Độc Chiêu


Người đăng: QuytSweet

Nghỉ ngơi thêm một đêm, sáng ngày thứ tư của nhiệm vụ, ba người Luân Vũ Tuyệt
theo bản đồ da thú đi xuyên qua lớp lớp đường hầm, cuối cùng rời khỏi phạm vi
thung lũng Yên Tử, hướng khu vực màu xanh thẳng tiến.

Ba bóng người liến thoắt lao vun vút trong khu rừng xanh ngát, bốn bề chỉ có
âm thanh xào xạc của cây cối và tiếng kêu côn trùng, lâu lâu mới xuất hiện lát
đát vài con ma thú cấp 2, cấp 3, xem ra phần lớn ma thú tại khu vực này đều đã
bỏ mạng lại thung lũng Yên Tử.

Lắc léo tránh né một số ma thú cấp 3 tương đối khó chơi, chạy suốt một buổi
sáng, cả ba cuối cùng cũng đã tới nơi tiếp nối giữa khu vực màu xanh và khu
vực màu vàng, chính là đồng cỏ cao.

Ngay khi ba người chuẩn bị tiến nhập đồng cỏ, đột nhiên Diệp Bạch chỉ tay lên
bầu trời phía xa xa, khẽ quát

-Hai người nhìn trên trời kia, hình như là một con ma thú loại chim đang hướng bên này mà bay đến!

Lục Thiên Kiêu nhìn lên, ánh mắt lập tức co rụt, nói lớn

-Mau núp vào bụi cỏ, cuối thấp xuống.

Ba người vừa ẩn mình trong lùm cỏ cao, ‘khiếu’ một tiếng chim kêu vang vọng
không trung, một bóng đen to lớn bay vút qua trên đầu họ rồi nhanh chóng biến
mất sau từng hàng cây, tốc độ bay cực nhanh.

Ánh vàng lóe lên trong ánh mắt, Luân Vũ Tuyệt thu hồi Thông Tuệ Nhãn, khẽ nói

-Trên lưng chim có khoảng mười người, cường độ luân chuyển tinh khí mỗi người rất mạnh, có lẽ đều là chiến sư Không Linh Cảnh trung cấp trở lên.

-Ghê thật, dùng cả ma thú loại chim để làm phương tiện di chuyển, xem ra mấy tên này đều thuộc loại đại gia đây. Sau này tao nhất định cũng phải mua một con cưỡi chơi mới được

Diệp Bạch tặc lưỡi cảm khái

-Sợ rằng em phải thất vọng rồi, Diệp Bạch!

Lục Thiên Kiêu vẻ mặt ngưng trọng, nói

-Con chim vừa rồi là Ám Cú, là một loài ma thú cấp 2, đồng thời cũng là chiến thú được huấn luyện riêng dành riêng để cung cấp cho quân đội, bên ngoài không có cách nào mua được đâu.

Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt liền nhíu mày

-Quân đội? Không lẽ….

Lục Thiên Kiêu gật đầu

-Đúng, chính là người của quân đoàn Cá Mập, nhìn màu sắc trên quần áo của bọn chúng là biết, bởi vì trong lục đại quân đoàn phòng thủ biên giới phía bắc, cũng chỉ có duy nhất quân đoàn Cá Mập là mặc quân phục màu xanh thẫm.

Diệp Bạch nghi ngờ hỏi

-Bọn chúng đến đây là vì bảo vật, hay là vì đám binh sĩ đã bị chúng ta giết?

Lục Thiên Kiêu khẽ lắc đầu

-Anh không rõ, có thể là cả hai. Tuy nhiên anh có thể chắc chắn một chuyện, điều động đến đội quân Ám Cú, xem ra quân đoàn Cá Mập có ý nhất quyết phải lấy bằng được bảo vật rồi. Chúng ta muốn bình yên rời khỏi đây xem chừng không dễ dàng.

