Lôi Đài Tuyên Chiến


Người đăng: HeiwaGaIchiban

“Vòng 1 đã tiến hành xong, tổng cộng có 50 người qua ải cộng với bốn người
được đặc cách thì chúng ta có 54 người sẽ tham gia vòng tiếp theo để chọn ra
tám người mạnh nhất được vào vòng ba.” Đại trưởng lão lớn tiếng tuyên bố, kết
quả này khiến ông có chút tự hào, kết quả kỳ này cao hơn lần trước tới 15
người, thậm chí có những người mới tu vi Phàm Cảnh Nhân Cấp Trung Giai nhưng
có sự bùng nổ sức mạnh ngay cả Cao Giai cũng phải cẩn thận đối phó. Nghĩ vậy
ông ta nói tiếp

“Nếu như mọi năm thì chúng ta sẽ tiến hành bốc thăm đấu loại nhưng năm nay thì
có sự thay đổi nhỏ, vòng hai sẽ là hình thức thủ lôi đài.”

Ông nói xong và mọi người chưa kịp ngạc nhiêu thì quảng trường ngay lúc đó
rung động dữ dội và được tách ra làm 8 phần bằng nhau như 8 sàn đấu riêng lẻ
vậy. Đại trưởng lão nói tiếp

“Tám sàn đấu này các ngươi chỉ cần chiếm và bảo vệ nó khỏi bị người khác chiếm
lại trong vòng nửa ngày là có thể đạt nhưng nếu hết thời gian mà sàn nào còn
hai người đang đấu thì sàn đó cả hai đều bị loại, và mỗi người chỉ phép thua
một lần, nếu thua lần hai cũng đồng nghĩa với bị loại điều này áp dụng cho cả
người thách đấu lẫn người chiếm lôi đài.”

Nghe được luật lệ của cuộc thi những thí sinh lập tức tỏ ra kinh hoàng, nếu
nói như vậy thì đây hoàn toàn là một trận luân xa chiến, liệu có mấy ai dám
can đảm lên tuyên bố lôi đài là của mình, tu vi những người ở đây đều gần như
sàn sàn nhau. Chưa kể bốn thớt hắc mã đặc cách kia nữa ai dám thí một lần thua
của mình lên tuyên chiến với họ. Không thể nghi ngờ là mức độ khảo thí này khó
khăn hơn năm trước rất nhiều.

“Nếu không còn gì thắc mắc thì vòng thi bắt đầu.” Đại trưởng lão đanh thép
quát lên tuyên bố vòng hai bắt đầu.

“Được lắm! Lên thôi. Chờ nãy đến giờ.” Thiên Phong cuối cùng cũng đứng lên và
vọt thẳng lên một sàn đấu lớn tiếng. “Huyền Thiên Phong ở đây tiếp nhận thách
đấu.”

“Ta tới.” Một thiếu nữ nhảy lên sàn đấu, nàng diện một bộ váy ngắn màu nâu đất
và chiếc áo vải cũng cùng màu, tuy nàng ăn mặc đơn giản nhưng với mái tóc màu
đen dài qua lưng cũng rất tỏa ra sự thu hút riêng của nàng. Và đó là Huyền Mị
Nhi, em gái của Huyền Mị Linh, trái lại với vẻ xinh đẹp động lòng của chị
nàng, Mị Nhi lại hấp dẫn theo kiểu huyền bí lạ lùng

“Thiên Phong biểu ca, xin lãnh giáo.” Nàng hướng về Thiên Phong đưa ra lời
khiêu chiến của mình.

“Ta không nghĩ một trong những người đặc cách lại hướng ta tuyên chiến đâu
ngay trận đầu đâu, lấy tu vi của biểu muội đây thì chiếm một vị trí đâu có gì
là khó.” Thiên Phong nhàn nhạt trả lời và đáp lại cậu là một ánh mắt mang chút
sự tức giận phát ra từ cô bé đối thủ

- Vậy ý của biểu ca là ta sẽ thua huynh ư! Việc đánh bại Hoắc Liệt khiến
huynh tự tin quá nhỉ.

Mị Nhi vừa nói, cơ thể bắt đầu tuôn trào nội lực mãnh liệt khiến Thiên Phong
cũng thầm kinh ngạc, mức độ dầy đặc của nội lực này thậm chí vượt qua cả Hoắc
Liệt lần trước xem ra cô nàng này quả xứng với hai chữ yêu nghiệt mà.

“Nếu huynh tự tin như vậy thì ta sẽ cho huynh thấy thực lực của ta.” Mị Nhi
nói xong rút vũ khí của mình ra, một thanh trường kiếm bản rộng khoảng 3 ngón
tay ở giữa thanh kiếm cho một lằn nổi màu đỏ mà ai tinh ý sẽ nhận ra đó là
những hàng chữ phù khắc mà chỉ có binh khí cấp bảo vật mới có được.

“Yah!!!!!” Mị Nhi quát một tiếng và lao về phía Thiên Phong vung một trảm đầy
sức mạnh và nội lực trong đó

Keng!!! Thiên Phong cũng rút thanh kiếm của mình ra đỡ đòn và đánh lui đối
thủ.

Mị Nhi sau khi tiếp một kiếm của Thiên Phong cũng cảm thấy kinh hãi, man lực
thuần chất này khiến cô cho dù có quán chú nội lực vào cũng khiến cô suýt phải
buông kiếm, “xem ra Thiên Phong biểu ca đánh được Hoắc Liệt cũng không có gì
là khó cả.” Cô bé suy nghĩ rồi lên tiếng

“Thiên Phong biểu ca mạnh thật! Nhưng ta cũng sẽ không bại đâu .”

“Cứ hi vọng vậy đi.” Thiên Phong nhếch mép mỉm cười

Huyền Mị Nhi bắt đầu xuất chiêu nội lực lan tỏa trong không gian, thanh kiếm
trên tay cô bắt đầu phát ra một luồn sáng tím.

“Võ Kỹ Nguyệt Cấp Sơ Phẩm! Ngũ Nha Đoạn Trảm.” Mị Nhi hét lên và vung kiếm,
năm luồn nội lực tựa như răng nanh yêu thú màu hồng tím cày tung mặt đất lao
về phía Thiên Phong.

Nhìn thấy chiêu đó, Thiên Phong giơ kiếm ra nghênh đón với chiêu thức mạnh mẽ
đang đánh tới. Khi đối diện với nó cậu cảm thấy như đang phải hai tay chống
lại nguyên hàm răng yêu thú chuẩn bị phập vào xé nát huyết nhục của mình vậy
không hổ danh là một đòn toàn lực của Nguyệt cấp sơ phẩm. và ở phía bên kia Mị
Nhi cũng dồn nội lực vào đòn đánh và lên tiếng

“Chịu thua đi, biểu ca, chiêu này không phải là chiêu có thể sử dụng man lực
mà phá được đâu biểu ca à.”

“Cái đó chưa chắc đâu, để ta cho muội thấy tuy chiêu này mạnh

nhưng chưa đủ đánh bại ta.” Thiên Phong lên tiếng đầy vẻ tự tin và…

“Phá.!!!!” Quát một tiếng, vung một trảm, luồn nội lực đang đánh tới của Mị
Nhi hoàn toàn bị đánh tan thành từng mảnh.

“Cái gì.!!!! Không thể nào!!!! Chỉ bằng man lực có thể phá được Nguyệt Cấp Sơ
Phẩm Võ Kỹ.!” Không chỉ Mị Nhi mà toàn bộ những người quan sát trận chiến này
đều kinh hãi không thôi. Tuy họ biết là Thiên Phong đã đánh bại được Hoắc Liệt
nhưng lần đó cậu vẫn dựa vào chiêu thức mây trắng kỳ lạ kia nhưng còn lần này
thì hoàn toàn là man lực không có chút nội lực nào được sử dụng để tiếp đòn đó
cả.

Và trên thực tế Thiên Phong cũng gần như không vận dụng chút linh lực nào, nãy
giờ cậu chỉ sử dụng lực lượng cơ thể của mình để chiến đấu với Mị Nhi mà thôi.

“Huyền Thiên Phong! Rốt cuộc tên tiểu tử mạnh như thế nào.” Ở khu khách mời,
Hoắc Long nắm chặt tay không nghi ngờ là hắn đang cảm thấy vô cùng khó chịu và
quay sang Hoắc Lập trầm giọng nói. “Đừng đùa giỡn, dốc toàn lực giết ngay
trong khi có cơ hội và đừng cho nó có cơ hội lên tiếng nhận thua, nó thật sự
là một mối họa.”

Hoắc Lập nghe vậy ánh mắt lóe lên sát khí nồng nặc và gật đầu nhưng trong thâm
tâm lại nghĩ “Một tên chỉ có man lực thì đi được bao xa trong võ đạo chứ, chờ
ta chính thức gia nhập Âm tông thì có trăm đứa man lực như nó ta cũng hất tay
giết sạch. Tộc trưởng quá cẩn thận rồi.”

Trở lại với trận đấu lôi đài, sau khi thấy chiêu thức mạnh nhất của mình hoàn
toàn không làm gì được Thiên Phong, Mị Nhi vô cùng kinh hãi, chiêu đó cho dù
là Phàm Cảnh Địa Cấp cũng không thể dễ dàng đỡ được a. Nhưng tại sao!!! Suy
nghĩ vậy cô bé thở dài cười khổ

“Muội thua. Thiên Phong ca quả là đệ nhất nhân của gia tộc mà.” Nói rồi cô bé
nhảy xuống dưỡng thần một lúc và tiếp tục tranh đoạt một vị trí.

Sau khi kết thúc trận đấu với Mị Nhi thì không ai dám lên tuyên chiến với
Thiên Phong mà nhắm tới những vị trí còn lại, khỏi nói cũng biết độ gay cấn
của những trận chiến còn lại ngay cả những vị trí đặc cách của Huyền Mạc hay
Mị Nhi cũng gặp rất nhiều khó khăn, chỉ duy có Sở Lâm là thong thả một chút vì
trong mắt mọi người nếu so với Thiên Phong thì Sở Lâm cũng đã lên tới Phàm
Cảnh Địa Cấp, chênh lệch cảnh giới khiến người ta không khỏi muốn buông bỏ
việc khiêu chiến với Sở Lâm.

“Sở Lâm ca, nếu rảnh quá thì sang đây, chúng ta luận bàn một chút, huynh muốn
lấy lại mấy trăm kim tệ không.” Thiên Phong đưa cho Sở Lâm một nự cười ngây
thơ trong sáng nhưng Sở Lâm lại thấy lạnh người như đằng sau Thiên Phong có
con ác ma cười hắc hắc đang vẫy tay dụ mời mình xông pha vực thẳm vậy

“Hôm nay thì cho huynh qua vụ đó đi, mấy trăm kim tệ mà phải quyết chiến với
đệ một trận thì quá không hợp lý rồi, tuy ta chưa bại trận nào nhưng ta không
nghĩ ta kịp hồi phục để tranh danh ngạch được nếu đấu với đệ. cho dù kết quả
ra sao.”

Quả nhiên 4 người đặc cách không có ý định loại nhau a! Thiên Phong thầm nghĩ
cả ba người họ ngoại trừ Mị Nhị lúc nãy đấu với mình ra thì không hề tuyên
chiến với nhau, đối với họ bây giờ là danh ngạch top 8 người được đánh tiếp
vòng 3 nên cho dù họ nhận lời thách đấu cũng sẽ dốc toàn lực kết thúc nhanh
nhất để tiết kiệm sức lực được lúc nào hay lúc đấy.

…..

“Được rồi! Tất cả dừng lại! Vòng hai kết thúc. Tổng cộng có 7 người đạt yêu
cầu. Huyền Sở Lâm, Huyền Mạc, Huyền Mị Nhi, Huyền Thiên Phong, Huyền Lễ, Huyền
Ninh, Huyền Sơn. Các ngươi chính là những người mạnh nhất trong cuộc thi năm
nay.”

Đại trưởng lão hô lớn những cái tên, giọng mang đầy tự hào, chất lượng lớp trẻ
năm nay hơn năm ngoái nhiều và ông nói tiếp.

“Bây giờ các ngươi có thể tuyển chọn vô vòng 3 hoặc dừng lại tại đây nếu đã
kiệt sức, ai muốn tiếp tục thì hãy bước lên sân đấu và ai không muốn hãy trở
về chỗ ngồi.”

Nghe hiệu lệnh của Đại trưởng lão, Huyền Thiên Phong cùng Huyền Sở Lâm bước
lên quảng trường nay đã được ghép thành 1. Trưởng lão thấy vậy cũng không
ngoài ý muốn bước tới vỗ vai của hai người thanh niên và nói rằng.

“Mặc dù có nhiều chuyện đã xảy ra nhưng hôm nay các ngươi là niềm tự hào của
gia tộc, ta chúc cho các ngươi chiến thắng trong trận đấu tới.”

Sau khi nói xong những lời động viên ngắn gọn cho các chàng thanh niên trẻ
tuổi Đại trưởng lão lớn tiếng hướng về phía khu khách mời

“Theo thể thức của vòng 3, mỗi người này sẽ nhận sự khiêu chiến của một người
trẻ tuổi trong 3 gia tộc còn lại. Nếu vị nào muốn ứng chiến thì bước lên quảng
trường. Nếu quá nhiều thì chúng ta sử dụng hình thức rút thăm chọn người thách
đấu.

“Để ta!” Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sát khi vang lên, từ chỗ ngồi Hoắc
Gia, Hoắc Lập bước lên sàn đấu hướng về Thiên Phong bước tới sau đó lên tiếng

“Ta đã nói ngươi đừng nên xuất hiện trong hôm nay nếu không thì ngươi không
chỉ mất hai chân đâu, xem ra ngươi đã bỏ qua lời cảnh báo nhỉ, vậy thì ta sẽ
cho ngươi biết cho dù ngươi có tiến bộ đến đâu thì trong mắt ta ngươi chỉ là
phế vật mà thôi.”

“Hoắc Lập! Ta chiến với ngươi! Đừng có ở đó mà lớn lối.”

Sở Lâm đứng ra trước mặt Hoắc Liệt tuyên chiến, tuy Sở Lâm không biết Thiên
Phong mạnh bao nhiêu nhưng cậu ta luôn nghĩ không mạnh hơn mình thế nhưng tên
này là Địa Cảnh Trung Kỳ còn mạnh hơn cả cậu nhưng hắn chưa trở thành cấp bậc
trưởng lão nên vẫn được tính là tuổi trẻ gia tộc. Thế nên Sở Lâm mới muốn gánh
thay cho Thiên Phong trận đấu này.

“Sở Lâm ca! Huynh lui đi! Tên này đã đưa chiến thư với đệ từ khi ở phòng đấu
giá lần trước rồi, thế nên để ta chiến với hắn.” Thiên Phong đứng đằng sau Sở
Lâm lên tiếng rồi bước lên phía trước.

“Để ta đính chính môt chút nhé tên phế vật, lần đó ta không đưa chiến thư cho
ngươi, mà là đưa giấy báo tử, nhưng lần đó có quá nhiều cản trở nên mạng chó
phế vật nhà ngươi được kéo dài, nhưng bây giờ hết rồi, ngươi ngay cả cơ hội
nhận thua cũng không có đâu, và lần này cũng không ai có thể cứu được ngươi
nữa.” Hoắc Lập sát khí bắt đầu bốc lên, hôm nay hắn quyết sẽ giết cái tên hắn
coi là phế vật này bằng mọi giá.

“Hừ Bản lĩnh không phải thể hiện ở võ mồm đâu. Muốn chiến thì chiến lẹ đi đừng
ở đó nói nhiều.” Thiên Phong cười nhẹ nhàng thảm nhiên nói.

“Được lắm vậy thì để ta xem ngươi còn lớn lối đến đâu sau khi ta đè ngươi dưới
bàn chân ta.”

Nói xong Hoắc Lập lao tới Thiên Phong bằng tốc độ kinh hoàng và tung một đấm
cực mạnh

“Hừ, một cú đánh như vậy thì làm sau hạ được ta.”

Thiên Phong bật người phóng lên trên không. Ầm! Mặt sàn đấu bị vỡ một lỗ to
tướng và bụi bay mù mịt

“Yahhh!” Ở trên không Thiên Phong xoay mạnh người tung một cú bổ chân xuống
ngay trên đầu Hoắc Lập

“Bốp” Uah!!!! Hoắc Lập trúng cú đánh bị đẩy ra sau một quãng, đau muốn tím
mặt.

“Hừ. Heyaaaa!.” Hoắc Lập gầm lên lao vào Thiên Phong tung những cú đánh liên
tiếp

“Bộp Bộp Bốp Bốp.”

Đối diện với màn tấn công liên hoàn đó Thiên Phong cũng hề nao núng cậu dùng
hai tay với khả năng phòng thủ kinh hồn đánh bật tất cả những đòn đánh tới của
Hoắc Lập.

“Nãy giờ ngươi đánh đủ chưa, đến lượt ta.” Thiên Phong nắm chặt tay tung một
quyền ngay ngực của Hoắc Lập.

“Uhh!.” Hoắc Lập bị trúng đòn nặng lui về phía sau, đến bây giờ thì hắn không
thể không thừa nhận là cho dù không có nội lực đi chăng nữa thì đòn đánh của
Thiên Phong cũng như đòn đánh của yêu thú vậy vô cùng kinh khủng.

“Bộ ngươi nghĩ ngươi có thời gian để suy nghĩ lan man ư.”

Thiên Phong đã phóng tới trước mặt trong khi hắn còn đang kinh ngạc về sức
mạnh đối thủ và ngay lập tức Hoắc Lập nắm chặt quyền dồn nội lực vào cú đấm và
tung một đòn cực mạnh vào Thiên Phong ngay trước mặt.

Thấy quyền đánh tới Thiên Phong nheo mắt chống tay xuống đất rồi xoay mạnh
người thực hiện một đòn quét xoay.

“Bộp.” Hoắc Lập trúng chiêu mất thăng bằng té trên mặt đất. Và ngay lúc đó hắn
thấy Thiên Phong cũng đang ở phía trên lao xuống tung một đấm cực mạnh.

"Hoắc Lập, nếu ngươi chỉ có thế này thôi thì thật sự rất đáng thất vọng đó."

Nói xong Thiên Phong một quyền mạnh đến kinh hồn vào thân ảnh Hoắc Lập đang bị
ngã dưới đất.

Ầm. Một tiếng nổ vang lên nhưng Hoắc Lập đã kịp lui về sau né đòn, ánh mắt hắn nhìn Thiên Phong dần trở nên lạnh lẽo, lên tiếng với giọng lạnh buốt thấu xương và sát ý nồng nặc

"Nếu ngươi thật sự muốn chết thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện."

Câu nói trên đã triệt để báo hiệu đây không còn là một trận chiến luận bàn
thông thường nữa mà là một trận tranh đấu sinh tử, hai bên chắc chắn có một
bên vong mạng.

Và mọi người ở đây chỉ quan sát vài lần giao phong lúc nãy đã biết được tuy
Hoắc Lập chưa dốc toàn lực nhưng Thiên Phong cũng không hề thua kém. Người mà
toàn thành cho là phế vật này đã khiến họ muốn rớt con mắt ra vậy.

Ở dưới sàn đấu, cuối cùng Hoắc Lập cũng chịu chân chính ra tay, hắn hít một
hơi nội lực bùng phát một cách khủng khiếp trong không gian khiến cho mọi dù
run rẩy cho dù là Phàm Cảnh Địa Cấp sơ kỳ cũng thấy ngột ngạt. Hoắc Lập hét
lớn

"Hỏa Ảnh Pháp Thân!." Ngay lập tức cả thân thể của Hoắc Lập được bao trong hỏa
diễm, Thiên Phong thấy vậy nhíu mày, chiêu này cậu đã từng thấy khi chiến với
Hoắc Liệt nhưng khi đó lửa của Hoắc Liệt là mày cam nhạt nhưng lần này lửa của
Hoắc Lập là màu xanh và cậu có cảm giác ngọn lửa này không phải là thứ dễ chơi
như của Hoắc Liệt lần trước. Và ngay cả ở dưới khu vực khách mời, Hoắc Long
cũng vô cùng kinh ngạc.

"Đó là Hỏa Ảnh Pháp Thân tầng hai, Lam Hỏa. Không ngờ Hoắc Lập chỉ mới luyện
Hỏa Ảnh Pháp Thân một thời gian đã đạt được đến tầng hai. Vậy thì trận chiến
này kết thúc thật rồi. Giết nó đi."

Ở sàn đấu, Hoắc Lập cuối cùng cũng rút vũ khí ra và điều này cũng tương tự với
Thiên Phong, cậu cũng rút thanh kiếm của mình ra chuẩn bị sẵn sàng. Trên thực
tế nếu cậu sử dụng linh lực và các thủ đoạn tấn công thì cậu đã thắng từ nãy
đến giờ nhưng cậu không muốn bại lộ thực lực ra nhất là khi có trưởng lão âm
tông kẻ thù truyền kiếp của cậu đang quan sát trận đấu.

Keng! Keng! Keng! Cả hai lao vào tấn công nhau bằng những đường kiếm long trời
lở đất, sức mạnh của chúng lan tỏa trong không gian.

Yah!!!!!! Thiên Phong và Hoắc Lập cùng tung một chiêu kiếm vào đối thủ

Keng!!!! Ầm, mặt đất nứt ra vì xung chấn bở sự giằng có hai người họ

"Hừ...Hừ." Hoắc Lập lộ ra một nụ cười lạnh và dậm nhẹ bàn chân xuống đất và...

"Uh!!! Cái gì." Một cột lửa từ dưới đất bắn lên nhắm ngay ngực Thiên Phong
khiến cậu kinh hãi lùi lại

"Chưa hết đâu. Liệt Hỏa Bạo Đạn."

Hoắc Lập hất tay hàng trăm viên hỏa đạn được tạo ra và bắn tới Thiên Phong với
tốc độ kinh hoàng khiến cậu vừa vung kiếm gạt đỡ vừa lùi lại.

"Đừng nghĩ kéo dài khoảng cách mà được." Hoắc Lập vừa dứt lời, hắn đã ngay
trước mặt Thiên Phong mở rộng bàn tay.

“Nhanh thật! Không ngờ sau khi dốc toàn lực thì tốc độ tên này cũng không kém
mình là bao nhiêu.” Thiên Phong kinh hãi và trước mặt cậu Hoắt Lập giằng
giọng.

"Vạn Vật Hóa Tàn Tro."

Ngay lập tức Thiên Phong cảm thấy một luồn nguy kiểm cực mạnh xuất hiện cậu
dùng toàn bộ sức bật vọt mạnh lên trời và ở trên không cậu thấy xung quanh chỗ
đứng hồi nãy của mình xuất hiện một đoàn lam hỏa và rất nhanh mọi thứ trong
vòng thiêu của chúng đều hóa thành tro tàn. Thiên Phong thầm cả thấy may mắn,
đoàn lam hỏa đó cũng đủ đốt cậu chật vật nếu không dùng linh lực

"Nãy giờ ngươi tấn công ta đủ rồi đó, xem đây." Ngay từ trên không Thiên Phong
xoay người vọt xuống phía sau lưng Hoắc Lập và tung một trảm chí mạng.

Xoẹt.!!!! Một trảm không thể nào đẹp mắt, mạnh mẽ và dứt khoát hơn, ánh kiếm
tạo ra một đường cong bạc tuyệt đẹp như vầng trăng vạch lên lưng Hoắc Lập.

"Một cú chém chính diện, Thiên Phong thắng rồi." Đó là những gì khán giả nghĩ
khi thấy một đòn chém vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ của Thiên Phong vừa sử
dụng.

“Chỉ bằng như vậy mà muốn hạ ta, Huyền tiểu tử, ngươi đánh giá cao bản thân
quá rồi đó.”


Truyền Thuyết Anh Linh - Chương #13