Dị Năng


Người đăng: QuytSweet

Đằng sau cánh cửa, Luân Vũ Tuyệt mồ hôi đầy đầu, tim đập thình thịch không
thôi, có thể nói, người mà hắn sợ nhất trong gia tộc không phải là mấy vị
trưởng lão mà là tên biến thái vừa rồi.

Kẻ này tên là Lục Ninh Yêu, làm hạ nhân trong Luân Vũ thế gia, mặc dù bề ngoài
cao to lực lưỡng như thế nhưng tính cách lại hai phai đến đáng sợ, lúc nào
cũng tự cho mình là một cô nương mới lớn, thường thường làm bộ làm tịch ve
vãng cánh đàn ông.

Mà Luân Vũ Tuyệt tuy rằng không phải dạng đẹp trai ngời ngời gì nhưng cũng là
lớn lên không tệ, lại còn là mầm non mới nhú khiến cho Lục Ninh Yêu để ý không
thôi, liên tục tìm cách tiếp cận, mời gọi hắn.

Trong quá khứ còn có lần, Luân Vũ Tuyệt xuýt chút nữa là bị Lục Ninh Yêu bỏ
thuốc đưa lên giường rồi, may là lúc đó hắn chú tâm đề phong mới có thể thoát
được một kiếp.

Chuyện này đến hiện nay vẫn là một nỗi ám ảnh to lớn trong lòng hắn, nhưng
Luân Vũ Tuyệt nào dám nói với ai, cũng chả dám cáo trạng lên cha hắn, nếu
không thì ngoại trừ cái danh phế vật, hắn lại có thêm một cái danh ‘tiểu tức
phụ’ nữa thêm vào.

Đây là còn chưa kể đến, nghe đâu Lục Ninh Yêu chính là con hoang của Tứ Trưởng
Lão, cho dù hắn có tố cáo lên chắc cũng không gây được sóng gió gì cho cam.

Kể từ hôm đó, Luân Vũ Tuyệt tránh Lục Ninh Yên được bao xa liền xa bấy nhiêu,
nơi có mặt Lục Ninh Yên liền sẽ không bao giờ có mặt hắn.

-Suy suy suy, lão yêu mau ra khỏi đầu ta.

Phải một lúc, Luân Vũ Tuyệt mới xua đuổi được hình dáng ám ảnh của Lục Ninh
Yên ra khỏi đầu, đem hộp gỗ đặt lên bàn, cẩn thận mở ra. Bên trong hộp gỗ có
hai bình thủy tinh nhỏ, một bình đựng một viên đan dược xanh nhám, một bình
đựng một viên đan dược màu trắng sữa hơi ngã sang đen.

Hai đan dược này, phân biệt là Tôi Thể Ngọc Đan và Tăng Khí Đan, trong đó Tôi
Thể Ngọc Đan là viên màu trắng sữa. Hôm này là ngày phát đan dược thường niên
của gia tộc, thế mà hắn lại quên bén đi mất.

Luân Vũ Tuyệt quan sát hai viên đan dược mà thở dài một hơi ngao ngán

-Lại là phế đan a!

Nếu người khác nhận được đan dược này, chắc chắn sẽ vui đến ba ngày ba đêm,
nhưng hắn lại hoàn toàn trái ngược, bởi vì đan được hắn nhận được bao năm qua
hoàn toàn đều là phế đan.

Phế đan, tên như ý nghĩa, là đan dược bị hủy hoại hoặc luyện chế thất bại, tuy
rằng bên trong dược lực vẫn còn nhưng phần nhiều vẫn tồn tại độc tính nguy
hiểm. Nếu như ẩu tả uống vào, nếu may mắn thì đau bụng mấy ngày, nếu xui xẻo
thì mạng nhỏ cũng chẵng còn, nói chung là so với thuốc độc, không hơn kém nhau
là bao.

Chuyện này diễn ra cũng chả có gì là lạ, Luân Vũ Tuyệt treo danh phế vật trên
người, một kẻ không có đan điền thì tu luyện bao nhiêu mà chẳng vậy, do đó
cung cấp đan dược cho một tên phế vật là một sự phung phí không cần thiết,
đừng nói chi giá trị của Tôi Thể Ngọc Đan không hề thấp.

Nhưng nếu đã như vậy thì bọn họ còn đưa phế đan cho Luân Vũ Tuyệt làm cái gì?
Rất đơn giản, phần lớn người trong Luân Vũ thế gia đều chướng mắt hắn, và cũng
có không ít người mong hắn chết sớm, tuy nhiên đằng sau một Luân Vũ Tuyệt phế
vật vẫn có một người cha cường đại là Luân Vũ Bá Sơn chống đỡ, làm gì có thằng
ngu nào dám vọng động.

Do đó, hằng tháng vẫn cấp đều đều hai viên phế đan cho Luân Vũ Tuyệt, mong
rằng một ngày nào đó, hắn lên cơn tuyệt vọng mà uống vô chết quách đi cho rồi,
đỡ chật đất.

Bất quá, những chuyện này đều không làm cho Luân Vũ Tuyệt tức giận, tuy rằng
bản thân hắn đã từng buông bỏ ý chí nhưng hắn chưa bao giờ có ý định tự vẫn
trong đầu, cuộc sống quý giá này là cha mẹ ban cho hắn, nếu hắn cứ thế mà tự
vẫn, đó là có lỗi với hai người, là cái tội lớn nhất của đời người, bất hiếu.

Luân Vũ Tuyệt mở binh đổ Tôi Thể Ngọc Đan ra lòng bàn tay, khẻ vân vê qua lại

-Nếu đây là một viên Tôi Thể Ngọc Đan thật sự thì tốt biết mấy, chỉ cần một viên thôi, ta liền có thể đột phá Tu Thể Cảnh tầng 4 rồi a.

Tiếng thờ dài vừa dứt, đột ngột cả thế giới trong mắt Luân Vũ Tuyệt biến thành
hai màu trắng đen, cả viên đan dược trên tay hắn cũng vậy nó từ màu trắng đã
chuyển sang màu đen như than cốc. Ngay sau đó, từ lòng bàn tay hắn, từng luồng
năng lượng màu vàng kim từ từ chảy ra cuốn quanh lấy Tôi Thể Ngọc Đan.

Cứ qua một lần cuốn tròn, viên đan dược dần dần sáng lên một chút, đến khi
dòng năng lượng cuốn đủ tám vòng, Tôi Thể Ngọc Đan đã từ đen biến lại thành
màu trắng, hơn nữa lại trắng đến không tì vết, kèm theo đó là một mùi hương
nhẹ diệu lan tỏa trong không gian. Chỉ có điều lúc này đây, kích thước viên
đan dược từ to cỡ đầu ngón tay cái đã thu nhỏ lại chỉ bằng đầu ngón tay út,
quá trình này giống như là thanh lọc và tịnh hóa vậy.

Tôi Thể Ngọc Đan được tịnh hóa hoàn toàn cũng là lúc dòng năng lượng màu vàng
kim biến mất, thế giới trong mắt Luân Vũ Tuyệt trở lại dáng vẻ bình thường vốn
có của nó, mà mắt trái của hắn cũng phục hồi như cũ.

-Là nó, chính loại năng lượng màu vàng này đã giúp ta hấp thụ trứng rồng, rốt cuộc nó là vật gì?

Luân Vũ Tuyệt cực kỳ kinh ngạc nhìn viên đan dược óng ánh trên tay thầm nói,
đây đã là lần thứ hai hắn gặp phải hiện tượng kì lạ này, dù vậy vẫn không kìm
nổi mà phi thường kinh sợ.

Phải qua một lúc lâu, tâm tình hắn mới lại một lần nữa bình tĩnh, từ từ từng
chút một phân tích những việc kỳ lạ đang diễn ra. Theo như hắn thấy, thứ năng
lượng kỳ quái màu vàng này, cộng với cảnh vật thế giới bổng nhiên biến đổi
sang hai màu trắng đen đều bắt đầu xuất hiện từ cơn đau đớn tột cùng đêm hôm
đó. Rất có thể trong lúc hắn ngủ, đã có một cái gì đó rớt xuống người hắn,
đồng thời ban cho hắn khả năng kỳ lạ về thứ năng lượng màu vàng kia.

Mà thứ năng lượng màu vàng này cũng thật là quá đổi phi thường đi, đã giúp hắn
hấp thụ trứng rồng lại còn có thể tịnh hóa một viên phế đan thành tinh đan phi
thường tinh khiết.

Để minh chứng cho giả thuyết của bản thân, Luân Vũ Tuyệt bèn lấy viên Tăng Khí
Đan còn lại ra thử nghiệm. Hắn cầm Tăng Khí Đan trên tay, hoàn toàn không có
chuyện gì xảy ra nhưng một khi hắn bắt đầu vân vê viên đan dược đồng thời thôi
động tinh khí bên trong cơ thể thì cảnh tượng kỳ lạ kia lại một lần nữa xuất
hiện.

Cả thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng và từ bàn tay hắn, từng tia năng
lượng màu vàng bốc lên, cuốn tròn lấy viên đan được, chỉ có điều lần này,
những luồng năng lượng màu vàng chỉ xoay tròn đủ năm vòng thì liền tan biến,
thế giới khôi phục trở lại còn viên đan dược thì đã trở thành mọt viên tinh
đan thứ thiệt, sắc xanh láng bóng vô cùng mượt mà, kèm theo thoang thoảng mùi
hương nhẹ diệu. Và tất nhiên, bởi vì đây là quá trình tịnh hóa và thanh lọc
cho nên thể tích của viên đan dược đã thu nhỏ lại chỉ còn một nữa thể tích ban
đầu.

-Tuy không biết thứ năng lượng kỳ lạ kia là đồ vật gì nhưng theo những gì mình làm, có thể xem ra bản thân mình có thể tự do thao túng loại năng lượng bá đạo này.

Lại một lần nữa thành công, Luân Vũ Tuyệt càng chắc chắn về suy luận của mình,
hắn bắt đầu lục loại khắp gian phòng đổ nát, cuối cùng tìm ra một cái hộp đỏ
có chút cũ kỹ, khi mở hộp ra thì bên trong đầy ắp bao nhiêu là phế đan, tính
sơ qua cũng gần ba mươi viên chứ chẳng ít. Số phế đan này chính số phế đan
Luân Vũ Tuyệt tích trữ bao năm qua, cốt yếu chỉ là bỏ vào để đấy, không ngờ
hiện nay lại mang đến lợi ích không tưởng cho hắn.

Cứ thế, Luân Vũ Tuyệt bắt đầu quá trình tịnh hóa đan dược của mình, biến số
phế đan kia thành từng viên tinh đan phi thường giá trị.

Có điều mộng tưởng tốt đẹp là thế nhưng sự thật lại hết sức phủ phàn, thứ năng
lượng kỳ dị kia tuy rằng uy năng bá đạo nhưng không phải là loại năng lượng
vĩnh cữu, mỗi khi muốn thúc dục thứ năng lượng này, Luân Vũ Tuyệt phải dùng
tinh khí của bản thân xem như nguồn nhiên liệu duy trì, tinh khí còn thì năng
lượng còn mà tinh khí hết thì năng lượng biến mất.

Đó là còn chưa nói đến thứ năng lượng màu vàng lại cực kỳ ngốn tinh khí, với
lượng tinh khí ít ỏi hiện nay của hắn cùng lắm cũng chỉ có thể tịnh hóa tối đa
mỗi ngày ba viên đan dược, sau đó phải chờ đến ngày hôm sau, hấp thu đủ số
lượng tinh khí cần thiết mới có thể tiếp tục tịnh hóa.

Tuy rằng có chút tiết nuối nhưng Luân Vũ Tuyệt không hề thất vọng, đối với
hắn, mỗi một ngày có thể tạo ra ba viên tinh đan để sử dụng là quá tốt rồi.

Kể từ hôm đó, mười ngày liên tiếp trôi qua, Luân Vũ Tuyệt cả ngày đều giam
mình trong phòng, ngoại trừ thời gian ăn uống cần phải ra ngoài, hắn không bao
giờ bước chân ra ngoài nữa bước. Tất cả thời gian không dùng để tu luyện thì
cũng dùng để tịnh hóa đan dược.

Cũng trong mười ngày này, với số lượng lớn Tối Thể Ngọc Đan cùng Tăng Tinh Đan
tịnh hóa ra được, tu vi của Luân Vũ Tuyệt có thể nói là tiến triển thần tốc,
ngày đi ngàn dặm, chỉ trong một khoản thời gian cực ngắn đã từ Tu Thể Cảnh
tầng ba lên đến Tu Thể Cảnh tầng năm, chỉ cách Tu Thể Cảnh đại thành hai tầng
cảnh giới nhỏ nữa mà thôi.

Và sau khi Tu Thể Cảnh đại thành, hắn hiển nhiên tiến vào Không Linh Cảnh, trở
thành một chiến sư thật sự, và cũng chính lúc đó, hắn sẽ vĩnh viễn trúc bỏ
được cái danh hiệu phế vật theo hắn mười mấy năm nay.

Đồng thời với đó, trong khoản thời gian này Luân Vũ Tuyệt cũng đã khám phá ra
năng lực kỳ lạ con mắt trái của hắn. Chỉ cần hắn thúc dục tinh khí truyền vào
mắt trái, nó sẽ ngay lập tức biến đổi thành một con mắt màu vàng với đồng tử
hẹp dài, và cũng theo đó, thế giới xung quanh hắn liền biến thành hai màu đen
trắng cực kỳ tương phản.

Không chỉ thế, nếu dùng con mắt này nhìn vào những sinh vật sống như con
người, cây cỏ và yêu thú, thì liền có thể nhìn thấu được bản đồ vận hành kinh
mạch của đối phương, nhìn rõ từng tác động biến đổi cho dù là nhỏ nhất.

Đặc biệt đối với những người có tu vi cao hơn hắn chưa đến hai cấp trở xuống,
con mắt bá đạo này còn có thể dựa vào bản đồ kinh mạch toàn thần mà phán đoán
ra điểm yếu của đối phương, một khả năng phải nói là tuyệt hảo vô cùng.

Và tất nhiên, cái gì cũng có mặt trái của nó, con mắt màu vàng này, Luân Vũ
Tuyệt trong tình trạng sung mãng nhất cũng chỉ có thể kéo dài năm phút thời
gian, sau năm phút, tinh khí cả cơ thể hắn sẽ bị rút sạch không còn một mống.
Còn nếu vừa chiến đấu vừa sử dụng con mắt này, nhiều lắm cũng chỉ kéo dài được
chưa đến một phút, hơn nữa nếu chiến đấu quá kịch liệt, con mắt phải của hắn
sẽ lâm vào tình trạng mù tạm thời.

Những điều này chính là Luân Vũ Tuyệt tự thân đút kết ra. Còn hắn chiến đấu
với ai? Thật ra chỉ là vừa kích hoạt con mắt trái vừa múa may quay cuồng trong
sân nhỏ mà thôi. Nếu có ai nhìn thấy sẽ cảm thấy hắn có chút gì đó, ngu ngu
không nói thành lời.

------------------Hết-------------------


Trứng Rồng - Chương #7