Trắc Thí Bắt Đầu


Người đăng: HeiwaGaIchiban

- Thiên Phong thiếu gia ơi! Trắc thí sắp bắt đầu rồi, ngài bế quan xong chưa

Tiểu La Li người hầu Thiên Phong, một trong những người cậu coi là gần gũi
nhất ngoại trừ cha cậu ra đang lớn tiếng gọi từ bên ngoài mật thất tu luyện
của gia tộc. Thiên Phong sau khi rời khỏi không gian thần bí của Anh Linh thì
ngay hôm sau cậu lại đi tới tận đêm không biết để làm gì.

Khi thấy Thiên Phong trở vể từ phòng đấu giá bất tỉnh nhân sự, co bé La Li
khóc ròng sướt mướt vì lo lắng. Đối với cô Thiên Phong vẫn là Thiên Phong
không vì cậu là phế vật hay thiên tài cô vẫn hết lòng chăm sóc cho cậu.

Nói về cô bé này thì cũng không có gì đặc sắc, mẹ của Thiên Phong trong lúc đi
công chuyện về giữa đường phát hiện một toán cướp đang ra tay giết hại một gia
đình bình thường.

- Khốn khiếp! Người đâu mau xông lên đuổi bọn cướp cứu những người kia mau

Thiên Phong lớn tiếng ra lệnh và cậu cũng xông lên phía trước. Thấy thiếu gia
nhà mình đã hành động những hộ vệ cũng không chần chừ lên hỗ trợ và một lúc
sau đó thì bọn cướp đã bị giết sạch. Nhưng đáng tiếc thay là cha mẹ của cô bé
đều đã chết trong tay bọn chúng khi họ cố gắng bảo vệ cho cô chạy trốn. Khi đó
Thiên Phong nhìn vào thân ảnh cô bé gái chỉ bằng tuổi mình với mái tóc rồi bù
áo quần rách rưới vì bị những đường gươm chém trúng đang nhìn những người hộ
vệ với cặp mắt mở to và cơ thể run rẩy không ngừng.

Đó là lần đầu tiên Thiên Phong thấy được người giết người, tuy lúc nãy cậu ra
tay nhưng không hề giết ai và điều này cũng có chút khiến cho trận chiến bị
kéo dài. Tuy vậy vì có hộ vệ gia tộc cương quyết cùng tàn nhẫn nên thân thể
của bọn cướp bị đánh chém không chút nương tay dẫn đến những thi thể đầy máu
nằm dưới đất, những bộ phận nội tạng của người vương vãi trên mặt đất tựa như
đó là của súc vật chứ không phải là của con người vậy. Khi đó Thiên Phong còn
run rẩy hơn cả cô bé kia nữa và cậu đã nhận ra rằng mình may mắn hơn cô bé dó
đến mức nào khi được sinh ra ở một gia tộc có quyền có thế.

Thiên Phong bước lên phía trước, cởi chiếc áo của mình trùm vào cơ thể đang
run rẩy vì sợ hãi kia và ôm vào lòng rồi nhẹ nhàng nói

- Không sao đâu cô bé, những tên xấu đã bị ta và hộ vệ đuổi đi rồi không ai
làm hại em nữa đâu.

Cảm nhận thấy sự ấm áp của người con trai đang ôm mình, cô bé bắt đầu nấc lên
từng tiếng

- Nhưng….. Ba, mẹ em….. Họ có thể cứu không….. hay đã…..

Thiên Phong nhìn hai thi thể trên đất đã không còn sinh cơ, cậu nhắm mắt lắc
đầu. Và khi thấy được phản ứng của cậu nước mắt của cô bé như con đê bị vỡ
tuôn ra xối xả cùng với tiếng khóc vang tận trời xanh.

“Đừng lo, ổn rồi! Không ai có thể làm hại em nữa đâu, và cho dù nếu có ta sẽ
bảo vệ em, Thiên Phong ta sẽ không để em phải chịu khổ một lần nữa.” Thiên
Phong rút ra một chiếc khăn và nhẹ nhàng lau nước mắt cô gái nhỏ này.

Cảm nhận được sự ấm áp đầy quan tâm từ Thiên Phong, cô bé dần dần bình tĩnh
ngước nhìn cậu, Thiên Phong nắm tay dìu cô bé đứng lên và bước ra trước mặt mẹ
cậu và nói

- Thưa mẫu thân! Con muốn bảo vệ cô bé này, xin mẹ hãy cho phép con đưa cô ấy
về.

Mẹ cậu nghe Thiên Phong nói với vẻ nghiêm túc chững chạc thì cũng mỉm cười gật
đầu đồng ý, thật ra bà ấy cũng đã có ý định đưa cô bé này về chăm sóc nhưng bà
ta vẫn im lặng nãy giờ chờ xem phản ứng của Thiên Phong trước sự việc này thế
nào, dù gì ở cái đại lục này một đứa trẻ cũng phải có lúc đối mặt với tình
huống sinh tử, chưa nói đến Thiên Phong là một trong những ngôi sao sáng giá
của gia tộc và cũng là ứng cử viên cho chức tộc trưởng, cho nên việc quan sát
cùng khảo nghiệm cậu là việc làm cần thiết.

Và nếu lúc nãy, Thiên Phong không đứng ra hành động thì mẹ cậu cũng có chút
thất vọng về con trai của mình và tự ra lệnh cho hộ vệ đuổi bọn cướp đi, nhưng
quả như kỳ vọng, người con trai bà quả là người không thể bỏ mặc người khác.
Hành động của Thiên Phong đối với cô bé này lại có hiệu quả tích cực hơn so
với việc bà tự mình tới giúp đỡ cô bé. Dù gì hai người đó cũng đồng vai phải
lứa nên có rất nhiều chuyện dễ dàng hơn nhiều. Và thêm một lý do nữa là vì hào
quang Thiên Phong tạo ra cho trẻ đồng lứa quá lớn nên cậu ít được coi như một
đứa trẻ thông thường cho nên có một cô bé không bị ảnh hưởng việc tu luyện để
bầu bạn bên cạnh con trai mình cũng là điều rất tốt.

- Được! Coi như cũng kiếm cho con một người ở bên cạnh hầu hạ để sau này ta
có đi đâu xa cũng không lo lắng lắm

Thiên Phong nghe vậy lắc đầu nói cứng rắn

- Thưa mẫu thân! Con sẽ không làm như vậy, cô ấy không phải là người hầu, con
sẽ đưa cô ấy về và chăm sóc cô ấy cho đến khi nào cô ấy muốn rời đi thì thôi

Cho đến hiện tại, Thiên Phong cũng không biết được chính câu nói đó lại khắc
rất sâu trong linh hồn của cô gái nhỏ kia khiến cô bé vô cùng cảm động, cô đã
mất hai người thân duy nhất của mình một cách tàn nhẫn, nhưng trời không tuyệt
đường của ai cả, cô đã gặp được người mà cô có thể trao trọn cuộc đời và con
tim, một người có thể che chở bảo bọc cô cho dù phải gánh cả bầu trời. Và ngay
lúc đó cô lập tức quỳ xuống hướng về phía người phụ nữ và giơ tay phát lời
thề.

- ……

………

Trở lại hiện tại, Thiên Phong đang dưỡng thần nghe được tiếng gọi của La Li
cậu nhanh chóng đứng dậy và mở cửa

- Biết rồi! Em làm gì mà nóng vội quá vậy

Nghe được lời của Thiên Phong La Li lắc mái tóc rồi vội vã thúc giục

- Hôm nay là sự kiện quan trọng của thành, không chỉ có tam đại gia tộc tham
gia mà có sự xuất hiện của phòng đấu giá nữa, thế nên thiếu gia ngài không thể
đến trễ, và quan trọng nhất là ngài phải cho mọi người trong thành này thấy
ngài đã khôi phục phong quang thậm chí hơn cả trước.

La Li nắm chặt tay Thiên Phong rồi kéo đi về phòng.

“Này từ từ chứ. Làm gì gấp gáp quá vậy.” Thiên Phong bị tiểu nha đầu này lôi
đi cũng mỉm cười chạy theo về phòng chuẩn bị mọi thứ tươm tất.

Thiên Phong bước ra khỏi phòng, chờ La Li khóa cửa rồi tiến bước tới quảng
trường nơi diễn ra trắc thí. Nếu không phải cậu bị phế tu vi thì cậu đã có tư
cách tham gia lễ trưởng thành này từ mấy năm trước rồi, nhưng cậu cũng không
lấy làm tiếc hận vì cậu biết rằng bây giờ cậu đang sở hữu những thứ hết sức to
lớn mà cậu không thể đạt được nếu không có chuyện hôm đó xảy ra.

- Được rồi, đi thôi nào.

“Vâng! Em chắc chắn ngài sẽ khiến cho mọi người nhìn bằng cặp mắt khác.

….

Huấn luyện quảng trường bây giờ đã tập trung rất nhiều thành viên gia tộc, nam
thanh nữ tú đều đang ở đây để chuẩn bị tham gia trắc thí để trở thành nòng cốt
của gia tộc. Họ phải thông qua khảo nghiệm của các bậc trưởng lão bằng cách
dốc toàn lực chiến đấu với một trong những trưởng lão trong một khoảng thời
gian và để ông ấy đánh giá uy lực của chiêu thức và cách vận dụng sức mạnh rồi
từ đó đưa ra phán quyết có được đi tiếp vào vòng hai hay không.

Thiên Phong ngó lên chỗ ngồi của gia chủ thì thấy các trưởng lão và cha cậu
đang ngồi chuẩn bị cho cuộc trắc thí. Và đối diện với họ phía bên kia là dãy
khách mời. Sự kiện này được tính là việc lớn trong thành nên tam đại gia tộc
và phòng đấu giá đều được mời tham gia. Tuy làm vậy vẫn có chút không hay là
sẽ làm bại lộ thực lực tiềm năng của gia tộc nhưng đây cũng là truyền thống
của nơi này không thể không làm theo. Tuy nói như vậy nhưng nhân dịp này cũng
là cơ hội tốt để phô bày thanh thế cùng sự hùng mạnh của gia tộc trong tương
lai để sau này có cơ hội được lọt vào mắt của những thế lực cường đại thì gia
tộc sẽ đổi đời. Tiểu La Li lắc tay Thiên Phong nói tự hào

- Thiên Phong thiếu gia! Ngài được miễn thi vòng đầu đúng không, quả là thiếu
gia có khác, các trưởng lão đều đồng ý cho huynh chỉ tham gia vòng khiêu
chiến.

Nghe vậy Thiên Phong gật đầu, do lần trước cậu đã đánh bại Hoắc Liệt và phế
hắn nên các trưởng lão cũng không có nghi ngờ về tư cách của cậu nên đã xếp
cậu vào hàng ngũ đặc cách chỉ cần tham gia vòng khiêu chiến thứ hai.

“Tổng cộng hình như có bốn người được đặc cách thì phải, Huyền Sở Lâm, Huyền
Mạc, Huyền Mị Nhi và ta. Ngoại trừ Sở Lâm ca là Phàm Cảnh Địa Cấp Sơ Giai, thì
hai người kia cũng đạt Phàm Cảnh Nhân Cấp Đỉnh Phong rồi, nhất là Huyền Mị Nhi
mới có 12 tuổi đã đạt được như vậy quả là đáng sợ mà.”

“Đúng là em gái của Mị Linh tiểu thư có khác. Thiên phú không kém thiếu gia
ngài chút nào.” La Li gật gù đưa ra lời tán thưởng

Thiên Phong gật đầu tán đồng, tu vi như vậy thì quét mắt cả trong thành thì
tuyệt không có, xem ra Huyền Gia lại xuất hiện yêu nghiệt nữa rồi. Nghỉ vậy
Thiên Phong vẫn tiếp tục bước đến quảng trường.

Ở khu vực dành cho trưởng lão, và tộc trưởng đang quan sát tộc nhân của mình
xem xét người nào nổi bật. Nhị Trưởng Lão lên tiếng tự hào

- Hôm nay Huyền Sơn chắc chắn sẽ có một danh ngạch vào vòng khiêu chiến dù
sao nó cũng đã sắp đột phá Nhân Cấp Cao Giai rồi.

Nghe được điều đó, những người ở đây có chút ngạc nhiên, không phải trước đó
Huyền Sơn chỉ gần đột phá Nhân Cấp Trung Giai thôi cho dù gần đây cho đột phá
chắc chỉ có mới lên Trung Giai thôi chứ sao lại đạt đến mức đột phá Cao Giai
được.

- Bất ngờ quá phải không, đó là do gốc thảo dược mà lần trước nó mua được là
thảo dược biến dị có tác dụng mạnh hơn nhiều so với thông thường thế nên sau
khi dưỡng thương Sơn nhi nhà ta phục dụng nó và đã một đường đánh tới đẳng cấp
hiện tại. Tuy giờ có chút chưa hoàn toàn không chế được lực lượng nhưng lấy
một vị trí trong tám vị trí đầu hẳn là có thể

Mọi người nghe xong cũng có chút tán thưởng vận khí của tên nhóc Huyền Sơn
này, thảo nào hôm đó hắn cho dù phải chiến với Hoắc gia đến thảm bại cũng
không chịu đưa ra gốc thảo dược này thì ra gốc thảo dược này lại là thảo dược
biến dị.

- Nếu nói về tám vị trí đầu thì Thiên Phong nhà ta không tránh được hạng nhất
đâu.

Thiên Vũ tộc trưởng cười ha hả quảng cáo cho con trai mình một cách không biết
liêm sỉ và nghe được điều đó các trưởng lão nóng mặt thầm nghĩ “Có khen phe
mình cũng phải nói thoáng thôi chứ ai lại mặt dầy như lão mà khen trắng trợn
như vậy.”

- Cái đó chưa chắc, Sở Lâm cũng không phải là hạng vừa đâu, hai đứa đó đấu
với nhau thì long tranh hổ đấu đó.

Nghe vậy một mỹ nữ trung niên lên tiếng dịu dàng

- Mị Nhi nhà ta cũng không kém đâu đấy, nếu nó gặp Sở Lâm hay Thiên Phong
cũng là một trận hay ra trò đấy.

Mỹ nữ trung niên đó là Huyền Mị Liên, mẹ của Mị Nhi và Mị Linh, cô ấy là người
con gái duy nhất trong dàn trưởng lão gia tộc nắm giữ vị trí tứ trưởng lão.
Đáng lẽ là với thân phận là con gái nàng ấy đã được gia tộc gả ra ngoài nhưng
không may cha của nàng lại là một lão giữ con gái như giữ vàng nên bất chấp
yêu cầu họ nhà trai đã bắt tên chồng xui xẻo đến ở rể Huyền gia. Nhưng sau khi
mang thai Mị Nhi thì người cha cũng vì một tai nạn mà qua đời, thế là nàng ấy
phải một mình nuôi con cho tới giờ. Tuy vậy, hai đứa con nàng đều là cô gái
xinh đẹp giỏi giang, Mị Linh cũng là thập trưởng lão, Mị Nhi cũng là một nhân
tài bậc nhất gia tộc chỉ thua Thiên Phong ngày đó một chút. Mấy ngày trước
nàng nghe được Thiên Phong đã có dấu hiệu quật khởi đánh bại Hoắc Liệt, tuy có
nhiều ý kiến là do Hoắc Liệt chủ quan nhưng điều này có chút lấn át phong
quang mà Mị Nhị gây ra nên nàng có chút không phục. Và bây giờ khi nghe mọi
người bàn tán quảng cáo về con cái họ nàng không nhịn được cũng chen vào một
chân.

“Mị Nhị Cũng là hắc mã nhưng con bé ấy vẫn có chút không đủ để nhận khiêu
chiến của các gia tộc khác, nếu mấy năm nữa thì sẽ khác, liệu muội có quá tự
tin khi đăng kí luôn vòng 3 cho con bé ấy không?” Đại trưởng lão lên tiếng
nhắc nhở cô em gái của mình. Mị Nhi mạnh nhưng còn quá nhỏ nếu cho cô bé giao
thủ với các anh tài của gia tộc khác rất có thể dẫn đến đả kích mạnh mẽ, ông
không muốn một người lại gặp chuyện không may như Thiên Phong ngày xưa.

“Không cần lo lắng, Mị Nhi có bản lĩnh lắm, có thể nó không bằng Sở Lâm hay
Thiên Phong nhưng cũng đủ đánh một trận với hai người họ đó. Chưa kể nó còn
đánh bại Huyền Mạc mấy ngày trước ở trận đấu tập nữa kìa. Nhưng cứ để nó tự
quyết sau khi vòng hai kết thúc đi.”

Mị Liên tự tin quảng cáo con gái mình và mọi người ở đây đều gật đầu tán đồng
rồi sau đó mọi người tiếp tục bàn tán về các thành viên nổi bật bỗng dưng ở
phía cửa ra vào quảng trường một đoàn người bước vào, đứng đầu là một lão giả
chắc hơn Huyền Thiên Vũ tộc cha của Thiên Phong vài tuổi

- Kha Linh Tử, Tứ Trưởng Lão của Âm Tông.

Thiên Vũ nhìn thân ảnh đi đầu đoàn người đó sầm mặt lại, đó không ai khác
chính là kẻ đã hạ độc thủ phế đan điền của con trai ông. Nếu tính tu vi thì
Thiên Vũ vẫn tự tin áp được hắn ta, nhưng vì Âm tông là môn phái hoành hành ở
vùng đất này nên ông không thể thay mặt Thiên Phong đòi lại công bằng được và
khỏi nói cũng biết mỗi khi nhớ lại điều đó là ông không thể không nghiến răng
trong bất lực.

Thiên Vũ đã như vậy thì người trực tiếp gánh chịu nỗi đau này là Thiên Phong
thì cậu còn như thế nào. Từ khi nhìn thấy lão giả đó, máu huyết, linh lực
trong cơ thể Thiên Phong tựa như bão tố sóng thần muốn bùng nổ, tay Thiên
Phong bóp chặt cơ bắp gân cốt như muốn nổ tung. Nhưng bây giờ thì cậu không
thể không kiềm chế lại sát ý của mình vì cho dù hôm nay mình có xé xác được
lão ta thì Âm Tông sẽ không bỏ qua cho tộc nhân mình.

- Thì ra là Tứ Trưởng Lão đại giá quang lâm, Huyền Thiên Vũ ta không đón tiếp
từ xa xin thứ lỗi

Sau khi nói ra những câu giao tiếp tối thiểu thì hai bên cũng trở lại vị trí
của mình, Âm tông đi sang chỗ ngồi của Hoắc gia như khẳng định mối quan hệ của
hai phe phái vậy.

- Xem ra việc Hoắc Lập được nhận làm đệ tử của Tứ trưởng lão là sự thật rồi,
xem ra sự cân bằng của tứ đại gia tộc sắp bị phá hủy rồi đây.

Ở trên vị trí tộc trưởng Thiên Vũ cắn răng nói, và tộc nhân cũng nhận ra được
sự khó chịu trong giọng nói của ông. Và đại trưởng lão cũng tiếp lời

- Xem ra lần săn ấu thú này cũng là sự kiện bắt đầu cho một trận tanh phong
huyết vũ giữa các phe phái rồi, nếu chúng ta không cẩn thận thì cơ nghiệp của
gia tộc sẽ…

Câu nói của Đại trưởng lão khiến mọi người tỏ ra bức bối lo lắng nhưng ngay
sau đó

- Không cần lo! Địch đến tướng ngăn! Ta tin ông trời sẽ không tuyệt đường của
Huyền gia ta.

Huyền Thiên Vũ tộc trưởng lên tiếng chắc như bắp trấn an tộc nhan của mình và
mọi người gật đầu tin tưởng và đại trưởng lão đứng lên quay về phía những thí
sinh lớn tiếng

“Đã đến giờ trắc thí, mọi người mau tụ tập để chuẩn bị vòng thi thứ nhất.”

Tất cả mọi người sau khi nghe thấy lời nói đó đều trở nên im lặng và sau đó
Huyền Thiên Vũ đứng lên lớn tiếng

“Ta nghĩ về vòng thứ nhất mọi người đã rõ, mỗi thí sinh sẽ chiến đấu với
trưởng lão trong một khoảng thời gian ngắn và người nào đấu với trưởng lão nào
sẽ do bốc thăm quyết định. Các ngươi còn gì thắc mắc không, nếu khôn thì… Trắc
thí bắt đầu.”

Tộc trưởng lớn tiếng tuyên bố, những người khảo thí trở nên căng thẳng cùng
háo hức đến cực điểm, chỉ cần được trưởng lão tán thành là sẽ nằm trong top
bồi dưỡng, và hơn nữa là nếu giành được một vị trí trong top 8 thì sẽ có cơ
hội được chọn một công pháp hoặc võ kỹ trong mật thất gia tộc. Và phần thưởng
cao nhất của đại hội lần này sẽ được trao cho người thắng cuộc của vòng 3 tức
là vòng chiến giữa các gia tộc. Top 8 người vòng hai sẽ được tuổi trẻ của các
gia tộc khác thách đấu một trận duy nhất, nếu thắng sẽ người đó sẽ được thưởng
và được sở hữu phần thưởng là Công Pháp Nguyệt Cấp Cao Phẩm chỉ có thể do các
trưởng lão gia tộc tiếp quản và ngoài ra còn có một số tiền thưởng khiến người
ta thèm thuồng nữa.

“Huyền Lễ.” Trưởng lão hô to tên một tộc nhân và người đó nhanh chóng tiến lên
bốc thăm ra vị trưởng lão giám khảo của mình.

….

- Trọng Thổ Quyền…

Huyền Lễ vận nội lực, quát lớn, quyền thủ được bọc một lớp nội lực màu nâu đất
trông cực kỳ cứng rắn và lao tới Nhị Trưởng Lão dốc toàn lực tung một quyền.

Ầm!!!! Một âm thanh va chạm vang lên và trọng quyền của Huyền Lễ bị lớp nội
lực tựa như một tòa cự sơn chặn lại không thể tiến lên một chút. Thiên Phong
thấy điều đó thầm gật đầu chiêu Cự Sơn Ấn đó là phiên bản đầy đủ của Định Sơn
Ấn mà lần trước hộ vệ gia tộc Bội Hòa đã thi triển nhưng nếu lần trước Bội Hòa
chỉ ngưng tụ một quả núi nhỏ thì Nhị Trưởng lão như một tòa đại sơn ngàn năm
sừng sững vậy. Và có vẻ sau đó thì Huyền Lễ đã có vẻ kiệt sức, mọi người cũng
bắt đầu nín thở hồi hộp chờ kết quả của Nhị Trưởng lão

“Huyền Lễ! Kết quả…”

Không khí càng căng cứng nhất là đối với bản thân Huyền Lễ và trưởng lão
cũng….

“Không….””

Khỏi nói cũng biết khi từ đó vừa ra khỏi miệng thì vô số tộc nhân đều kinh hãi
thất vọng, đối với họ Huyễn Lễ đã thể hiện rất tốt. Và riêng bản thân Huyền Lễ
thì cảm thấy mình đang như dưới địa ngục vậy nhưng…

“Không rớt.” Vừa nói xong câu đó nhị trưởng lão nhăn nhở cười như trêu tức mọi
người vậy.

Và khỏi nói cũng biết một màn gạch đá được ném lên xối xả và những câu như
“Lão già, ông chán sống hay sao mà dám tuyên chiến với hơn phân nửa tộc nhân
vậy.” những câu sỉ vả liên tục được tuôn ra. Và..

“Này! Này Này! Ta thấy các ngươi căng thẳng quá nên mới làm vậy để giúp các
ngươi giải tỏa, các ngươi phải biết vị trí của một người lớn nhất là trưởng
lão thì khó khăn lắm mới dám quyết định làm vậy. Nhưng tất cả vì các ngươi
thôi, ta muốn nói cho các ngươi bình tĩnh thể hiện hết bản lĩnh ra đừng sợ
thất bại có như vậy sau này mới có thể chiến đấu với những người mạnh hơn
mình. Lúc nãy Huyền Lễ làm điều đó rất tốt cho nên… Đậu.”

Nghe tới đây mọi người đều cảm thấy sự căng thẳng từ trước trận đấu hoàn toàn
biến mất và Thiên Phong thấy được điều đó cũng không thể không thừa nhận sự
tinh tường và thủ đoạn của trưởng lão, chỉ bằng một sự việc như vậy mà tộc
nhân có thể nâng cao ý chí và thể hiện hết những gì mình có được trong cuộc
thi này.


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #12