Người đăng: QuytSweet
Đối với hành động suốt ngày giam mình trong phòng của Luân Vũ Tuyệt, cả Luân
Vũ thế gia hầu như ai cũng biết nhưng không mấy ai quan tâm. Đi quan tâm một
tên phế vật? Bọn họ còn không rãnh rỗi đến thế.
Duy chỉ có một người là không hề nghĩ vậy. Đến ngày thứ mười một, tiếng gõ cữa
đánh thức Luân Vũ Tuyệt rời khỏi quá trình tu luyện.
-Tiểu Tuyệt, ngươi không sao chứ?
Một tiếng nói mang âm điệu nhẹ nhàn vang lên. Luân Vũ Tuyệt nghe ra liền biết
ngay là chị họ của hắn, Luân Vũ Bạch Tuyết. Hắn ngay lập tức đi ra mở cửa
-Chị Bạch Tuyết, chị tìm em sao, mời vào
Hôm nay Bạch Tuyệt ăn mặt đúng như tên ngọi của nàng, một bộ võ phục màu trắng
ôm sát người, bên ngoài khoát thêm một chiếc áo choàn rộng vành cũng màu
trắng, vửa ẩn lại vửa hiện, vừa quyến rũ lại vừa thánh khiết, nói tóm gọn lại
là một chứ ‘đẹp’
Bước phòng, Bạch Tuyết ngay lập tức bị khung cảnh bên trong dọa sợ, khắp nơi
đều là đồ vật gãy nát nằm ngổn ngang
-Vũ Tuyệt, phòng em như thế nào lại thành như vầy!
Luân Vũ Tuyệt nét mặt thoán đỏ lên, hắn mãi mê nghiên cứu thứ năng lượng màu
vàng của bản thân mà quên bén luôn việc thu dọn phòng ốc a. Luân Vũ Tuyệt gãi
gãi đầu cười xòa
-Không có chuyện gì đâu chị, chỉ là mấy hôm nay em bị mộng du, tối ngủ thì cứ đi lung tung trong phòng, đôi khi còn tay đấm chân đá loạn xạ cả lên nên mới tạo ra cảnh tượng hôm nay.
Bạch Tuyết có điên mới tin vào những lời khùng điên của Luân Vũ Tuyệt, theo
như cô thấy, đây có lẽ là suy sụp do ảnh hưởng của việc hấp thụ trứng rồng
thất bại mang lại, hơn nữa sự việc cưỡng ép thu hồi trứng rồng vào mấy hôm
trước đó, nàng cũng có nghe qua.
Khuôn mặt tuyệt mĩ xuất hiện vẻ lo lắng nồng đậm, cô cẩn thận nhìn Luân Vũ
Tuyệt từ trên xuống dưới, nói
-Vũ Tuyệt, nếu trời cao đã không cho em hấp thụ được thì cũng không sao, chỉ cần em sống tốt là được rồi, không nên nghĩ quẩn mà làm việc ngu ngốc nha.
Nhận thấy rõ sự quan tâm trong đáy mắt Bạch Tuyết, Luân Vũ Tuyệt cảm thấy như
có một dòng nước ấm chảy trong tim mình, hắn cười nói
-Em thật sự không sao mà, à mà hôm nay chị đến tìm em có việc gì thế?
Sau khi săm soi một hồi, thật sự cảm thấy Luân Vũ Tuyệt không có bất kỳ điều
gì khác thường, Bạch Tuyết mới đáp
-À quên, nói mới nhớ, lúc nãy chị đang trên đường đến xem thử em chó chuyện gì không mà suốt ngày nhốt mình trong phòng thì tình cờ gặp chú Sơn, chú ấy bảo là có việc gấp phải rời khỏi gia tộc một thời gian, nhờ chị mang đến cái này cho em.
Nói rồi Bạch Tuyết mở cái túi da nho nhỏ mang bên eo, lấy từ trong đó ra một
cái hộp gỗ tương đối lớn, đưa cho Luân Vũ Tuyệt.
Cái túi da nhỏ lại có thể chứa được một cái hộp lớn như thế cũng không phải
điều gì hiếm lạ ở thế giời này. Chiếc túi dó được gọi là Túi Da, được làm từ
da của Tinh Vân Thú, một loài ma thú cấp một giống chuột có kỹ năng thiên phú
về không gian lực, lại được các Tạo Tác Sư chế tác mà thành. Tùy vào đẳng cấp
của chiếc túi, không gian lưu trữ bên trong sẽ có sự khác nhau, cái lớn thì
không gian tương đương một căn nhà trống, cái nhỏ thì chỉ cỡ ba lô đi đường.
Mà Túi Da của Bạch Tuyết thuộc loại Túi Da bậc hai, không gian tuy rằng không
quá lớn nhưng cũng rộng rãi. Còn Luân Vũ Tuyệt, bản thân hắn cũng có một cái
Túi Da, chỉ có điều chính là loại Túi Da bậc một nhỏ bé nhất.
Nhận lấy hộp gỗ từ tay Bạch Tuyết, Luân Vũ Tuyệt hơi bấc ngờ, hắn còn nghĩ
phải thật nhanh đột phá đến Không Linh Cảnh, sau đó sẽ cho cha hắn một cái bất
ngờ thật lớn, ngờ đâu cha hắn không nói một tiếng mà đã rời đi. Nói là rời đi
một thời gian, vậy ít nhất cũng phải ba bốn tháng trở lên, đến lúc đó thì Lễ
Thành Nhân hàng năm đã trôi qua mất rồi.
Nghĩ là vậy nhưng Luân Vũ Tuyệt cũng không biểu hiện sự thất vọng ra ngoài,
hắn chỉ hơi trầm ngâm chốc lát mà thôi
Hắn chân thành nói
-Cảm ơn chị
-Không có gì, chỉ là việc cỏn con thôi. Hơn nữa em không cần lo đâu, chú Sơn mạnh như vậy, đi ra bên ngoài chắc chắn sẽ không gặp chuyền gì bất trắc đâu, bây giờ việc mà em cần quan tâm nhất là làm sao để thu dọn cái đám lộn xộn này đây
Bạch Tuyết thấy tâm trạng Luân Vũ Tuyệt không đúng bèn lên tiếng an ủi. Đứa em
họ này của cô, tâm tính rất thành thục, lại trầm ổn hiểu chuyện vô cùng, so
với đưa em chuyên phá phách của mình, cô lại càng thích cậu em họ này hơn nha.
Chỉ có điều cậu em họ này thật sự là mệnh khổ, vừa sinh ra đã mất mẹ, lại còn
không có khả năng tu luyện, điều này càng làm cho cô vừa buồn lại vừa tiếc.
-Vậy được rồi!
Luân Vũ Tuyệt cười khổ. Cứ thế, hai người bắt tay nhau dọn dẹp căn phòng như
một đống hỗn độn. Tuy rằng phòng Luân Vũ Tuyệt rất nhỏ nhưng quá trình này
cũng phải mất đến hơn một giờ đồng hồ, dọn dẹp xong, Bạch Tuyết cũng không nán
lại nữa mà rời đi, hơn nữa trước khi đi còn dặn dò Luân Vũ Tuyệt đủ điều.
Tiễn Bạch Tuyết đi rồi, Luân Vũ Tuyệt mới trở lại cái bàn gỗ vừa mới thay mới,
đặt hộp gỗ của cha lên bàn, cẩn thận mở ra.
Bên trong hộp gỗ cũng không có gì nhiều, chỉ là một thanh đoản kiếm, một tấm
bản đồ da thú, một vài lọ đan dược, một lá thư và chút ít đồng vàng.
Ngọc Phong nhanh chóng mở bức thư ra, trong thư viết.
“ Gửi con trai.
Lần này ta đi ra ngoài cũng không có việc gì quan trọng, không đến mấy tháng
liền sẽ trở về, con không cần lo lắng, bất quá chắc có lẽ ta sẽ không thể có
mặt lúc con tham gia Lễ Thành Nhân được.
Tuy nhiên ta vẫn có vài lời cần căng dặng con
Thứ nhất
Việc lần trước con bị Tam trưởng lão ép đổi trứng rồng, ta cũng có biết. Có
điều con cũng không cần vì thế mà nản lòng, thể chất của con thuộc một loại
thể chất đặc thù, cho nên con không thể tự tìm trứng rồng cho mình mà phải để
nó tự tìm đến con. Đây là một cái duyên, khi nào nó đến thì sẽ tự đến thôi.
Thứ hai
Nếu trong lần Lễ Thành Nhân sắp tới mà con vẫn chưa thể hấp thụ được trứng
rồng, vậy chắc chắn sẽ bị khai trừ khỏi gia tộc. Nhưng con không cần lo lắng,
trong gia tộc có một nội quy mà ít ai để ý, đó chính là: nếu có một người phạm
lỗi quá nặng mà bị khai trừ, kẻ bị khai trừ có thể lựa chọn một con đường khác
là xung quân.
Quân ta nói ở đây không phải là quân đội mà là một đoàn lính đánh thuê của
Luân Vũ thế gia ở phía bắc Minh Châu thành, cạnh bên dãy núi Vĩ Long. Tại đoàn
lính đánh thuê này, kẻ cầm đầu không phả là mấy vị trưởng lão trong gia tộc mà
là một vị khách khanh trưởng lão. Kẻ này khi xưa chịu ơn của cha ta, tức ông
nội con mà nguyện cả đời ra sức vì Luân Vũ thế gia.
May mắn, ta cùng vị trưởng lão này có giao tình không cạn cho nên khi con đến
đó, chỉ cần đưa thanh đoản kiếm mà cha để lại cho hắn, hắn sẽ chiếu cố con
thật tốt.
Thứ ba
Còn những thứ vật dụng lặt vặt còn lại con cứ tùy ý mà sử dụng nhé, chút may
mắn.
Ký tên, Cha!”
-Không có cha áp trận, lần Lễ Thành Nhân này, chắc chắn không dễ dàng thông qua rồi.
Luân Vũ Tuyệt thật ra cũng không lo lắng cha hắn có mệnh hệ gì, dù sao ông
cũng là cường giả Tụ Thân Cảnh đỉnh cao, bên trong thành Minh Châu cũng là
chiến sư số một số hai, ở bên ngoài lại không phải dạng tầm thường.
Ngược lại hiện nay Luân Vũ Tuyệt lo lắng cho bản thân nhiều hơn. Nếu là trước
đây, khi hắn vẫn còn là một tên phế vật, chắc có lẽ hắn sẽ không để cái Lễ
Thành Nhân này vào trong đầu, nhưng hiện nay, mọi chuyện đã khác, cho dù hắn
không có đan điền nhưng vẫn có thể hấp thụ được trứng rồng, mà hấp thụ được
trứng rồng cũng đồng nghĩa với con đường tu luyện sau này của hắn rất rộng mở.
Bằng mọi cách, hắn không thể để gia tộc khai trừ mình được, số tài nguyên bên
trong Luân Vũ thế gia, hắn phải chiếm lấy một phần. Và cách thức tốt nhất để
không bị khai trừ chính là đột phá Không Linh cảnh, để cho tất cả mọi người
đều biết, Luân Vũ Tuyệt hắn đã không còn là phế vật nữa.
Hiện tại tu vi của Luân Vũ Tuyệt đang ở mức Tu Thể Cảnh tầng thứ năm, chỉ cách
Không Linh Cảnh hai cái cấp độ nữa, lấy tốc độ thăng tiến tu vi như tên lửa
của hắn lúc này, nhanh thì mười ngày, nhiều thì nữa tháng, hắn chắc chắn có
thể đột phá được Không Linh Cảnh.
Tuy nhiên để làm được điều này, việc tiên quyết là phải có đan dược hổ trợ,
nhất là Tu Thể Ngọc Đan.
Luân Vũ Tuyệt móc từ túi da bên hông ra một cái hộp gỗ nhỏ, cần thận mở ra,
bên trong hộp gỗ là hai bình đan dược thủy tinh trong suốt. Lúc này đây, một
bình đã trống không, còn một bình chỉ còn lại duy nhất một viên đan dược nho
nhỏ màu trắng sữa.
-Tăng Khí Đan đã hết, Tụ Thể Ngọc Đan chỉ còn một viên, còn xa xa mới đủ đến mình đột phá Không Linh Cảnh a. Tiếc rằng mình không thể tìm ra cách để dùng năng lượng màu vàng làm cho cơ thể tự động hấp thụ tinh khí bất kỳ thời khắc nào như trước đây, nếu không cũng không cần mấy loại đan dược này.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Luân Vũ Tuyệt thoán rùng mình một cái, toàn thân nổi
da gà
-Không được, không được, cha đã từng nói, cốt yếu trong việc tu luyện là không được quá mức tham lam, nhanh là chuyện tốt nhưng quá nhanh lại là chuyện phi thường xấu. Hiện nay ta có thể sử dụng đan dược tăng từ Tu Thể Cảnh tầng ba lên đến Tu Thể cảnh tầng năm trong vòng mười ngày đã là tốc độ cực kỳ khủng khiếp rồi. Không thể trông mong vào kỹ năng bá đạo kia được. Tốt nhất là vẫn hảo hảo nghĩ xem làm sao kiếm được đan dược mới tốt.
Như thế, Luân Vũ Tuyệt liền nhanh chóng ném sau đầu ý nghĩ về kỹ năng hấp thụ
tinh khí bá đạo kia. Qua một lúc lâu, trong đầu Luân Vũ Tuyệt nảy ra một ít
nghĩ điên rồ, không cần chần chừ, hắn liền thu hộp gỗ đựng đan dược lại, nhanh
chân đi thẳng ra ngoài, mục tiêu là cửa hàng đan dược Thanh San, một trong hai
cửa hàng đan dược lớn nhất thành Minh Châu.
…………..
Thành Minh Châu là một tiểu thành nhỏ, dân số chưa đến 20.000 người nhưng cuộc
sống lại vô cùng nhộn nhịp, không khác các trung cấp thành thị là mấy, nhất là
con đường lớn trước cửa hàng đan dược Thanh San, người người đi lại vô cùng
đông đúc, ra vào liên tục.
Luân Vũ Tuyệt lúc này cũng lẫn vào trong nhóm người, xuôi theo dòng chảy đi
vào bên trong cửa hàng. Bời vì nguyên do mang danh phế vật, đây cũng là lần
đầu tiên hắn đặt chân đến nơi đây, và đương nhiên bị khí thế của nó làm cho
choán ngợp.
Của hàng đan dược Thanh San tuy nói rằng là cửa hàng nhưng thật ra là một khối
kiến trúc ba tầng vô cùng rộng lớn, nhìn bề rộng thôi cũng đã dài cả trăm mét
có thừa. Bước qua đại môn to lớn được làm bằng cửa kính có hai người hộ vệ
canh giữ là một đại sảnh nguy nga tráng lệ, từng cây cột trụ bằng đá tảng điêu
khắc tinh mĩ, sàn nhà được lá đá núi trắng bóng loáng, thậm chí còn có thể soi
như soi gương.
Bên trong đại sảnh, cách xắp đặt cũng phi thường tinh tế, được chia làm ba khu
vực, khu vực dược liệu, khu vực mua hàng và khu vực được các chiến sư đón chào
nhất, khu vực đan dược. Mỗi khu vực lại có một cái quầy gỗ to lớn, phía sau
quầy là một hàng năm sáu mĩ nữ thập phần xinh đẹp thực hiện công việc tiếp
viên.
-Cửa hàng đan dược Thanh San đúng là một cửa hàng rất đẳng cấp a.
Luân Vũ Tuyệt liếc mắt nhìn một đống người đang xếp hàng chờ mua đan dược ở
khu đan dược mà cảm khái không thôi. Có điều lần này hắn đến đây cũng không
phải mua đan mà là bán đan, chính vì thế Luân Vũ Tuyệt thẳng tiến đến khu mua
hàng, khu vực tương đối ít người qua lại.
Hắn tùy ý chọn một cô gái tiếp viên rãnh rỗi đi đến
-Chào chị, chị cho em bán viên đan dược này.
Nói rồi cũng không đợi cô gái đáp lời, Luân Vũ Tuyệt đã lấy từ túi da ra bình
đan dược chứa Tôi Thể Ngọc Đan đã qua tịnh hóa duy nhất còn lại đặt lên quầy.
Cô gái tiếp viên thấy người đến bán đồ chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi thì
không mấy quan tâm, thái độ có phần lãnh đạm nhưng đến khi nhìn thấy viên đan
dược trắng muốt nho nhỏ, thái độ của cô liền quay ngoắt 180 độ, ánh mắt mở lớn
có phần ngạc nhiên.
Tiếp đó cô gái tiếp viên liền cầm lấy bình đan dược, mở nắp bình, cẩn thận đổ
viên đan dược ra lòng bàn tay, nâng niu qua lại, còn đưa mũi ngửi ngửi. Sau
một lúc, cô liền hướng Luân Vũ Tuyệt nói
-Này em trai, em quyết định bán viên đan dược này sao?
Luân Vũ Tuyệt không biết vì sao cô gái tiếp viên lại kinh ngạc vì một viên Tụ
Thể Ngọc Đan đến như vậy, đúng là viên đan dược của hắn có chút nhỏ hơn bình
thường một tí nhưng cũng không cần tỏ cái thái độ đó chứ. Hắn giấu sự hoài
nghi trong lòng, bộ mặt vẫn bình tĩnh gật gật đầu ý bảo đồng ý
Ngay khi xác định được Luân Vũ Tuyệt thật sự đồng ý, cô gái tiếp viên ngay lập
tức cầm lấy bình đan dược cất đi nhanh như điện xẹt, tựa như sợ Luân Vũ Tuyệt
sẽ nhất thời đổi ý vậy, sau đó cũng cô gái cũng cực nhanh cầm một túi vàng đưa
cho Luân Vũ Tuyệt, nét mặt không nhịn được mà biểu hiện sự vui mừng nồng đậm
-Một viên Tôi Thể Ngọc Đan thành phẩm, giá 100 đồng vàng.
Luân Vũ Tuyệt không chút chần chừ thu lấy túi vàng rồi nhanh chóng rời đi,
hoàn toàn không quan tâm đến nét mặt biến ảo kỳ lạ của cô gái tiếp viện.
Thấy Luân Vũ Tuyệt đã thật sự rời đi, cô gái tiếp viên lúc này đã không kìm
được nữa mà cười ra thành tiếng khúc khích, hai tay nâng niu bình đan dược,
yêu thích không thôi.
-Hôm nay đúng là may mắn mà, thế nhưng lại lấy được một viên Tôi Thể Ngọc Đan cực hạn tinh phẩm, nó so với đan dược cấp 3 là không phần cao thấp nha, nếu đem bán lại chắc chắn là hời to, hí hí.
------------------Hết-------------------