Tranh Chấp


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Thiên Phong từ từ ngồi dậy thì thấy mình đang nằm ở một căn phòng quen thuộc
cũng chính là phòng của cậu. Và ngay lúc đó một giọng nói trong trẻo vang lên
bên tai cậu

- Thiếu gia! Ngài tỉnh rồi! Nếu ngài thấy không sao thì qua gặp lão gia đi,
người đang chờ ngài đó.

Chủ nhân giọng nói đó chính là một cô gái mới mười hai mười ba tuổi tên là La
Li, là người hầu bên cạnh của Thiên Phong từ lúc nhỏ. Và cô bé ấy là một trong
những người hiếm hoi không hề khinh rẻ Thiên Phong mà vẫn rất dịu dàng chân
thành chăm sóc cậu khi cậu bị phế tu vi của mình. Cậu ngước lên nhẹ nhàng gật
đầu trả lời

- Ta biết rồi! Ta sẽ qua ngay. Mà với lại sao gia tộc biết ta bị nguy hiểm mà
đến cứu vậy.

Cô gái nghe được câu hỏi thì lắc mái tóc

- Em chỉ biết là có một cô gái tới phi báo cho gia tộc nói thiếu gia ngài bị
đánh ở bìa rừng nên tộc trưởng đã kêu người đi tìm và sau đó tìm được ngài về
thôi. Ngài có làm sao không

Thiên Phong gật đầu đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô gái nhỏ dịu dàng nói

- Cám ơn em! Nếu cái gia tộc này không có em cùng phụ thân thì chắc ta cũng
sẽ rời đi rồi.

Nghe nói được điều đó cô gái lắc mái tóc nhìn Thiên Phong kiên định nói

- Thiếu gia đừng lo! Em tin có một ngày ngài sẽ một lần nữa lấy lại phong
quang và sẽ khiến mọi người nhìn với con mắt kính nể như trước đây vậy.

Thiên Phong gật đầu và đứng dậy bước ra khỏi phòng. Ra tới bên ngoài, hai
người hầu thấy cậu cúi xuống cung kính chào nhưng sau khi cậu đi xa một người
lên tiếng

"Không biết tộc trưởng nghĩ gì mà không đuổi quách tên phế vật này ra khỏi tộc
cho rồi, đánh nhau với mấy tên cắc ké mà cũng để bị hành một cách thê thảm như
vậy thì nuôi chỉ tốn cơm mất công bọn mình tỏ ra cung kính."

Người bên cạnh nghe vậy lên tiếng nhắc

"Nói khẽ thôi! Chứ nếu hắn nghe được ai biết hắn có nói phụ thân hắn tước đi
chén cơm của mình không! Mà nếu hắn có ngày bị đuổi thì tao muốn nếm thử mùi
vị con hầu đó một lần cho biết."

...

- Cái đó không phải là Hỏa Mãng Hổ sao

Thiên Phong chỉ vào xác con hổ mà đám hạ nhân đang cùng nhau lấy da và tất cả
những thứ có giá trị để xung vào quỹ gia tộc

- Vâng! Đó chính là con Hỏa Mãng Hổ mà hộ vệ gia tộc tìm thấy trong khi họ
đang tìm thiếu gia.

Thiên Phong tiến lại gần quan sát thì cậu đã thấy được vết thương rất rõ trên
chân con hổ và cậu có thể chắc chắn đây là con Hỏa Mãng Hổ mà cậu đã chiến đấu
trong hang động nhưng không phải cậu đã bị nó đánh suýt chết hay sao, hay là
hộ vệ gia tộc đã tới kịp lúc để ứng cứu. Chuyện đó chắc hẳn phải hỏi thụ thân
mới được.

Đi thêm một đoạn khá xa nữa thì phòng phụ thân của cậu đã xuất hiện, tính ra
thì đi nãy giờ cũng tới 4 dặm, chứng tỏ gia tộc của Thiên Phong cũng rất lớn
mạnh và điều đó hoàn toàn nhờ vào một người tên Huyền Thiên Vũ tộc trưởng
Huyền gia cũng là phụ thân của Thiên Phong. Huyền gia là một trong những gia
tộc lâu đời có mặt trong những ngày ngôi thành này được lập nên và có sức ảnh
hưởng khá lớn nơi đây chưa nói đến việc bản thân ông là cường giả Linh Cảnh
Địa Cấp Trung Giai và nghe nói chỉ trong thời gian ngắn tới là sẽ đột phá lên
Địa Cấp Cao Giai lúc đó thì vị thế gia tộc của Huyền Gia sẽ được nâng cao rõ
rệt.

La Li tiến lên gõ cửa

- Thưa tộc trưởng đại nhân! Thiếu gia đến gặp ngài

Và từ bên trong căn phòng một tiếng nói uy nghi phát ra

- Ừ! Vào đi!

Thiên Phong mở cửa đi vào thì phụ thân cậu đang ngồi trên bàn, thấy cậu tới
ông làm động tác kêu cậu ngồi xuống và lên tiếng hỏi

- Sau Phong nhi, con cảm thấy thế nào rồi! Có cần ta gọi lang y đến kiểm tra
cho chắc không.

Giọng nói ông đều đều không biểu lộ nhiều nhưng qua khuôn mặt cùng ánh mắt
nhìn con trai mình thì ai cũng thấy được sự thương cảm cùng tiếc nuối cùng ray
rứt không nguôi đối với sự việc xảy ra cho Thiên Phong. Và Thiên Phong cũng
biết điều đó, kể từ khi mẹ qua đời thì phụ thân và La Li là hai người thân cận
gần gũi chăm sóc cậu chân thành nhất.

- Phụ thân, ngài đừng lo, con không sao. Mấy vết thương cỡ này sao đánh gục
được con

Thiên Phong lắc đầu nói tỏ vẻ như mình hoàn toàn không có việc gì nhưng quả
thật cậu cũng đang thắc mắc là tại sao mình bị thương nặng như thế mà bây giờ
đã gần như hồi phục chỉ hơi nhức mỏi một chút thôi, và ở bên cạnh, Huyền Thiên
Vũ khi thấy con mình không có gì bất ổn cũng bớt lo lắng bắt đầu hỏi

- Thế tại sao con lại chiến đấu với Hỏa Mãng Hổ, và làm sao con giết được nó.

Nghe được điều đó Thiên Phong chấn động lắc đầu nói

- Không phải con giết Hỏa Mãng Hổ tất cả những gì con làm được là khiến nó bị
thương ở chân thôi! Lúc nãy con thấy xác nó thì con cứ tưởng là hộ vệ gia tộc
đã giết nó chứ

Nếu Thiên Phong ngạc nhiên một thì sau khi nghe được điều đó Thiên Vũ còn ngạc
nhiên gấp nhiều lần ông lắc đầu nói

- Không! Hộ vệ gia tộc đi tìm con chỉ có tu vi Phàm Cảnh Nhân Cấp Trung Giai
và cũng chỉ có một người mới đạt tới vào Phàm Cảnh Nhân Cấp Cao Giai thôi, mà
con Hỏa Mãng Hổ đó theo như ma hạch thu được thì cũng đã vào Phàm Cảnh Địa Cấp
Trung Giai mặc dù có vẻ như nó vẫn chưa thật sự ổn định cảnh giới nhưng vẫn đủ
nghiền nát đội hộ vệ mà không bại. Nhưng đằng này, khi đội hộ vệ đến thì con
hổ đã bị tiêu diệt và theo những gì trên thi thể thì nó bị giết bởi một đòn
chí mạng ngay đầu thậm chí không kịp hoàn thủ.

Nghe được điều đó Thiên Phong vô cùng ngạc nhiên, có thể một chiêu duy nhất
lấy mạng được Hỏa Mãng Hổ Phàm Cảnh Địa Cấp Trung Giai thì người đó ít nhất
phải là Phàm Cảnh Thiên Cấp. Mà một cường giả Phàm Cảnh Thiên Cấp phóng mắt
hết cả thành này cũng thuộc hàng hiếm gặp và đủ để giữ chức vụ trưởng lão
trong bốn đại gia tộc. Nói chi xa, bản thân trong Huyền Gia chỉ có hai người
đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão là có tu vi Phàm Cảnh Thiên Cấp mà thôi. Và
sau đó Thiên Phong nghe cha mình nói tiếp

- Ở trên đầu con hổ bị thủng một cái lỗ nhỏ cho nên ta đoán có thể vũ khí
người đó sử dụng là cung hoặc cái gì đó có đầu tròn nhọn như thế và ta đã cho
người dò xét trong thành xem có ai phù hợp với những yếu tố trên hay không để
ta sẽ đích thân đến cảm tạ họ.

Thiên Phong nghe vậy không tự chủ nghĩ đến tấm hình mà cậu lấy được ở dưới hồ
nhưng cậu lập tức bỏ qua ý nghĩa đó vì cậu không hề nhận ra gì bất thường từ
cái hộp gỗ và những tấm bài cả.

- Và ta có cái này cho con đây Phong nhi

Thiên Vũ ở bên cạnh lên tiếng phá đi suy nghĩ của Thiên Phong và ông lấy ra
một thứ đưa tới. Thứ này nhìn tựa như một loại trái cây nào đó có màu đỏ thẫm
vã thỉnh thoảng ta thấy bên trong ẩn hiện một thân ảnh con rồng đang bay lượn.
Thiên Phong thấy được thứ đó kinh ngạc kêu lên

- Huyết Long Quả! Sao phụ thân lại cho con thứ có giá trị như vậy

Huyết Long Quả là thứ trái cây sinh ra từ những vùng đất được nhiễm máu của
rồng, rất hiệu quả trong việc cường hóa gân cốt và kinh mạch là chí bảo đối
với các cường giả Phàm Cảnh trở xuống chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu vì cho
dù ngươi gặp được nó thì ít nhất cũng sẽ gặp yêu thú Phàm Cảnh Thiên Cấp trở
lên vì đối với yêu thú thứ này cũng có tác dụng khi bọn chúng phải chịu những
đau đớn khi tiến giai. Cho nên phóng mắt cả thành này thì có thể săn được nó
chỉ trên dưới mấy chục người mà những người này đều thuộc những thế lực lớn.

- Thứ này không cho con thì ta cho ai! Tuy nó không thể giúp cho khôi phục
nhưng cũng khiến cơ thể con rắn chắc và khỏe mạnh hơn.

Nghe được cha mình nói vậy Thiên Phong cười khổ nói

- Cái này chắc khiến cha không tốn ít tiền thì mấy vị trưởng lão sẽ phàn nàn,
nhưng cha đừng lo nhất định con sẽ có ngày lấy lại phong quang cho đám cổ hủ
ngậm miệng lại

Thấy được sự tự tin của con mình Thiên Vũ cũng thấy vui. Từ sau khi gặp chuyện
đó, hình ảnh Thiên Phong cố gắng tập luyện với sự tự tin không ai có thể bì
được đã không con xuất hiện trước mắt ông nữa và điều này cũng khiến ông có
chút thất vọng nhưng biết sao được con đường võ giả hoàn toàn phụ thuộc vào
đan điền mà thứ có thể phục hồi đan điền thì với cấp bậc ông sao đủ tiếp xúc.
Và bây giờ tuy không biết con mình lấy tự tin ở đâu nhưng ông đã thấy được
quyết tâm hướng đến đỉnh cao từ con trai mình một lần nữa. Mà con đường cường
giả thì tự tin là một trong những yếu tố quan trọng nhất quyết định thành công
của ngươi sau này như thế nào.

- Được lắm! Vậy ta giúp con hộ pháp! Ta lo nếu con mang về thì trên đường đã
có người hỏi thăm con rồi.

Thiên Phong nghe vậy cảm động nhưng cậu lắc đầu

- Nếu có việc đó mà còn để cha hộ pháp thì con còn có tư cách gì để cầm Huyết
Long Quả, không có bản lĩnh bảo vệ thứ của mình mà dám tự xưng là cường giả
sao. Với lại, nếu chúng muốn bị phế một chân giống con Hỏa Mãng Hổ kia thì cứ
việc tới.

"Tốt! Vậy con cẩn thận nhé!" Gặp bọn nào cản đường thì cứ thẳng tay. Thấy con
trai mình như vậy Thiên Vũ gật đầu và Thiên Phong cũng ra hiệu cho La Li ra
ngoài.

...

Và quả như dự đoán của Thiên Vũ, mới đi có một chút mà đã có hai bóng người đi
đến trước mặt bọn Thiên Phong và chặn lại.

- Huyền Sơn! Tránh ra

Thấy thiếu niên trước mặt, Thiên Phong lạnh lùng lên tiếng và đối mặt với ánh
mắt đấy Huyền Sơn cũng không có chút coi trọng lên tiếng nói

- Sao mà lạnh lùng quá vậy Phong ca! Đệ có chuyện cần huynh giúp đây.

Nghe thấy điều đó ánh mắt của Thiên Phong xuất hiện một chút hàn quang sau đó
lên tiếng với thái độ lạnh nhạt như cũ.

- Chuyện gì nói nhanh đi

"Cũng không có gì nhiều! Nghe nói tộc trưởng mới cho huynh một khỏa Huyết Long
Quả, có thể nhường lại cho đệ được không! Đệ sắp đột phá Nhân Cấp Trung Giai
rồi." Huyền Sơn nói với điệu bộ như ra lệnh và đối diện với thái độ như vậy
Thiên Phong cũng không muốn dây dưa chỉ nói gọn gàng

- Nếu muốn có thì cứ kêu phụ thân ngươi mua cho ngươi! Nhị trưởng lão đâu có
thiếu tiền để mua đâu đúng không. Với lại hồi xưa ta cũng chẳng cần thứ đó để
đột phá cảnh giới hiện giờ của ngươi đâu.

Nói xong, Thiên Phong lách người qua tính bỏ đi thì Huyền Sơn cũng xoay người
chặn cậu lại và lần này lời nói của hắn mãnh liệt coi thường

- Một tên phế vật như ngươi mà cũng xứng đáng hưởng thụ thứ tốt đó ư và đừng
có nhắc lại quá khứ! Mau đưa ra đây trước khi ta cho ngươi nếm đau đớn

Nghe được điều đó Thiên Phong cười khẩy

- Hừ! Một tên đã 12 tuổi mà chỉ mới Nhân Cấp Sơ Giai thì có tư cách gì lên
tiếng nếu ngươi Nhân Cấp Đỉnh Phong như ta ở tuổi 12 thì thôi ta tạm chấp nhận
đưa ngươi cái này.

Nghe được câu nói đó, Huyền Sơn triệt để phẫn nộ, bọn trẻ trong gia tộc không
muốn thừa nhận nhưng cái bóng thiên tài của Thiên Phong để lại quá lớn mà chưa
ai từng vượt qua được, thế nên khi bị lôi chuyện này ra Huyền Sơn vừa mất mặt
lại vừa phẫn nộ

- Hừ! Ta đã nói đừng có nhắc lại quá khứ, có thể thiên phú ta không bằng
ngươi nhưng ngươi coi lại mình bây giờ đi, một tên phế vật, ta hoàn toàn có
thể thu thập ngươi bất cứ lúc nào.

Nghe được điều đó Thiên Phong gằn giọng phẫn nộ. "Được lắm, vậy thì ta sẽ cho
ngươi biết Thiên Phong này tuy mất hết tu vi nhưng vẫn có thể giáo huấn
ngươi." Nói xong Thiên Phong ngay lập tức siết chặt nắm đấm vận hết sức lực
nện vào mặt Huyền Sơn một quyền chí mạng.

Quá bất ngờ trước việc nói đánh là đánh của Thiên Phong, nên Huyền Sơn không
thể né tránh bị trúng trọn một đấm lùi về sau gần chục bước. Chứng kiến điều
đó ngay cả Thiên Phong cũng thấy kinh ngạc, mặc dù có thể nói cường độ cơ thể
và khả năng tấn công vật lý của cậu vẫn ở đẳng cấp Nhân Cảnh Đỉnh Phong đi
chăng nữa thì trước đây muốn bức lùi một Nhân Cảnh Sơ Kì cũng phải huy động
nội lực thì mới làm được.

Nhưng cậu không có thời gian thắc mắc thì Huyền Sơn đã gầm lên phẫn nộ. Một
người như Huyền Sơn tuy không phải trọng điểm bồi dưỡng nhưng là con trai nhị
trưởng lão mà lại bị một phế vật đánh cho phải lùi gần chục bước thì chắc chắn
sẽ làm trò cười cho toàn bộ gia tộc và khiến cho cha mình xấu mặt từ đó một
bước cũng khó đi nên hắn đã phát cuồng và quyết định ra tay trả đũa một cách
khốc liệt nhất.

- Một phế vật như ngươi mà dám đánh ta! Xem chiêu Vô Cấp Võ Kĩ! Nộ Sát Quyền.

Một nguồn nội lực bốc ra từ tay Huyền Sơn và ngay lập Huyền Sơn tung một cú
đấm nhắm ngay vào ngực Thiên Phong. Đối diện với thế công mạnh mẽ Thiên Phong
lách người né tránh và nhanh chóng xoay hông bồi cho Huyền Sơn một đấm vào
bụng dưới.

"Ah!!!!" Bị trúng đòn nặng Huyền Sơn gần như muốn gục. Thiên Phong nhìn đối
thủ nằm trên đất gằn giọng

- Cho dù ta có mất nội lực đi chăng nữa, thì cường độ sơ thể cùng tốc độ của
ta vẫn đạt ở mức mà ngươi không xoay sở nổi đâu đừng có tự tìm ngược đãi nữa.

"Hừ!! Ngươi...! Nghe được sự coi thường của Thiên Phong, Huyền Sơn rất phẫn nộ
nhưng sau khi nhìn ánh mắt đầy sát khí kia Huyền Phong có cảm giác nếu mình
tiếp tục thì rất có thể mình là người nằm dài ở đây chứ không phải là tên phế
vật kia. Tại sao, một tên phế vật thôi mà có thể chiến đấu thắng hắn cho dù
không sử dụng chút nội lực nào cả. Huyền Sơn đang suy nghĩ nát óc nhưng hắn
không biết là Thiên Phong cũng chỉ tỏ ra mạnh mẽ mà thôi, tuy nói thì quả thật
cường độ và tốc độ cậu hơn Huyền Sơn nhưng nếu Huyền Sơn tập trung cẩn thận
dây dưa đấu thì cậu sẽ là người gục trước, nên cậu cố gắng tỏ ra cứng cỏi để
đuổi tên này đi, nhưng đời éo như mơ một tiếng vỗ tay vang lên

- Khá thật đó! Chỉ bằng những gì còn lại mà có thể khiến cho Huyền Sơn biểu
đệ đây phải khó khăn thì thật sự là đáng khâm phục đó Thiên Phong biểu đệ.

Một giọng nói vang lên và khi cả hai quay lại thì thấy một thanh niên khoảng
16 tuổi đang đứng đó tươi cười như vừa chứng kiến thứ gì vui lắm. Thấy vậy sắc
mặt Thiên Phong vẫn không đổi nhưng nội tâm cậu đã bắt đầu thấy không ổn.

- Huyền Sở Lâm! Ngươi không phải cũng muốn lấy đi Huyết Long Quả chứ hả.

Sau khi nghe câu nói đó thì Sở Lâm thấy không cần thiết phải dài dòng nữa mà
lên tiếng ôn hòa nói

- Khác với Huyền Sơn biểu đệ, ta đây chuẩn bị đột phá Nhân Cấp và chuẩn bị
lên Địa Cấp rồi, không biết có xứng đáng để cho Thiên Phong biểu đệ hai tay
đưa quả không nhỉ.

Sở Lâm mỉm cười nói nhưng cũng có ý nhắc khéo là hắn không giống tên lúc nãy
mà Thiên Phong có thể đánh bại được thế nên hãy mau mau đưa ra Huyết Long Quả
rồi biến đi cho khuất mắt. Và khỏi nói cũng biết, Thiên Phong làm sao không
nhận ra được điều đó. Cậu không nói gì mà rút kiếm chĩa về phía trước nói với
một giọng lạnh lẽo

- Giết ta rồi hãy bàn tiếp

Câu nói của Thiên Phong khiến những người ở đây rúng động. Bàn bạc với người
chết ư, như vậy không khác nào nói giết được Thiên Phong thì Sở Lâm cũng phải
bồi tiếp theo nhưng với ánh mắt cùng lời nói của cậu không ai nghĩ cậu nói đùa
và trong thực tế Thiên Phong đang tự đưa mình về tình trạng liều chết khi
chiến với con Hỏa Mãng Hổ và cậu không biết là lá bài hình cung thủ trong cái
hộp dưới lớp áo cậu đang lập lòe phát sáng.

- Ha! Ha! Thiên Phong biểu đệ thật biết đùa! Dù gì là người trong gia tộc ta
sao có thể giết ngươi được chứ thế nên trước khi ta mất kiên nhẫn thì hi vọng
biểu đệ suy nghĩ lại đi nhé.

Sở Lâm lên tiếng nhưng sau đó hắn vẫn cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo không chút
thay đổi của Thiên Phong, và điều này khiến hắn có chút bực mình

- Được nếu biểu đệ có ý thì ta cũng xin phụng bồi. Liệt Hỏa Trảo

Sở Lâm vận lực và tay hắn bắt đầu bốc ra một ngọn lửa màu cam khiến mọi người
ở đây vô cùng ngạc nhiên.

"Cái đó là Võ Kĩ Nguyệt Cấp Sơ Phẩm trong Võ Kỹ Đường mà, sao Sở Lâm ca lại có
được." Đang ở bên ngoài quan sát trận đấu, Huyền Sơn cũng không khỏi chấn
động.

Võ Kỹ chính là những bí kiếp nhằm phát huy thực lực đến cực hạn trong chiến
đấu và theo thường thức thì võ kỹ được phân ra nhiều cấp bậc đầu tiên là Vô
Cấp, võ kỹ ở cấp bậc này thì quá bình thường chỉ cần ngươi bỏ chút tiền là có.
Nói thế là đủ hiểu là những võ kĩ tầm thường không có gì lợi hại chỉ có những
người nào chưa đặt chân vào cấp bậc tu luyện thì tập cho có nền móng và đủ làm
những công việc bình thường nhất thôi.

Tiếp theo là đến Nguyệt Cấp là những bí kiếp thật sự dành cho người đã bước
vào cấp bậc tu luyện, tuy nói vậy chứ nhưng vài Võ Kỹ Nguyệt Cấp yêu cầu phẩm
bậc tu luyện khá khắc khe như cái của Sở Lâm tu luyện yêu cầu ít nhất phải là
Nhân Cấp Cao Giai mới tu luyện được. Có thể nói Sở Lâm gần như nằm trong top
cường giả trẻ tuổi trong tộc có thể cạnh tranh với chức vụ trưởng lão rồi nên
mới được ưu tiên vào Võ Kỹ Đường chọn võ kĩ cũng giống như Thiên Phong trước
đây cũng được vào đó khi cậu đột phá Nhân Cảnh Đỉnh Phong.

Trở lại với thực tại, tuy nhìn thấy thế công mạnh mẽ nhưng trong mắt Thiên
Phong không lộ ra chút gì là sợ hãi cậu vẫn lạnh giọng

- Hừ! Áp lực này, khí thế này này thậm chí chưa bằng một nửa của Hỏa Mãng Hổ
nữa, thế nên cho ta xin cánh tay của huynh nhé

Nói xong, Thiên Phong vận hết mọi sức lực mà mình có được vung một trảm và
bằng đòn này cậu đã lấy lại được cái cảm giác đứng trên ranh giới sống và chết
cho nên lưỡi kiếm cậu mạnh mẽ không thua gì khi đả thương con Hỏa Mãng Hổ và
cho dù một Phàm Cảnh Nhân Cấp Cao Giai cũng chưa dám đỡ. Và Sở Lâm thấy được
sự quyết đoán liều chết không chút do dự của Thiên Phong cùng với cú trảm đáng
sợ kia lao tới tay cũng khiến hắn rùng mình. Quả thật, cho dù nếu hắn có thể
giết được Thiên Phong thì cánh tay hắn sẽ bị chặt đứt là cái chắc và điều đó
không đáng chút nào. Bị mất cánh tay khi đấu với một phế vật thì đừng nói cái
chức trưởng lão hắn đang nhắm tới cho dù là trọng điểm bồi dưỡng trong gia tộc
hắn cũng đừng mong mà có. Hắn bây giờ vô cùng hối hận tại sao lại xen chân vào
chuyện này. Nhưng giờ thì cho dù hắn thu chiêu lại được đi chăng nữa thì hắn
không tin Thiên Phong cũng có thể làm được điều tương tự, thu tay khi đã đến
ránh giới sống chết "chuyện đùa". Thế là hắn đành phóng lao thì theo lao. Bỗng
dưng...

Rầm

Một tiếng động lớn vang lên, và một thân ảnh đang chắn giữa hai người và một
tay đỡ trảo của Sở Lâm và một tay chặn kiếm của Thiên Phong trước khi hai bên
có cảnh kẻ tử vong người tàn phế.

- Mị Linh tỷ!!!

Đứng chắn giữa hai người là một hình bóng của một mĩ nữ 17-18 tuổi lưng đeo
trường thương, dáng cao mặc hồng y váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài khiến
người ta động lòng người. Đối với Thiên Phong thì nếu La Li mang dáng vẻ dễ
thương hồn nhiên của trẻ con thì cô này lai mang vẻ đẹp của thiếu nữ đang tới
độ trưởng thành. Và thực lực của nàng cũng khiến người ta động lòng như vẻ
ngoài vậy. Phảm Cảnh Địa Cấp Trung Giai, và còn nắm vị trí trưởng lão trong
gia tộc nữa.

- Hừ! Một người thì bắt nạt kẻ yếu, còn một người thì điên tới mức độ liều
mạng. Cả hai người không ra làm sao cả. Sở Lâm, đệ đường đường là đàn anh mà
lại dùng thực lực ép buộc kẻ yếu, như vậy coi sao được.

Nghe được giáo huấn từ Huyền Mị Linh, Sở Lâm cúi mặt không dám nói gì và càng
trở nên căm ghét Thiên Phong. Nếu tên này ngoan ngoãn thì đâu có chuyện gì xảy
ra và Thiên Phong bên ngoài chưa kịp cao hứng thì Mị Linh cũng quay qua cậu
mắng

- Còn Thiên Phong! Đệ cũng điên cuồng lắm! Là người trong tộc mà liều mạng
với nhau như kẻ thù vậy. Nếu đệ có thể ra được những cú chém như vậy thì sao
không tham gia săn thú với lực lượng gia tộc đi! Còn hơn suốt ngày lông bông
chán chường như đệ đã làm trong quá khứ vậy

Sau khi mắng hai người một tràng thì Mị Linh đưa ra phán quyết

- Sở Lâm em bị phạt 5 trăm kim tệ còn Thiên Phong em bị phạt cấm túc 10 ngày,
cả hai mau chấp hành không được có ý kiến gì khác và ai về chỗ nấy đi.

Hình phạt đã đưa ra thì không còn nói gì nữa, Thiên Phong và Sở Lâm cúi mặt
quay đi nhưng Sở Lâm nghiến răng trèo trẹo. Mặc dù đối với hắn 500 kim tệ cũng
không thấm lắm nhưng sự thiên vị của Mị Linh khiến hắn vô cùng căm tức Thiên
Phong, vì cớ gì mà một phế vật như Thiên Phong lại chỉ bị cấm túc còn hắn một
trong những tiềm năng lại bị phạt tiền như vậy. "Hừ! Để rồi coi! Khi cha ta
đột phá lên Linh Cảnh thì coi cha ngươi còn bảo vệ ngươi được nữa không nhé,
lúc đó ta sẽ cho ngươi biến khỏi gia tộc này."

Nói rồi, Sở Lâm quay bước trong sự bực tức đối với hai người Mỵ Linh và Thiên
Phong nhưng hắn lại không biết một điều là Mị Linh đã có mặt từ đầu nhưng chỉ
can thiệp khi Thiên Phong quyết định liều chết để phế đi cánh tay hắn thôi.
Nói cách khác Mị Linh đã cứu hắn khỏi bị tàn phế.


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #2