiếu gia mà họ nghĩ mất hết nội lực lúc nào cũng chán chường mà bây
giờ lại có thể phế bỏ yêu thú Phàm Cảnh Nhân Cấp Cao Giai chỉ qua mấy chục
chiêu thì quá sức biến thái rồi. Cho dù là Thiên Phong lúc tu vi còn Phàm Cảnh
Nhân Cấp Đỉnh Phong thì khi đối đầu với yêu thú đẳng cấp đó cũng phải trầy da
tróc vẩy a.!

- Chúc mừng thiếu gia lấy lại phong độ

Thiên Phong nghe vậy cũng chỉ gật đầu nhàn nhạt cười. Sau một quãng thời gian
đau khổ thì cậu trở nên thu liễm rất nhiều so với trước đây nên cũng không có
biểu hiện thái quá. Đột nhiên, một người hộ vệ chạy vào và khi thấy những
người Chiến gia thì tỏ vẻ hơi ngập ngừng. Thiên Phong nhàn nhạt lên tiếng

- Không sao! Cứ nói!

Có lời của Thiên Phong, tên hộ vệ gật đầu và kể lại mọi chuyện. Lúc nãy khi
Huyền Sơn ra phường thị mua hàng thì đụng độ và gây mâu thuẫn với Hoắc Lôi của
Hoắc gia và sự việc trở nên trầm trọng khi Huyền Sơn đánh gãy một tay của Hoắc
Lôi và một lúc sau đó thì Hoắc Lôi kêu đại ca của mình là Hoắc Liệt có tu vi
Phàm Cảnh Nhân Cấp Đỉnh Phong ra trả đũa cho em trai mình. Tất nhiêu là với
chênh lệch thực lực thì Huyền Sơn cũng đã bại. Thấy sự việc không ổn nên đội
hộ vệ đã kêu tiếp ứng.

- Bọn chúng đúng là không coi chúng ta ra gì mà

Đội trưởng đội hộ vệ Huyền gia tên Bội Hòa cáu giận quát lớn. Nói xong ông
phất tay kéo một đám người sẵn sàng và Thiên Phong cũng đứng dậy đi theo.

- Ha! Ha! Xem ra Huyền gia ngươi chỉ có lá gan thỏ, ngươi nằm dưới chân ta
nãy giờ mà không có ai đến ứng cứu hay sao. Cũng tốt, để cho mọi người ở đây
Huyền gia chỉ còn phong quang bên ngoài thôi chứ bên trong thì trống rỗng.

Một thanh niên cũng cỡ tuổi Huyền Sơn đang đắc ý chà chà đôi chân mình lên cơ
thể kẻ bại trận hắn vừa hạ gục kia và Huyền Sơn thấy vậy nóng mặt gầm lên bất
chấp mình đang bị một bàn chân đè lên người.

- Khốn nạn! Hoắc Liệt! Ngươi chờ đó, hộ vệ gia tộc rất nhanh sẽ đến lúc đó
ngươi sẽ được đẹp mặt.

Và có vẻ nguyện vọng của Huyền Sơn đã được đáp ứng, một tiếng quát phẫn nộ
vang lên

- Hoắc Liệt tiểu tử! Bỏ chân ngươi ra khỏi Huyền Sơn thiếu gia

Bội Hòa đã từ xa lao vào phát công nhắm tới Hoắc Liệt nhưng ngay lập tức một
thân ảnh từ phía đội hộ vệ Hoắc gia phóng tới cản lại

- Tụi trẻ luận bàn thôi mà! Có gì đâu phải làm nghiêm trọng thế Bội Hòa đội
trưởng

Thấy được thân ảnh của kẻ cản mình sắc mặt của Bội Hòa trầm xuống

- Thác Khôn! Người của ngươi gây sự với chúng ta chỉ vì một gốc thảo dược rồi
còn đả thương người. Thế mà ngươi còn lớn lối sao. Chưa kể Huyền Sơn thiếu gia
đã giao dịch hoàn tất thế mà Hoắc Lôi lại ra tay tính cướp rồi khi thất bại
lại lôi Hoắc Liệt ra làm nhục nữa thế thì luận bàn cái kiểu gì.

Nghe được lời vạch tội của Bội Hòa, Tháp Sơn cười vô sỉ nói

- Nhưng dù sao cũng đừng có vụ đánh trẻ xuất đến lão chứ. Cứ để cho tụi nhỏ
phân cao thấp với nhau là được mà. Nếu ngươi có nhã hứng thì ta sẽ tiếp ngươi
vài chiêu xem từ khi lên Địa Cấp ngươi mạnh ra sao.

Bội Hòa nghe vậy cắn răng khó xử. Khỏi nói cũng biết mục đích của tên này là
cầm chân mình ở đây và ở phía dưới tên kia có thế oai phong khiến Huyền gia
mất mặt. Tuy có thể gọi người trong gia tộc tới nhưng đối phương cũng có thể
làm vậy mà càng kéo thời gian thì mặt mũi càng mất hết. Trong khi Bội Hòa đang
phân vân không biết phải ra sao thì dưới kia Hoắc Liệt càng kiêu ngạo

- Hừ! Quả nhiên là Huyền gia lũ rùa rút đầu chỉ giỏi ỷ mạnh hiếp yếu. Hôm nay
cho dù là Sở Lâm đến ta cũng đập hắn không xuống giường được. Ai đó kêu hắn
hoặc tên nào đủ cân lượng ra đi.

Nghe được lời nói của hắn bên Huyền gia giận tím mặt nhưng không ai dám xông
ra và ngay lúc đó một giọng nói chậm rãi vang lên.

- Khẩu khí thật lớn a! Khỏi cần Sở Lâm đến! Thiên Phong ta cũng đủ chơi với
ngươi rồi.

Chậm rãi ngước mắt về phía giọng nói, Hoặc Liệt nhếch mép

- Ngươi có hay không bị lừa đá trúng đầu đấy chứ. Một tên phế vật mà đòi
khiêu chiến với ta.

Khi mọi người chung quanh nghe Thiên Phong nói vậy thầm phán cho Thiên Phong
một chữ "Khùng". Còn Huyền Sơn đang bị đạp trên đất la lên

- Thiên Phong! Ngươi điên à! Hoắc Liệt là Phàm Cảnh Nhân Cấp Đỉnh Phong hàng
thật giá thật đó. Hắn không phải là ta mà ngươi có thể đánh bại đâu. Thậm chí
hắn còn nhỉnh hơn Sở Lâm nữa đó. Đừng có lao vào đường chết như thế.

Khi nghe được Huyền Sơn nói vậy Thiên Phong cũng có chút bất ngờ "Một giọt máu
đào hơn ao nước lã a!" Tuy trong tộc có xích mích nhưng đối diện với người
ngoài vẫn lo cho người cùng gia tộc. Ta có chút thay đổi cái nhìn về ngươi rồi
đó. Thiên Phong thầm nghĩ và quay qua nói với Huyền Sơn

- Chờ một chút ta giúp ngươi thoát ra ngay.

Nghe được câu nói đó Hoắc Liệt nhướn mày nói thách thức

- Để ta coi...

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì thân ảnh Thiên Phong đã ngay trước mặt hắn
và nhấc chân tung một cước. Hoắc Liệt kinh hãi giơ tay lên đỡ thì

- Uh!!!!!

Hoắc Liệt rên khẽ một tiếng, lực đá vượt qua sự dự trù của hắn nên hắn đã bị
đánh lùi lại. và mọi người ở đây vô cùng khiếp sợ.

- Không thể nào! Chỉ bằng một cước đẩy lui được Hoắc Liệt thiếu gia.

Thác Khôn đang giằng co với Bội Hòa thấy cảnh đó cũng không tin vào mắt mình
và Bội Hòa cũng lên tiếng giễu cợt

- Xem ra! Thiếu gia nhà ngươi hơi bị áp thế thì phải! Nếu ta là Hoắc gia chủ
liệu có nên loại hắn khỏi danh sách bồi dưỡng không nhỉ. Một người không nội
lực mà có thể đánh bay hắn thì thiệt là...

Nghe được câu nói đó nhóm ngươi Hoắc gia giận run rẩy và bản thân Hoắc Liệt
cũng bắt đầu phẫn nộ.

- Ngươi giở trò tà môn gì vậy!

Nghe được hắn nói Thiên Phong chỉ lạnh nhạt

- Có ai ngu đến mức khi chiến đấu nói ra thủ đoạn của mình không. Chắc ngu cỡ
như ngươi khi hỏi câu hỏi thế đó.

Khỏi phải nói bên Huyền gia lại được một trận cười và bên phía Hoắc gia đã mất
mặt càng mất mặt hơn. Thiên Phong không quan tâm điều đó quay sang Huyền Sơn

- Không sao chứ

Thấy Thiên Phong đưa viện thủ, Huyền Sơn có chút nhớ lại chuyện xưa và cảm
thấy hơi áy náy nói

- Không sao! Cám ơn và xin lỗi.

"Chuyện qua rồi! Thì đừng để ý nữa." Thiên Phong nghe vậy mỉm cười.

- Cẩn thận đấy

Thiên Phong gật đầu quay qua Hoắc Liệt quát lớn

- Tới đi Hoắc Liệt! Để ta coi ngươi đang ở thực lực giống ta 5 năm trước
nhưng ngươi có mạnh như ta vào lúc đó hay không.

Thấy được Thiên Phong đột nhiên tuyên chiến, Hoắc Liệt cười lạnh nội lực bắt
đầu bùng phát

- Chỉ có những kẻ hèn nhát mới nói về quá khứ nhưng nếu ngươi muốn biết thì
ta sẽ chứng minh cho dù ngươi có thực lực trước kia cũng sẽ nằm dưới chân ta
thôi.

Nói xong thân thể Hoắc Liệt bốc lên thanh quang, tay biến thành chưởng, một
luồn nội lực xanh biếc đầy mạnh mẽ lao tới Thiên Phong.

Thấy được điều đó, Thiên Phong sắc mắt không hề thay đổi, cậu nắm chặt tay
linh lực vận chuyển, tung một quyền so cứng với Hoắc Liệt

Hai nguồn sức mạnh chạm nhau bùng phát áp lực lan tỏa, Hoắc Liệt không tự chủ
lùi một bước nhưng Thiên Phong thì vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ. Thấy vậy Hoắc
Liệt phẫn quát lên

- Ngươi! Sao ngươi có thể

Thiên Phong lạnh nhạt không thèm trả lời nhún chân trong tích tắc lao tới Hoăc
Liệt tung hàng loạt cú đấm trời giáng

- Khốn khiếp

Hoắc Liệt vừa đánh vừa đỡ vô cùng chật vật, tuy hắn không cảm thấy được nội
lực của đối thủ nhưng đòn nào của Thiên Phong đều cho hắn cảm thấy đau tới tận
xương như hắn đang đánh với yêu thú chứ không phải với người chưa kể hắn còn
cảm thấy trúng cú nào cũng khiến nội lực hộ thể hắn có xu hướng vỡ vụn ra vậy

Thực ra mà nói, Thiên Phong sở dĩ làm được điều đó là do cậu quán chú linh lực
vào cánh tay cho nên đòn đánh và tốc độ cậu mới được như vậy. Hôm qua sau khi
tham khảo thông tin trên bia đá, Thiên Phong mới hiểu là linh lực vẫn có thể
thay thế nội lực cường hóa cơ thể, thậm chí nó còn hiệu qua hơn nhưng người tu
luyện vẫn phải chịu những những trận hành hạ đầy thống khổ tận sâu trong linh
hồn nhưng khi linh lực được sinh ra thì họ không dùng linh lực cường hóa linh
hồn cùng tinh thần lực như Thiên Phong mà dùng bí kiếp Võ Kĩ cường hóa đan
điền cùng cơ thể và những người đó được gọi là Linh Võ Song Tu. Nhưng do hiệu
suất tạo linh lực quá thấp nên không phải ai có được bí quyết tốt thì sẽ không
theo kịp được võ giả mặc dù khi dùng linh lực tu thì ngươi sẽ có một nền tảng
vững vàng và có những lợi thế lớn hơn so với võ giả nhiều.

Tuy Thiên Phong đang bị mất đan điền nhưng cậu vẫn có thể làm những thủ đoạn
đơn giản là quán chú linh lực vào tay chân để tăng tốc độ cùng lực đánh và
cộng với tinh thần lực cùng linh hồn lực đã được cường hóa trước đó nên khi
giao đấu với Hoắc Liệt cậu không hề rơi vào thế hạ phong.

“Đây là Thiên Phong phế vật sao, nếu hắn là phế vật thì gần 8 đến 10 phần cái
thành này không bằng phế phẩm nữa” Những người xung quanh lên tiếng khi thấy
Thiên Phong hoàn toàn ngang ngửa với Hoắc Liệt và điều này khiến hắn vô cùng
phẫn nộ và quyết định dốc toàn lực.

- Võ Kĩ Nguyệt Cấp Sơ Phẩm! Hỏa Ảnh Pháp Thân

Hoắc Liệt cắn răng quát một tiếng cả thân hắn bao bọc trong màn lửa khiến
Thiên Phong có đấm vào hắn cũng phải rút ngay tay lại. Cậu nghĩ thầm “Đúng là
Võ Kĩ Nguyệt Cấp có khác, hắn sử dụng màn lửa này làm lá chắn thì cho dù là
cường độ cơ thể như mình cũng sẽ bị bỏng.”

- Có thể khiến ta sử dụng Nguyệt Cấp Võ Kĩ! Ngươi cũng đủ mạnh rồi thế nên
đừng đòi hỏi nữa nhé mà hãy chết đi. Hỏa Ảnh Thiên Tàn Thủ

Ngay lập tức hỏa ảnh từ cơ thể của Hoắc Liệt phóng ra vô số bàn tay vươn về
phía Thiên Phong nhiệt lưu của nó phát ra khiến những người ở đây đổ mồ hôi
như tắm. Nhưng tuy vậy, thấy được đòn đánh khốc liệt nó thì phần lớn đều cảm
thấy lạnh người không nghi ngờ gì nếu trúng chiêu này thì cho dù là Phàm Cảnh
Địa Cấp cũng phải bị thiêu một lớp da.

Đối diện với chiêu đó, Thiên Phong rốt cuộc rút kiếm, cậu vận linh lực và…

- Linh Thần Vũ Kiếm

Thiên Phong nhẹ nhàng vung kiếm, từng luồn ánh sáng trắng như những đám mây
phóng ra nghênh tiếp những cánh tay quỷ dị đang đánh tới. Mây trắng và hỏa thủ
chạm nhau, sinh ra những luồn năng lượng nổ liên tiếp. Và có vẻ sau một hồi
giằng co thì Thiên Phong cũng chiến thượng phong những cánh tay đã bị tan biến
và đám mây trắng lao nhanh tới chỗ của Hoắc Liệt.

Chiêu này vốn là một trong những chiêu cậu đã lãnh ngộ được trên bia đá. Nó có
thể hiện thực hóa linh hồn lực cùng linh lực công kích đối phương trên cả
phương diện nhục thân và linh hồn. Đối với Thiên Phong chiêu này bây giờ cũng
có mức hơi quá sức nhưng nếu đối phương đã dốc toàn lực thì cậu cũng không bảo
toàn thực lực làm gì.

- Không thể nào! Đó là chiêu thức gì vậy

Hoặc Liệt sắc mặt trắng bệch kinh hãi khi thấy chiêu của mình hoàn toàn không
phân cao thấp với đối thủ thậm chí còn rơi vào thế hạ phong. Hắn vung quyền
đánh tan đám mây thì ngay khi bàn tay hắn vừa chạm vào thì một cỗ cảm giác đau
thấu trời thấm tận linh hồn phá hoại toàn bộ nội lực của hắn.

- Ahhhh!

La lên kinh hãi Hoắc Liệt lui về sau chạy trốn đám mây đang truy sát. Hắn thấy
được rất rõ sự đáng sợ của nó khi chỉ mới chạm vào một chút và nếu như để đám
mây đó quấn quanh cơ thể thì nhẹ nhất tàn phế nặng thì tử vong. Và tận dụng
được sự hoảng loạn của Hoắc Liệt Thiên Phong lao tới trước mặt hắn tung một
quyền chí mạng

Rầm

Trúng đòn, cơ thể Hoắc Liệt bị nện bay thẳng vào tường. Thấy dáng vẻ chật vật
của Hoắc Liệt thì bất kì ai cũng cảm thấy mắt mình sắp rớt xuống rồi.

- Hoắc Liệt! Ngươi dùng chân để dẫm lên người Huyền gia thì ta sẽ phế chân
của ngươi để bù lại

Thiên Phong quát lên, những đám mây nhanh chóng trở về hội tụ lại trên thanh
kiếm

- Linh Thần Trảm

Một luồn kiếm quang trắng xóa từ thanh kiếm phá không nhắm vào chân của Hoắc
Liệt, không nghi ngờ nếu trúng chiêu này thì đôi chân đó bị phế ngay lập tức

- Huyền tiểu tử! Đừng càn rỡ quá mức

Thác Khôn quát lên định xông vào nhưng ngay lập tức Thiên Phong cười lạnh lại
vung thêm một luồn kiếm quang nghênh đón Thác Khôn.

- Đừng tưởng loại thủ đoạn này của ngươi có thể áp dụng được với ta! Phá Lãng
Trảm

Thác Khôn rút thanh kiếm, nội lực khủng bố bùng phát, mặt đất dưới chân bi nứt
toác ra và càng lan rộng. Thác Khôn hét lên rồi tung một trảm. Ngay lập tức
những cột lốc xoáy cao mấy chục trượng xuất hiện mang lực hủy hoại đáng sợ lao
tới phía Thiên Phong.

Kiếm quang của Thiên Phong và các luồn lốc xoáy cực liệt và chạm khiến cho các
công trình gần đó có nguy cơ bị phá hủy. Thiên Phong vận toàn bộ linh lực mà
mình có thể sử dụng vào đòn này nhưng cậu vẫn bị đẩy lùi lại.

- Huyền tiểu tử! Ngươi cũng nên chết đi thôi.

Thác Khôn quát lên vận mạnh nội lực đánh một cú quyết định phá hủy luồn kiếm
quang và tống các con lốc thẳng tới Thiên Phong. Hắn đã quyết định ra đòn sát
thủ vì khi hai luồn năng lượng xung đột với nhau thì có vài tia năng lượng của
Thiên Phong bắn vào cơ thể hăn và ngay lập tức hắn bỗng dưng cảm thấy nội lực
mình như bị hủy hoại kịch liệt thêm nữa là một sự đau đớn đủ khiến cho một
người Phàm Cảnh Địa Cấp cũng phải thấy run rẩy. Và điều này khiến Thác Khôn
kinh hãi và nghĩ tới nếu hôm nay không phế được Thiên Phong thì sau này Hoắc
gia sẽ đụng một cường giả vô cùng quỷ dị và khó lường bởi hắn không cảm nhận
được chút nội lực nào trong đòn đánh của cậu.

Và lí do cho nguyên nhân đó là tuy nội lực và linh lực đều hình thành từ linh
khí thiên địa nhưng do cách biệt nhau về độ khó luyện tập nên khiến cho linh
lực có tính ưu việt hơn hẳn. Và khi hai luồn năng lượng tương đương chạm nhau
thì linh lực sẽ phát sinh sự phá hoại vô cùng lớn đối với nội lực. Thế nên nếu
một người võ giả để cho linh lực tiến vào người thì sẽ chịu đau đớn khủng
khiếp và nội lực của họ sẽ chẳng mấy chốc bị phá hủy cho đến khi luồn linh lực
đó bị sử dụng hết thì thôi. Đó cũng là một trong những lí do mà Linh Sư trở
thành nỗi sợ hãi không thể tưởng tượng của đại lục thời viễn cổ mặc dù số
lượng họ chân chính chưa chiếm tới một phần vạn tổng thể và thậm chí trong một
phần vạn đó chỉ chưa đến một phần có thể gọi là linh sư cấp cao.

Trở lại vấn đề Thiên Phong đã hoàn toàn kiệt sức khi thấy các luồn bạo phong
đánh tới cơ thể mình nhưng cậu vẫn lạnh lùng nhìn nó.

- Đủ rồi đó Thác Khôn lão tạp chủng, nãy giờ ta không ra tay ngươi nghĩ ta là
mèo bệnh chắc. Võ Kỹ Nguyệt Cấp Sơ Phẩm Định Sơn Ấn

Bội Hòa thấy tình thế đã bắt đầu nguy hiểm nên đã lao vào tiếp ứng. Hắn giơ
tay tạo thủ ấn và ngay lập tức một màn chắn như một tòa núi nhỏ được tạo ra
cản lại những cơn lốc đang đánh tới. Hai luồn sức mạnh chạm nhau những tiếng
động lớn như tiếng sấm nổ rền trời làm cho nhiều người bị thổi bay ra tít
ngoài xa.

- Hứ Thác Khôn! Ta đã để cho ngươi ra một chiêu với Thiên Phong thiếu gia!
Thế mà ngươi lại không biết xấu hổ cố ý đuổi tận giết tuyệt tiểu bối. Ngươi
mặt dầy quá đấy

Nghe được điều đó Thác Khôn sắc mặt âm trầm, lộ vẻ khó chịu chỉ vào Hoắc Liệt
đang nằm trên đất.

- Hắn đánh thiếu chủ nhà ta thể thảm như thế thì hôm nay Huyền gia các ngươi
phải cho ta một lời giải thích.

“Giải thích cái đầu ngươi! Hoắc Liệt các ngươi gây sự trước lại vũ nhục Huyền
gia chúng ta, Thiên Phong thiếu gia phế chân của hắn coi như các ngươi lời.
Một đôi chân của hắn mà đòi so sánh với danh dự Huyền gia chúng ta sao. Không
có tư cách!!” Bội Hòa lạnh lẽo mắng lớn, nội lực bắt đầu bùng phát. “Chưa kể
Hoắc Liệt còn đưa ra lời thách thức tuổi trẻ Huyền gia! Mọi người ở đây có thể
làm chứng. Hơn nữa đao kiếm không mắt, bị phế là chuyện thường, nếu không phải
thiếu gia ta bản lĩnh thì trúng chiêu của Hoắc Liệt cũng khó sống rồi.”

Nghe được điều đó cùng nhận thấy thái độ của Bội Hòa, Thác Khôn biết hôm nay
đã không ra tay được nữa hắn đang đi bỏ đi thì

- Hừ! Chỉ bằng một đội trưởng cỏn con mà dám ngăn Hoắc gia gia ta.

Một giọng nói vang lên và một lão giả khoảng 40 tuổi xuất hiện, thấy được lão
giả người bên Hoắc gia đột nhiên lấy lại khí thế còn bên Huyền gia thì sắc mặt
bỗng trầm xuống. Hoắc Đông trưởng lão của Hoắc gia tu vi Phàm Cảnh Địa Cấp
Trung Giai

- Hoắc Đông trưởng lão. Giết tên tiểu tử đó đi, vì hắn đôi chân ta…

Hoắc Liệt đang nằm dưới đất thấy được lão giả thì ngay lập tức la lên chỉ
Thiên Phong với vẻ oán độc. Và lão Hoắc Đông quay qua Thiên Phong đang ngồi
dưới đất nhẹ nhàng lên tiếng

- Nếu ngươi đã ra tay độc ác thế thì đừng có trách lão phu vô tình

Nói xong hắn hất tay, một luồn nội lực cực mạnh đánh vào ngực Thiên Phong.

- Ah!!!!!!

Ngay lập tức Thiên Phong như con bù nhìn bị gió lốc thổi bắn đi hàng chục mét
và thổ huyết.

- Thiên Phong thiếu gia

Mọi người la lên khi Thiên Phong bị đánh bay. Đối thủ là Phàm Cảnh Địa Cấp
Trung Giai đó, cho dù là một chiêu tùy tiện vẫn đủ khiến cho Nhân Cảnh bị
trọng thương.Và tuy đang rất đau đớn nhưng Thiên Phong vẫn đứng dậy lạnh giọng

- Hừ! Chỉ như thế thì không giết nổi ta đâu lão tạp chủng! Ra chiêu mạnh hơn
đi

Nghe được điều đó tất cả mọi người ở đây đều rúng động. “Thách thức cường giả
cao hơn mình đến hai phẩm giai mạnh tay hơn. Bộ hắn nghĩ cường giả Phàm Cảnh
Địa Cấp như Nhân Cấp Đỉnh Phong à. Đầu tên nay thật sự có bình thường không.”
Và đối mặt với điều đó khuôn mặt Hoắc Đông tỏ ra chút ngoài ý muốn sau đó lạnh
giọng

- Quả là cơ thể cứng như mai rùa. Nếu tiểu tử ngươi muốn thì ta đây rất sẵn
sàng dùng một nửa công lực của ta tiễn ngươi một đoạn.

Nói xong hắn vận nội lực hùng hậu và phát đòn còn khủng khiếp hơn khi nãy. Và
thấy được sức mạnh của nó Thiên Phong bắt đầu đưa mình vào cảm giác đứng trên
ranh giới của sự sống và cái chết và rất nhanh sau đó cậu cảm nhận được sự
rung động trong túi áo của mình.

- Lão già không biết liêm sỉ này có quá lắm không.!

Hai giọng nói trong trẻo vang lên, và hai bóng hình đột nhiên xuất hiện chắn
giữa Thiên Phong và Hoắc Đông. Sau đó cả hai vận nội lực rút hai thanh kiếm
tinh xảo đầy nữ tính và cùng nhau tung một trảm.

Ầm

Một tiếng nổ lớn vang lên áp lực khiến Hoắc Đông phải lùi lại, và sau khi khói
bụi tan hết nhìn rõ hai thân ảnh thì Hoắc Đông lập tức nhăn lại

- Nạp Lan Như Nguyệt, Nạp Lan Như Tuyết! Hai ngươi cũng xen vào chuyện này
sao.

Hai cô gái xuất hiện chính là hai chị em sinh đôi nhà Nạp Lan và cũng là người
nắm giữ chức gia chủ đời sau. Điều này là điều lạ khi hai chị em cùng nắm
quyền nhưng ai cũng rõ ràng là hai chị em này tâm ý tương thông người kia nghĩ
gì thì người còn lại cũng biết ngay nên rất khó có chuyện bất hòa và thực lực
cả hai tinh tiến như nhau đều vô cùng khủng bố. Trước đây nếu Thiên Phong bước
vào Phàm Cảnh Nhân Cấp Đỉnh Phong vào lúc 10 tuổi thì chỉ hơn 10 ngày sau đó
thì hai chị em này cũng đột phá và cũng ở độ tuổi xêm xêm cậu. 5 năm đã trôi
qua và hai chị em họ đã bắt đầu bước vào Phàm Cảnh Địa Cấp Trung Giai.

- Lão đầu ngươi làm hai chị em ta chướng mắt quá! Đúng là!!! Ỷ lớn hiếp nhỏ
cái đồ mặt mân! Mau biến đi trước khi ta cho ngươi nếm thử Phong Hỏa Tương
Dung của bọn ta.

Hai chị em không khách khí mắng Hoắc Đông một câu đầy đả kích khiến người ở
đây rộ cười rộ lên. Hoắc Đông ánh mắt trầm xuống, bị hai tiểu nha đầu chửi
nặng như vậy hắn tức muốn nổ phổi nhưng hai chị em kia cũng không phải là hạng
vô dụng. Hai người đó phối hợp thì cũng đủ lột một lớp da lão rồi. Và sau khi
suy nghĩ thiệt hơn thì Hoắc Đông cũng cắn răng hất tay ra hiệu cả bọn rút đi
nhưng không quên lời đe dọa

- Thiên Phong tiểu tử! Ngươi đừng có ngạo mạn, tốt nhất là cầu khẩn đừng bao
giờ lọt vào tay ta nếu không…

Sau khi Hoắc gia rút đi thì Thiên Phong tiến tới hai chị em nhà Nạp Lan ôm
quyền

- Đa tạ hai vị tiểu thư ra tay tương trợ! Nếu hai vị rảnh thì đến nhà ta để
Huyền gia hậu tạ

Đối diện sự mời mọc của Thiên Phong, hai chị em chỉ lắc đầu nói ngắn gọn

- Thấy hắn ngứa mắt thôi! Không liên quan tới ngươi.

Nói rồi hai chị em bước đi về phía đám đông và sau khi đi một quãng xa.

“Nguyệt tỉ.”

“Ừ! Tỉ biết! Tên đó không giống như kẻ chấp nhận cái chết! Hắn còn lá bài tẩy.
Xem ra cuộc tranh chấp ấu thú Huyền gia lại thêm một kẻ khó lường nữa rồi”

Hai chị em đã quá hiểu ý của nhau, cả hai đều nhận ra Thiên Phong không phải
là kẻ tự tìm đường chết, thế nên hai chị em mới quyết định bán cho cậu một ân
tình bằng việc lao ra tiếp ứng.


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #5