Người đăng: QuytSweet
Màn đêm buôn xuống, Luân Vũ Tuyệt ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, trước mặt
hắn chính là quả phế trứng bóng loáng kia.
-Hài, ta là phế vật, ngươi lại là phế trứng, xem ra chúng ta sinh ra là đề dành cho nhau rồi. Đây là cơ hội cuối cùng của ta, mong rằng trời tạo kỳ tích, sẽ không phải một lần nữa thất vọng.
Thật ra, nếu Luân Vũ Tuyệt muốn, hắn vẫn có thể cầu xin cha hắn mua cho hắn
một quả trứng rồng cấp hai thay cho quả phế trứng này. Nhưng hắn chắc chắn sẽ
không bao giờ làm như vậy, hắn đã nợ cha quá nhiều rồi, và lòng tự trọng chút
ít cuối cùng còn sót lại không cho phép hắn làm chuyện đó.
Hơn nữa, quả trứng rồng này, tuy chỉ là phế trứng nhưng cũng là được di vật
của mẹ đổi lại, có lẽ lần này, mẹ sẽ chúc phúc cho hắn. Phế trứng đi với phế
vật, còn gì hợp hơn chăng?
Đã quyết định liền không nghĩ nhiều nữa, Luân Vũ Tuyệt thoán vận công, truyền
chút tinh khí vừa hấp thụ được vào quyền phải, đánh mạnh vào quả trứng rồng.
Bốp một tiếng, hứng chịu cú đấm toàn lực của Luân Vũ Tuyệt, vậy mà quả trứng
rồng chỉ xuất hiện một vết rạn nhỏ mờ nhạt.
Kết quả như thế này cũng không làm hắn ngạc nhiên mấy. Nên biết trứng rồng có
độ cứng rắn phi thường ghê gớm, không khác là bao nhiêu so với đá tảng, cho dù
quả trứng trước mặt Luân Vũ Tuyệt chỉ là một quả phế trứng còn chưa đến cấp 1
nhưng độ cứng cũng rất kinh người rồi.
Luân Vũ Tuyệt hít sâu một hơi, lại vận công đánh liên tiếp vào quả trứng cứng
rắn, từng đấm từng đấm đều xuất hết lực bình sinh.
Binh Binh, bốp bốp! Cuối cùng sau hơn ba mươi bảy cú đấm, hai nắm tay của hắn
sư đỏ cả lên thì quả trứng rồng mới thật sự vỡ ra.
Mất đi lớp bảo vệ bên ngoài, đồ vật ẩn giấu bên trong liền xuất hiện. Cái đồ
vật này cũng không phải là phôi thai một con rồng sơ sinh mà lại là một quả
cầu ánh sáng màu xanh xám nhạt, rất giống với màu sắt bên ngoài của vỏ trứng.
Luân Vũ Tuyệt nhanh chóng cầm lấy quả cầu ánh sáng, một hơi bỏ vào miệng nuốt
xuống, rồi ra sức vận chuyển Hồi Tinh Công.
Ngay lập tức, một cảm giác lành lạnh xâm chiếm bụng hắn, sau đó từ lạnh lại
chuyển sang nóng rồi từ nóng chuyển ngược lại lạnh, liên tục tuần hoàn. Đây là
hiện tượng thường thấy khi chiến sư hấp thụ trứng rồng, chính là một ít ý thức
long hồn còn sót lại bên trong quang cầu ánh sáng đang ra sức phản khán. Bất
quá sự phản kháng này không tính là quá ghê gớm, dù gì thì đây chỉ là một ý
thước long hồn của ấu thú chưa sinh, chỉ cần chiến sư thúc dụng tinh khí phong
ấn long hồn vào trong đan điền là được.
Đó là chuyện của người bình thường, còn Luân Vũ Tuyệt, một phế vật không có
đan điền thì lại khác. Không có đan điền làm lồng giam, trình độ tinh khí của
hắn lại cực kỳ kém cho nên muốn khống chế long hồn đã là phi thường khó khăn
chứ đừng nói chi là phong ấn nó lại.
Lúc này đây, phần bụng Luân Vũ Tuyệt không khác gì một mảnh chiến trường hỗn
độn, một bên là quả cầu ánh sánh xanh xám điên cuồng quấy phá, một bên là từng
tia tinh khí màu trắng bạc lút nhút đuổi theo, cố gắng trói chặt quả cầu ánh
sáng lại.
Theo thời gian dần trôi qua, từng giọt, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăng
dài trên tráng Luân Vũ Tuyệt, cả người ướt sũng như bị ngâm nước, chốc chốc
lại phát ra vài tiếng rên rĩ đau đớn kèm theo một tia máu trào khỏi khóe
miệng. Xem ra trong trận chiến này, Luân Vũ Tuyệt chính là bên yếu thế, hơn
nữa lại còn bị thương không nhẹ.
-Chết tiệt, long hồn khốn kiếp, nếu không để ta hấp thụ sao ngươi còn không chịu ra ngoài, định kéo ta cùng chết hay sao?
Tình trạng này, Luân Vũ Tuyệt đã từng trải qua hai lần, chính là hai lần hấp
thu trứng rồng trước đây, nhưng hình như lần này, mọi chuyện nghiêm trọng hơn
rất nhiều. Trong hai lần trước đây, mặc dù đều là không hấp thụ được trứng
rồng nhưng cuộc chiến trong cơ thể hắn sẽ không kéo dài quá lâu, chưa đến hai
phút, long hồn đã cường ngạnh chui thẳng ra khỏi cơ thể hắn, ấy vậy mà cũng đã
khiến hắn trọng thương nghiêm trọng.
Lần này, cái quả phế trứng này còn không thể so sánh với trứng rồng cấp 1
nhưng lại rất dây chưa, cuộc chiến trong thể nội đã kéo dài qua mười lăm phút
rồi mà vẫn không chịu thoát ra ngoài, hết lần này đến lần khác lại điên đảo
quậy phá bên trong cơ thể hắn. Nếu cứ thế này tiếp diễn, sợ rằng hắn sẽ thật
sự chết mất.
Tuy nhiên đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Luân Vũ Tuyệt bổng cảm
thấy một sự ấm áp nhẹ diệu từ lồng ngực, ngay lập tức sau đó, cơn đau hành hạ
hắn đột nhiên rút dần, sau vài giây thì hoàn toàn biến mất, cả cơ thể chỉ còn
lại duy nhất sự ấm áp đến thoải mái khôn tả.
Trong lúc Luân Vũ Tuyệt còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra thì trong mắt
hắn, cả gian phòng bổng nhiên biến thành hai màu trắng đen cực kỳ tương phản,
không đúng, phải nói là cả thế giới đều biến thành hai màu trắng đen. Mà con
mắt trái của hắn lúc này đây lại biến thành một con mắt màu vàng kim óng ánh
với đồng từ hẹp dài giống như là mắt rắn.
-Cái quái gì thế này?
Luân Vũ Tuyệt bị cảnh tượng kinh dị này dọa cho giật mình bật thẳng dậy, đôi
mắt trợn lớn không thể tin nổi. giờ đây, tất cả mọi thứ trong mắt hắn dường
như đều cấu tạo bằng hai màu trắng và đen nguyên bản.
Bởi vì quá hoảng loạn, hắn không nhận ra rằng lúc này, cho dù hắn đã đình chỉ
thúc dục Hồi Tinh Công nhưng cơ thể của hắn vẫn tự động không ngừng thu nạp
tinh khí.
Trong khi còn chưa biết làm sao, phần bụng Luân Vũ Tuyệt lại lần nữa truyền ra
từng đợt đau nhức. Hắn quay đầu nhìn xuống thì lại một lần nữa lâm vào ngạc
nhiên, hắn vậy mà có thể nhìn xuyên thấu qua cơ thể, trông thấy trong khoan
bụng của mình, một quả cầu ánh sánh xanh xám đang không gừng khuấy động khắp
nơi.
Nhưng có một sự khác biệt là lần này, thứ đuổi theo nó không phải là những sợi
tinh khí mỏng manh là là phô thiên tái địa hàng trăm, thậm chí hàng nghìn tia
năng lượng vàng kim óng ánh. Với thanh thế kinh khủng như vậy, quả cầu ánh
sáng kia có chạy bằng trời, chưa đầy nửa phút thời gian liền bị kim ti trói
chặt, sau đó từ từ bị lôi kéo về vị trí trái tim, rồi cuối cùng bị phong ấn
luôn ở đó.
Đến lúc phong ấn xong long hồn bạo ngược, những sợi tơ năng lượng màu vàng lập
tức biến mất, kèm theo đó là cảm giác ấm áp vô bờ kia cũng tan biến theo, cả
thế giới lại được trả về với màu sắc vốn có của nó. Tất cả mọi thứ tựa như một
giấc mơ kỳ diệu.
Nếu không phải long hồn lúc này đây đang nằm yên ổn tại vị trí trái tim, Luân
Vũ Tuyệt sợ rằng còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ đâu này.
-Chuyện gì thế này, long hồn của ta lại bị phong ấn tại trái tim thay vì đan điền như người bình thường? Còn những sợi tơ năng lượng màu vàng kia là thế nào? Từ lúc nào chúng lại xuất hiện trong cơ thể của ta?
-Hơn nữa, long hồn được phong ấn tại trái tim thì có phải ta đã hấp thụ thành công trứng rồng hay không? Vậy ta có còn là phế vật hay không?
Hàng chục câu hỏi to đùng liên tục xoay chuyển trong đầu Luân Vũ Tuyệt nhưng
còn chưa kịp tìm lời giả đáp, hắn bổng nhiên đổ gục xuống đất, bất tỉnh nhân
sự. Tuy rằng vì nguyên do tia năng lượng màu vàng làm cho cơ thể hắn tràn đầy
tinh khí nhưng tinh thần và thể lực của Luân Vũ Tuyệt sau một trận cuồng chiến
với quả cầu ánh sáng mà bị rút sạch, vậy mà hắn có thể cầm cự để đặt ra hàng
loạt câu hỏi như trên xem ra cũng ghê gớm lắm rồi.
……………
Luân Vũ Tuyệt một lần nữa tĩnh lại đã là sáng hôm sau, cảm nhận trong trái tim
có một cảm giác khác thường, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, sự cảm ứng tương
thông với quang cầu ánh sáng, hắn biết tất cả mọi chuyện xảy ra đêm hôm qua
đều là sự thật.
Sau một lúc định thần suy nghĩ, tuy rằng hắn vẫn không thể giải đáp hết được
câu hỏi hóc búa được đặt ra nhưng Luân Vũ Tuyệt có thể chắc chắn một điều, hắn
thật sự đã thấp thụ được trứng rồng, dù rằng phương thức này không giống người
bình thường cho lắm. Long hồn của hắn không phải nằm ở đan điền mà lại tọa lạc
nơi trái tim, lan tỏa ánh sáng theo từng nhịp đập của hắn.
Luân Vũ Tuyệt nắm tay lại, cảm nhận từng chút lực lượng đang chảy xui trong
huyết mạch của mình, tùy ý đánh ra một quyền.
Rầm, cái tủ gỗ đựng quần áo bị ngay lập tức bị đánh thủng một lổ to, vụn gỗ
rớt đầy đất. Luân Vũ Tuyệt lập tức trợn tròn mắt
-Thật mạnh, không ngờ người sỡ hữu trứng rồng và không có trứng rồng lại khác biệt lớn như vậy. Nếu là hôm qua, một quyền của mình chưa chắc có thể làm nứt cái tủ này chứ đừng nói chi là đánh lủng nó. Lúc trước, mọi người nói mình là đồ phế vật đúng là không oan mà. Bất quá kể từ lúc này, cái danh phế vật đã không dùng trên người ta được nữa rồi, haha.
Cố nén kinh hỉ trong lòng, nhưng lần đầu tiên nếm trải loại sức mạnh trước nay
chưa từng có, làm sao Luân Vũ Tuyệt có thể chịu đựng được, thế là hắn tiếp tục
đánh ra thêm vài chục quyền, kèm theo hàng loạt tiếng loảng xoảng đổ vỡ, tất
cả đồ vật trong căn phòng hoàn toàn đều bị hắn một quyền oanh nát. Đánh cho
đến khi trong phòng không còn bất cứ đồ vật gì nguyên vẹn, Luân Vũ Tuyệt mới
cảm thấy thỏa mãn.
Cố gắng bình tâm lại, hắn ngồi đã tọa giữa đống đổ nát, thoán vận chuyển Hồn
Tinh Công một vòng tuần hoàn. Theo nhịp điệu hít thở đều đều của hắn, tinh khí
trong thiên địa dần dần tụ hội, trúc vào cơ thể hắn, luân chuyển theo vòng
tuần hoàn của Hồi Tinh Công, từng chút một rèn luyện cơ thể rồi cuối cùng đổ
về vị trí trái tim, tích trữ ở đó.
Có thể nói, trái tim của Luân Vũ Tuyệt cũng vừa là đan điền của hắn. Một sự
kết hợp từ cổ chí kim chưa từng xảy ra, cực kì quỷ dị.
Hiện tại cấp độ của Luân Vũ Tuyệt chỉ mới dừng lại ở Tu Thể Cảnh tầng thứ ba,
khoản cách đến Tu Thể Cảnh đại thành đến bốn tầng, một khoản cách không phải
là nhỏ, cho dù hiện nay hắn đã có thể tích trữ được tinh khí vào bên trong cơ
thể thì cũng phải mất ít nhất hai đến ba năm thời gian để tu luyện đến Tu Thể
Cảnh đại thành. Đây là điều chắc chắn, không thể thay đổi được.
Tuy nhiên vẫn có nhiều cách khác để nhanh chóng gia tăng tu vi, và trong những
phương cách này, cách nhanh nhất vẫn là dùng đan dược.
Ở Tu Thể Cảnh, việc duy nhất để làm chính là rèn luyện cơ thể, đặt nền móng
vững chắc cho con đường phát triển sau này, nền móng không vững chắc, tu luyện
sẽ càng khó khăn. Và đan dược chuyên dùng cho Tu Thể Cảnh cũng chỉ có duy nhất
một loại là Tôi Thể Ngọc Đan.
Tôi Thể Ngọc Đan tuy rằng chỉ là đan dược dùng trong giai đoạn Tu Thể Cảnh
nhưng lại là đan dược cấp 2, giá trị tuy không phải liên thành nhưng vẫn rất
cao, lên đến 100 đồng vàng một viên.
Với giá thành đắt đỏ như vậy, cho dù là Luân Vũ Thế gia, một trong gia tộc
hàng đầu của thành Minh Châu cũng không có khả năng cho con cháu sử dụng đại
trà, mà phải cứ cách nhau ba tháng mới tiến hành phát đan được một lần, mỗi
người chỉ được nhận một viên Tôi Thể Ngọc Đan.
Bên cạnh Tôi Thể Đan, Luân Vũ thế gia vẫn cung cấp cho con cháu thêm một loại
đan dược cấp 1 nữa là Tăng Khí Đan.
Loại Tăng Khí Đan này cũng không phải là đan dược gì hiếm lạ, mỗi một viên chỉ
có giá 20 đồng vàng, có công dụng gia tăng tốc độ tu luyện của chiến sư lên
hai lần. Mỗi tháng, Luân Vũ Tuyệt đều nhận được một viên đan dược này.
Luân Vũ Tuyệt tu luyện được nữa ngày thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi the thé
-Thiếu gia, ngài có trong phòng không, mau ra nhận đan dược phân phát tháng này a.
Tiếng gọi quái lạ kéo Luân Vũ Tuyệt rời khỏi trạng thái tu luyện, hắn nhanh
chóng đi ra mở cưa, không nói một lời liền nhận lấy hộp đan dược rồi nhanh tay
đóng sầm cửa lại, tốc độ phải nói là cực kỳ chớp nhoáng, đến nổi tên hạ nhân
đứng trước cửa còn không kịp nghĩ thử xem chuyện gì đang xảy ra
-Qủy nà, làm người ta hết hồn, Ninh Yêu ta ăn trai thôi chứ có ăn thịt đâu mà làm gì dữ dậy.
Tên hạ nhân bên ngoài chun mũi, ngoắt một tiếng nũng nịu liền quay người tiêu
sái rời đi, hơn nữa tướng đi còn cực kỳ ỏng ẹo, lắc mông qua lại đến chóng cả
mặt. Với những hành động này, nếu hắn là một cô gái thì còn chấp nhận được
nhưng đây rõ ràng là một gã đan ông nha, hơn nữa còn râu ria xồm xoàng, thân
hình cơ bắp lực lưỡng đến đáng sợ, còn khuôn mặt thì khỏi nói, tô xon trét
phấn dày cộm một đống nha.
-------------------Hết------------------