Phế Trứng


Người đăng: QuytSweet

Khó khăn nhất vẫn là Luân Vũ Tuyệt, nguyên do bởi vì không có đan điền, tốc độ
luyện thể của hắn vô cùng chậm chạp, đến nay sau ròng rã chín năm không ngừng
tu luyện, cũng chỉ đạt đến Tu Thể Cảnh tầng 3, trong khi những thiếu niên đi
chung với hắn lúc này ít nhất cũng là Tu Thể Cảnh tầng 4, tầng 5.

Cũng chính vì thế, đến khi những người khác đều đã vào trong địa động cả rồi
thì Luân Vũ Tuyệt vẫn chỉ mới đi được nửa đường, hơn nữa bộ dạng còn rất mệt
mỏi.

Tất nhiên sẽ không có bất kỳ một ai nguyện ý giúp đỡ hắn cho nên Luân Vũ Tuyệt
chỉ có thể cố gắng cắn răng mà leo lên.

-Mẹ kiếp, cuối cùng cũng đến nơi, mệt chết ta rồi

Mãi một lúc lâu, Luân Vũ Tuyệt mới leo đến cửa địa động, hắn chống hai tay lên
đầu gối thở hồng hộc như trâu không còn chút sức lực. Lúc này, bên trong địa
động đã tối đen một mảnh, chắc có lẽ đám người Tam trưởng lão đã đi rất sâu
vào bên trong rồi.

Những địa động như thế này, số lượng trứng rồng nhiều thì hai mươi quả, ít thì
năm sáu quả, cả đám hai mấy người tam trưởng lão lúc này đã đi sâu vào trong,
chắc có lẽ cũng đã gần thu thập hết số trứng rồng trong cái địa động này rồi,
Luân Vũ Tuyệt hắn chắc chắn chín mười phần là phải tay trắng ra về.

Biết chắc là như thế nhưng Luân Vũ Tuyệt vẫn cố gắn đi vào thử xem, dù gì vị
trí này cũng là ba hắn dùng kỷ vật của mẹ mà đổi lấy được.

Nghĩ thế, Luân Vũ Tuyệt sau khi hồi phục chút ít thể lực liền tiến vào hang
động.

Ở phía ngoài của động còn đỡ, nhưng càng đi sâu vào bên trong, ánh sáng càng
ít, đến khi đi được khoản ba bốn mươi mét thì chỉ còn lại một màu đen u ám,
Luân Vũ Tuyệt bắt buộc phải dùng bật lửa để soi đường.

Hắn đi rất chậm rãi, từng chút từng chút mò mẫn trong hang động ẩm ướt, dù sao
thì nhóm Tam trưởng lão đã càn quét cả hang động này một lượt, cho dù hắn có
đi nhanh cũng không mang lại kết quả gì quá lớn. Ngược lại, đi chậm, tìm kỹ
may ra lại lụm mót được của rơi vật lạ nào đó cũng không chừng.

Lại đi thêm vài chục mét nữa, không khí bắt đầu có mùi tanh tưởi hơi buồn nôn,
Luân Vũ Tuyệt dùng bật lửa đẻ soi xét thì phá hiện ra trên mặt đất vài cái xác
yêu thú bị xẻ đôi, nhìn tình trạng vết thương vẫn là chết chưa lâu, máu vẫn
còn hơi nóng.

-Mấy con yêu thú này không ngờ lại là Cá Sấu Trắng chuyên sống tại nơi thiếu ánh sáng, loại yêu thú này ít nhất cũng đạt cấp 2 cấp 3 chứ chẳng chơi, không ngờ đều bị Tam trưởng lão ra tay giết chết, sức mạnh của chiến sư Tụ Thân Cảnh đúng là đáng sợ.

Luân Vũ Tuyệt cảm khái một hồi rồi ngồi xổm xuống lật cái xác Cá Sấu ra xem,
lần mò đến vị trí trái tim tìm Yêu Tinh của nó nhưng nơi này lại trống rỗng
một mảnh, đến cả quả tim còn không có chứ đừng nói Yêu Tinh của yêu thú

-Đúng là không để lại thứ gì mà, thật keo kiệt

Luân Vũ Tuyệt chậc lưỡi cười khổ. Giống như đan điền của chiến sư, vị trí trái
tim của Yêu Thú chính là nơi bọn chúng tụ tập tinh khí bên trong cơ thể, từ đó
sinh ra Yêu Tinh. Có thể nói Yêu Tinh chính là tinh hoa của cả cuộc đời Yêu
Thú và cũng là thứ giá trị nhất của nó.

Hơn nữa Yêu Tinh đối với chiến sư cũng là thứ phi thường tốt, chiến sư có thể
thông qua việc hấp thụ tinh khí ẩn chứa bên trong Yêu Tinh để tăng nhanh sức
mạnh tu vi một cách trực tiếp, cách làm này so với việc tự thân tu luyện nhanh
hơn gấp hai lần. Thế còn chưa hết, ngoại trừ công năng đã nói ở trên, Yêu Tinh
của yêu thú còn có thể dùng làm nguyên liệu luyện đan, luyện khí cực kỳ tốt,
khiến cho uy lực của binh khí gia tăng đến mấy thành sức mạnh, là một trợ lực
rất lớn cho chiến sư trong lúc chiến đấu.

Cũng bởi vì nhiều công dụng mạnh mẽ như thế, cộng với việc yêu thú cực khó săn
giết cho nên Yêu Tinh thường có giá rất cao mà người dân bình thường ít khi
nào mua nổi, thậm chí một viên Yêu Tinh cấp 3 thôi cũng có cái giá trên trời
là 2000 đồng vàng, gần bằng giá trị của một quả trứng rồng cấp 3.

-Mặc dù mấy con Cá Sấu Trắng này chỉ là yêu thú cấp 2 nhưng giá trị Yêu Tinh của nó vẫn là không thấp, mấy người Tam trưởng lão có ngu mới không lấy đi a!

-Ý!

Luân Vũ Tuyệt vẻ mặt có chút thất vọng, đang định đứng lên tiếp tục bước đi
thì bổng nhiên bị một viên đá nhỏ nằm trong vũng máu thu hút. Viên đá này hình
như là một viên đá cuội nhỏ, phần đầu nhô lên khỏi bề mặt vũng máu, bên trên
viên đá có các đường vân nho nhỏ có chút giống như hình ảnh một ngọn lửa đang
cháy.

Nhìn thấy các đừng vân này, Luân Vũ Tuyệt có chút nghi ngờ, hắn khẻ vươn tay
chạm nhẹ lên viên đá sau đó lại ra sức chà chà mấy cái. Ngay lập tức Luân Vũ
Tuyệt giật mình.

-A viên đá này vậy mà tỏa ra hơi nóng, chả nhẽ…

Trong đầu Luân Vũ Tuyệt nháy mắt hiện lên một ý nghĩ táo bạo, tâm tình trở nên
kích động. Hắn mặc kệ dòng máu tanh tưởi xung quanh, cả người quỳ rạp xuống
đất, ra sức dùng hai tay đào viên đá cuội đó lên.

Sau một lúc dùng sức lực chín trâu hai hổ, Luân Vũ Tuyệt mới có thể moi viên
đá cuội ra khỏi mặt đất, không, nói đích xác hơn thì đây là một quả trứng
rồng. Qủa trứng này có màu đen như than, to cỡ quả bóng đá, bên trên có chi
chít đường vân hình ngọn lửa rực cháy, trông vừa ma mị lại vừa phi thường tăm
tối.

-Không ngờ lại là một quả trứng rồng thật, nhìn độ to cùng đường vân dày đặt như thế này, chắc có lẽ là trứng rồng cấp 3. A ha, vận khí của bao năm qua tích góp của mình hôm nay bạo phá a, đánh bậy đánh bạ lại đánh ra một quả trứng rồng cấp 3. Với qua trứng này, cho dù không hấp thu được cũng có thể dùng nó để đổi kỷ vật của mẹ lại nha, chuyến này xem như hòa vốn.

Một quả trứng cấp 3 giá trị như thế này, vậy mà đám người Tam trưởng lão có
thể bỏ sót, chắc có lẽ không ai trong số họ, nguyện ý bới móc một vũ máu tanh
tưởi giống như Luân Vũ Tuyệt a.

Vui vẻ một hồi, Luân Vũ Tuyệt mới cẩn thận cởi áo khoát ra, dùng nó làm vỏ bọc
quả trứng rồng lại rồi đeo bên hông, quyết định không tiếp tục đi sâu vào bên
trong nữa mà quay đầu trở ra ngoài.

Chỉ có điều hắn chưa đi được vài bước, từ nơi sâu trong hang động đã vang lên
lộp bộp tiếng bước chân, cộng theo ánh lửa léo lắt.

-Không được, mình phải rời đi mau, nếu để Tam trưởng lão biết được mình tìm được trứng rồng cấp ba, lão sẽ không để mình mang nó đi mất.

Nghĩ vậy, Luân Vũ Tuyệt liền nhanh chân bỏ chạy với tốc độ tối đa, chưa đến
một phút, Luân Vũ Tuyệt đã chạy thẳng ra bên ngoài cửa động, nếu chạy thêm tí
nữa, hắn thật sự sẽ nhảy thẳng khỏi vách núi.

Biết rằng không thể cứ leo xuống núi như cách leo lên, như thế sẽ mất rất
nhiều thời gian, Luân Vũ Tuyệt ngó nghiên xung quanh, nhanh chóng tìm được một
cây dây mây phù hợp liền đu mình tuột xuống.

Ngay khi đôi chân chạm mặt đất, Luân Vũ Tuyệt mới thở phào một hơi nhẹ nhỏm.
Mặc dù tốc độ của leo núi của đám nguời Tam trưởng lão là rất nhanh, khi leo
xuống lại càng nhanh hơn nhưng để leo từ sườn núi cao như thế xuống mặt đất,
ít nhất cũng mất mười mấy phút, bấy nhiêu thời gian cũng đủ để hắn chạy về đến
trang viên gia tộc rồi.

Về đến gia tộc có cha bảo vệ, sẽ không sợ đám người tam trưởng lão nữa, suy
cho cùng, sức mạnh của cha hắn cũng chỉ có đại trưởng lão so sánh được, còn
mấy người còn lại, kể cả tộc trưởng thì đừng hòng so sánh.

Ý nghĩ tốt đẹp là thế, nhưng Luân Vũ Tuyệt đã quên một điều tố phi thường
trọng yếu, tu vi của Tam trưởng lão là chiến sư Tụ Thần Cảnh chứ không phải
thuộc dạng gà mờ như hắn, lão đâu cần leo xuống núi, chỉ đơn giản là nhảy
thôi.

Còn chưa đợi Luân Vũ Tuyệt kịp rời đi, bổng từ trên trời cao, một bóng đen bất
chợp xà xuống trước mặt làm hắn giật bắn mình.

-Tiểu tử, còn chưa tìm được trướng rồng, làm sao lại vội rời đi sớm thế?

Tam trưởng lão đôi mắt híp lại nhìn thẳng vào Luân Vũ Tuyệt, nhất là cái bọc
tròn tròn sau lưng hắn, lời nói vô cùng lạnh lẽo

Luân Vũ Tuyệt thầm nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng tâm thần cực kỳ hoảng hốt
nhưng vẻ mặt lại cứ bình chân như vại, hắn đưa tay vỗ vỗ cái bọc sau lưng

-Cảm ơn Tam trưởng lão đã quan tâm, có điều cháu đã tìm được cho mình một cái trứng rồng ưng ý rồi, tuy chỉ là loại thấp kém nhưng cũng đủ để thỏa mãn tâm nguyện cháu a. Vũ Tuyệt nào có dám ham mê trứng rồng cấp cao.

Nhìn bộ dạng phi thường thành thật của Luân Vũ Tuyệt, Tam trưởng lão cũng tin
được ba bốn phần, chỉ có điều, ông ta có linh cảm rằng trong chuyện này có gì
đó sai sai.

-Đứng lại, cho ta xem quả trứng rồng của ngươi

Luân Vũ Tuyệt giật bắn mình, trái tim trong nháy mắt loạn nhịp

-Chỉ là một quả trứng rồng cấp 1 mà thôi, tam trưởng lão cần gì nhọc công

-Hừ, ta có hỏi ý kiến của ngươi chắc

Tam trưởng lão hừ lạnh, cánh tay hoa lên một cái liền cướp được bọc trứng của
Luân Vũ Tuyệt trong khi hắn còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra.

Mở lớp vỏ bọc bên ngoài, Tam trưởng lão liền nhướng mày, nét mặt cực kỳ giận
dữ quát

-Giỏi cho một tên phế vật, mày dám có ý đồ với một quả trứng cấp 3, muốn chết phải không?

Lời nói vừa dứt, khí thế của Tam trưởng lão bổng chốc tăng mạnh, uy áp khủng
khiếp khiến Luân Vũ Tuyệt cực kỳ khó chịu, hít thờ không thông.

Việc đến nước này, Luân Vũ Tuyệt đã biết không còn cách nào cứu vãn được nữa,
tuy rằng trong lòng cực kỳ tiếc nuối nhưng vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra mờ mịt xem lẫn
ngạc nhiên nhìn Tam trưởng lão

-Tam trưởng lão, ý người nói là, là, đây vậy mà lại là một quả trứng rồng cấp 3! Sao có thể như vậy chứ, rõ ràng đây chỉ là một quả trứng rồng cấp 1 mà, người nhìn xem, bề mặt nó sần sùi thế kia, hơn nữa lại đen như cục than, làm sao lại là trứng rồng cấp 3 được.

Nghe Luân Vũ Tuyệt nói, Tam trưởng lão làm một trận phỉ nhổ trong lòng, ánh
mắt nhìn Luân Vũ Tuyệt càng kinh thường hơn. Đến cả việc nhận biết cấp độ của
một quả trứng rồng còn không có thì còn làm được gì, phế vật đúng là phế vật,
cho ăn uổng cơm, uổng gạo.

Tam trưởng lão nói

-Tiểu tử, đầu óc của ngươi thật quá hạn hẹp, để phân biệt trứng rồng không phải dựa vào vẻ ngoài đẹp hay xấu mà là dựa vào rất nhiều yếu tố như độ to và hoa văn quả trứng. Qủa trứng rồng trên tay ngươi thật sự là một quả trứng rồng cấp 3 đấy. Cũng may ta đuổi theo kịp nếu không lại phí phạm một quả trứng cường đại trên tay một tên phế vật như ngươi.

Một tiếng phế vật, hai tiếng phế vật trong lời Tam trưởng lão tuy rằng cực kỳ
nặng mùi châm chọc, khích bác, nhưng lại chẵn ảnh hưởng mấy đến tâm tư Luân Vũ
Tuyệt. Hắn tỏ vẽ cực kỳ bất ngờ và hoảng sợ, hai chân hơi run rẫy lùi ra một
bước

-Tam trưởng lão, người phải tin ta, ta không phải cố ý lấy quả trứng rồng cấp 3 này đâu, ta thật sự không biết mà. Nếu biết đó là một quả trứng rồng cấp 3, có cho mười lá gan, cháu cũng không dám lấy đâu.

-Với lá gan bé như con thỏ của ngươi thì đúng là như vậy thật. Tuy nhiên ta làm người cũng không phải không biết trước biết sau, ngươi đã có công tìm được một quả trứng rồng cấp 3 vậy ta cho ngươi một quả trứng rồng cấp 1 xem như đền bù vậy.

Trong thâm tâm Luân Vũ Tuyệt lập tức trợn lớn mắt hét to “gian thương!”

Nói rồi, Tam trưởng lão lấy từ cái giỏ to to sau lưng ra một quả trứng rồng
màu xanh xám, đưa cho Luân Vũ Tuyệt. Qủa trứng này không to lắm, chỉ bằng một
nửa quả trứng rồng cấp 3 mà hắn tìm được, toàn tân trên dưới lẫn lộn hai màu
xam xám cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa phần vỏ lại phi thường trơn bóng, đến cả một
cái hoa văn cũng không có, đây thật sự là một quả trứng rồng hạ cấp nhất trong
những quả trứng rồng cấp 1 a.

Đưa trứng rồi, Tam trưởng lão còn không quên nghiêm giọng nói, lời nói tựa như
đang bố thí cho Luân Vũ Tuyệt

-Cầm lấy, đừng có chê ít, bây giờ có cho ngươi một quả trứng rồng cấp 2 thì loại phế vật như ngươi cũng không hấp thụ được. Bản thân đã là phế vật rồi thì cố gắng an phận sống nốt quản đời còn lại, đừng cố gắng làm hao tổn tài nguyên của gia tộc.

-Đa tạ Tam trưởng lão ban thường

Luân Vũ Tuyệt cầm quả trứng rồng trên tay, nở nụ cười sáng lạng như ánh mặt
trời. Nhưng lúc này đây, trong lòng hắn có mùi vị gì, đắng, cay, mặn, ngọt,
không ai biết cả.

Đến lúc này, nhóm người từ trên sườn núi cũng đã lần lượt leo xuống đên nơi,
người nào người nấy cũng đều chú ý đến quả trứng của Luân Vũ Tuyệt

-Các ngươi nhìn kia, quả trứng kia có phải trứng rồng không thế, sao lớp vỏ ngoài lại bóng như vậy? Là trứng gà đột biến à?

-Ngốc, nào có quả trứng gà nào lại to như thế, đó là một quả trứng rồng đấy, chỉ có điều lại là một quả phế trứng

-Ha ha, đúng, chính là phế trứng, không sai. Phế trứng đi với phế vật! Đúng là tuyệt phối, tuyệt phối.

------------------Hết-----------------


Trứng Rồng - Chương #5