Bách Luyện Linh Thần Quyết


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Sau khi rời khỏi không gian trong hộp gỗ thì tâm trạng của Thiên Phong quả
thật đang ở trên thiên đường.

“Quả nhiên là ông trời không tuyệt đường của ai cả, cuối cùng Thiên Phong ta
cũng có cơ hội lấy lại thực lực cùng phong quang ngày xưa.”

Nói xong Thiên Phong ngửa mặt lên trời hú một tiếng thật thanh thoát, may mà ở
đây cách xa gia tộc nên không ai nghe thấy chứ nếu không thì hộ vệ lại tưởng
có yêu thú nào kéo đến để giết thì phiền toái lớn. Và sau khi hú hét xong,
Thiên Phong không chậm trễ bắt đầu giai đoạn tu luyện. Cậu đến một hồ nước gần
đó, ngồi xếp bằng và bắt đầu vận chuyển hấp thu linh khí. Quá trình này cũng
không khác việc luyện võ cho lắm nên cậu không có gì khó khăn cả.

“Được rồi! Vậy bước tiếp theo là tập trung tinh thần niệm pháp quyết.”

Khác với với luyện võ là sau khi hấp thu linh khí thì ta dẫn linh khí đi khắp
cơ thể để cường hóa và tăng cường nội lực bản thân, nhưng linh quyết thì khi
luyện thì phải tập trung niệm pháp quyết thì linh khí sẽ tự chuyển hóa thành
linh lực. Và khỏi phải nói pháp quyết càng cao thì càng hiệu quả nhưng độ
thống khổ thì cũng càng nhiều.

Thiên Phong nhắm mắt lại tập trung toàn bộ tinh thần trong đầu niệm pháp quyết
của Bách Luyện Linh Thần Quyết và…

- Ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ngay lập tức những trận thống khổ kéo tới liên tục không chút nào ngừng nghỉ.
Sự thống khổ này, thì cho dù phải bị toái thân xé xác, cạo xương, uống độc
cũng còn dễ chịu hơn. Nếu so sánh với nó thì cái sự đau đớn khi bị phế đan
điền hoặc là sự thống khổ khi luyện hóa Huyết Long Quả chẳng là cái rác rưởi
gì cả.

Nhưng không thể không nói, một người chưa bao giờ nếm trải sự đau đớn chết đi
sống lại khi luyện linh quyết cho dù thấp nhất thì khi luyện linh quyết cấp
bậc cao nhất như Bách Luyện Linh Thần Quyết này chắc chắn sẽ hồn phi phách
tán. Thế mà Thiên Phong lại cố gắng đến được như thế này. Cậu bây giờ chỉ cảm
thấy được linh hồn mình, tinh thần mình khi thì bị trăm, ngàn búa nện vào, khi
thì như bị kềm kéo dãn, khi thì bị xoắn vào muốn vắt khô vậy. Thống khổ ngàn
trùng, không cách nào kể xiết. Thiên Phong quá đau đớn gầm lên nhảy khỏi hồ
lăn lộn trên mặt đất, răng cắn chặt đến nỗi cho dù là da của yêu thú Phàm Cảnh
Địa Cấp cũng phải nát bét.

Quá thống khổ, Thiên Phong xé áo mình nhét vào miệng để ngăn ngừa mình mất lý
trí rồi cắn lưỡi tự sát. Và cậu cũng không cho bản thân mình ngất xỉu bởi vì
khi mình ngất xỉu thì không khác gì mình đã đầu hàng khi mới bước vào cánh cửa
của Linh Sư. Cậu cố gắng duy trì một chút thanh tỉnh chỗng đỡ sự đau đớn tột
cùng này.

….

Không biết trôi qua bao lâu, quanh người Thiên Phong đang toát ra những làn
khói trắng, và sâu trong linh hồn cậu, từng nguồn linh lực bàng bạc đang liên
tục vận chuyển để chữa lành những vết thương do sự rèn luyện thống khổ của
Bách Luyện Linh Thần Quyết mang lại. Không thể không nói, lần tu luyện này
thành công là do một phần tâm tính được trui rèn của Thiên Phong trong 5 năm
bị khinh bỉ đã khiến cậu có sức chịu đựng và tinh thần cao hơn rất nhiều. Chứ
nếu gặp 5 năm trước thì chắc chắn Thiên Phong sẽ thất bại mà còn bị hồn xiêu
phách tán.

Người ta thường nói họa phúc đi chung, có thiệt thì mới có lợi. Với mức độ
thống khổ khi tu luyện Linh Quyết thì người thường tuyệt đối sẽ không chịu
nổi, thế nên Linh Sư công pháp sau thời Viễn Cổ Thế Chiến thì cũng đã bị thất
truyền, thậm chí không còn được ghi chép trong lịch sử đại lục. Điều đó đủ
chứng tỏ cho dù trước thời Viễn Cổ Thế Chiến, Linh Sư hiếm hoi đến mức thế
nào.

Sau khi vượt qua thống khổ thì bây giờ chỗ tốt đã đến với Thiên Phong, từng
luồn linh lực liên tục vận chuyển đang cường hóa linh hồn, tinh thần thậm chí
là cơ thể của cậu. Bây giờ cậu chỉ còn cách một bước nhỏ để bước vào cánh của
thành một Linh Sư hợp cách. Trải qua địa ngục, một bước thiên đường là câu
hoàn toàn đủ để diễn tả tình trạng của Thiên Phong hiện giờ.

Chậm rãi mở mắt, Thiên Phong cũng không tránh khỏi run rẩy, cái loại hành hạ
này cậu không tình nguyện chịu lần hai. Mặc dù bây giờ đau đớn đã hết nhưng cơ
thể cậu hoàn toàn vô lực không thể cử động cho dù tinh thần cậu hiện tại vô
cùng minh mẫn và thoải mái.

“Quả đúng là như được gột rửa linh hồn vậy. Không hổ danh là Giới Cấp Linh Kỹ.
Thậm chí cơ thể mình cũng được cường hóa thêm một chút.”

Thiên Phong tự nhủ và nhìn lên bầu trời thì nhận ra được mặt trời sắp mọc, cậu
đã thống khổ chỉ một đêm mà cậu cứ tưởng ít nhất là mấy ngày rồi. Nằm tại chỗ
một lát thì Thiên Phong cuối cùng cũng đã ngồi dậy được. Bây giờ cậu có thể
hoàn toàn cảm nhận được sự khác biệt trước khi tu luyện, cơ thể cậu, linh hồn
cậu ngập tràn linh khí. Một sự thoải mái thậm chí còn hơn khi đột phá võ giả
nữa và ngay sau đó cậu quyết định tìm hiểu các thủ đoạn của Linh Sư rốt cuộc
cường đại đến thế nào.

Thiên Phong lại đưa tinh thần mình vào hộp gỗ. Cậu vận chuyển linh lực quán
chú vào bia đá thì một luồn thông tin được đưa vào đại não cậu.

“Bạo Liệt Linh Phù: Linh phù căn bản, dùng các loại tài liệu kết hợp với mực
gây bạo tạc.”

“Thuần Hóa Linh Phù: Linh Phù căn bản, dùng máu yêu thú cấp cao kết hợp với
mực quán chú linh lực vào và viết trên giấy dùng để thu phục yêu thú yếu hơn.
Và có thể chứa đựng bản thân yêu thú trong linh phù để triệu hồi khi cần
thiết. Một phù một thú, thực lực linh thú không vượt Phàm Cảnh.”

“Cường Khí Linh Trận: Linh Trận căn bản, dùng linh lực khắc linh văn lên vũ
khí cần cường hóa và dùng những binh khí khác để cường hóa đến khi nào linh
văn hóa màu vàng kim sẽ đạt mức tối ưu.”

Sau khi tiếp nhận những thông tin trên, Thiên Phong suýt nữa gào thét như một
tên điên.

“Quá nghịch thiên rồi! Không thể tin được. Mới có chút linh lực thôi mà đã có
chỗ tốt như vậy sao. Thảo nào sư phụ nói Linh Sư có thủ đoạn nghịch thiên như
thế nào. Chưa nói tới Bạo Liệt Phù, mà chỉ nói tới Thuần Hóa Phù, có được nó
không khác gì có được đội quân yêu thú cường đại và cái giá phải trả chỉ là
tài liệu và tinh huyết của yêu thú cấp cao thôi.”

Thiên Phong có thể tưởng tượng sau này đi ra ngoài mang bên người hai, ba con
Hỏa Mãng Hổ thực lực Phàm Cảnh Địa Cấp thì cho dù là ba gia tộc còn lại cũng
phải chết khiếp. Tuy nói rằng một số cường giả có thể thu phục yêu thú yếu hơn
nhưng cũng phải mất một phen công phu cùng nguy hiểm, khó đoán trước kết quả,
mà trong khi cậu chỉ cần có nguyên liệu và tinh huyết một con đẳng cấp cao hơn
thì có thể thu phục được dễ dàng. Tuy cậu không biết để chế tạo một linh phù
khó bao nhiêu nhưng chắc chắn là an toàn hơn việc phải kiếm chính bản thân yêu
thú để đánh nhau rồi.

Chỉ có tới đó mà khiến Thiên Phong muốn chết đi vì sung sướng thì đọc cái thứ
ba lại khiến cậu bay thẳng tới thiên đường. Vũ khí cường hóa, nghịch thiên a.
Là một võ giả, ai không muốn mình có một kiện binh khí vừa tay và sắc bén.
Nhưng cũng như võ kỹ, binh khí tốt khó tìm, mà cho dù tìm được thì ngươi mua
được không, trừ khi ngươi giết người cướp của. Cho nên ở Thiên Võ đại lục này,
cái giá của một món vũ khí tốt có thể đắt tới đủ mua cả một nửa khu đất gia
tộc của cậu.

Tuy đang cao hứng, nhưng khi Thiên Phong nhìn chi tiết nguyên liệu thì lập tức
choáng váng nổ đom đóm mắt.

"Cái quái gì thế này, hắc chu quả tới ba trái, vạn niên thanh diệp tới ba gốc,
tuyết linh thảo một gốc. Mớ này ngốn của ta ít nhất cũng phải 2000 kim tệ. Vét
sạch túi ta chỉ có hơn 600 kim tệ thôi, phần còn lại kiếm đâu ra bây giờ."

Bây giờ có thể nói tâm trạng của Thiên Phong như từ thiên đường bị đánh xuống
trần gian. Là thiếu chủ của gia tộc trước đây với tiềm lực tu luyện khủng bố
nên cậu được trợ cấp nhiều. Nhưng sau khi cậu gặp nạn thì khoản trợ cấp đã gần
như không còn và nếu phụ thân cậu không ra tay can thiệp thì bây giờ Thiên
Phong chính thức trở thành một thành viên của giai cấp vô sản trên đại lục
Thiên Võ.

"Xem ra chỉ có cách vay phụ thân rồi." Nhưng vừa nghĩ đến đó Thiên Phong đã
lập tức xóa bỏ ý định đó. "Không được! Phụ thân vừa giúp ta có được Huyết Long
Quả, ta không thể dựa vào người mãi được. Ta không tin, Huyền Thiên Phong này
đã bắt đầu muốn lấy lại thực lực thì mấy chuyện này lại có thể làm khó được
ta."

Tự nhủ như vậy và Thiên Phong quay bước về phòng chuẩn bị mọi thứ.

...

- Thiếu gia ngài tính ra ngoài à! Không phải ngài đang bị cấm túc sao.

Tiểu nha đầu La Li thấy Thiên Phong xắp xếp đồ đạc ra ngoài thì thắc mắc lên
tiếng hỏi, việc Thiên Phong luyện hóa Huyết Long Quả cô bé có biết nhưng không
ngờ lại mất nhiều thời gian như vậy. Và cô bé đã tưởng Thiên Phong có chuyện
gì không hay và đi tìm khắp nơi. Đến khi gần sáng thấy Thiên Phong về cô bé
mới nhào vô lòng cậu giàn dụa nước mắt. Đối diện với tiểu nha đầu thuần khiết
này Thiên Phong luôn lộ ra vẻ dịu dàng.

- Em đừng lo! Ta đến xin Mị Linh tỉ thì chắc cô ấy sẽ cho thôi mà. Em ở nhà
ngoan ngoãn làm việc nhé

Nói xong Thiên Phong quay bước tới chỗ ở của trưởng lão để tìm Huyền Mị Linh.
Và chỉ một lúc sau cậu đã thấy thân ảnh của Huyền Mị Linh đang múa kiếm. Thấy
được Thiên Phong đến Huyền Mị Linh nheo mắt lên tiếng

- Ta không phải đã cấm túc đệ sao! Sao đệ lại ra ngoài như vậy

Nghe được Huyền Mị Linh nói Thiên Phong nhàn nhạt cười sau đó nói

- Mị Linh tỉ! Một người như ta thì cho dù có cấm túc cũng không giúp ích được
gia tộc. Ta nghĩ ta cũng nên dùng chút sức lực còn lại của mình để góp sức cho
gia tộc nhiều nhất có thể.

Nghe thấy được điều đó Huyền Mị Linh có chút bất ngờ, nàng với Thiên Phong
không thân thiết lắm, khi hắn mất tu vi nàng cũng không tỏ ra khinh khi gì
nhưng cũng không có tiếp cận an ủi. Nàng chỉ có chút tiếc nuối cho một thiên
tài. Nhưng bây giờ thấy được nụ cười đầy tự tin đó và thái độ liều chết hôm
qua đã khiến nàng có chút khâm phục với người đệ đệ này.

- Đệ có vẻ đã tự tin hơn sau việc ngày hôm qua rồi nhỉ, Huyết Long Quả cho đệ
thu hoạch tốt thế sao.

Thiên Phong gật đầu xác nhận Linh Quyết là bí mật lớn nhất của cậu nên cậu
cũng không muốn ai biết về nó. Và ở bên cạnh Huyền Mị Linh cũng nở nụ cười ôn
nhu nhưng bàn tay nàng lại giơ lên, nội lực xanh lam bùng phát

- Tiếp một chưởng của ta! Nếu đệ còn đứng vững thì ta sẽ chấp thuận cho đệ
khỏi cấm túc.

"Xin chỉ giáo, Mị Linh tỉ!" Sau khi nghe Huyền Mị Linh nói vậy thì Thiên Phong
cũng gật đầu quyết đoán giơ tay hành lễ và tập trung tinh thần và Mị Linh cũng
bắt đầu ra chiêu.

- Võ Kĩ Nguyệt Cấp Sơ Phẩm, Long Thương Kích

Ngay lập tức trên tay Mị Linh xuất hiện thân ảnh một đầu trường thương như một
con rồng phát ra sóng năng lượng dày đặc. Khi Thiên Phong nhìn thấy chiêu đó
cũng phải thán phục. Xem ra bà chị này cũng nghiêm túc lắm đây, quả nhiên muốn
lấy sự tha thứ của cô ta phải chịu đau nhức gân cốt một chút rồi.

Và ngay tức thì thân thể của Mị Linh vọt tới phía trước, thương ảnh trong tay
tùy tiện hất từ trên không bổ xuống sàn đá dưới chân Thiên Phong. Có vẻ Mị
Linh không muốn đả thương đệ đệ mình nên chỉ dùng cách như vậy để dư ba năng
lượng đánh ngất cậu đi thôi.

Và bây giờ đối phó với cú đánh mạnh mẽ nó Thiên Phong cũng vận toàn bộ sức lực
vào tay mình rồi tung một quyền cứng đối cứng với thương ảnh đang đánh tới.

ẦM

Một tiếng động lớn vang lên, kình phong lan tỏa trong không gian, áp lực mạng
đến mức ngay cả Mị Linh cũng phải bước lui về nửa bước và khuôn mặt tràn đầy
bất ngờ. Thiên Phong bước ra khỏi lớp bụi mù và vẫn đứng vững, tuy cánh tay
cậu có thêm vài vết máu nhưng chỉ có vậy thôi.

- Mị Linh tỉ! Xem ra ta qua rồi đúng không

Mị Linh nghe Thiên Phong nói vậy thì không khỏi tỏ ra khiếp sợ. Đòn lúc nãy
nàng tuy không dùng toàn lực nhưng cũng dư sức hạ được Phàm Cảnh Nhân Cấp Đỉnh
Phong trong một chiêu thế mà đối mặt với người thậm chí chưa phải Địa Cấp như
Thiên Phong lại là người mất hết nội lực mà chỉ khiến cậu đổ máu một chút, rốt
cuộc cường độ cơ thể của người đệ đệ mình mạnh mẽ đến mức nào đây. Mị Linh
nghĩ thầm và nhớ đến lời giao ước nở nụ cười dịu dàng nói

- Hừ! Tiểu tử được lắm! Quả là mạc khi thiếu niên cùng a! 5 năm rồi cuối cùng
thì ngươi cũng bắt đầu khiến ta lại phải ngạc nhiên một lần nữa rồi đó.

Nghe được điều đó Thiên Phong cười hắc hắc nói

- Cái đó là do tỉ nhường ta thôi! Chứ uy lực của Võ Kĩ Nguyệt Cấp há chỉ như
thế.

"Hứ! Nếu mà ta dùng toàn lực ra tay thì không phải ép người quá đáng sao! Tiểu
tử ngươi đừng quên ta dù sao cũng là trưởng lão đó. Tính trên cấp bậc thì ta
vẫn hơn ngươi nhiều đó." Mị Linh hất mặt lên pha chút tự hào nói "Nhưng làm gì
thì làm, nhớ cẩn thận đó, dạo này, Hoắc gia có chút quá phận đối với địa bàn
chúng ta. Không biết chúng muốn gì nhưng cẩn thận vẫn hơn."

Thiên Phong nhíu mày khi nghe Mị Linh nói vậy Hoắc gia là một trong bốn đại
gia tộc ở trong thành này. Huyền gia của Thiên Phong, Hoắc gia, Nạp Lan gia và
Chiến gia là bốn đại gia tộc có thế lực ảnh hưởng lớn nhất nơi đây và gia chủ
đều là người tiến vào Linh Cảnh Địa Cấp Trung Giai. Vì lực lượng ngang nhau
nên cả bốn gia tộc đều duy trì sự bình yên mặt ngoài. Và trong ba đại gia tộc
thì Huyền gia có mâu thuẫn nhiều nhất với Hoắc gia, chín phần 10 khi hai gia
tộc gặp nhau là sẽ có khói lửa.

- Được rồi! Ta cũng đoán là ngươi sẽ cẩn thận hơn so với quá khứ cho nên
ngươi cứ làm việc mình muốn đi nhé

Nghe vậy Thiên Phong cười cười cúi chào và quay bước.

...

Sau khi đã qua được bài kiểm tra của Mị Linh, Thiên Phong đi vào sâu trong khu
rừng mà gia tộc hay săn yêu thú. Qua lần so chiêu với Mị Linh cậu cũng đã tự
tin hơn, bây giờ chỉ bằng cường độ của cậu thì nếu không phải là yêu thú Phàm
Cảnh Địa Cấp trở lên thì sẽ không thể đả thương cậu. Và chưa kể linh hồn lực
tăng cao khiến cho Thiên Phong đạt được bản lĩnh linh hồn dò xét có thể thăm
dó tình trạng xung quanh một cách tường tận. Và rất nhanh, cậu phát hiện sâu
trong khu rừng có một toán người đang giằng co với một yêu thú. Thiên Phong
lao tới xem xét thì…

“Mọi người cố gắng cầm cự! Cho ta chút thời gian để vận võ kĩ hạ gục nó.”

Một đoàn thợ săn đang giằng co với một con yêu thú hình sói nhưng bộ lông lại
mang màu bạch kim và trên đầu cho một ngọn sừng dài mày đen bóng tỏa ra hắc
lôi mạnh mẽ. Huyền Giác Ngân Lang, yêu thú Phàm Cảnh Nhân Cấp Đỉnh Phong, một
tồn tại cũng tương đối mạnh ở khu rừng này. Và khi Thiên Phong nhìn qua nhóm
thợ săn thì cậu nhận ra ngay đó là đồng phục của Chiến Gia, một trong tứ đại
gia tộc ở trong thành.

Với Chiến Gia, Thiên Phong cũng giữ chút hảo cảm, vì trước đây khi cậu mới bị
phế tu vi sống dở chết dở thì Chiến Gia đã đưa than ngày rét bằng hành động
bán một gốc thảo dược quý cho phụ thân cậu với cái giá cũng khá hời. Và chính
điều đó có thể kéo lại một mạng của Thiên Phong chưa kể sau khi Thiên Phong bị
đánh thành phế vật thì họ cũng không có chọc phá coi thường cậu mà lâu lâu còn
giải vây khi cậu tình cờ gặp rắc rối với mấy tụi tuổi trẻ của Hoắc gia. Và bây
giờ người đội trưởng nhìn khoảng 40 tuổi có vẻ cũng có tu vi Phàm Cảnh Nhân
Cấp Đỉnh Phong cũng đã chuẩn bị xong và phát động tấn công.

“Nghiệt súc, tiếp chiêu đây! Võ Kĩ Vô Cấp, Cuồng Sư Trảo.”

Người đội trưởng lao vao tay anh ta biến thành trảo mang nội lực mạnh mẽ như
sư tử nổi giận và tấn công tới tấp lên người của Ngân Lang.

Grào!!!!!!

Con Ngân Lang gầm lên đau đớn và những người xung quanh cũng lao vào nhân cơ
hội chấm dứt nó. Và chỉ chốc lát sau, có vẻ con yêu thú đã kiệt sức chuẩn bị
ngã xuống thì mọi người bắt đầu thả lỏng thì ngay lập tức Thiên Phong thấy
lạnh cả người, một cỗ nguy hiểm toát ra từ con Ngân Lang. Sở dĩ cậu cảm nhận
được điều đó là do tinh thần lực và linh hồn cậu mạnh hơn trước nhiều. Thiên
Phong không chậm trễ thét lên và phóng tới

- Coi chừng!

Mọi người nghe tiếng quát của Thiên Phong lập tức cảnh giác nhưng đã quá muộn,
toàn thân con ngân lang phát ra hắc lôi dày đặc, những luồn sức mạnh chấn động
khiến mọi người ở đây run bần bật

- Nó tự bạo chạy mau!

Người đội trưởng la lên nhưng anh ta cũng không thể thoải mái cử động huống
chi là những người cấp dưới và mọi người đều tuyệt vọng chờ cái chết đến với
mình.

- Chấn Hồn Chỉ

Một tiếng quát lớn vang lên, Thiên Phong tập trung toàn bộ linh lực và sức
mạnh linh hồn mình vào đầu ngón tay và phóng thẳng vào mi tâm của con ngân
lang. Đó là một trong những thủ đoạn công kích linh hồn mà trên bia đá đề cập
tới cho nên Thiên Phong đã ghi nhớ và đây là lần đầu cậu sử dụng. Mà con lang
thấy có người trong bóng tối đột kích thì kinh hãi nhưng ngay lập tức nó cảm
thấy linh hồn mình như bị một búa chấn động khắp cơ thể khiến nó choáng váng
và năng lượng tự bạo sắp phát ra yếu dần. Thiên Phong biết tuy mình thành công
nhưng ngân lang sẽ rất nhanh tỉnh lại cậu quát lớn

- Giết nó đi trước khi nó tỉnh lại.

Thoát chết trong gang tấc, người đội trưởng của Chiến gia cũng vận toàn lực
lao vào đâm ngay bụng ngân lang một cú sâu hoắm và kéo gươm xuống tới tận chân
của nó.

Grào!!!!!!!

Con ngân lang quá đau đớn và dần dần mất hết sức lực rồi nằm im không còn động
đậy gì nữa.

- Đa tạ Thiên Phong thiếu gia ra tay tương trợ! Tôi là đoàn trưởng đội săn
bắn Chiến gia, Chiến Khôi. Sau này thiếu gia cậu có muốn quậy phá gì đó khu
sơn mạch này thì cứ báo tôi một tiếng tôi sẽ bảo kê cho.

Người đội trưởng Chiến Khôi này sau khi xác định ngân lang đã chết quay qua
Thiên Phong vỗ vai hào sảng nói và đội diện với thái độ thoải mái của anh ta
Thiên Phong cũng hữu hảo đáp lại

- Ừ! Nhất định!

"Tuy nói vậy nhưng lúc nãy nếu cậu không ra tay thì chúng tôi cũng đã xong,
vậy thì để cảm ơn những gì thu được từ con ngân lang này tôi sẽ chia cậu 4
phần."

Nghe được điều đó Thiên Phong có chút đắc ý, giá cả toàn bộ con ngân lang này
tính cả ma hạch thì cũng gần 2 ngàn mà 4 phần trong đó cũng gần 1 ngàn. Nói ra
thì chỉ phải xuất một chiêu mà bỏ túi được một ngàn kim tệ, không sướng run
người sao được.

- Vậy đa tạ Chiến huynh rồi!

Không chút khách sáo, Thiên Phong đáp ứng ngay và thấy thái độ của cậu Chiến
Khôi cũng thoải mái hơn nhiều.

- Xem ra Thiên Phong thiếu gia cũng không phải phế vật ăn bám như lời đồn đại
a! Thật đúng là mấy lời đồn đó không công mà phá. Vậy cậu có muốn nghe một
chút tin tức thú vị hay không.

Nghe vậy khuôn mặt của Thiên Phong lộ ra hứng thú và Chiến Khôi cũng bắt đầu
nói nhỏ.

"Ở sâu trong núi có yêu thú Linh Cảnh sắp hạ sinh ấu thú."

Nghe được tin như vậy Thiên Phong chấn động, Thiên Võ đại lục ai cũng biết yêu
thú rất khó thuần hóa, nếu ta chỉ đơn thuần đánh bại nó thì nó thà tự bạo chứ
không bao giờ nguyện ý phục tùng nhân loại cho dù là yêu thú bình thường nhất.
Nhưng nếu ngươi kiếm được ấu thú mới sinh và chăm sóc nó lớn lên thì nó cũng
sẽ ngoan ngoãn nghe lời và khi trưởng thành sẽ là một trợ lực lớn cho gia tộc.
Ngay cả đế quốc cũng có một yêu thú cường đại thủ hộ hoàng cung phòng nguy
biến. Nói thế cũng đủ hiểu sự hấp dẫn của ấu thú là cao như thế nào.

"Đó là ấu thú gì vậy" Thiên Phong vẻ mặt trầm trọng hỏi.

"Tử Mao Địa Hùng thực lực chắc cũng phải Linh Cảnh Địa Cấp Đỉnh Phong, nghe
nói Hoắc gia cùng Nạp Lan gia bắt đầu rục rịch cả rồi." Ở bên cạnh Chiến Khôi
nói

"Nhưng sao Chiến huynh lại nói cho tôi tin này." Thiên Phong thắc mắc. Trên
đời này không có bữa ăn miễn phí a.

Nghe thắc mắc của Thiên Phong thì Chiến Khôi cũng tỏ vẻ khó xử sau đó nói

"Theo như tập tục của Hùng thú thì một lần đẻ chỉ khoảng 2 hoặc ba ấu thú
thôi, cho nên chắc chắn sẽ có một trận tử chiến. Mà có lời đồn là dạo này Hoắc
gia qua lại với Âm Tông nên rất có thể sẽ có chút sự việc không đoán trước xảy
ra cho nên tôi muốn kéo thêm Huyền gia để Hoắc gia và Âm Tông có chút kiên kị
vì cho dù là cường giả Linh Cảnh trong Âm Tông cũng không phải là mặt hàng
muốn có là có nên họ chắc chắn sẽ kiêng kỵ nếu có quá nhiều cường giả Linh
Cảnh xuất hiện."

Nghe được điều đó Thiên Phong bắt đầu thấy khó chịu và sắc mặt của cậu lạnh
dần khi biết kẻ thù của mình là Âm Tông cũng tham gia, nhưng cậu cũng có chút
khó chịu vì Chiến gia lại có ý định lôi Huyền gia của cậu vào vũng nước đục
này nhưng Chiến Khôi có vẻ nhận ra được điều đó nói tiếp

"Thiên Phong công tử! Cậu phải biết rằng. Cho dù tôi không nói với cậu hôm nay
thì nay mai cũng sẽ có người bên Chiến gia tôi qua bàn bạc vụ này. Chắc cậu
nhận ra dạo này Hoắc gia hay thu hút sự chú ý của gia tộc cậu về vấn đề địa
bàn chứ, cái đó là chúng muốn đánh lạc hướng Huyền gia cậu và tính loại Huyền
gia ra khỏi vụ này."

"Vậy xem ra Hoắc gia tự tin loại được Nạp Lan gia và Chiến ra khi có tranh
chấp rồi nhỉ, cái hành động đếm trứng này liệu có quá ngông cuồng không."
Thiên Phong cười lạnh. "Hai gia chủ kia cũng không phải mặt hàng vô dụng mà là
cường giả Linh Cảnh chính hiệu a."

Chiến Khôi gật đầu nhưng lại lắc đầu. "Gia chủ Nạp Lan gia, Nạp Lan Uyển tuy
cũng là Linh Cảnh Địa Cấp, nhưng chung quy cũng là nữ nhân, như vậy thì cũng
khó đưa a quyết định cứng rắn khi gặp quá nhiều sức ép, và Chiến gia tôi thì
gia chủ cho dù mạnh thì cũng chỉ có một người, mà bên Hoắc gia có thể có tới
hai người Linh Cảnh cho nên mời Huyền gia là sự lựa chọn sáng suốt nhất cũng
là duy nhất trong tình hình bây giờ."

Nghe được điều đó Thiên Phong cũng thấy căng thẳng, rõ ràng sự kiện này là sân
chơi của Linh Cảnh cường giả a, nhưng nếu phụ thân tham gia thì rất có thể có
nguy hiểm, nhưng với thực lực hiện tại thì Thiên Phong cũng chỉ có thể đánh
bại được Phàm Cảnh Nhân Cấp mà thôi, còn Địa Cấp như Mị Linh thì quá miễn
cưỡng thậm chí là không nổi. "Xem ra phải nhanh chóng tận dụng hết thủ đoạn để
mạnh lên mới được."


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #4