Cục Gạch Thần Bí


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Bây giờ cả hai gia tộc Huyền gia cùng Nạp Lan gia đang ngồi trong mật thất
cùng với sự có mặt của Bạch Huyền, cô gái vu vật chủ trì đấu giá ban đầu.

“Bạch đại sư, Nhã tiểu thư! Bây giờ có thể giải thích cho thiếp thân và Huyền
tộc trưởng nghe về lai lịch của vật này được chứ.”

Nạp Lan Uyển nhẹ nhàng lên tiếng mở đầu cuộc nói chuyện.

“Như khi nãy tôi nói, viên gạch này được tìm trên thi thể của hai cường giả
Tam Vũ cảnh, chính xác là một người Vũ Tướng Cảnh Thiên Cấp Đỉnh Phong được
cho là người sở hữu viên gạch và đối thủ của ông ta là cường giả Vũ Vương Cảnh
Nhân Cấp Cao Giai.”

Nghe nói vậy thì tất cả những người Linh Cảnh ở đây đều toát mồ hôi lạnh. Họ
biết rất rõ độ khó khăn khi vượt qua Linh Cảnh để đạp chân vào cường giả Tam
Vũ Cảnh khó như thế nào. Tam Vũ Cảnh bao gồm Vũ Tướng Cảnh, Vũ Vương Cảnh và
cuối cùng là Vũ Hoàng Cảnh. Ba cảnh giới đó cũng được chia ra Nhân, Địa, Thiên
và những cấp bậc nhỏ sơ giai, trung giai, cao giai, đỉnh phong. Và khỏi phải
nói thì hẳn ai cũng rõ ràng hai cường giả trong lời nói của Nhã tiểu thư mạnh
như thế nào và mức độ chênh lệch thực lực của hai người đó. Và làm thế nào
người đáng ra phải chết trong trận chiến đó có thể bằng cục gạch này có thể
tạo ra kết quả ngọc đá cùng tan thì quả là không tin nổi.

“Vậy quý vị biết nơi hai người đó tử nạn là ở đâu không.”

Mọi người lắc đầu.

“Trong khu rừng cấm địa hoàng cung, nơi cư ngụ của yêu thú thủ hộ hoàng cung
Tam Vĩ Hắc Quy. Thực lực của ông ta theo ghi chép mấy chục năm trước là Vũ
Vương Cảnh Thiên Cấp rồi. Ngay cả quốc sư người tu vi cao nhất hoàng thất có
tu vi cao hơn cũng không dám thất lễ mà rất coi trọng ông ta.”

“Vậy không phải viên gạch này là của hoàng cung rồi sao, thế sao nó lại xuất
hiện ở đây.” Huyền gia tộc trưởng Thiên Vũ lên tiếng.

“Thiếp thân cho rằng người của hoàng thất không làm chủ được nó hoặc không
khám phá ra bí mật bên trong nên đã đem nó tung ra để những người khác tìm
hiểu đúng không. Và khi ai đó tìm hiểu được rồi thì…”

Gia chủ Nạp Lan gia nói tới đây thì đưa ngón tay vạch ngang cổ ý tứ rất rõ
ràng và điều này khiến mọi người ở đây toát mồ hôi lạnh.

“Ha! Ha! Nạp Lan gia chủ nói cũng không hẳn là sai, nhưng cũng không đúng lắm.
Hoàng thất tuy có nghiên cứu về nó nhưng cái họ thu được chỉ là thảm bại cùng
tổn thất hơn mấy chục Linh Cảnh vài vị luyện khí sư. Điều nay nếu so vơi căn
cơ của họ thì cũng không nhiều lắm nhưng họ lại không dám đưa Tam Vũ Cảnh ra
thử nghiệm. Cấp bậc đó thì họ thà mất một núi kim tệ chứ không chịu mất một
người đâu. Và sau đó họ bán lại viên gạch này đi khắp nơi để tìm ra bí mật của
nó.”

“Và thiếp thân đoán họ vẫn chưa thu được kết quả gì đúng không, thế nên viên
gạch này hôm nay mới cho thể xuất hiện.”

Nhã tiểu thư gật đầu sau đó lắc đầu.

“Không chỉ như vậy đâu, viên gạch này đã qua tay tứ đại tông môn và khiến
không ít cường giả tử nạn vì nó một phần vì tranh chấp, một phần vì chính viên
đá gây ra. Tôn nghiêm cường giả mà, ngươi không thu phục được bảo vật thì lão
tử sẽ cho thấy ngươi còn kém lắm, nếu ngươi không tự nguyện đưa thì ta dùng vũ
lực.”

Nói tới đây Nhã tiểu thư nở một nụ cười trào phúng chế giễu sau kể tiếp

“Và mấy chục năm rồi, cuối cùng thì những tranh chấp cũng dừng lại khi một
cường giả nửa bước vào Tông Sư cảnh hóa thành tro bụi khi ông ấy định phát
động sức mạnh viên gạch này. Và từ đó viên gạch lưu lạc khắp nơi không một tin
tức và giờ phòng đấu giá chúng tôi có được từ một người thương nhân.”

Rầm Chiếc tay nắm ghế đã bị Thiên Vũ bóp nát ông lạnh giọng

“Nhã tiểu thư! Phòng đấu giá cô bán một vật ngay cả nửa bước Tông Sư cũng vẫn
lạc không thể sử dụng với cái giá trên trời đấy cho chúng tôi liệu quá đáng
không. Mang nó bên người khác gì mang theo tử thần kề bên mình.”

Thiên Phong thấy phụ thân nổi giận như vậy cũng thầm nghĩ, một vật có lịch sử
như vậy tuy có thể nói là giá trị khôn cùng nếu có thể nắm bắt sử dụng nhưng
trong thực trạng bây giờ nó không khác gì một con nhím nếu không cẩn thận tiếp
xúc sẽ dân đến hoạn sát thân, ngay cả nửa buớc Tông Sư cũng vẫn lạc thì đừng
nói một Linh Cảnh nhỏ nhoi. Và không ai dám nói chắc những thế lực tranh chấp
mấy chục năm trước đã hoàn toàn buôn tay khỏi vật này. Cứ nghĩ đến mang theo
một vật có thể giết mình thì đủ rợn rồi, chưa kể vật đó lại dẫn thêm vô số họa
từ bên ngoài nữa thì ai có não chắc chắn sẽ không bao giờ dám đụng tới nó thảo
nào phòng đấu giá không tỏ ra chút cảnh giác khi đem nó lên đấu giá vì đối với
họ nó có cũng như không và nếu đổi nó ra một số tiền lớn như vậy thì ngu sao
họ không làm. Thiên Phong không thể không thán phục thủ đoạn của phòng đấu giá
sử dụng để tống mối họa này đi vì dây vào nửa bước Tông Sư thì cho dù là phòng
đấu giá cũng không chịu nổi. Và nghe được câu chấp vấn của Thiên Vũ, Nhã tiểu
thư cười nhẹ

“Huyền gia chủ! Phòng đấu giá chúng tôi tuân thủ quy tắc bán vật phẩm dựa trên
giá trị. Một vật có nhiều giai thoại như vậy chưa nói đến việc vẫn không ai
biết được cách khống chế nó sau từng đó năm nhưng nội những cường giả vì tranh
đoạt nó mà mất mạng cũng đủ nói lên giá trị của nó rồi. Nhã Liên tôi đang tự
hỏi không biết tại sao Huyền gia chủ nóng giận như vậy nhỉ.”

“Nhã tiểu thư! Việc xảy ra trong cấm địa hoàng thất không ai chứng kiến, tất
cả những gì chúng ta thấy được chỉ là hai cái xác và sau đó những vụ tranh
phong huyết vũ xảy ra vì nó. Cho nên về thứ này, kết luận tốt nhất lão hủ có
thể đưa ra là vật này là thứ hại mình trước hại người sau, chỉ sử dụng khi
người ta muốn kéo theo đối thủ cùng chết mà thôi. Một vật mạng đổi mạng như
vậy mà có giá trị trên trời không phải là hơi quá hay sao?”

Nghe đuợc điều đó người của Nạp Lan gia gật đầu tán thành và Nhã tiểu thư nghe
vậy mỉm cười nói

“Không lẽ, hai vị tính không mua thứ này sao, như vậy liệu có coi thường chúng
tôi quá không.”

Tuy mỉm cuời nhưng không khí ở đây bắt đầu sặc mùi thuốc súng. Thiên Phong
liếc mắt về viên gạch đang được đặt trên bàn sau đó lên tiếng.

“Phụ thân! Có…”

“Không được! Quá nguy hiểm.” Thiên Vũ như biết Thiên Phong định nói gì không
chờ cậu nói hết câu lập tức lắc đầu phản đối.

“Phụ thân yên tâm, những người bị kia họ chết là do họ có ý định phát động sức
mạnh của viên gạch mà một người không chút nội lực như ta làm sao có thể khiến
nó phát động được. Ta chỉ xem xét bên ngoài của nó coi có manh mối gì khác
thường không.

“Thiên Phong thiếu gia, ta khuyên cậu không nên lỗ mãng, nhiều luyện khí sư
với tinh thần lực cùng linh hồn lực mạnh mẽ của hoàng thất cũng khó lòng chịu
được phản phệ của viên gạch này mà vẫn lạc. Thế nên…”

Ở bên cạnh đó Nhã tiểu thư đưa cho Thiên Phong một cái lắc đầu cảnh báo. Cô
nàng này tuy có chút gian thương nhưng vẫn tỏ ra ý tốt khi đưa ra lời khuyên
bảo cho Thiên Phong.

“Đa tạ cảnh báo! Nhưng ta có chừng mực.” Thiên Phong mỉm cười và chậm rãi chạm
tay vào viên gạch và…

“Phong nhi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!. Con sao vậy!.... Tỉnh dậy đi.”

….

Mở mắt tỉnh dậy thì Thiên Phong thấy mình đang nằm trên giường bên cạnh là cha
cậu đang ngồi trên bàn. Và khi thấy cậu dậy ông vội chạy đến

“Con có sao không! Có cảm thấy gì khác thường không.”

Thiên Phong nghe vậy kiểm tra thân thể mình một lúc rồi lắc đầu. Thiên Vũ thấy
vậy cũng thở phào rồi nghiêm mặt

“Cha đã cảnh báo con mà không nghe, nếu con chuyện gì thì sao cha có mặt mũi
nào đối diện với mẹ con đã khuất nữa chứ.”

“Con xin lỗi! Nhưng hành động vừa rồi cũng đã cho con cảm nhận được chút gì đó
của sức mạnh viên gạch đó.”

Nghe đến đây Thiên Vũ nhíu mày nhưng ngay lập tức ông nói tiếp.

“Ta không cần biết viên gạch đó mang sức mạnh ra sao, nhưng ta chỉ cần biết nó
suýt giết con là đủ lý do ta quăng nó ra thùng rác rồi bất chấp nó đáng giá
bao nhiêu tiền đi chăng nữa.”

“Cha đừng lo! Không phải con còn sống hay sao. Thế viên gạch bây giờ ra sao
rồi.”

“Nó hiện tại đang được để trong phòng báu vật với sự cạnh giữ nghiêm ngặt của
trưởng lão hai nhà Huyền gia và Nạp Lan gia. Dù sao thì hai nhà cũng đã góp
phần mua nó cho nên phải đi một bước tính một bước thôi.”

Thiên Phong nghe và hoàn toàn cảm nhận được sự suy tư cùng lo lắng khi mang về
một vật như thế. Nên cậu quyết định cũng không nói những trải nghiệm mình gặp
khi chạm vào viên gạch cho cha cậu nghe.

Vào khoảnh khắc khi Thiên Phong chạm vào viên gạch thì cậu cảm thấy tinh thần
cậu như bị nứt toác chỉ thiếu chút nữa là bị xé thành từng mảnh nhưng sau đó
là một cảnh tượng khủng khiếp chỉ xuất hiện trong giây lát nhưng Thiên Phong
tuyệt đối không bao giờ quên được nó. Những vết nứt, hàng trăm ngàn vết nức
đen thăm thẳm xuất hiện khắp nơi trong căn phòng, trên cơ thể mọi người và
ngay cả trong không gian. Tuy chỉ nhìn qua trong khoảnh khắc mà một cảm giác
ghê tởm cùng lạnh buốt sống lưng chạy khắp cơ thể Thiên Phong và rồi tinh thần
cậu chìm trong bóng tối.

“Không ngờ viên gạch này khủng khiếp đến mức đó, tinh thần lực của linh sư
không phải hạng luyện khí sư hay luyện dược sư bình thường có thể so sánh được
nhưng không ngờ mình lại suýt vẫn lạc trên viên gạch này. Xem ra phải tăng
mạnh quá trình tu luyện lên rồi.”

Nghĩ vậy Thiên Phong quay sang phụ thân và nói.

- Phụ thân đừng lo lắng, con không sao đâu, còn về viên gạch thì con nghĩ cho
dù những thế lực lớn trong bóng tối có đánh chủ định lên nó thì họ cũng phải
chờ chúng ta có thu hoạch thì mới ra tay. Viên gạch đó như một quả bom không
cẩn thận thì chết, cho nên họ sẽ không lỗ mãng đâu dù sao chiến tích do viên
gạch này gây ra nhiều quá rồi mà.

Nghe Thiên Phong nói vậy Thiên Vũ gật đầu nói

“Xem ra chúng ta hiện giờ không nên chú ý tới nó mà cốt yếu lo chuyện sắp tới
là săn ấu thú đi thì hơn. Còn đây là thứ quả con cần, ta hi vọng con thể hiện
tốt trong lễ phục trắc lần này nhé.”

Nói xong Thiên Vũ quăng cho con trai mình U Linh Huyền Thanh Quả và bước ra
khỏi cửa.

….

Buổi tối hôm đó, trong thư phòng, Thiên Phong đang xếp bằng vận chuyển linh
lực để chuẩn bị sẵn sàng hấp thu U Linh Huyền Thanh Quả.

“Được rồi! Chuẩn bị đã xong vậy thì bắt đầu thôi.”

Thiên Phong đưa nửa quả vào miệng và nhanh chóng nuốt xuống, ngay lập tức cơ
thể cậu được bao trùm bằng những vòng khí lưu huyền sắc, Thiên Phong cảm thấy
nhục thân mình đang được gột rửa và cường hóa, tất nhiên quá trình này không
dễ chịu nhưng nếu so với Bách Luyện Linh Thần Quyết thì nó vẫn thiếu một chút.
Nhưng nếu gặp một người thường thì họ sẽ banh xác ngay nếu không có những đan
dược phụ trợ. Bỗng dưng, Thiên Phong cảm thấy có một luồn sức mạnh bí ẩn khác
bắt đầu trùng kích linh hồn cậu. Tuy lúc đầu, cậu có chút lo lắng nhưng ngay
lập tức cậu tăng mức độ tập trung, cậu biết đây chính là lợi ích thứ hai của U
Linh Huyền Thanh Quả, trùng kích tăng lên linh hồn lực.

Sau vài giờ sau thì áp lực cũng tan biến, Thiên Phong kiểm tra lại thân thể
thì kinh hỉ, cậu tin bây giờ thì chỉ bằng nhục thân cậu có thể tiếp một đòn
toàn lực của Phàm Cảnh Địa Cấp thông thường mà không phải vận linh lực để
chống đỡ.

“Được rồi, bây giờ là tiếp tục Bách Luyện Linh Thần Quyết.”

Nói xong Thiên Phong tiếp tục xếp bằng lại và vận dụng pháp quyết để tiếp tục
tu luyện và như lần trước thì Thiên Phong bắt đầu cảm thấy linh hồn mình, tinh
thần mình, thân thể mình nhưng bị bỏ vào vạc dầu sôi như muốn thiêu chúng
thành tro bụi. Và sau đó vẫn chưa kết thúc những hình phạt nặng nề giáng xuống
Thiên Phong. Cậu cảm thấy nỗi đau này có thể phá hủy cả đất trời nói chi là
một người nhỏ bé như cậu. Không biết bao nhiêu lần Thiên Phong muốn ngất đi
nhưng cậu lại cố gắng gượng được, một chữ thê thảm hoàn toàn không đủ tư cách
để so sánh với Thiên Phong lúc này. Và sau mấy giờ thì Thiên Phong bắt đầu
thấy cuộc sát phạt cũng bắt đầu giảm bớt.

“Rốt cuộc thì mình cũng qua được cửa này.”

Vất vả nói xong thì ngay lập tức Thiên Phong cảm thấy một linh lực nồng đậm
hơn bao giờ hết bắt đầu tu bổ chữa lành cơ thể cậu. Cảm nhận được linh lực
được đang chuyển động khắp cơ thể Thiên Phong cũng gật gù thỏa mãn, độ thuần
khiết của linh lực bây giờ vượt xa so với lần tu luyện đầu tiên, không hổ là
Giới Cấp Linh Kĩ.

Và sau một lúc khi việc chữa trị đã gần xong thì đột nhiên Thiên Phong cảm
thấy một luồn rung động phát ra từ túi cậu. Cậu cười khổ thở dài

- Lại bị Anh Linh tiền bối triệu tới rồi sao, mới khôi phục lại, à mà thôi dù
sao cũng sắp tới ngày trắc thí diễn ra nên cũng phải tập trung luyện tập mới
được

Nghĩ như vậy Thiên Phong rất nhanh cảm nhận được mặt đất phát sáng và khi cậu
nhận ra mình đã ở không gian Vạn Kiếm.

Đây là lần thứ hai cậu tới đây, và bằng sự linh mẫn tăng cao Thiên Phong bây
giờ cảm thấy cơ thể cậu đang phải chịu một áp lực mạnh mẽ do không gian, do
những thanh kiếm và do chủ nhân nơi này tỏa ra. Lần trước cậu đã không phát
hiện được điều này hoặc có thể nói là do lần trước cậu còn quá kém nên Anh
Linh mới nương tay cho cậu.

Ngay lúc đó, trên mặt đất xuất hiện bóng người và Thiên Phong rất nhanh nhận
ra đó là chủ nhân của không gian này, người chiến binh dũng mãnh lần trước đã
đánh cùng cậu và cậu tuyệt không có cơ hội đánh trả. Và lần này cũng như lần
trước anh ta cũng không nói không rằng gì mà mở rộng bàn tay một luồn lôi điện
xanh lam lóe lên và nó hình thành một thanh kiếm rồi phóng nó về phía Thiên
Phong.

Thấy đối thủ cũng đã ra chiêu nên Thiên Phong cũng không trì hoãn cậu vận linh
lực và tung chiêu đánh trả nhưng…

- Cái gì thế này không thể vận dụng linh lực.

Thiên Phong kinh hãi khi nhận ra được Linh Lực trong cơ thể cậu vẫn còn tồn
tại nhưng cậu đã không còn có thể vận dụng được nó từ khi nào. Nhưng Thiên
Phong không có thời gian thắc mắc cậu chộp ngay một thanh kiếm trên mặt đất
nhưng...

“Ah!!!!!!” Thanh kiếm mà Thiên Phong chạm vào bỗng dưng lóe lên một luồn lôi
điện đánh vào tay cậu khiến Thiên Phong bỏng rát và không còn cách nào khác
cậu phải tung người né tránh thanh kiếm đang phóng tới kia.

Rầm!!! Thanh kiếm cắm mạnh vào mặt đất gây ra tiếng động kinh hồn khói bụi
văng tung tóe nhưng đột nhiên Thiên Phong cảm lạnh gáy và ngay trong lớp khói
bụi ba mũi tên to như cây cốt thép bắn về phía cậu với tốc độ kinh hoàng.

Quá kinh hãi Thiên Phong vận sức vọt lên tránh né nhưng vẫn chưa kết thúc
người chiến binh đã xuất hiện trước mặt cậu hai tay anh ta lại xuất hiện lam
lôi và rồi thêm hai thanh kiếm đã được hình thành và rất nhanh chúng chém
xuống một cách đồng thời xuống Thiên Phong.

“Ahhhhhhhhhhhhh!” Máu văng tung tóe, Thiên Phong đã bị hai vết thương rất dài
xéo xuống từ vai trái tới tận bụng dưới phải.

“Đủ rồi đấy! Đến lượt ta.” Thiên Phong cắn răng chịu đựng cơn đau đớn vận sức
vào cánh tay tung một quyền cực mạnh. Thấy được sức mạnh đòn đánh người Anh
Linh đưa hai thanh kiếm lên đỡ

Bốp, tiếng va chạm vang lên Anh Linh bị lùi mấy bước nhưng tay Thiên Phong
cũng xuất hiện nhiều vết thương và máu lại văng tung tóe. Thiên Phong thở hồng
hộc nhưng ngay lập tức Anh Linh lại lao đến tấn công cậu một cách không chút
khoan nhượng không cho Thiên Phong chút nào thời gian nghỉ ngơi. Từ trên không
đôi tay lóe lam quang của anh cứ xuất hiện những thanh kiếm như nó được tạo ra
từ không khí vậy và anh ta cứ liên tục ném tới cậu bằng hết sức mạnh mà anh ta
có khiến cho Thiên Phong chỉ né tránh thôi cũng vô cùng vất vả.

“ha!!!!!!! Ha!!!!! Hộc!!!!! Hộc!!!!” Thiên Phong bây giờ tứ chi bủn rủn như
muốn gục xuống, cậu đã chiến đấu không biết bao nhiêu lâu nhưng đối thủ của
cậu Anh Linh chiến sĩ vẫ cứ một bộ dạng như vậy không chút mệt mỏi và cứ tạo
ra những vũ khí tới tấn công một cách không nhân nhượng.

- Anh Linh tiền bối à! Ta biết ngài đang định luyện tập cho ta nhưng linh lực
lẫn vũ khí ngài đều không cho ta sử dụng thì làm sao đánh được với ngài cơ
chứ. Ta chỉ là một tên nhóc Phàm Cảnh Thiên Cấp còn chưa tới làm sao có thể
không linh lực không vũ khí chiến đấu với ngài cho dù là luyện tập cơ chứ.

Thiên Phong run rẩy than thở, Linh Sư mà không được sủ dụng linh lực thì khác
gì phế nhân đột nhiên…

- Vị ca ca này! Huynh cứ so sánh lần luyện tập đầu tiên của huynh với anh ta
và lần này xem, rồi huynh sẽ nhận thấy điều mà anh ta muốn truyền tới huynh.

Một giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu Thiên Phong khiến cậu kinh ngạc.
Và cậu cố gắng nhớ lại trận đấu lần trước và ngay sau đó ngồi xuống tự kỷ

- Có khác gì đâu cũng chỉ là ăn no hành mà thôi.

Nhưng Thiên Phong không có thời gian để tự kỷ Anh Linh chiến sĩ giơ cao cánh
tay một luồn lôi quang lam sắc khổng lồ bảo phủ cả bầu trời xuất hiện và tiếp
theo đó một trận mưa kiếm hàng triệu thanh lao tới Thiên Phong như vũ bão.

“Lại chiêu này à! Chết chắc chết chắc rồi, lần trước có linh lực ta còn không
đỡ nổi huống chi là bây giờ… Khoan!!!! Có cái không đúng….”

Khi đối diện một lần nữa với chiêu thức vạn kiếm đáng sợ này Thiên Phong bỗng
dưng nhận ra điều gì đó. Từ nãy đến giờ anh ta không hề sử dụng những thanh
kiếm có ở đây như lần trước mà toàn tự tạo ra bởi lôi quang lam sắc trên tay
nếu anh ta sử dụng những thanh kiếm có sẵn thì đỡ tốn linh lực hơn nhiều nhưng
tại sao phải sử dụng lôi quang lam sắc. Đột nhiên cậu lại nhớ đến luồn kiến
thức về Hạn Định Triển Khai. “Hạn Định Triển Khai! Triệu hoán năng lực và một
phần sức mạnh của Anh Linh cho người sử dụng khiến cho khả năng chiến đấu tăng
cao tuy nhiên sẽ rơi vào tình trạng vô lực sau khi chấm dứt."

Nhưng lần trước khi sử dụng Hạn Định Triển khai đấu với gia chủ Hoắc gia tất
cả những gì Thiên Phong sử dụng chỉ là sức mạnh của Anh Linh thôi còn năng lực
của anh ta thì cậu vẫn không biết đó là gì cả. Chẳng lẽ nó liên quan đến những
gì anh ta thể hiện. Thiên Phong nghĩ vậy và ngay sau đó…

- Bingo! Vị ca ca này, huynh đúng rồi đó năng lực của anh ta chính là Bảo Cụ
Phục Chế Phẩm có thể dùng linh lực bản thân sao chép hoặc tạo ra những thanh
thần binh lợi khí tùy theo sự tưởng tượng của anh ta và chỉ cần linh lực còn
là anh ta có thể thích tạo thì tạo thích hủy thì hủy, huynh cứ tưởng tượng một
đám thần binh lao tới mình rồi bất ngờ tự bạo thì đó là cảnh tượng như thế
nào. Vị anh linh này đang cố giúp huynh học được năng lực đó đấy.

Giọng nói thiếu nữ trong trẻo đó lại vang lên và Thiên Phong nghĩ tới cảnh đó
thì không khỏi rùng mình cảm thấy mình may mắn là không phải kẻ địch của vị
anh linh trước mặt này, nếu không thì bị mấy ngàn thanh thần binh tự bạo….
Nghĩ đến đó…

“Cám ơn cô bé đã chỉ dẫn! Thiên Phong tôi xin đa tạ.” Thiên Phong ôm quyền
hành lễ như cám ơn vậy cậu biết nếu không có sự chỉ điểm của cô bé thần bí này
thì cậu sẽ không thể ngộ ra được ý định của anh linh trước mắt.”

“Ha!! Ha!!! Cám ơn thì không cần, huynh nên cố gắng hơn đi, em cũng trông đợi
đến ngày huynh có thể gặp em tại không gian của mình lắm đấy, lúc đó chúng ta
sẽ cùng nhau vui đùa thỏa thích.”

Thiên Phong nghe vậy gật đầu, không cần suy nghĩ cậu cũng nhận ra cô bé này là
ai, một anh linh khác trong bảy chiếc thẻ mà cậu đã có.

“Đa tạ tiền bối đã quan tâm đến ta, ta sẽ không để tiền bối thất vọng, tuyệt
kỹ của tiền bối chắc chắc ta sẽ học được bằng mọi giá.”

Nói xong Thiên Phong với ánh mắt kiên định lao vào nghênh chiến với vị anh
linh trước mắt và cố gắng lãnh ngộ chiêu thức vị anh linh cố công truyền dạy
cho mình.


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #11