Huyền Thiên Phong


Người đăng: HeiwaGaIchiban

- Uh!!

Chàng thanh niên đang nằm dưới đất rên khẽ rồi từ từ ngồi dậy, dáng vẻ cậu ta
trông như vừa đánh nhau một trận thừa sống thiếu chết với kẻ địch không đội
trời chung của mình vậy, nhưng bản thân cậu biết rõ là mình không hề đánh nhau
với ai cả mà đơn thuần chỉ bị người ta ngược đãi.

- Khốn khiếp

Chàng trai cắn răng rên một tiếng rất khẽ nhưng đầy vẻ không cam lòng. Khi
nãy, trong lúc đang nằm ngủ trên cây một cách để giết thời gian thì cậu phát
hiện một đám người trong thành đang vào rừng săn thú. Nhưng thú săn đâu không
thấy bọn họ chỉ thấy một cô gái bình thường đang đi hái thuốc và bọn này đang
cáu vì không kiếm được mồi nên nổi lên sắc tâm định cưỡng hiếp cô gái tội
nghiệp đang hái thuốc kia.

- Dừng tay lại!

Cậu con trai quát lên nhảy xuống từ trên cây như anh hùng chuẩn bị xông pha
trận mạc để cứu mĩ nhân vậy, và khi thấy một người lao từ trên xuống bọn kia
cũng thấy hơi hoảng và một người có vẻ là thủ lĩnh bọn này lên tiếng thất
thanh.

- Trang phục đó! Là người của một trong tứ đại gia tộc Huyền gia.

Nghe được tên thủ lĩnh đó nói, những tên lưu manh như run lên, Huyền Gia là
một trong 4 gia tộc đứng đầu trong trấn này tầm ảnh hưởng cùng lực lượng không
phải là những người bình thường như họ có thể sánh được. Và trong khi những
tên du côn đang định bỏ đi thì một tên kêu lên ngạc nhiên sau đó khinh bỉ lên
tiếng

- He! Tưởng ai chứ! Đây không phải là kẻ thích làm anh hùng sau đó bị Âm Tông
một chưởng phế nát tu vi hay sao. Bộ chưa rút được kinh nghiệm hay sao hả
Thiên Phong công tử.

Sau khi nghe được lời đàn em của mình tên thủ lĩnh quay lại nhìn chàng thanh
niên một cách khinh bỉ rồi hất tay ra hiệu đàn em bao vây chặt lấy cậu.

- Nếu vị thiếu gia đây cảm thấy chưa rút được bài học thì để chúng tôi dạy
cậu một lần nữa vậy nhé. Có thực lực mới có tư cách giúp người khác. Hãy khắc
câu nói của tao vào tim mày đi! Đồ phế vật.

Và những gì sau đó khỏi nói cũng biết, Thiên Phong đã bị những tên lưu manh
vây đánh không một chút khoan nhượng, đáng lẽ ra với những gì còn lại cậu vẫn
có thể chống trả những người này nhưng bây giờ ý chí chiến đấu của cậu gần như
không có chỉ có ý câu giờ cho cô bé kia thoát thân thôi. Cậu hướng về cô gái
hét lên

- Chạy đi! Đừng lo cho ta! Bọn này không dám giết ta đâu

Nghe thấy câu nói đó, cô gái xoay người bỏ trốn và tất nhiên bọn lưu manh đó
không thể để cô về báo tin được, một tên chặn đường cô

"Nè! Đi đấu đấy bé cưng, lại đây..."

Nhưng chưa kịp nói xong hắn đã bị một người ôm chặt và đẩy ra xa và đó không
ai khác là Thiên Phong cả.

- Chạy đi!

Nghe được câu nói đó cô gái chạy vắt giò lên cổ và rất nhanh biến khỏi tầm mắt
của những người ở đây và sau đó Thiên Phong cũng bất tỉnh trên đất.

- Đại ca! Sao bây giờ

Một tên lên tiếng hỏi và thủ lĩnh của bọn chúng cũng lắc đầu bất đắc dĩ

- Huyền gia không dễ trêu, nếu chúng ta giết hắn mà con bé kia chạy về phi
báo thì chúng ta chỉ có nước cuốn gói rời khỏi nơi này mà thôi. Nhưng nếu
chúng ta dừng mọi chuyện ở đây thì cùng lắm chỉ phải lánh mặt một thời gian,
Huyền gia không rảnh hơi truy xét một tên phế vật bị đánh bán sống bán chết
đâu. Thôi vậy để hắn ở đây đi dù sao ở đây cũng không xuất hiện yêu thú gì dữ
dằn nên hắn không chết được đâu.

Thế là sau đó bọn du côn bỏ đi không quan tâm đến Thiên Phong nữa. Khi nhớ lại
mọi chuyện, Thiên Phong thở dài chán nản. Có ai ngờ một người thiên phú tu
luyện nhất nhì trong thành mà lại có kết cục như thế này chỉ vì một phút bốc
đồng tự coi mình là giỏi mà ra tay nghĩa hiệp cứu một tiểu nha đầu khỏi bị xe
ngựa giẫm chết. Và sau đó một tên thiếu chủ của Âm tông bước ra tỏ vẻ khinh
miệt rồi tiếp theo khỏi phải nói, Thiên Phong phẫn nộ và quyết định ra tay
giáo huấn tên kia một trận. Và với tu vi cao hơn một giai, Thiên Phong đã đánh
gục tên thiếu chủ đó và định đánh gãy đôi chân hắn để trừng phạt nhưng ngay
sau đó một tên trưởng lão xuất hiện cản trở và bằng một chiêu không chút nương
tình phá nát đan điền của Thiên Phong khiến cậu đang từ một trong những người
trẻ tuổi đầy tiềm năng với tu vi Phàm Cảnh Nhân Cấp Đỉnh Phong xuống thành một
phế vật ngay cả những tên lưu manh không có phẩm giai cũng có thể ngược đãi
hành hạ cậu. Khỏi nói cũng biết sự đả kích này khiến cho Thiên Phong trở nên
thất hồn lạc phách một thời gian dài và dần dần bị những người trong gia tộc
cậu khinh thường coi rẻ.

"Đã 5 năm rồi! Liệu ta còn có hi vọng hồi phục phong quang như xưa không đây."

Sự việc hôm nay và trong quá khứ đã triệt để dạy hắn một điều "Thực lực chính
là kim chỉ nam tuyệt đối để tồn tại ở Thiên Võ Đại Lục này."

Thiên Võ Đại Lục, một đại lục lấy việc tu luyện võ thuật làm kiêu ngạo. Một
thế giới có Thiên Địa Linh Khí nồng đậm, là thiên đường cho việc tu luyện. Về
cấp bậc thực lực thì được chia ra nhiều cảnh giới đầu tiên là Phàm Cảnh, mà
trong Phàm Cảnh lại được chia thành ba cấp bậc Nhân, Địa, Thiên và trong đó
lại chia thêm 4 phẩm giai nữa, sơ giai, trung giai, cao giai và đỉnh phong.
Sau khi đột phá Phàm Cảnh sẽ đến Linh Cảnh cũng được phân ra nhưng cấp bậc và
phẩm giai như trên. Và tiếp theo là Tam Vũ Cảnh nhưng cụ thể nó ra sao thì
Thiên Phong chưa bao giờ được nghe nói đến vì cho dù là phụ thân cậu nắm giữ
chức tộc trưởng của tộc cũng chỉ có tu vi Linh Cảnh Địa Cấp Trung Giai mà
thôi.

Thực lực của Thiên Phong trước khi bị phế là Phàm Cảnh Nhân Cấp Đỉnh Phong chỉ
khi mười tuổi. Khỏi nói cũng biết ở tuổi đó mà đạt được như vậy thì quả là
chân chính yêu nghiệt và người trong gia tộc rất kỳ vọng và coi trọng cậu
nhưng ai ngờ rằng một thiên tài như vậy lại bị vẫn lạc một cách thê thảm như
thế. Từ đó trở đi, Thiên Phong bị người trong gia tộc cậu coi cậu là một tên
ngốc và càng ngày càng khinh rẻ cậu. Và bây giờ, có lẽ ngoại trừ phụ thân cậu
thì trong tộc không còn ai nhớ đến Thiên Phong yêu nghiệt trước kia nữa mà là
một tên phế vật ăn bám thảm hại nhất thế gian.

Thiên Phong thở dài và hướng về phía sâu khu rừng đi tới và trong thâm tâm nhớ
đến một câu nói mà người ta hay nói với nhau như vầy "Nếu một ngày nào đó
ngươi bị rơi và một chốn nào đó không rõ thì đừng hoảng loạn, đó có thể là cơ
duyên khiến ngươi trở nên mạnh mẽ đó." Quả thật thực tế đã chứng minh, nhiều
người chỉ có thiên phú tầm thường nhưng sau khi gặp một nhân duyên nào đó mà
bỗng dưng trở lên sáng chói rực rỡ khiến người khác ghen tị. Không thể phủ
định là Thiên Phong đi về phía sâu khu rừng cũng để mong kiếm được cái gọi là
nhân duyên khó gặp kia.

Đối với khu vực này thì cậu nắm khá rõ vì trước đây đã từng tham gia săn bắt
yêu thú với gia tộc và không ngoài dự đoán, trước mặt cậu là một cái hang mà
gia tộc cậu thường vào đó nghỉ ngơi khi trời tối. Thiên Phong chậm rãi bước
vào, bên trong cũng tương đối rộng rãi đủ cho mấy chục người ở và có thêm một
hồ nước nhỏ nữa. Chỗ ở kín đáo và có thêm nước uống khiến cho cái hang này là
nơi đóng quân lý tưởng cho đoàn săn yêu thú của Huyền Gia. Thiên Phong cởi
quần áo nhảy xuống tắm để dòng nước mát lạnh rửa trôi đi những phiền muộn
nhưng...

"Mình đâu cần lạnh đến mức thấm tận xương tủy như thế này."

Vừa mới xuống hồ, Thiên Phong đã lồm cồm bò lên run cầm cập, không hiểu vì sao
nước hồ hôm nay lại lạnh đủ để dùng hai từ khủng khiếp mà hình dung. Nhưng sau
đó khi Thiên Phong nhìn xuống đáy hồ thì trong mắt cậu hiện lên một cái hộp gỗ
và ngay lập tức cậu lặn xuống vớt nó lên.

"Đây là cái gì vậy."

Mở hộp gỗ trong tay thứ Thiên Phong thấy chính là 7 tấm thẻ. Một mặt thì có
màu đen tăm tối còn mặt bên kia thì có những vòng tròn cùng những kí hiệu lạ
lùng mà Thiên phong chưa thấy bao giờ. Tuy nhiên khiến cậu ngạc nhiên là không
phải mọi tấm thẻ đều có một mặt màu đen mà vẫn có duy nhất một tấm có hình một
người mặc kiện chiến sĩ giáp đang giương cung nhắm vào thiên không khí thế
mạnh mẽ mà Thiên Phong cho dù chỉ nhìn qua hình ảnh cũng cảm nhận được một
luồng uy nghi mà chỉ có cường giả đỉnh thiên lập địa mới có được.

"Người này hẳn là một cường giả a! Cái tư thế giương cung như muốn phá nát
thương khung này quả thật khiến người ta ngưỡng mộ."

Thiên Phong nhìn tấm thẻ rồi thở dài lên tiếng tự nhủ không biết mình còn cơ
hội để được trở thành người thế này không và cậu nhanh chóng cất chiếc hộp vào
áo quay bước trở về. Nhưng ngay lập tức một tiếng gầm kinh khiếp vang lên.

- Hỏa Mãng Hổ!

Thiên Phong tái mặt khi thấy một con yêu thú có bộ da đỏ như lửa có đầu hổ dữ
tợn đầy sát khí và cái đuôi nó là một con rắn lửa cũng đang nhìn Thiên Phong
như đang nhìn mồi vậy. Không thể phủ nhận được, vận khí hôm nay của Thiên
Phong phải nói là quá nhọ, thực lực của con hổ này cũng đã tới mức Phàm Cảnh
Địa Cấp Sơ Giai và nếu vậy thì cho dù Thiên Phong có lấy lại thực lực trước
khi bị phế thì cũng chỉ có thể bỏ chạy mà thôi huống chi là hiện tại.

Thiên Phong rút thanh kiếm ngắn ở bên hông ra và thủ thế sẵn sàng chiến đấu
nhưng con hổ cũng chỉ nhìn cậu như nhìn một con chuột mà nó có thể xé xác bất
cứ khi nào.

- Hừ! Cho dù hôm nay ta chết cũng phải lột ngươi một miếng da

Thiên Phong quát lớn dồn toàn bộ ý chí cùng sự kiên định của mình có thể có
được và lao vào liều chết với con hổ, nhưng dường như con yêu thú đó thấy được
Thiên Phong là một phế vật chân chính thì đôi mắt nó ngay lập tức lộ vẻ khinh
bỉ và quất chiếc đuôi rắn về phía cậu.

- Khốn khiếp!

Thiên Phong thấy thế công mạnh mẽ, cậu đưa kiếm lên đỡ nhưng hoàn toàn không
theo kịp tốc độ của con rắn nên đã bị quất trúng bay về phía vách đá thổ
huyết. Trúng đòn đó, Thiên Phong cảm thấy nội tạng mình như bị phá nát đau đớn
khủng khiếp khó lòng đứng dậy nhưng cậu biết nếu mình không đứng dậy thì sẽ
chết mà không thể kéo theo con nghiệt súc này xuống địa ngục theo mình.

- Mày chỉ có vậy thôi sao! Thế thì còn không bằng mấy con thỏ ngoài kia nữa,
cố gắng hơn đi thì mới giết được tao. Nếu không mày sẽ trả giá rất đắt đó

Thiên Phong dồn hết can đảm cùng khí lực của mình khiêu khích con hổ và khỏi
phải nói tuy không có hiểu Thiên Phong nói gì nhưng qua thái độ của cậu nó có
thể nhận ra là cậu đang rất coi thường nó và điều này khiến nó vô cùng phẫn
nộ, một yêu thú mang huyết mạch vương giả như nó há có thể để cho một tên nhân
loại phế vật coi thường như vậy.

Gầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bằng một tiếng gầm lớn cả cơ thể con hỏa mãng hổ bắt đầu tuôn ra sát khí dày
đặc, một luồn hỏa diễm lập lòe lúc ẩn lúc hiện bao quanh cơ thể nó. Hỏa mãng
hổ đã quyết tâm nghiền nát nhân loại đang đứng trước mặt nó một cách tàn nhẫn
nhất.

Rầm!!!!

Bằng một cú lao người, con hỏa mãng đã phóng tới trước mặt Thiên Phong và tung
một cú táp cực mạnh vào hông cậu nhưng Thiên Phong bây giờ cũng không phải là
Thiên Phong lúc mất hết tinh thần có thể so sánh được. Cậu đang dồn tất cả
quyết tâm cả cuộc đời vào lúc này và tung một trảm cứng đối cứng với chân con
hổ đang đánh tới

Grào!!!!!!!

Một tiếng gầm vang lên và Thiên Phong đã bị đánh bay nhưng con hổ bây giờ
không thể tin được là đôi chân nó đã bị chém một vết rất sâu máu đổ ngập tràn
khiến nó cảm thấy rất đau đớn, nhưng do chênh lệch thực lực quá xa nên con hổ
tuy trúng đòn đau nhưng nó vẫn không mất sức chiến đấu mà Thiên Phong thì bây
giờ cho dù chỉ nhấc một ngón tay cũng không thể làm được. Và có vẻ con hổ đã
chắc chắn Thiên Phong không thể mang cho nó thêm bất kỳ sự việc nào ngoài ý
muốn nữa thì nó từ từ tiến lại phía cậu.

- Vậy là hết rồi sao

- Rốt cuộc ra mình chỉ làm được như vậy thôi sao

Trong khi tầm nhìn trước mặt càng ngày một mờ đi thì tâm trí của Thiên Phong
lại càng gào lên những tiếng đau đớn không cam lòng.

- Ta không thể chết! Ta phải trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa như người
trong bức vẽ kia.

Một tiếng gào thảm thiết vang vọng từ sâu trong linh hồn Thiên Phong và sau đó
thì ý thức của cậu chìm trong bóng tối.

- Ah!!!!!

Thiên Phong nấc lên một tiếng và cũng trong khoảnh khắc đó, cả không gian
quanh đây vang vọng âm thanh của những sợi xích kim loại bị bẻ đứt, cơ thể
Thiên Phong run rẩy từng chập rên lên thống khổ.

- Phải... Giết... Nó!!!!!

- Phải... Giết... Nó!!!!!

- Phải giết nó!

Sau khi nói những câu nói không mang chút cảm xúc nào thì cơ thể Thiên Phong
dần dần đứng dậy, mắt cậu mở ra, một con mắt vàng kim không mang chút tình cảm
con người và một luồn sức mạnh lập tức bùng nổ mà khi cảm nhận được sức mạnh
đó con yêu thú mặc dù hoàn toàn không xác định được đó là sức mạnh gì nhưng
bằng trực giác nhạy bén nó cảm thấy kẻ trước mặt nó cùng với kẻ mà nó mới
chiến đấu trước đây khác một trời một vực và cũng cực kỳ nguy hiểm. Thiên
Phong nhẹ nhàng giơ tấm thẻ có hình cung thủ ra trước mặt thì ngay lập tức một
vòng tròn đỏ rực mang những ký tự lạ lùng xuất hiện dưới chân cậu sau đó Thiên
Phong đặt lá bài xuống trung tâm vòng tròn và lạnh lùng lên tiếng.

- Mộng Ảo Triệu Hoán

Ngay lập tức từ vòng tròn phóng ra vô số luồn khí màu trắng xám bao bọc quanh
cơ thể của Thiên Phong và dần dần chuyển thành một màu đỏ thẫm. Đang được bao
phủ trong lớp ánh sáng màu đỏ, quần áo Thiên Phong dần tan biến và được thay
bằng một y phục hoàn toàn khác. Ở vị trí trên ngực thì chỉ có một cái áo bó
ngắn màu đen cùng với một chiếc áo khoác đỏ chỉ có thể che đi phần vai và ở
phía dưới chân cũng chỉ là một chiếc quần dài bó màu đen và bên ngoài còn có
một cái giống như chiếc váy xẻ tà giữa phía trước dài tận chân bay phất phơ
trong gió.

Nhìn thấy người trước mắt, con Hỏa mãng hổ không thể tự chủ mà run rên nhưng
vì là yêu thú mang huyết mạch vương giả nó không thể bỏ chạy khỏi cái kẻ mà nó
vừa coi là con sâu cái kiến được. Và thế là nó gầm lên một tiếng sau đó há
mồm, một luồn hỏa diễm có hình một cái đầu hổ lao tới Thiên Phong định nuốt
trọn cậu trong đó nhưng đối diện với thế công mạnh mẽ Thiên Phong chỉ nhấc một
tay và ngay lập tức một màn chắn đỏ rực xuất hiện trước mặt cậu cản lại luồn
hỏa diễm đang đánh tới.

Ầm Bạo tạc nổ ra khói bụi mù mịt, và từ trong làn khói một thân ảnh lao về phía con yêu thú và nhảy lên không trung mở rộng bàn tay và ngay sau đó một cặp đoản đao trắng đen mang hình thù kỳ lạ xuất hiện trong tay cậu và vung mạnh xuống.

Xoạt Grào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Con yêu thú kêu lên đau đớn sau khi bị trúng hai chém cùng một lúc trên mặt,
nó trở nên cuồng nộ lao vào tấn công liên tục như muốn xé xác Thiên Phong vậy.
Nhưng Thiên Phong bây giờ đâu phải là Thiên Phong lúc nó mới gặp có thể so
sánh, cậu nhẹ nhàng né đòn như một chiến binh kinh nghiệm đầy mình và phản
kích bằng những cú chém khốc liệt vào những yếu huyệt của con yêu thú khiến nó
càng chiến đấu càng mất máu nhanh.

Và sau một hồi giằng co bỗng dưng cơ thể con yêu thú run lên bần bật những vết
vằn trên lưng nó rộ rõ khí thế cuồng mãnh và bắt đầu phát sáng. Hỏa Mãng Hổ
sau một hồi khổ chiến đã dần kiệt sức nhưng nó không ngờ là điều đó lại khiến
cho nó cơ hội đột phát cấp bậc chỉ cần nó cầm cự cho đến khi đột phá xong thì
kẻ trước mặt này không là gì cả. Nghĩ như vậy nó há miệng phun ra một hàng rào
lửa ngăn cách kẻ địch và bản thân nó. Khỏi nói cũng biết đối mặt với hàng rào
lửa này thì cho dù là cường giả Phàm Cảnh Địa Cấp Trung Giai cũng phải lột da
cho nên nó tự tin sẽ không ai quấy rầy nó tiến giai được, đó là sức mạnh chân
chính của yêu thú, thứ sức mạnh mà có thể khiêu chiến vượt cấp với nhân loại
thậm chí với cả yêu thú mà không hề bị rơi vào thế hạ phong.

Thấy được điều đó, Thiên Phong phóng hai thanh kiếm mình qua màn lửa và ngay
lập tức hai thanh kiếm bị đốt thành tro. Mặc dù như thế nhưng vẻ mặt Thiên
Phong cũng không có chút biến hóa vẫn lạnh lẽo vô cảm, tay cậu mở ra, một cây
cung màu đen lại xuất hiện và ở bên tay kia là một thanh kiếm mũi tròn nhọn
vàng óng đang thành hình và nhỏ dần lại bằng với một mũi tên.

Sau khi đã tạo xong vũ khí, Thiên Phong tra tên vào và bắt đầu tập trung sức
mạnh, một luồn ánh sáng hoàng kim toát ra từ cơ thể cậu và cũng đúng lúc đó,
một tiếng tiếng gầm vang lên phía bên kia, màn lửa biến mất, con Hỏa Mãng Hổ
mang khí thế mạnh hơn lúc nãy ít nhất gấp đôi đang từ bên trong lao ra với khí
thế vô cùng cuồng mãnh sẵn sàng xé xác con mồi đã khiến nó chật vật nãy giờ.
Chưa kể tới việc khi nãy đang tiến giai nó đã cảm thấy một luồn sức mạnh khiến
nó dựng cả lông khi chiếc cung được tạo ra. Nên sau khi tiến giai hoàn tất mặc
dù chưa kịp ổn định cảnh giới nhưng nó đã quyết định dốc toàn lực ngay lập tức
và lao ra chấm dứt trận đấu nhanh nhất có thể. Nhưng phía bên kia thì Thiên
Phong với bộ mặt vô cảm cũng nhẹ nhàng buôn mũi tên đang chứa đựng năng lượng
khổng lồ kia và rồi...

Chíu

Một tia sáng vàng kim lóe lên và đó là những gì cuối cùng mà con hổ thấy trước
khi ý thức của nó chìm dần trong bóng tối sau đó cơ thể nó đã gục xuống không
bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng Thiên Phong cũng không khá gì hơn khi cơ thể cậu
cũng dần dần ngã xuống.


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #1