Lạnh Lùng


Người đăng: QuytSweet

Ba người nhẹ nhàn tiến đến rìa đồng cỏ. Đôi mắt lập lòe kim quang quét qua một
vòng, Luân Vũ Tuyệt khẽ nói

-Hai người đã nắm vững vị trí các điểm mai phục rồi chứ?

-Ừ! Diệp Bạch liếm môi, cười khẽ

-Rồi! Lục Thiên Kiêu cười lạnh, sát ý đỏ rực khởi động trong ánh mắt

Luân Vũ Tuyệt gật đầu cười nói

-Vậy thì tốt, Lục đại ca, anh xử lý điểm mai phục số 3 hướng 10h, tiếp đến sẽ là điển số 2 cạnh bên. Diệp Bạch, mày có sức bậc lớn, điểm mai phục số 6 hướng 1h trên ngọn cây giao cho mày, tiếp đó sẽ là điểm số 7 . Tao xẽ giải quyết điểm ma phục số 5 năm ở giữa rồi đâm sâu đến điểm số 8.

-Cuối cùng, như lời Lục đại ca đã nói, trận chiến này không nhất quyết phải một hơi giết sạch bọn chúng, chủ yếu vẫn là tốc chiến tốc thắng, âm thầm mở ra một con đường để chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Vị trí tập kết là 500m phía trước, tại con suối nhỏ mà chúng ta đã từng dừng chân lúc trước.

-Bắt đầu!

Nói đến lời cuối cùng, Luân Vũ Tuyệt toàn thân bao bọc trong Chiến Giáp xám
xanh, tựa như u linh nơi rừng thiên nước độc, vù một cái lao ra khỏi bụi cỏ,
dung nhập vào trong màn đêm bất tận, băng băng phóng đi.

Ngay sau đó, Diệp Bạch cùng Lục Thiên Kiêu cũng lập tức như hai bóng ma chia
ra hai bên trái phải mà phóng đi.

Lần chiến đấu này, bởi vì mỗi điểm mai phục chỉ có ba binh sĩ cho nên ba người
Luân Vũ Tuyệt không chiến đấu hội đồng mà chia nhỏ ra đánh, mỗi người một điểm
nhằm giảm thời gian chiến đấu xuống càng ít càng tốt, tất cả theo phương châm
đánh nhanh rút gọn, không nên dây dưa quá lâu bởi vì chênh lệch quân số giữa
hai bên là quá lớn.

Hơn nữa với sức mạnh hiện nay của ba người, việc mỗi người có thể xử lý một
điểm mai phục là hoàn toàn khả thi. Lục Thiên Kiêu tu vi hiện nay đã là Không
Linh Cảnh đỉnh cao cho nên việc chiến đấu với ba Không Linh Cảnh trung cấp là
quá đổi dễ dàng, hoàn toàn là ỷ mạnh hiếp yếu, nghiền ép cho đến chết.

Diệp Bạch tuy rằng tu vi cũng chỉ là Không Linh Cảnh trung cấp, so ra ngang
bằng với địch thủ nhưng mà hắn lại sở hữu đôi liềm vô cùng sắc bén được làm từ
kim loại Đổng Tinh, đối với hắn, mặc hay không mặc chiến giáp cũng không khác
gì nhau, một liềm là thấy máu. Cộng thêm cơ thể vừa mới được luồng năng lượng
màu đỏ cường hóa cùng với tốc đội tấn công tuyệt đỉnh, giải quyết nhanh gọn ba
tên binh sĩ đối với hắn không có gì là khó khăn.

Còn Luân Vũ Tuyệt, người được năng lượng cường hóa thể chất nhiều nhất thì
càng không phải bàn, tuy rằng tu vi của hắn còn chưa đột phát đến Không Linh
Cảnh trung cấp nhưng sức mạnh thể chất đã có thể sáng ngang với chiến sư Tụ
Thân Cảnh, cho nên việc một mình hắn chọi ba chiến sư Không Linh Cảnh trung
cấp quá là điều bình thường.

Đó là còn chưa nói đến, những tên binh sĩ này vừa rồi đã ít nhiều đều hít phải
một lượng độc tố Tê Liệt vào người mà không hề hay biết, vì vậy việc đối phó
với bọn hắn đã dễ dàng nay lại càng đơn giản hơn.

Khoản cách 20m, với tốc độ của ba người chỉ một cái nhắt mắt liền phóng đến
mục tiêu của mình. Luân Vũ Tuyệt vừa lao lên đã liên tiếp phóng sáu gai độc
vào trong bụi cỏ nơi ba tên binh sĩ đang mai phục.

Phập, phập, phập! Âm thanh gai nhọn găm sâu vào da thịt vang lên. Sáu cái gai
độc được bắn ra, ba gai trúng đích, trong đó có hai gai găm cùng vào một tên
binh sĩ, một ngay đầu và một ngay vai tức khắc giết chết hắn tại chỗ, một gai
kia thì đâm vào bụng của một trong hai tên còn lại.

Thấy đồng bạn bổng nhiên bị giết chết ngay trước mắt, hơn nữa bản thân còn bị
thương, nét mặt tên binh sĩ bị trúng gai độc vào bụng liền trở nên trầm trọng,
hắn nhanh tay rút gai độc ném qua một bên rồi kích hoạt chiến giáp, đồng thời
mở miệng la lớn

-Có đi…

Tuy nhiên còn chưa để hắn thốt lời ra khỏi miệng, một cây chiến đao răng cưa
không biến từ đâu bổng nhiên xuất hiện rồi lạnh lùng khứa qua cổ họng, cắt đứt
huyết quản, một dòng máu đỏ tươi lập tức phun trào.

Tên binh sĩ còn lại bởi vì không có bị gai độc đâm trúng nên phản ứng chậm lại
một nhịp, đến khi một tên đồng bạn bị gai đâm xuyên đầu ngã ầm cuống đất và
tên còn lại bị một cái bóng đen cứa cổ ngay trước mắt, hắn mới kịp thời nhận
ra là bản thân đang bị tập kích.

Điều mà hắn đến nằm mơ cũng không thể nào nghĩ đến, bọn hắn mai phục cẩn thận
như vậy, mắt thường sao có thể nhận ra; hơn nữa trời còn tối như vậy, tầm nhìn
làm sao có thể rõ ràng; lại kèm với đang trong cơn mưa rừng nặng hạt như trút
nước thì càng khó để định vị bằng mùi hương, vậy, vậy thì thế quái nào…

Làm thế quái nào mà bọn hắn bị tập kích cho được?

Ngay lập tức, dù cho có hàng vạn câu hỏi vì sao trong đầu nhưng bằng vào kinh
nghiệm chiến đấu lâu năm, phản ứng đầu tiên của tên binh sĩ là phải rút lui
cành nhanh càng tốt, bởi vì hắn biết rõ, đối với một kẻ có thể trong nháy mắt
kết liễu hai đồng đội có tu vi chiến sư Không Linh Cảnh trung cấp, thì hắn còn
lâu mới địch lại. Cách tốt nhất là phải câu kéo thêm chút thời gian, đợi các
điểm mai phục khác đến ứng cứu.

Chỉ thấy tên binh sĩ rút kiếm ra chặng ngang trước người, âm thanh ‘lách cách’
vang lên, chiến giáp Cá Mập được kích hoạt nhanh chóng bao phủ toàn thân, đồng
thời hai chân hắn đạp mạnh xuống đất, đẩy cơ thể lùi nhanh ra đằng sau, phóng
người ra khỏi bụi cỏ nhằm kéo dài khoản cách.

Thấy hành động cùng phản ứng mau lẹ của tên binh sĩ, Luân Vũ Tuyệt nhe răng
cọp cười lạnh

-Muốn chạy trốn, mằn mơ đi cưng!

Đi cùng với nụ cười đầy sát khí đó, vụt một tiếng xé gió, tên binh sĩ vừa mới
chui được nửa người ra khỏi bụi cỏ thì liền bị một cái roi gai phóng đến trói
chặt một chân rồi giật mạnh, kéo hắn trở vào lại bên trong bụi cỏ.

Tên binh sĩ đột nhiên bị kéo lại, tâm tình lập tức hoảng loạn, chỉ thấy khung
cảnh trước mắt hoa lên một cái, cơ thể đã bị Luân Vũ Tuyệt chế trụ. Sau đó,
‘rắc’ một tiếng xương gãy vang lên, tên binh sĩ đã bị Luân Vũ Tuyệt lạnh lùng
bẻ cổ, đầu lệch sang một bên với bộ dạng vô cùng ám ảnh.

-Xong một nơi, tiếp đến là điểm số 8.

Luân Vũ Tuyệt lạnh lùng nói nhỏ một tiếng, đưa tay lau nhẹ qua khe mắt của bộ
giáp, trút bỏ máu tươi dính xung quanh rồi một lần nữa, tựa như u linh chui ra
khỏi bụi rậm, bức tốc phóng nhanh tới trước, trên tay sáu gai độc một lần nữa
mọc ra rồi lại được bắn đi, lao vung vút trong không trung như những viên đạn
đen ngòm của tử thần.

Phập, phập, phập, phập! Lần này bốn gai độc đã trúng đích

Tiếp đến kịch bản vẫn y như cũ, Luân Vũ Tuyệt như bóng ma tiến vào, chiến đao
hoành không cắt đứt đầu một tên binh sĩ chưa kịp kích hoạt chiến giáp, đuôi
gai cùng lúc siết chặt lấy cổ một tên khác. Tuy nhiên lần này không cần đến
Luân Vũ Tuyệt bẻ cổ, tên binh sĩ này đã bị độc tố Tê Liệt bạo phát trong cơ
thể dẫn đến tim ngừng đập mà tử vong.

Giải quyết xong hai tên, Luân Vũ Tuyệt đưa mắt nhìn tên binh sĩ cuối cùng đang
nằm dài hấp hối trên mặt đất, tên này chỉ vừa trúng duy nhất một gai độc vào
đùi nhưng hình như độc đã lan ra khắp cơ thể, thậm chí đến mi mắt cũng không
thể nào cử động được, chỉ có thể trợn trừng đôi con ngươi ngập tràng uất hận
nhìn chòng chọc Luân Vũ Tuyệt, cổ họng gắng gượng ú ớ vài tiếng không rõ âm
thanh. Tình trạng như thế này hẳn là do lúc trước hắn đã hít phải quá nhiều
khí độc tạo thành.

-Anh bạn, chúng ta tuy không thù không oán nhưng nghịch nổi lại nằm ở hai phía đối nghịch, cho nên…. anh mau chết đi!

Chiến đao giơ lên rồi hạ xuống, phụt, găm thẳng vào đầu tên binh sĩ, kết thúc
mạng sống của hắn.

Kết thúc tính mạng của tên binh sĩ cuối cùng, Luân Vũ Tuyệt lại một lần nữa
kích hoạt Thông Tuệ Kim Nhãn liên tiếp nhìn qua hai bên, đến vị trí của Diệp
Bạch cùng Lục Thiên Kiêu.

Hoàn toàn không ngoài dự đoán, Lục Thiên Kiêu bằng vào ưu thế tu vi dễ dàng
nghiền ép đối thủ, kết thúc chiến đấu tại điểm mai phục số 2 phi thường đơn
giản. Còn Diệp Bạch, tên này rõ ràng còn biến thái hơn cả hắn, bằng tốc độ di
chuyển cũng như tấn công siêu cường, cả hai điểm mai phục đã được hắn giải
quyết chỉ trong vài nốt nhạc, hiện tại đang lao nhanh về phía trước.

-Hai người này, xem ra đều là thiên tài nơi dân dã, so với bọn họ, Luân Vũ Vũ đã tính là cái thá gì chứ?

Cưới khẽ một tiếng có chút tự hào, Luân Vũ Tuyệt cũng chuyển thân, lao nhanh
về con suối nhỏ phía trước.

Một phút sau, ba người lại lần nữa tập hợp, có điều khác với mười phút trước
đó, cả ba hiện nay cả người đều dính đầy máu đỏ tanh nồng chứa đầy sát khí. Có
điều theo cơn mưa nặng hạt ào ào phủ xuống, số máu này cũng dần dần được rữa
trôi đi.

Lục Thiên Kiêu thò tay xuống suối, múc lên một ít nước rửa vết máu còn đọng
lại trên mặt, thở phù một hơi nói

-Các em, làm tốt lắm, xem ra sau lần thăng cấp tu vi lần này, sức chiến đấu của mỗi người đều được gia tăng rất mạnh.

Diệp Bạch quẹt tay áo lau máu cùng nước mưa dính trên môi, cười hắc hắc

-Lục ca chỉ được cái nói đúng, tốc độ của em hiện nay đến em cũng phải sợ nữa là, may mắn là em thích nghi nhanh cho nên mới không bị vấp té đấy.

( Vì chiến giáp của Diệp Bạch đã bị phá hỏng te tua trong trận chiến với Hắc
Kim Tinh Vân Báo cho nên không thể che chắn khắp toàn thân, rất nhiều vị trí
đều để lộ ra ngoài, trong đó có ba phần năm diện tích khuôn mặt )

Lục Thiên Kiêu nghe vậy thì cười cười rồi nhìn qua Luân Vũ Tuyệt, khẽ nói

-Vũ Tuyệt, em dò xét tình hình phía trước xem, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh, trước khi mấy tên binh sĩ còn lại phát hiện ra điều gì đó khác thường.

Luân Vũ Tuyệt gật đầu nhưng không kích hoạt Thông Tuệ Kim Nhãn, bởi vì ngay
khi đặt chân đến nơi này, hắn đã tranh thủ dò xét hết một lượt.

Luân Vũ Tuyệt nắm lấy một cành cây khô dưới chân rồi vẽ từng đường ngoằn nghèo
trên mặt đất, vừa vẽ vừa nói

-Em đã dò xét rồi, phía trước chúng ta không có các điểm mai phục ngầm nhưng lại có ba chòi canh cao hơn 30m, được xây dựng trên tán cây của đại thụ. Trong đó, chòi gần nhất cách chúng ta 300m về phía trước; chòi thứ hai nằm hơi chếch qua bên phải so với chòi thứ nhất, cách chúng ta khoản 500m; chòi thứ ba cũng là chòi nằm xa nhất, cách chúng ta hơn 1 cây số.

-Trên chòi thứ nhất có khoản 10 lính canh và được trang bị cả cơ nỏ và cung tiễn, phía dưới chòi canh lại có thêm 10 binh sĩ nữa. Còn ở chòi thứ hai và thứ ba, em cũng nhìn ra được trên dưới đều có người nhưng bởi vì khoản cách qua xa nên khó có thể quan sát rõ.

-Với tình hình tầng tầng mai phục như thế này thì hoàn toàn không có khả năng đi về theo lối cũng rồi, em nghĩ rằng tốt nhất là chúng ta nên đi dọc theo sườn núi Lục Vĩ đến núi Ngũ Vĩ, rồi từ núi Ngũ Vĩ rời khỏi dãy núi Vĩ Long. Tất nhiên nếu đi theo cách này, thời gian tiêu tốn sẽ lên đến vài ngày, thậm chí một tuần, do đó cho nên nhiệm vụ hái Bạch Tuyết Lan lần này cũng xem như thất bại.

Diệp Bạch cười cười lật ngửa hai bàn tay tỏ vẻ không có ý kiến, nhìn Lục Thiên
Kiêu

-Lục ca, anh là đội trưởng, anh quyết định đi.

Nghe vậy, Lục Thiên Kiêu cũng không có nghĩ nhiều, lập tức nghiêm túc nói

-So với cái nhiệm vụ cấp C chó má kia, anh vẫn là quý trọng mạng sống hơn. Cứ dựa theo kết hoạch của Vũ Tuyệt mà làm, chúng ta tránh né mũi nhọn của quân đoàn Cá Mập, men theo sườn núi đi thẳng đến núi Ngũ Vĩ rồi thoát ra ngoài.

Được Lục Thiên Kiêu chấp thuận, Luân Vũ Tuyệt cười hì hì đưa tay làm biểu
tượng mời

-Lục ca, phiền anh dẫn hai đứa em mù đường đi về nơi ánh dương sáng ngời.

Nhìn hành động của Luân Vũ Tuyệt, Lục Thiên Kiêu phụt cười, ‘xem ra hắn còn
phải làm hoa tiêu dài dài a!’

Cảm khái trong chốc lát, Lục Thiên Kiêu lấy bản đồ và la bàn ra tiến hành định
vị phương hướng cũng như xác định lộ trình tiếp theo. Quen tay hay làm, chỉ
cần chưa đến hai mươi giây thời gian, Lục Thiên Kiêu đã dễ dàng xác định được
hướng đi.

Gấp bản đồ lại cất vào Túi Da, Lục Thiên Kiêu chỉ tay xéo theo hướng tây, cười
nói

-Núi Ngũ Vĩ nằm phía hướng này, đi thôi.

Nói rồi, Lục Thiên Kiêu liền thu Chiến Giáp lại rồi như một con liệp báo phóng
đi trong khu rừng, Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch cũng thu Chiến Giáp rồi lập
tức đuổi theo. Cả ba nối đuôi nhau chạy thẳng một đường về phía tây, động tác
tuy nhanh nhưng vô cùng nhịp nhàn, tựa như lông vũ rơi trên mặt đất, hoàn toàn
không tạo ra bất kỳ tiếng động lộn xộn nào, giống như những bóng ma đang du
đãng trong rừng rậm, lóe lên rồi biến mất.

Ba người chạy chưa được bao lâu, đột nhiên ‘bụp’ một tiếng nho nhỏ nơi xa xa
vọng lại, một quả pháo sáng bất ngờ được bắn lên trong cơn mưa rừng, soi sáng
cả một vùng trời đen đối, tựa như một ngọn hải đăng dẫn lối giữa biển khơi
sóng động.

------Hết------

p/s: hai hôm nay tác bận, mấy ngày sau sẽ tăng tốc độ để đăng bù :))


Trứng Rồng - Chương #53