Diệp Bạch bĩu môi

-Không dễ thì thế nào, từ lúc bắt đầu tranh đoạt bảo vật, chúng ta đã ‘không dễ’ rồi.

Luân Vũ Tuyệt cũng cười nói

-Diệp Bạch nói đúng, cùng lắm chúng ta tiếp tục ra tay giết thêm vài mạng người nữa mà thôi, em cũng không ngại nhiều đâu.

Nghe hai đứa nói như đánh vào tai, Lục Thiên Kiêu liền méo mặt

-Này, anh nói thật, tại sao cứ mỗi lần gặp chuyện là y như rằng hai đứa các em cứ làm cho anh cảm thấy bản mình là một tên hèn nhát vậy!

-Thế là thế quái nào, anh đây là đang bàn bạc chiến thuật à nha, chẳng lẽ cứ anh nhăn mặt một cái, trầm giọng một cái, dáng vẻ nghiêm túc một cái thì trong mắt các em, tất cả liền biến thành hèn nhát à?

-Cảm giác này không thật sự khác nào bị người khác khinh bỉ cả, cm nó chứ.

Luân Vũ Tuyệt: (…)

‘Cái quách thị hợi!!! Tự nhiên lại nổi khùng lên vậy, em có nói cái gì khinh
thường anh đâu?’

Diệp Bạch: (…)

‘Này, này, đây là anh tự nói ra rồi tự xác nhận đấy nhá, con mắt nào của anh
thấy em khinh bỉ anh đây, ngậm máu phun người!’

Nhìn biểu hiện ngơ ngác của hai đứa nhỏ, Lục Thiên Kiêu bổng dưng ngớ người
ra, cái này hình như có chút sai sai thì phải, nhưng mà hắn cảm thấy đúng như
thế mà

Lục Thiên Kiêu nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khan, cẩn thận hỏi

-Các em thật sự không nghĩ như thế à?

Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch đồng loạt gật đầu

-Là do ánh nghĩ nhiều à?

Cả hai tiếp tục gật đầu, bộ dạng phi thường ngây thơ, phi thường trong sáng,
chỉ thiếu điều không nói rằng ‘Ừ, đúng rồi!’ mà thôi

Lục Thiên Kiêu lập tức lấy tay che mặt, một cảm giác nhục còn hơn con các nục
xông thẳng lên đầu, hận tại sao bên cạnh không có thêm một cái lỗ để hắn nhảy
vào đây.

Luân Vũ Tuyệt: (…)

‘Thái độ này là sao?’

Diệp Bạch: (…)

‘Nhục chưa con!’

Phải qua một lúc lâu, Lục Thiên Kiêu mới có thể vượt qua bóng ma tâm lý trong
lòng, khôi phục bộ dạng bình tĩnh với vẻ mặt tất cả mọi chuyện đều ổn, đổi chủ
đề nói

-Được rồi, chúng ta tiếp tục di chuyển, tốc độ chậm một chút, cố gắng hết sức không gây ra bất kỳ động tĩnh kỳ lạ nào, đồng thời cẩn thận canh phòng xung quanh. Đi thôi!

Dứt lời, Lục Thiên Kiêu hít sâu một hơi rồi dẫn đầu tiến lên, tuy nhiên vừa
bước bước đầu tiên đã mắc phải một cái rễ cây, mém chút nữa là té cắm đầu

Luân Vũ Tuyệt và Diệp Bạch bốn mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý mà bụm miệng nhịn
cười bám theo.

………….

Nữa tiếng sau, cả ba đến gần biên giới của đồng cỏ cao, vị trí cách lối ra hơn
50 m thì dừng lại

Lục Thiên Kiêu khẽ nói

-Vũ Tuyệt

-Vâng

Luân Vũ Tuyệt hiểu ý gật đầu, lập tức kích hoạt Thông Tuệ Kim Nhãn, cẩn thận
kiểm tra khu rừng phía trước, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải không bỏ
sót một điểm nào.

Sau nửa phút, Luân Vũ Tuyệt mới thu hồi Thông Tuệ Kim Nhãn, vẻ mặt ngưng trọng
cất lời

-Trong khu rừng phía trước có mai phục, hơn nữa còn rãi rác khắp nơi. Trong tầm nhìn, em tính được tổng cộng có tám điểm, mỗi điểm cách nhau khoảng trên dưới hai trăm mét, bao gồm cả trên cây và dưới mặt đất. Mỗi điểm thì lại có ba tên binh sĩ ẩn nấp, ngụy trang bằng cây rừng vô cùng cẩn thận, nếu dùng mắt thường để quan sát thì khó có thể nhận ra.

-Xem ra anh đoán đúng, những tên này đều là binh sĩ tinh nhuệ của quân đoàn Cá Mập

Lục Thiên Kiêu khẽ nói

Nghe vậy, Diệp Bạch liền lắc đầu cười khổ

-Với tình hình này, chúng ta sử dụng chiến thuật tiêu diệt từng nhóm một sợ rằng không được, nếu đánh một nhóm, mấy nhóm khác sẽ lập tức chạy đến cứu viện.

-Không sai, chúng ta dù cho chính diện tấn công hay là đánh úp đều không được, chắc chắn sẽ lâm vào vòng vây của bọn chúng.

Luân Vũ Tuyệt tán thành nói theo

Lục Thiên Kiêu xoa xoa thái dương một chút, sau đó lại ngẫn đầu nhìn những đám
mây trên bầu trời, ngẫm nghĩ chốc lát mới cất lời

-Chúng có thể lao đến cứu viện chính là vì bọn chúng trông thấy hành động chúng ta, vì vậy chỉ cần làm bọn chúng không thấy chúng ta là được. Cho nên chúng ta sẽ tiến hành tập kích vào ban đêm, khi tầm nhìn của bọn chúng bị hạn chế đáng kể. Hơn nữa, sao Lạc Mệnh lại xuất hiên vào ban ngày, có lẽ đêm nay sẽ có mưa, rất thuận lợi cho chúng ta ẩn thân hành động.

-Cũng chỉ có thể làm vậy! Bên trong bóng tối Thông Tuệ Kim Nhãn của em sẽ phát huy tối đa tác dụng.

Luân Vũ Tuyệt cười nói, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng tàn nhẫn

-Hơn nữa em vừa mới nảy ra một ý hơi bị hay……

………..

Mặt trời khuất dần sau dãy núi trùng điệp phía đông, màn đêm tỉnh lặng nuốt
chửng vạn vật trong bóng tối.

Ba người Luân Vũ Tuyệt ẩn thân sâu trong trung tâm đồng cả cao, trước mặt bọn
họ là một đống củi khô được phủ cỏ ướt lên trên, xếp thành một hàng dài chạy
dọc theo đường giáp ranh hai khu vực, khoảng hơn 1 cây số, hơn nữa còn dược ẩn
giấu vô cùng, nhìn từ ngoài vào rất khó để nhận ra sự xuất hiện của đám củi
khô này.

Đây là thành quả làm việc cật lực trong âm thầm suốt cả buổi chiều của ba
người, dựa theo kết hoạch do Luân Vũ Tuyệt đặt ra

Nhìn bầu trời đen như mực, tối thui một mảnh không có lấy bóng dáng một vì
sao, lại cảm nhận hướng gió đang dần dần thay đổi cùng độ ẩm nồng đậm trong
không khí, Lục Thiên Kiêu cười nói

-Gió đang dần thổi theo hướng có lợi cho chúng ta, trời cũng sắp mưa rồi, bắt đầu kế hoạch thôi.

-Được!

Diệp Bạch cùng Luân Vũ Tuyệt hô khẽ một tiếng, chia nhau di chuyển qua hai bên
trái phải của đống củi

Canh thời gian đợi cho đến khi cả hai đã vào vị trí, Lục Thiên Kiêu liền lấy
ra hộp quẹt châm lửa vào đống củi khô.

Phụt, ba ngọn lửa nho nhỏ lập tức bùng lên, dọc theo đường dầu lửa đã được
rưới lên từ trước mà nhanh chóng cháy lan khắp đống củi khô. Tuy nhiên bởi vì
bên trên đống củi lại được phủ một lớp cỏ ướt cho nên đám cháy không thể bùng
cao lên, mà chỉ có thể cháy âm ỉ, đồng thời bắt đầu bốc lên khói trắng nghi
ngút. Sau đó số khói trắng này nhanh chóng được từng cơn gió đêm thổi bay vào
trong khu rừng đối diện, nơi đang có người của quân đoàn Cá Mập mai phục.

Châm lửa xong, cả ba người lại lần nữa tụ hợp lại một chỗ, lúc này cả ba đều
đã kích hoạt Chiến Giáp bao bọc cơ thể, đề phòng vô tình hít phải khói trắng

Nhìn từng đám khói giống như sương đêm dần dần tan vào rừng rậm u tối, Diệp
Bạch vỗ vai Luân Vũ Tuyệt, tấm tắc khen

-Độc, đúng là quá độc, Vũ Tuyệt, mày chơi một chiêu này cũng quá mức thâm độc đi, sợ rằng đến bà cố nội của bọn chúng cũng không thể đề phòng được nữa là.

-Không sai, không sai, chơi độc đến mức độ này đúng là chỉ có ‘Tuyệt Độc’ mới chơi được. May mắn anh được làm đồng đội với em nha, nếu như ở phe đối nghịch, mới nghĩ đến thôi mà lạnh hết cả sống lưng.

Lục Thiên Kiêu cười hắc hắc nói

Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt chỉ gãi mũi cười cười, đồng thời cũng không quên tự
khen chính mình một câu, làm ra chiêu thức âm độc như thế này, đến cả bản thân
hắn cũng khâm phục chính mình nữa là.

Mục đích của việc đốt lửa tạo khói mà bọn họ đang làm này, không phải để che
chắn tầm mắt đám binh sĩ mà là để phát tán tộc tố Tê Liệt.

Trong đống củi khô kia, Luân Vũ Tuyệt đã tẩm vào rất nhiều tộc tố Tê Liệt vô
cùng đậm đặc được pha loãng bằng nước, chỉ cần một khi đốt lên, độc tố sẽ lập
tức bám theo làn khói mà phát tán vào trong không khí.

Chỉ cần hít phải khí này, dù ít hay nhiều đều phải hứng chịu ảnh hưởng của độc
tố Tê Liệt, nhẹ thì tinh khí lưu động chậm chạp làm khó có thể phát huy toàn
bộ lực chiến, nặng thì bị tê liệt một vài bộ phận hoặc tê liệt toàn thân, dẫn
đến bị vô hiệu hóa hoàn toàn, nằm im chờ chết.

Tất nhiên, nếu tên nào xui xẻo mà hít phải quá nhiều loại khí chứa độc tố này,
vậy thì xin lỗi, hắn chắc chắn phải chết không cần bàn cãi.

Sau khoản mười phút thời gian, khói trắng cũng dần dần giảm bớt, từng hạt mưa
bắt đầu lách tách từ trên trời rơi xuống

Tách! Tách! Tách! Tách! Tách!

Rồi….

Rào! Rào! Một cơn mưa nặng hạt theo đúng dự tính phủ xuống rừng rậm, nhuộm
trắng xóa cả bầu trời đêm u ám

Luân Vũ Tuyệt nhe nhanh cọp, nhẹ nhàn cười khẽ với âm điệu lạnh băng

-Đến giờ khiêu vũ rồi!

------Hết-----


Trứng Rồng - Chương #52