Hộp Gỗ


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Mặt trời đã xuống núi, Thiên Phong cuối cùng cũng tỉnh dậy sau khi đã hấp thụ
xong Huyết Long Quả, cậu thở dài một hơi thầm cảm thấy may mắn, Huyết Long Quả
mà cậu hấp thu quả là có chất lượng không hề thấp, trong khi hấp thu nó da cậu
chuyển đổi màu sắc liên tục đỏ sang tím, tím sang đen và vô cùng thống khổ đến
mức Thiên Phong phải cáo xé cơ thể để giữ tỉnh táo cho bản thân khỏi gục ngã.
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy thu hoạch của mình thật đáng giá, dựa vào cường độ
bản thân lúc này cậu tự tin có thể tiếp được chiêu mà hồi chiều Sở Lâm sử dụng
mà chỉ bị thương nhẹ.

"Như vậy được rồi! Nhưng liệu ta khi nào mới có thể kiếm được phương pháp chữa
khỏi đan điền đây."

Mặc dù đã thành công nhưng khi đối mặt với câu hỏi trên thì Thiên Phong không
khỏi cảm thấy suy sụp tinh thần. Cậu nhớ lại lúc bất lực khi chiến đấu với Hỏa
Mãng Hổ, khi phải quyết tâm liều chết với Huyền Sở Lâm. Nếu thực lực cậu không
bị mất thì có khi bây giờ đã giữ được chức trưởng lão trong gia tộc rồi. Tuy
nghĩ vậy, nhưng Thiên Phong biết trên đời này không có nếu, và cậu cũng không
hề hối hận việc đã làm vào ngày đó. Cậu thở dài rồi ra một nơi hoang vắng
trong gia tộc.

Leo lên một cái cây, Thiên Phong lấy chiếc hộp gỗ từ túi áo ra. Ngay khi bàn
tay dính máu của cậu chạm vào chiếc hộp gỗ thì...

Xoẹt

Một tia sáng lóe lên từ chiếc hộp gỗ và cơ thể Thiên Phong rơi từ trên cây
xuống.

...

- Uhhh!!!!!

Khi Thiên Phong lấy lại ý thức thì trước mặt cậu không còn là khu rừng quen
thuộc trong gia tộc nữa mà là một không gian trắng xám thỉnh thoảng có từng
gợn tro sắc chuyển động như những đám mây và cái bắt mắt nhất đối với Thiên
Phong chính là một bia đá toát ra vị cổ xưa hơn tất cả những gì mà Thiên Phong
từng thấy. Không ngăn được tò mò, Thiên Phong đã đặt tay mình lên bia đá và
ngay lập tức trong đầu cậu xuất hiện những tri thức mà cậu chưa từng nghe bao
giờ.

"Bách Luyện Linh Thần Quyết. Linh Kỹ Giới Cấp Cao Giai. Bao gồm các bước Thôn
Nạp Linh Khí - Chuyển Hóa Linh Lực - Ngưng Tụ Linh Châu - Sáng Tạo Linh Giới -
Độ Kiếp Linh Thần."

Sau khi tiếp nhận những pháp quyết đó, Thiên Phong tràn ngập thắc mắc nhưng có
một từ cậu biết chính là "Giới Cấp." Vì Võ Kỹ cũng được chia thành các cấp là
Vô, Nguyệt, Nhật, Cổ, Giới, không nghi ngờ Giới Cấp là cấp bậc cao nhất cũng
là thứ hiếm thấy bậc nhất trên đại lục vì theo hiểu biết của Thiên Phong thì
mấy trăm năm nay chưa có một ghi chép nào cho thấy Giới Cấp Võ Kỹ xuất thế
nhưng khi lục lại những gì xảy ra vào hơn chục ngàn năm trước thì những cuộc
chiến kinh thiên động địa, đại lục rung chuyển thì phần lớn đều có sự góp mặt
của Giới Cấp Võ Kỹ. Nhưng cái đó là Võ Kỹ thế còn cái gọi là linh kỹ này là gì
sức mạnh ra sao. Thiên Phong suy nghĩ nát óc mà không ra thì bỗng dưng...

- Tiểu oa nhi! Ta đoán ngươi đang suy nghĩ Linh Kỹ là gì đúng không.

Một giọng nói vang lên và khi Thiên Phong quay lại thì cậu thấy một thân ảnh
không rõ ràng nhưng từ nó toát lên một cỗ khí thế già nua tựa như thiên địa
vậy.

- Vãn bối Huyền Thiên Phong bái kiến tiền bối! Xin tiền bối tha thứ cho việc
vãn bối đã mạo phạm giấc ngủ của ngài

Trước mặt là một cường giả không rõ cấp bậc nhưng dựa vào những gì kỳ quái ở
đây cùng Giới Cấp Linh Kỹ thì Thiên Phong biết được người này hẳn thuộc cấp
bậc tối cường giả của đại lục nên cậu rất cẩn thận và tỏ ra cung kính.

- Huyền Thiên Phong à! Cái tên cũng khí phách lắm, nhưng cũng chính vì khí
phách hiệp nghĩa đó nên mới trở thành thiên tài vẫn lạc như hôm nay nhỉ.

Nghe được câu nói đó Thiên Phong chấn động và nghiến chặt răng lại. Lão giả
thấy vậy giơ tay búng một phát lập tức Thiên Phong cảm thấy không gian rung
chuyển từng vết nứt xuất hiện khắp xung quanh

- Cái gì vậy

Vừa kêu lên một tiếng không gian đã tan vỡ và lần này xuất hiện trước mặt
Thiên Phong chính là phong cảnh một ngôi chợ sầm uất và mọi người đều tụ lại
xem hai chàng thanh niên đang đấu với nhau. Tuy nói vậy nhưng một chàng thanh
niên mới chỉ mười tuổi còn bên kia khoảng 15 tuổi và mọi người đều không nghĩ
chiến thắng sẽ đến cho cậu bé mới 10 tuổi kia.

- Ta nói một lần nữa! Quỳ trước mặt cô bé và ba mẹ của cô để tạ tội nếu không
thì đừng có trách ta phế ngươi

Cậu bé mười tuổi đang chĩa kiếm vào ngực của thanh niên 15 tuổi và lớn tiếng
đe dọa nhưng nghe được điều đó tên kia lạnh giọng

- Đừng hòng! Ta đường đường là thiếu chủ Âm tông mà lại sợ ngươi à! Ngươi tạ
tội vì đã đánh ta thì ta sẽ tha chết chỉ bị phế tu vi thôi chứ nếu không thì
sư phụ ta mà đến thì ngươi sẽ chết không toàn thây đó và không những thế người
thân của ngươi cũng sẽ bị giết sạch

Nghe vậy, sát cơ cùng phẫn nộ của cậu bé mười tuổi kia bắt đầu lên đỉnh điểm
và cậu vung thanh kiếm định chặt đôi chân của tên thiếu chủ ngang ngược kia
thì

- Nghiệt súc! Dám động đến thiếu chủ Âm Tông à! Để ta cho ngươi một bài học.

Ngay lập tức, một thân ảnh của một trung niên lao xuống cản trở cậu bé mười
tuổi và lạnh giọng nói

- Chỉ bằng ngươi mà dám đụng tới thiếu chủ Âm tông ư, không biết sống chết.

Nói xong hắn lao tới trước mặt cậu bé như một bóng ma và tung một chưởng tàn
nhẫn phá nát đan điền khiến cậu bé lăn lộn trên đất sống không bằng chết.

Khi thấy cảnh tượng này, Thiên Phong run bần bật, khỏi nói cũng biết đây là
quá khứ của cậu. Thiên Phong nắm chặt tay lại đến nỗi bật máu

- Nếu kiếp này không tiêu diệt được Âm Tông thì linh hồn của Huyền Thiên
Phong này sẽ mãi mãi bị Thiên Lôi Oanh Sát không thoát khỏi thống khổ một giây
một phút nào.

Dừng một chút Thiên Phong nói tiếp

- Đó là lời thề ta đã lập vào ngày hôm đó. Nhưng 5 năm trôi qua, Âm tông càng
mạnh mẽ thì ta lại càng dậm chân tại chỗ. Rốt cuộc Huyền Thiên Phong ta làm
sao để trả thù đây

Thiên Phong bây giờ đã hoàn toàn quên mất sự có mặt của lão giả xuất hiện từ
bia đá kia cậu gào lên với tất cả phẫn nộ cùng không cam lòng. Và cuối cùng
sau một lúc thì lão giả lên tiếng

- Nếu ta nói ta có thể ngăn cản ngươi trong quá khứ và bỏ mặc cô bé ấy thì
sao. Nếu vậy ngươi bây giờ sẽ vẫn là thiên tài số một được người khác kính nể.

Thiên Phong nghe được như vậy vô cùng kinh ngạc nhưng cậu lại dứt khoát lắc
đầu nói.

- Chuyện hôm đó! Ta không hối hận, khi đó ta biết hắn là thiếu chủ Âm tông
nhưng vẫn ra tay. Và nếu được trở lại khi đó ta cũng tuyệt đối không thay đổi
quyết định. Huyền Thiên Phong ta bây giờ cũng tuyệt không phải kẻ nhu nhược
đến mức phải chạy về quá khứ để ngăn cản hành động ta cho là đúng mặc dù hậu
quả có là gì đi chăng nữa.

Thiên Phong nhìn thẳng vào lão giả với vẻ kiên định không gì phá nổi và trong
mắt của lão giả cũng xuất hiện chút tia nhìn thưởng thức với chàng trai trẻ
này.

- Nếu đó là quyết định của cậu thì vậy đi! Ta cũng sắp biến mất rồi! Nếu cậu
có thắc mắc gì cứ hỏi ta sẽ giải đáp bởi vì dù sao cậu cũng là người có duyên.

Nghe được lão giả nói, Thiên Phong bắt đầu đưa ra một số nghi vấn của mình.
Tuy là thế nhưng ông ta cũng không phải hỏi gì đáp nấy mà có một số câu hỏi
ông ta nói tu vi của Thiên Phong quá kém biết được sẽ không tốt nên Thiên
Phong cũng bỏ qua. Và cũng qua đó, Thiên Phong biết được thêm một con đường tu
luyện mới đó là Linh Sư.

Nếu nói Võ Sư là người hấp thu linh khí thiên địa chuyển hóa nội lực thì Linh
Sư chuyển hóa linh khí thiên địa thành linh lực. Và điều quan trọng nhất của
Linh Sư là không cần phải có đan điền mới có thể tu luyện mà Linh Sư tập trung
phần lớn vào vào linh hồn lực cùng tinh thần lực.

Với một Võ Sư thì diệt cơ thể xong thì linh hồn họ cũng tiêu biến về thế giới
bên kia chỉ ngoại trừ những cường giả đỉnh cấp. Nhưng nếu phá hoại cơ thể một
Linh Sư thì cho dù chỉ là một Linh Sư trung cấp cũng có thể sử dụng linh hồn
cùng tinh thần lực của mình chiến đấu tiếp hoặc trực tiếp đoạt xá người khác
để tu luyện tiếp tục. Có thể nói Linh Sư tuy không có chiêu thức mãnh liệt như
Võ Sư, nhưng thủ đoạn và sức sống của họ gần như bao la vô cùng tận.

"Nếu như vậy tại sao thế giới này không có nhận biết về Linh Sư cũng như ghi
chép gì về nó" Thiên Phong thắc mắc hỏi, không lý nào một đường tu luyện đáng
sợ như vậy mà không phát triển rộng rãi trên đại lục được

"Bởi vì nó quá khó để tu luyện." Lão giả cười khổ nói. "Khi tu luyện võ kỹ
ngươi quan tâm đến nhục thân và nội lực, nhưng khi tu luyện linh kỹ thì chính
là luyện linh hồn lực, tinh thần lực và linh lực. Mà thống khổ khi luyện linh
hồn cùng tinh thần thì không thứ gì diễn tả được đâu. Chưa kể nếu với một công
pháp bình thường thì con đường Linh Sư của ngươi sẽ không bao giờ vươn xa để
ngạo thị thiên hạ được. Vì khi Linh Kỹ mạnh hay yếu tùy vào hai yếu tố, hiệu
quả và trui rèn."

"Thế nào là hiệu quả và trui rèn." Thiên Phong lên tiếng hỏi

"Hiệu quả là nói về hiệu suất chuyển hóa từ linh khí thành linh lực. Nếu võ
giả các ngươi có công pháp tốt thì có thể chuyển hóa 8 hoặc 9 phần linh khí
thành nội lực. Nhưng còn Linh Kỹ thì cho dù với Bách Luyện Linh Thần Quyết là
Giới Cấp Linh Kỹ tối đa chỉ chuyển hóa được 5 hoặc 6 phần mà thôi."

"Thấp như vậy sao có thể đối kháng với cường giả Võ Sư được."

Nghe được điều đó Thiên Phong không giấu được ngạc nhiên và nghe được điều đó
lão giả cười sảng khoái

"Thế nên ta mới nói! Chỗ đáng sợ nhất của Linh Sư chính là những thủ đoạn gần
như vô tận của họ. Bản thân ta đây năm xưa mới tu luyện hơn trăm năm, đã đủ
làm gỏi hơn mấy ngàn vị chí tôn của một đế quốc và dốc toàn lực khiến nó biến
mất hoàn toàn trên cái Thiên Võ đại lục này. Và nếu ta nhớ không lầm đế quốc
đó tên là Mễ Lan đế quốc thì phải."

Nghe được điều đó Thiên Phong sửng sốt rùng mình. Theo ghi chép lịch sử, Mễ
Lan Quốc là quốc gia không thuộc thời đại mấy trăm năm trước mà là mấy chục
ngàn năm trước. Một trong năm đế quốc của đại lục trước thời Viễn Cổ Thế
Chiến.

Ở hiện tại thì Tam Vũ Cảnh có thể gọi là cường giả hợp cách, nhưng ở thời mấy
chục ngàn năm trước thì miễn cường gọi là người bình thường thôi. Và theo lịch
sự ghi lại và dựa trên dấu vết đã được tìm thấy thì có một giả thiết khá chính
xác được đưa ra là toàn bộ đế quốc rộng lớn bị cưỡng chế chuyển vào một không
gian biệt lập và phong ấn khiến cho không ai vào được và cũng không ai ra
được. Và có được thủ đoạn thông thiên đó thì ngoại trừ những cường giả tối
thượng trên đại lục lúc đó thôi chứ ai làm nổi mà mấy lão đó toàn là những lão
sống ngàn năm. Thế nên khi lão giả này nói mới tu luyện Linh Kỹ cỡ trăm năm mà
làm được điều này quả thật khiến cho Thiên Phong không tin nổi.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thiên Phong lão giả cũng có chút hưởng thụ sau đó
nói tiếp

"Và yếu tố thứ hai để đánh giá Linh Kỹ là sự trui rèn, hiểu đơn giản là nếu
luyện Linh Kỹ mà linh hồn cùng tinh thần của ngươi bị hành hạ càng khốc liệt
thì Linh Quyết càng có cấp bậc cao và càng có lợi cho ngươi sau này khi đối
phó với cường giả vượt cấp vì nhiều thủ đoạn của Linh Sư phải cần có tinh thần
vững vàng chịu nhiều rèn luyện mới sử dụng được."

"Hay nói cách khác Linh Sư là con đường ngược đãi mình trước khi ngược đãi
người khác đúng không." Thiên Phong cười khổ đưa ra kết luận của mình và ở bên
cạnh lão giả cũng mỉm cười như thấy người khác sắp gặp họa khổ ải nhưng sau đó
lão lại nhìn về phía bia đá trầm mặc nói.

- Ta là truyền nhân cuối cùng của Linh Sư nhưng lại không thể khiến nó phát
dương quang đại, mà cậu là người bị phế đan điền nhưng khát vọng vươn tới đỉnh
cao của cậu lại không kém bất cứ người nào. Ta không ép cậu, nhưng với tình
trạng cậu thì Linh Sư là con đường duy nhất để cậu trở nên mạnh mẽ và có thể
đứng trên đỉnh đại lục.

Nghe vậy Thiên Phong không còn do dự gì nữa, cậu quỳ xuống cung kính nói

- Xin sư phụ nhận đệ tử một lạy và cho đệ tử biết danh xưng để có thể tôn
kính người! Và từ nay đồ nhi xin thế sẽ dốc toàn lực tu tập và phát quang sự
uy mãnh của Linh Sư ra toàn đại lục cho dù nó khó khăn thế nào chăng nữa.

Nghe vậy lão giả cũng gật đầu hài lòng sau đó nói

- Đáng tiếc là ta không thể tồn tại lâu để chỉ dạy đàng hoàng cho ngươi thế
nên cũng không thể tính là sư phụ tốt còn về danh xưng thì ta quên lâu rồi.
Nhưng ngươi cũng đừng lo về việc không có ta, trên bia đá đó có ghi lại những
thủ thuật của linh sư mà ta đã từng sử dụng, mỗi lần ngươi cứ quán chú linh
lực vào sẽ thấy được thủ đoạn mà ở mức độ của ngươi tu luyện được.

Nói tới đây bỗng dưng lời nói của lão giả trở nên nghiêm nghị.

- Ta nghĩ ngươi đã biết, trong hộp gỗ đó, ta còn để 7 lá bài. Nhưng hiện tại
ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, bảy lá bài đó có xuất xứ cực kỳ thần bí mà
ta khi ở trạng thái đỉnh phong chỉ có thể cưỡng chế mở ra một tấm và đó chính
là tấm bài cung thủ đã cứu ngươi khi sắp bị con Hỏa Mãng Hổ giết đó.

Nghe được điều đó Thiên Phong kinh ngạc tuy cậu có chút nghi ngờ việc cái chết
của con Hỏa Mãng Hổ có liên quan đến lá bài này nhưng khi nghe tới điều đó cậu
không khỏi rúng động.

- Khi linh lực ngươi đủ thì ngươi nên quán chú linh lực vào lá bài cung thủ
đã mở sẵn thì sẽ có những lợi ích nhất định. Năm xưa, cho dù thực lực đã vấn
đỉnh nhưng lá bài đó vẫn có ơn cứu mạng ta hơn mấy lần đó. Và thời gian hết
rồi! Chúc con có thể vững vàng bước đi trên con đường cường giả. Đệ tử của
ta.!

Nói xong câu đó thì thân ảnh của lão giả trở nên mờ nhạt và dần dần biến mất.
Thiên Phong lại một lần nữa quỳ xuống vái thật sau trước bia đá và nói lớn:
“Sư phụ! Tuy không biết con đường sau này sẽ thế nào nhưng đồ nhi vô cùng biết
ơn người vì đã cho đồ nhi một cơ hội trở lại con đường cường giả.”


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #3